Chào Buổi Sáng, Tổng Thống Đại Nhân!

Chương 74: Chương 74: Chương 74: Cô lại thất hẹn với anh




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Vừa ra khỏi tiệm, Hạ Tinh Thần vội gạt tay Hứa Nham ra.

Hứa Nham đến lúc này mới nhận ra, nhìn bàn tay hai người tách ra, nói: “Xin lỗi. Vừa rồi anh hơi nhiều chuyện.”

Cô lắc đầu: “Tôi biết vừa rồi anh muốn giải vây cho em. Nhưng chắc vừa rồi đã khiến Hạ Tinh Không hiểu lầm rồi.”

“Sorry, thực xin lỗi, anh vừa rồi đã lợi dụng em.” Anh thẳng thắn thành khẩn giải thích.

Vừa rồi nắm tay cô rời đi quả thật là cố ý muốn Hạ Tinh Không hoàn toàn hết hy vọng. Giữa bọn họ tuyệt tình một chút còn hơn dây dưa không dứt.

Bây giờ, trong lòng anh tràn ngập hình ảnh của Tinh Thần, hận không thể lúc nào cũng tìm cơ hội gặp cô, đối với Hạ Tinh Không thật sự ngay cả tâm tư lấy lệ cũng chẳng còn nữa.

Hạ Tinh Thần không để ý, ngược lại an ủi anh ta: “Không cần cảm thấy có lỗi. Dù sao em ấy cũng chẳng phải mới chán ghét em. Cho dù không chuyện vừa rồi, anh chia tay với em ấy, em ấy nhất định cũng tính trên đầu em. Nhiều thêm một việc hay ít thêm một việc cũng giống nhau cả.”

“Cô ấy không chín chắn được như em, tính tình trước kia cũng không giống như bây giờ.”

Hạ Tinh Thần cười: “Anh rất đơn thuần.”

Chẳng qua, Hạ Tinh Không không ngần ngại diễn trước mặt anh ta như vậy, cũng không trách anh ta không nhận ra.

“Không nói tới cô ấy nữa.” Hứa Nham cười cười: “Xe anh đỗ bên ngoài, đi thôi, chúng ta tranh thủ thời gian qua thăm ba em.”

“Ừm.”

Hạ Tinh Thần vuốt cằm, nhanh chân đi theo Hứa Nham.

Lúc lên xe, Hứa Nham đưa bộ đồ trong tay cho cô: “Của em, nhận lấy này.”

Thật ra không cần hỏi anh cũng biết cái áo này mua cho ai. Không ngờ, Hạ Tinh Thần lại nói: “Giờ nó là của anh.”

“Anh á?”

“Đúng vậy, vừa rồi anh mua mà, không phải của anh thì của ai?”

“Anh biết đây là món quà em định mua tặng người khác, em cầm đưa anh ta đi.” Hứa Nham đưa bộ đồ cho cô.

Hạ Tinh Thần không nói gì, bước vào trong xe, nghiêng người đặt bộ đồ xuống ghế sau, thấy Hứa Nham nhìn mình, cô cười: “Em không định tặng anh ấy.”

Anh nhìn cô.

Cô nhún nhún vai, tự giễu cười: “Em với anh ấy là quan hệ gì chứ, tặng áo còn không bằng một câu sinh nhật vui vẻ, như vậy cũng sẽ không làm người khác hiểu lầm.”

Hiểu lầm.

Hứa Nham còn thật sự châm chước nói ra hai chữ này. Muốn hỏi một câu nhưng thấy sắc mặt buồn bã, ủ dột của cô, cũng không mở miệng hỏi nữa.

Chỉ cười: “Vậy anh có thể coi nó là món quà em tặng anh không?”

“Có thể, coi như quà cảm ơn anh đã dẫn em tới gặp ba, được không?”

Hứa Nham cười: “Vậy anh sẽ không khách khí mà nhận nó.”

Hai người lái xe đến bệnh viện Bối Tư Viễn.

Radio phát một bản nhạc buồn, Hạ Tinh Thần ngồi trên ghế phó lái không biết đang suy nghĩ gì, cả quãng đường dãi cũng không mở miệng nói chuyện nhiều, chỉ có chút đăm chiêu đem tầm mắt phóng xa xa ra ngoài cửa sổ.

Hứa Nham lại hy vọng quãng đường này có thể xa một chút, xa thêm chút nữa, tốt nhất là cứ lái như vậy cả đời.

Nghe nhạc, từng ký ức nhỏ của mối tình đầu vài năm trước như những hạt đậu xẹt qua trước mắt. Anh nhịn không được liếc mắt thâm tình nhìn cô.

“Tinh!” đột nhiên tiếng chuông vang lên.

Hứa Nham thu lại tầm mắt, rồi đột nhiên hoàn hồn, chỉ thấy một chiếc xe vận tải từ bên phải đường trước mặt lao thẳng theo hướng ghế phụ của Hạ Tinh Thần.

Hạ Tinh Thần cũng hoàn hồn, lập tức tim muốn trào lên cuống họng, không biết phải phản ứng thế nào. Tiếp theo, bên tai là tiếng phanh sắc nhọn, Hứa Nham nhanh chóng xoay xe, xe đột ngột nghiêng đi, xe vận tải vốn sẽ đâm vào ghế phó lái lại rầm một tiếng hung hăng đâm vào vị trí người lái.

Hạ Tinh Thần bị văng ra ngoài, nhưng vì hành động kia của Hứa Nham mà tránh được một tai nạn.

Nhìn lại bên trong xe

“Hứa Nham!”

“Hứa Nham, anh đừng làm em sợ!” Giọng của Hạ Tinh Thần cũng phát run, thân thể càng run rẩy. Cô bất chấp vết thương trên người, khập khiễng chạy về phía ghế lái.

Túi khí đã bung ra, anh rũ người trên khí nang, khắp nơi đều là máu nhìn mà ghê người.

“Hứa Nham, anh chịu đựng nhất định phải chịu đựng em gọi xe cứu thương đây!” Giọng cô khàn khàn, loay hoay bấm di động.

Anh ấy ngốc quá, rõ ràng bản thân có thể bình yên vô sự, lại cố tình vì cứu cô, ngay cả mạng mình cũng không cần.

Hơn mười phút sau, xe cứu thương gào thét lao tới, nâng người bệnh lên xe.

Hạ Tinh Thần đi theo hộ sĩ lên xe, rất nhanh, Hứa Nham đã được đưa vào phòng cấp cứu.

“Bác sĩ, anh ấy có sao không?” Hạ Tinh Thần vội vàng hỏi.

“Tình huống cụ thể phải đợi kiểm tra toàn thân xong mới biết được. Cô là bạn gái cậu ấy, lát nữa cậu ta phải phẫu thuật, cô thông báo cho người nhà tới ký tên đi, bạn gái ký tên không được.”

“Vâng.”

Hạ Tinh Thần tìm di động của Hứa Nham gọi cho ba mẹ Hứa. Sau đó, cô vẫn canh giữ ở cửa phòng cấp cứu.

Hứa Nham rất nhanh được đẩy ra, sau đó làm loại kiểm tra. Hạ Tinh Thần đi theo một bước không rời, miệng vết thương trên đùi của mình cũng không buồn xử lý.

Bên kia.

Bạch Dạ Kình ngồi ở đại sảnh chờ cô.

Quản gia cúp điện thoại, đi qua nói: “Thưa Ngài, điện thoại của Hạ tiểu thư vẫn không gọi được.”

Đôi môi mỏng của Bạch Dạ Kình khẽ mím, không lên tiếng, khiến người khác không nhìn thấu giờ phút này anh đang có tâm trạng ta sao. Một lát sau, Lãnh Phi tiến vào: “Các hạ, bên lão tiên sinh và lão phu nhân đã thúc dục, lúc này cũng nên xuất phát rồi.”

“Ai là lão tiên sinh, ai là lão phu nhân?” Hạ Đại Bạch ngửa đầu, tò mò hỏi.

Bạch Dạ Kình ôm bé từ sô pha lên, mặt không chút thay đổi: “Đêm nay mang con đi gặp ông nội bà nội.”

“Ông nội bà nội? Con có ông nội bà nội sao?”

“Không có ông nội bà nội cũng không có con.”

“Nhưng chúng ta không phải đợi Đại Bảo sao? Cô ấy chắc chắn cũng rất muốn gặp ông nội bà nội.”

“Xem ra cô ấy cũng không phải rất muốn gặp.” Ngữ khí của Bạch Dạ Kình có chút lạnh lùng.

Giờ đã hơn 7 rưỡi, hiển nhiên buổi tối sinh nhật này của anh cô đã thất hứa rồi. Hơn nữa, không hề nhắn tin hay gọi điện giải thích, ngay cả điện thoại cũng không gọi được.

Anh ngồi chờ cô suốt hai tiếng.

Chỉ sợ, cô đã sớm quên buổi hẹn hôm nay của họ và sinh nhật của anh rồi.

Giờ này khắc này, cô đang cùng ai vui vẻ mà lại ném lời hẹn với anh ra sau đầu như thế?

Bạch Dạ Kình bế Hạ Đại Bạch lên xe, bảo tài xế lái xe. Xe lái tới vùng ngoại thành yên tĩnh, trên xe, ánh mắt lạnh lùng của Bạch Dạ Kình dừng ở ngoài cửa sổ, một chút cảm xúc cũng không có.

Hạ Đại Bạch bĩu bĩu cái môi nhỏ nhắn: “Ba à, hôm nay chính là sinh nhật ba, đừng mặt thối như thế, thực ảnh hưởng tâm tình người ta.”

“…” Bạch Dạ Kình không để ý đến bé. Tâm tình của anh đã kém muốn chết, đâu rảnh quan tâm đến tâm tình của một đứa nhóc chứ!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.