Chào Buổi Sáng, Tổng Thống Đại Nhân!

Chương 78: Chương 78: Chương 78: Bồi bổ thân thể thật tốt




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Hạ Tinh Thần đón taxi trở về, bởi vì bị kinh sợ do tai nạn xe cô, cho nên hiện tại vẫn còn sợ hãi, bàn tay nắm lấy dây an toàn căng lên.

Cả người chật vật trở về phủ Tổng thống, quản gia chạy ra chào đón: “Hạ tiểu thư, cuối cùng cô cũng về.”

“Tiểu thiếu gia đến trường chưa?”

“Vâng, đã đi từ sớm.”

Hạ Tinh Thần gật đầu, đang muốn hỏi gì đó nhưng cuối cùng chỉ mím môi nói: “Phiền ông cho phòng bếp nấu nồi canh giúp tôi, để trong bình giữ nhiệt, tôi tắm rửa xong sẽ xuống lấy.”

“Vâng, Hạ tiểu thư.”

Nói xong, cô đi lên lầu. Sau khi tắm rửa xong, cả người thoải mái hơn nhiều. Đơn giản lấy đồ dùng tẩy trang ra cho vào một cái hộp nhỏ, lại mở tủ tuần áo lấy mấy bộ để trên giường xếp lại, từng bộ từng bộ cẩn thận nhét vào trong túi.

Đang thu dọn, chỉ cảm thấy một đôi mắt thâm trầm nhìn chăm chằm vào cô làm cho cô cảm thấy da đầu run lên.

Ngẩng đầu nhìn lên, Bạch Dạ Kình mặt lạnh đứng ngoài cửa, ánh mắt nhìn qua giống như thanh kiếm sắc bén muốn đâm thủng cô.

Trong lòng cô rùng mình, không nghĩ lúc này anh lại về phủ.

“Em đang làm cái gì vậy?” Bạch Dạ Kình lạnh lùng nói, tiện chân đá cửa phòng.

Tiếng ‘ầm’ vang lên, Hạ Tinh Thần bị dọa nhảy dựng lên, nháy mắt, cánh tay bị bàn tay lớn của người đàn ông bóp chặt, cực kì thô bạo, cô trực tiếp bị kéo lên.

Cả đêm qua cô ngủ không tốt, tắm rửa xong có thư thái hơn một chút nhưng mà cả người vẫn mềm yếu không còn sức lực. Anh mạnh mẽ như vậy làm cho cả người cô như túi vải trực tiếp đụng vào lồng ngực anh.

Lồng ngực rắn chắc của anh to lớn như thế, cô dựa vào giống như đụng phải bức tường bằng sắt, cả đầu choáng váng.

“Bạch Dạ Kình, anh làm cái gì vậy?” trong lòng Hạ Tinh Thần vốn có chút tức giận, hiện tại anh còn có thái độ như vậy, cô không nhịn được phát giận.

“Làm cái gì? Ngược lại tôi muốn hỏi em tối qua đang làm gì?” Một tay anh bắt chéo hai tay cô để ra sau lưng, thân thể mềm mại bị buộc chặt, không tách rời người anh. Bàn tay kia thô lỗ nâng cằm cô lên: “Bao nhiêu lần thả bồ câu*** cho tôi, đùa rất hay phải không?”

*** tựa tựa cho leo cây.

Rõ ràng anh cực kì tức giận, sắc mặt thâm trầm, đôi mắt sắc lạnh, mỗi lời nói ra lạnh băng.

Hạ Tinh Thần không có tay thừa, vặn tay anh nhưng sao có thể đối kháng lại với anh? Vùng vẫy xong, cả gương mặt đều vặn vẹo.

“Tôi qua tôi lỡ hẹn với anh là tôi sai, nhưng đó là vì…”

“Bởi vì em đang ở cùng một chỗ với Hứa Nham sao?” Bạch Dạ Kình ngắt lời cô: “Ngây ngốc cả đêm với anh ta cảm giác như thế nào?”

Bạch Dạ Kình nghiến răng nghiến lợi, đôi môi màu bạc gần như dán vào tai cô: “Anh ta ngủ với em có đúng không? Tối hôm qua các người làm mấy lần? Tư thế gì? Anh ta và tôi ai lợi hại hơn? Có thể thỏa mãn em không??”

Anh gây sự, từng câu từng chữ đều nhục nhã và châm chọc. Hạ Tinh Thần vốn bị tai nạn xe cô làm cho hoảng sợ, lúc này cảm xúc kìm nén trong cổ bị lời nói của anh kích thích đến cực điểm.

Trong lòng vừa ủy khuất vừa tức giận, hốc mắt liền đỏ lên.

Mặc dù biết lỡ hẹn là ai nhưng anh hà tất phải nói ra những lời khó nghe để nhục nhã cô? Cô cũng không muốn bị tai nạn xe cô.

“Nhưng chuyện này đều là chuyện riêng của chúng tôi, Tổng thống không đến mức rảnh rỗi ngay cả chuyện nam nữ cũng phải hỏi đến chứ?” Hạ Tinh Thần châm chọc ngược lại.

Hàng lông mày Bạch Dạ Kình nhảy nhảy, bàn tay nắm chặt cằm cô, lập tức tăng thêm sức lực, làm cho gương mặt cô trắng bệch. Những lời này của cô ngụ ý không phải là im lắng ao?

Ánh mắt của anh ngoan độc thâm trầm, giống như muốn nuốt chửng cô vậy. Hạ Tinh Thần khó thở, anh giống như muốn bóp nát cô vậy.

Cô bị đau gạt tay anh ra nhưng không được, quay đầu liền cắn. Bạch Dạ Kình trừng mắt với cô, bỗng nhiên cảm thấy không thú vị, cuối cùng cũng buông cô ra. Ở mu bàn ta có vết máu, anh không thèm nhìn tới, giống như không thấy đau mà chỉ trào phúng nhìn cô: “Hạ Tinh Thần, em đúng là có năng lực.”

Mỗi một chữ đều lạnh lùng như có thể kết ra băng vậy.

Rốt cuộc cũng buồn ra, cô thở từng ngụm một. Ngước mắt lên nhìn anh, trong mắt anh đều là sự tức giận và khinh thường. Hơn nữa sự khinh thường rõ ràng tới mức có thể làm tổn thương người.

“Tôi chỉ lỡ hẹn thôi mà, anh hà tất gì phải nói lời nhục nhã tôi như vậy? Huống chi…” Cô hơi cúi đầu, tiếp tục thu dọn đồ đạc mới cô đơn nói tiếp: “Tôi biết tôi hôm qua có người sinh nhật cùng anh, tôi không hà tất phải tự làm mình mất mặt….”

Bạch Dạ Kình căn bản không biết cô nói cái gì, chỉ lo nhìn chằm chằm động tác của cô, từ động tác của cô, đôi mắt anh càng âm trầm làm cho người ta sợ hãi.

Đợi cô thu thâp đồ xong, rốt cuộc anh cũng không nhịn được nữa, giơ tay lên, đồ cô vừa thu dọn xong liền bị anh hung hăng hất xuống đất.

“Ầm.” một tiếng, lập tức đống quần áo rơi xuống bung trên mặt đất.

Hạ Tinh Thần như bị tiếng động dọa sợ, trong giây lát cảm thấy hoảng hốt. Cô thật sự không có sức mà cãi nhau với anh, chỉ ngồi xuống thu dọn lại. Bạch Dạ Kình đứng đó, từ trên xuống nhìn chằm chằm đầu cô: “Hạ Tinh Thần, có phải em còn muốn chạy hay không?”

“Hai ngày tới tôi sẽ không trở về.” phủ Tổng thống và bệnh viện cách nhau quá xa, quay về rất bất tiện, cô tính toán ở lại chỗ nhà Vị Ương hai ngày. Chờ Hứa Nham trôi qua hai ngày khó chịu nhất đương nhiên cô không cần trông coi nữa.

Bạch Dạ Kình vừa nghe thấy những lời này, nghĩ đến cô và người đàn ông kia lại ở chung với nhau nữa, hàng lông mày giật gaiajt, mở miệng nói, càng không hề đắn đo suy nghĩ: “Vừa ngủ một đêm với anh ta cảm thấy chưa đủ nên nhanh chóng muốn tới lần nữa sao?”

Hạ Tinh Thần không thể nhịn được nữa: “Anh đúng là không nói lý lẽ. Tôi chỉ tới chăm sóc anh ấy, sao anh có thể nghĩ xấu xa như vậy chứ?”

“Chăm sóc anh ta? Chăm sóc trên giường sao? Chăm sóc ngay cả nhà cũng không thèm về? Anh ta là gì của em mà cần em phí tâm tư như vậy?”

Bạch Dạ Kình cảm thấy lồng ngực kìm nén ngọn lửa vô danh, đốt cháy phong độ và lý trí cua anh. Hạ Tinh Thần mím môi, muốn giải thích nhưng đôi mắt anh như lưỡi dao nhìn chằm chằm vào cô, tiếp tục nói: “Hạ Tinh Thần, nếu cô khẩn cấp muốn đi như vậy vậy thì cô cút đi, cũng đừng có quay về nữa.”

Giống như cảm thấy chưa nguôi giận, lại nói thêm một câu: “Cái nhà này ngoại trừ Đại Bạch thì không ai hiếm lạ em!”

Hạ Tinh Thần ngẩn ra, bàn tay cầm lấy hành lý căn lên giống hư bị đánh hai quyền, tất cả những lời muốn giải thích dều bị đánh bật trở lại, mắc kẹt nơi cổ họng, làm cho cô cảm thấy có chút khó thở.

Lời của anh như nhắc nhở bản thân cô, cái nhà này… lúc trước vì có Đại Bạch nên có mới có thể tiến vào, mà một ngày nào đó trong phủ sẽ có nữ chủa nhân, mà cô sớm hay muộn cũng sẽ phải rời đi.

Hoặc là cô tự đi hoặc là sau đó bị người ta đuổi đi….

Bộ dạng thất thần của cô càng làm cho Bạch Dạ Kình rối loạn, anh nhíu mày, nháy mắt cảm thấy muốn thu hồi những lời vừa nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.