Chào Buổi Sáng, Tổng Thống Đại Nhân!

Chương 79: Chương 79: Chương 79: Muốn đi thì cút đi




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Giống như cảm thấy chưa nguôi giận, lại nói thêm một câu: “Cái này này ngoại trừ Đại Bạch ra thì không ai hiếm lạ em!”

Hạ Tinh Thần ngẩn ra, bàn tay cầm lấy hành lý căng lên giống như bị đánh hai quyền, tất cả những lời muốn giải thích dều bị đánh bật trở lại, mắc kẹt nơi cổ họng, làm cho cô cảm thấy có chút khó thở.

Lời của anh như nhắc nhở bản thân cô,cái nhà này… lúc trước vì có Đại Bạch nên có mới có thể tiến vào, mà một ngày nào đó trong phủ sẽ có nữ chủ nhân, mà cô sớm hay muộn cũng sẽ phải rời đi.

Hoặc là cô tự đi hoặc là sau đó bị người ta đuổi đi….

Bộ dạng thất thần của cô càng làm cho Bạch Dạ Kình rối loạn, anh nhíu mày, nháy mắt cảm thấy muốn thu hồi những lời vừa nói.

Nhưng mà dựa vào đâu chứ, nếu cô dám đi anh tuyệt đối sẽ không giữ cô lại.

Nghĩ như vậy, anh lạnh lùng xoay người rời đi

Mãi đến khi cửa phòng vang lên tiếng ầm, Hạ Tinh Thần mới cảm thấy vô lực ngồi xuống dất, dựa vào cuối giường, hốc mắt lại đỏ lên.

Bạch Dạ Kình từ trên lầu đi xuống, cả người đầy lệ khí và hơi lạnh, nhất thời không khí dưới lầu như kết thành hàn băng ngàn năm.

Tất cả người hầu đều câm như hến, ngay cả thở mạnh cũng không dám, từ khi tiểu thiếu gia và Hạ tiểu thư chuyển vào, rất ít khi nhìn thấy Tổng thống có bộ dạng này.

Lúc này quản gia vừa lúc từ trong bếp đi ra, phân phó người hầu: “Đưa canh này cho Hạ tiểu thư.”

Quản gia phân phó xong mới chú ý tới Tổng thống đang ở phòng khách, cũng phát hiện ra có gì đó không đúng, vội vàng tới chào hỏi: “Tổng thống.”

“Đây là cái gì?” Bạch Dạ Kình thờ ơ nhìn hộp canh.

“Đây là canh Hạ tiểu thư sau khi trở về đã phân phó nấu hộ muốn mang đi.”

Sắc mặt anh trầm hơn: “Đưa ra sau nhà cho chó ăn.”

“…” quản gia sửng sốt, đưa cho chó ăn lãnh phí không nói cũng không có cách nào báo cáo công việc với Hạ tiểu thư.

“Còn cần tôi nói lại lần nữa sao?” Bạch Dạ Kình chưa bao giờ nhẫn nại như thế, anh nhíu mày liếc quản gia một cái, giống như bắn tín hiệu làm cho quản gia đổ mồ hôi lạnh, lập tức nói: “Vâng, tôi đi ngay đây.”

“Hạ Tinh Thần đứng trước cửa sổ nhìn đoàn xe của anh biến mất trong tầm mắt mới mang theo này nọ xuống lầu.

“Hạ tiểu thư, thật xin lỗi, canh của cô…” quản gia cảm thấy có lỗi.

“Ở trên lầu tôi đã nghe được, không sao cả, tôi ra ngoài mua là được rồi.” Hạ Tinh Thần lắc đầu an ủi quản gia. Quản gia thở dài cúi đầu, chú ý tới hành lý trong tay cô, hơi kinh ngạc: “Hạ tiểu thư, cô đây là….?”

“Có thể trong thời gian tới tôi sẽ không về lại chỗ này.”

Quản cảm thấy cực kì ngoài ý muốn, khó trách cảm xúc lúc nãy của Tổng thống lại tệ như vậy.

“Nếu tiểu thiếu gia biết sau này Hạ tiểu thư không tới nữa nhất định sẽ khổ sở.”

“Tôi sẽ giải thích với nó.”

Cô cần phải đi tìm nhà. Đợi đến khi tìm được nhà, cô sẽ nói chuyện thật tốt về đứa bé với Bạch Dạ Kình, tranh thủ chút cuối cùng. Tuy cô biết nhất định sẽ không chiếm được lợi thế.

Cô lần nữa tới bệnh viện, Hứa Nham vẫn ở phòng phẫu thuật chưa ra ngoài. Cô đưa hành lý vào phòng, sau đó cùng cha mẹ Hứa ngồi chờ ngoài phòng phẫu thuật.

Hạ Tinh Thần, em muốn đi thì cút đi, cũng đừng quay về nữa.

Cái nhà này trừ Đại Bạch ra thì không ai hiếm lạ em.

Lời nói của Bạch Dạ Kình cứ bay qua bay lại trong đầu cô, làm cho cả người cô đều đau. Tầm mắt cô rũ xuống nhìn mặt đất, vừa ảm đạm vừa mờ mịt.

“Tinh Thần, Tinh Thần.”

Bên cạnh, mẹ Hứa gọi cô hai tiếng cô mới hoàn hồn, à một tiếng, ba mẹ Hứa đứng lên: “Ra ngoài rồi.”

Thì ra là Hứa Nham đã phẫu thuật xong, bác sĩ từ bên trong bước ra, gỡ xuống khẩu trang, nói với ba mẹ Hứa: “ Phẫu thuật cực kì thành công, sau đó chỉ cần nghỉ ngơi tĩnh dưỡng trên giường cho tốt là được, lấy tố chất thân thể của Hứa tiên sinh nhất định có thể khôi phục nhanh chóng.”

“May mắn, may mắn.” Hai tay mẹ Hứa tạo thành chữ thập.

“Cảm ơn bác sĩ, ông đã vất vả rồi.” ba Hứa bắt tay bác sĩ nói lời cảm ơn.

Hạ Tinh Thần đứng cách đó mấy mét, thở phào nhẹ nhõm. Xác nhận Hứa Nham không có việc gì thì cô mới có thể yên tâm.

Lúc Trì Vị Ương tan tầm về đến nhà cũng đã hơn 9h, cô đang lấy chìa khóa muốn mở cửa. Bởi vì chìa khóa phát ra tếng động, đèn trên đỉnh đầu lập tức sáng lên, cô nhìn thấy một người ngồi xổm dưới đất liền bị dọa đứng thẳng người.

“Tinh Thần, cậu muốn hù chết mình sao?”

Hạ Tinh Thần đứng lên, vỗ bụi trên người mình: “Nếu cậu còn không trở lại thì tớ sẽ bị đông chết rồi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.