Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Cũng may, vào lúc này xe buýt sắp đến bến, phía sau xe trừ bọn họ không còn ai khác. Hơn nữa, bên trong rất tối, chỉ thỉnh thoảng có vài ánh đèn từ ngoài cửa sổ chiếu vào, làm cho hình ảnh này mập mờ như ẩn như hiện.
Đây quả thật là thánh địa người yêu nói chuyện yêu đương.
Vào lúc này Hạ Tinh Thần vẫn nửa mê nửa tỉnh, hoặc là cô thật ra không dám tỉnh, không dám mở mắt.
Chẳng qua là, người đàn ông trước mặt này khiến trong lòng cô có những ưu tư hỗn hợp không nói ra được, có uất ức, có khổ sở, có tức giận. Vào lúc này, giống như bệnh tim, tất cả ưu tư muốn tỏa ra. Cô uất ức ừm một tiếng, ôm mặt người đàn ông, ngậm lấy môi mỏng quyến rũ của anh. Tựa như trừng phạt, hàm răng không nặng không nhẹ cắn môi dưới của anh.
Hôn môi với cô, và cảm giác bị cô hành hạ, hoàn toàn không giống. Nhưng lại khiến người ta khó mà tự chủ.
Bạch Dạ Kình hít một hơi sâu, ánh mắt thâm trầm như đêm tối lóe lên ánh sáng chính là ngôi sao trên bầu trời đêm. Anh không đẩy cô ra, tiếp tục hôn cô, bàn tay không nhịn được mà mơn trớn mỗi một tấc thân thể cô. Một giây sau, cánh tay dài vòng qua, trực tiếp ôm cô lên chân.
Toàn bộ suy nghĩ của Hạ Tinh Thần đều mơ hồ, không thể nào suy tính, ngay cả mình làm sao ngồi lên chân anh cũng không biết, hơn nữa còn tách hai chân ra quấn bên hông anh, tư thế mập mờ lại ngượng ngùng.
Nhiệt độ của người đàn ông khiến cả người cô nóng lên, như nhũn ra, muốn hòa tan vậy.
Sức lực trong thân thể dần mất đi, theo bản năng, hai tay cô vô lực đặt lên bờ vai anh, ánh mắt mê ly càn rỡ nhìn người đàn ông. Cả người Bạch Dạ Kình nóng lên, chỉ thấy dáng vẻ người phụ nữ chìm đắm mê người như vậy, trong lòng lại có một ngọn lửa không tên cháy lên.
Người phụ nữ đáng chết, dám xem anh là người đàn ông khác, cho nên mới phối hợp như vậy, những lần trước lúc anh làm vậy, cô nào có ngoan ngoãn như vậy, mọi lần đều chống cự khiến anh phát điên.
Vừa nghĩ thế, ánh mắt đầy dục hỏa của anh lại thêm vẻ hung ác. Tia sáng lướt qua. Người đàn ông trông nguy hiểm trí mạng.
Tay anh một đường đi xuống.
Cô cả kinh hít hơi lạnh, người căng thẳng liên tiếp lui về sau.
“Không muốn.” Cô thở dốc, thấp giọng khẽ rên. Cả người dịch chuyển về sau, sống lưng dựa vào ghế trước, lại không có không gian dịch chuyển.
Người đàn ông này, đang ở trên xe buýt.
Trừ năm năm trước từng trải qua với anh, mấy năm nay cô không hề có. Cho đến nay chỉ nhẹ nhàng chạm vào, thân thể cô đã vô cùng nhạy cảm…
“Bây giờ lại nói không muốn, Hạ Tinh Thần, em đang đùa tôi?” Anh không chịu buông tha cô.
Nếu nói vừa rồi là nửa mê nửa tỉnh, còn hiện tại, Hạ Tinh Thần hoàn toàn tỉnh táo. Xe buýt đột nhiên dừng lại, thân thể cô lắc lư, bị anh kéo về một lần nữa, cô liền tỉnh táo nhận ra, tất cả vừa rồi đều không phải nằm mơ.
Người đàn ông này, thật sự trở lại.
Hơn nữa, ngồi trên xe buýt cùng cô.
“Bạch Dạ Kình, anh điên rồi!” Rõ ràng đã đầu mùa đông, nhưng cả người cô đều là mồ hôi nóng. Tay cô phát run, đẩy tay anh đang làm loạn, hơi thở dồn dập, vội vàng nói: “Ở đây là trên xe buýt.”
“Là tôi điên rồi hay là em điên rồi?” Bạch Dạ Kình bóp cằm cô, nâng lên, đối diện với hai mắt thâm trầm của mình: “Vừa rồi là em trêu chọc tôi.”
Nếu không phải cô ngậm lấy môi anh, hành hạ anh, sao anh lại mất khống chế ở trên xe buýt.
Hai người đều thấp giọng nói chuyện, cảnh tượng càng thêm mập mờ.
Hạ Tinh Thần căn bản không dám quay đầu nhìn tài xế và hành khách phía trước có phát hiện bọn họ đang làm gì không.
Cô cũng không biết, thật ra xe buýt đã sớm dừng ở trong góc tối tăm nhất, tài xế cũng sớm được Lãnh Phi khách sáo mời xuống. Hôm nay, cả xe buýt, chỉ còn lại hai người họ, bên ngoài có người canh chừng.
“Tôi không có trêu chọc anh.” Hạ Tinh Thần cắn môi: “Tôi… Tôi chỉ cho là tôi đang nằm mơ.”
“Nằm mơ? Nằm mơ mộng xuân cùng Hứa Nham?” Bạch Dạ Kình cắn răng, tựa như bị ý nghĩ này kích thích, ánh mắt đột nhiên trầm xuống, xoay người cô.
Cảm giác thấm lạnh bỗng dưng tấn công, Hạ Tinh Thần chỉ cảm thấy xấu hổ. Cả kinh vội vàng kẹp chặt hai chân, đưa tay ra sau lưng, qua loa đẩy anh: “Bạch Dạ Kình, tôi không cho phép anh, anh đây là xúc phạm phụ nữ.”
Hai chữ kia, rất chói tai.
Bạch Dạ Kình nheo mắt, xoay mặt cô lại, cắn tai cô: “Hứa Nham ngủ với em, em liền cam tâm tình nguyện có phải không?”
“Tôi không phải sủng vật của anh, anh không thể không quan tâm nguyện ý của tôi mà làm nhục tôi như vậy.” Lông mi Hạ Tinh Thần run dữ dội hơn, phía trên hòa một tầng sương mù nhàn nhạt, tay chống vào ghế trước, ngón tay trắng bệch. Cô sợ hãi Bạch Dạ Kình như vậy, rất thô bạo, giống như dã thú nổi điên. Cô không dám tưởng tượng, nếu lúc này mình bị anh đoạt lấy, sẽ phải chịu đựng gió bão như thế nào. E là, xé cô cũng có thể.
Bạch Dạ Kình thở hổn hển, tay vẫn vòng qua eo cô, từ phía sau siết chặt lấy cô. Nhưng động tác không tiến thêm một bước. Anh rất cố gắng khắc chế mình, không xâm phạm cô.
Vào thời khắc này, điện thoại Hạ Tinh Thần đột nhiên vang lên. Điện thoại bị cô đánh rơi trên ghế, màn hình không ngừng lóe lên, ánh sáng tỏa ra, chiếu rõ ràng bộ dáng của hai người. Mặt Hạ Tinh Thần đỏ bừng, vui mừng vì mình đang đưa lưng về anh. Nhưng…
Một giây sau, khi thấy tên trên màn hình, phần vui mừng này lập tức chạy không còn thấy bóng dáng tăm hơi. Bởi vì, chết tử tế hay không, người gọi điện thoại không ai khác, mà chính là Hứa Nham.
Cô cảm giác được Bạch Dạ Kình rất để ý Hứa Nham, hẳn là vì sinh nhật anh, cho anh leo cây vì Hứa Nham, cho nên mỗi lần nhắc đến Hứa Nham, thái độ của anh kém đến cực điểm. Trước mắt, thấy hai chữ Hứa Nham, e là người đàn ông tâm tình bất định này lại giận dữ.
Hạ Tinh Thần có chút hoảng hốt, đưa tay lấy điện thoại. Nhưng một bàn tay khác cùng lúc lấy được điện thoại cô. Ánh mắt người đàn ông sâu thẳm liếc cô, cô cứng đờ.
&