Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
“Buông tay.” Anh lành lạnh mở miệng, ngữ điệu cảnh cáo.
Hạ Tinh Thần không buông. Môi mỏng của anh khẽ nhếch: “Nếu không buông tay, tôi lập tức muốn em ngay đây.”
“…” Cô cắn môi. Tựa như chờ xem anh có dám hay không.
“Một.” Anh nhìn chằm chằm cô.
Ngón tay cô hơi dãn ra, trợn mắt nhìn anh. Anh vẫn lạnh lùng như thường: “Hai.”
Lúc người đàn ông đếm đến số ba, Hạ Tinh Thần chợt rút tay về. Bạch Dạ Kình trực tiếp nhận điện thoại, để bên tai.
Giọng nói ân cần của Hứa Nham từ bên kia truyền đến: “A lô, Tinh Thần, em đến nhà chưa?”
“…” Hạ Tinh Thần cắn môi nhìn chằm chằm Bạch Dạ Kình, không biết rốt cuộc anh muốn làm gì. Nhưng, cô mơ hồ đoán được anh nhất định sẽ không nói lời gì tốt.
Hứa Nham không nghe trả lời, có chút lo lắng. Vội vàng truy hỏi: “Tinh Thần, em có đó không?”
“Có mặt.” Bạch Dạ Kình rốt cuộc mở miệng. Lúc nói chuyện, đôi mắt nhìn chằm chằm vào Hạ Tinh Thần, ánh mắt thâm trầm lại lạnh lẽo, khó mà nhìn thấu. Hạ Tinh Thần đưa tay muốn đoạt lại điện thoại, anh hung hăng trừng cô, tay cô ở giữa không trung, ngượng ngùng rút về.
Dù sao cũng bị người này ăn. Tùy anh thích nói thế nào thì nói là được, cô và Hứa Nham không còn khả năng.
Hạ Tinh Thần nghĩ vậy, ngược lại thản nhiên.
Nghe Bạch Dạ Kình ừ một tiếng nói: “Cô ấy và tôi đang làm vận động trên giường, rất mệt mỏi, không có sức nhận điện thoải của anh, anh có lời gì có thể nói cho tôi truyền đạt lại.”
“Bạch Dạ Kình!” Người này…
Mặt Hạ Tinh Thần đỏ rần. Mặc dù cô và Hứa Nham không có khả năng, nhưng dù gì là phụ nữ, không mặt dày như anh.
“Không muốn tôi muốn em một lần nữa, bây giờ liền mặc quần áo xong, chuẩn bị ra xe.” Bạch Dạ Kình căn bản không để ý đến cô, nói càng lộ liễu. Hơn nữa, rõ ràng có ý nói với người trong điện thoại. Hạ Tinh Thần giận đến hốc mắt đỏ hoe, che một tầng sương mù dày đặc uất ức trừng anh. Nhưng anh nhắc nhở hai người đang chật vật, lập tức quay lưng, sửa sang quần áo trên người, đứng dậy xuống xe.
Bạch Dạ Kình dường như tương đối hài lòng cuộc điện thoại này của Hứa Nham, băng lạnh trên mặt hòa hoãn hơn nhiều, lãnh đạm nói: “Xin lỗi, chúng tôi bề bộn nhiều việc, lúc khác trò chuyện.”
Trực tiếp cúp điện thoại, đuổi theo bước chân Hạ Tinh Thần.
Trong điện thoại truyền đến âm thanh tút tút, Hứa Nham vẫn chưa phục hồi tinh thần. Cho đến khi mẹ Hứa vỗ vai anh ta, anh ta mới thanh tỉnh. Trong nháy mắt, cả người như mất hồn, vô lực dựa vào sofa.
Hạ Tinh Thần vừa xuống xe, liền bị Lãnh Phi ngăn lại. Nhớ đến một màn vừa rồi trên xe buýt, cô rũ mắt, căn bản không dám nhìn Lãnh Phi.
E là Lãnh Phi và bọn họ đều thấy.
“Anh cho tôi đi.” Cô nói với Lãnh Phi, cô né tránh, muốn rời đi. Nhưng đi chưa được hai bước, lại có người ngăn cô lại.
Cô không khỏi nhục chí lại vô lực.
Xoay người, trợn mắt nhìn Bạch Dạ Kình không nhanh không chậm xuống xe. Anh nhìn cô, lại liếc mắt nhìn điện thoại mình đang cầm trong tay: “Không cần sao?”
Hạ Tinh Thần đột nhiên nhớ đến số của anh là ‘ông xã tương lai’, bất kể cô khóc lóc nũng nịu cầu xin kiểu nào, Đại Bạch sống chết không cho cô đổi, nếu bây giờ Bạch Dạ Kình thấy, thật sự là truyện cười.
Cô tiến lên đưa tay lấy điện thoại. Bạch Dạ Kình đột nhiên giơ cao, Hạ Tinh Thần không kịp thu lực, cả người trực tiếp nhào vào ngực anh.
Bạch Dạ Kình cúi đầu nhìn cô bằng nửa con mắt: “Hoảng cái gì?”
Hạ Tinh Thần cắn môi, lui về sau một bước: “Anh trả điện thoại cho tôi.”
Bạch Dạ Kình nhìn cô chằm chằm hồi lâu, ánh mắt mang theo thăm dò. Vẻ chột dạ trên mặt cô, anh thấy rõ ràng, nhưng anh cũng không mất phong độ mà vạch trần. Cầm điện thoại trong tay, mở cửa xe: “Lên xe.”
Hạ Tinh Thần không nhúc nhích: “Tự tôi về.”
Anh không có kiên nhẫn, một tay vòng qua cổ cô, kéo cô. Cô đụng vào ngực anh, tức giận trừng anh: “Rốt cuộc anh còn muốn làm gì?”
“Nhân dịp tôi còn kiên nhẫn, lên xe.”
“Anh có thể đừng trêu chọc tôi không?” Cô rũ mắt, nói đến đây, thanh âm bỗng nhiên khàn khàn, ánh mắt cũng tối đi nhiều, bao trùm một tầng sương mù mong mỏng: “Không phải anh có rất nhiều phụ nữ sao? Tống Duy Nhất cũng được, hay là những người phụ nữ khác cũng được. Anh muốn làm gì, tìm họ là được, cần gì phải đến trêu chọc tôi?”
Cô vừa nói vừa đối diện với nhìn Bạch Dạ Kình bằng ánh mắt dò xét, trong bụng chua xót. Cắn môi, giãy ra khỏi tay anh, xoay người rời đi.
Đến nay cô còn nhớ, ngày đó anh hung hăng nói cô cút đi. Cô cũng có lòng tự ái, không thể nào mặt dày trở về, vốn đã quyết định không dây dưa với anh nữa, nhưng không nghĩ đến lúc này, anh vừa xuất hiện lại hoàn toàn làm rối loạn cuộc sống của cô.
Bạch Dạ Kình đứng đó ngơ ngác. Một giây sau, chân dài bước ra, theo sau cô.
“Người phụ nữ kia, vừa rồi em nói gì, nói rõ ràng.” Bạch Dạ Kình nắm tay cô, dùng sức giữ cô đứng dưới đèn đường.
Ánh đèn mờ tối, chiếu lên hai người. Thân hình anh cao lớn, chiếu xuống bóng mờ, hoàn toàn bao phủ cô.
Đối diện với ánh mắt thâm thúy như muốn nhìn thấu cô của anh, trong lòng cô hơi loạn, cũng vì nhịn đã lâu, nên anh vừa hỏi, cô liền bật thốt lên: “Hôm đó sinh nhật anh, vì tôi thất hẹn, anh tức giận. Nhưng không phải đêm đó anh cũng đang hẹn với người phụ nữ khác sao? Tôi không xuất hiện, vừa lòng anh.”
Cô không nói nữa, vì ánh mắt nóng bỏng của người đàn ông.
Cô sợ hết hồn hết vía, có chút không được tự nhiên. Hít thở hổn hển, đẩy anh ra, muốn đi. Nhưng người đàn ông giữ cằm cô, nâng mặt cô lên: “Ai nói với em tôi hẹn với người phụ nữ khác?”
Đêm đó anh ở nhà cũ chờ, đi đâu hẹn đây?
“Chẳng lẽ chính anh không biết.” Trong mắt cô lóe lên nước mắt.
Bạch Dạ Kình nhíu mày nhìn cô: “Đêm đó chị tôi nói em gọi điện thoại, mười phút sau sẽ gọi lại, nhưng, sau đó lại mất tin tức. Hạ Tinh Thần, em hẹn với người đàn ông khác, quên sạch sinh nhật tôi, còn có thể nói có lý chẳng sợ, em thật có bản lĩnh.”
Nhắc đến chuyện này, trong lòng Bạch Dạ Kình vẫn còn một đống lửa.
“Ách?” Hạ Tinh Thần sửng sốt, trừng mắt nhìn.
Cho nên đêm đó, người nhận điện thoại không phải ai khác, mà là Bộ trưởng Bạch?