Chào Buổi Sáng, Tổng Thống Đại Nhân!

Chương 84: Chương 84: Chương 84: Nói chuyện yêu đương (4)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Không biết tại sao, nghe anh nói vậy, trong nháy mắt khói mù đọng lại trong lòng cô liền giải tán.

“Ai hẹn với người khác? Anh nói bậy!”

Bạch Dạ Kình sâu kín nhìn cô: “Có phải nói bậy hay không, trong lòng em rõ nhất.”

Hạ Tinh Thần biết anh luôn nghi ngờ chuyện ngày đó cô thất hẹn. Cô cũng không muốn để cho anh hiểu lầm mình, làm nhục mình như vậy. Lúc đó mặc dù không biết tại sao tức giận, vốn muốn giải thích, nhưng anh căn bản không cho cô cơ hội giải thích.

Cộng thêm những lời nói của anh sau đó.

Cô thở dài: “Hôm đó tôi thất hẹn vì xảy ra tai nạn xe, cả đêm đều ở trong bệnh viện.”

Bạch Dạ Kình không lên tiếng, đôi mắt sâu kín nhìn cô, hình như đang thăm dò thật thật giả giả trong lời nói của cô.

“Hôm đó Hứa Nham dẫn tôi đi gặp ba tôi, kết quả trên đường bị một chiếc xe chở hàng đụng. Vốn là đụng bên tôi, nhưng anh ấy bỏ tay lái, cứu tôi, anh ấy bị thương. Anh tin hay không tin cũng được.”

Câu cuối cùng của Hạ Tinh Thần có chút giận dỗi, buồn bực hoài nghi trong mắt anh. Nhưng cô càng nói, sắc mặt anh càng trầm. Dưới đèn đường mờ mờ ban đêm trông hơi kinh người.

Ánh mắt anh nặng nề quét qua toàn thân cô, trầm giọng hỏi: “Bị thương ở chỗ nào?”

“Hứa Nham bị gãy mấy cái xương sườn, ngực chảy máu, nhưng bây giờ đã qua khỏi nguy hiểm, anh ấy…”

“Tôi hỏi em.” Bạch Dạ Kình cau mày cắt đứt lời cô. Ai thèm quan tâm người đàn ông kia bị gì, gãy mấy cái xương sườn mà là bị thương gì.

Hạ Tinh Thần mới phản ứng được, nhìn dáng vẻ của anh, anh tin lời cô.

“Tôi không sao. Chỉ bị trật mắt cá chân, đã sớm lành. Hứa Nham bị thương tương đối nặng.”

“Câu nói sau cùng kia, bỏ đi cho tôi.” Anh lạnh lùng liếc cô, Hạ Tinh Thần còn chưa hiểu ý anh, anh đã ngồi xuống. Mắt cá chân bên phải bỗng dưng bị bàn tay người đàn ông nắm, Hạ Tinh Thần giật mình, đứng không vững.

Tay để lên vai anh, chống người mình, nghe anh nói: “Có vết sẹo nhỏ.”

Trong lòng Hạ Tinh Thần nhất thời rung động, cúi đầu nhìn bóng dáng người đàn ông ngồi xuống, chỉ cảm thấy tinh thần có chút hoảng hốt. Anh là Tổng thống một nước, cho đến nay chỉ có người khác cúi đầu xưng thần trước mặt anh, nhưng…

Hôm nay, anh trước mặt Lãnh Phi và bọn họ, không chút cố kỵ mà ngồi trước mặt mình.

Hạ Tinh Thần không nói ra được cảm giác trong lòng là gì, cô chỉ cảm thấy mắt cá chân rất nóng, theo bản năng rút chân, nói: “Không sao, một vết sẹo không coi là gì.”

Bạch Dạ Kình đứng dậy, Hạ Tinh Thần rút tay từ trên vai anh về, không được tự nhiên né tránh tầm mắt của anh. Nghe anh hỏi: “Tại sao đến giờ mới nói?”

“Căn bản chính là anh không cho tôi cơ hội giải thích.” Cô nhẹ giọng phản bác. Hôm đó rõ ràng muốn giải thích, kết quả bị anh nóng nảy cắt đứt. Cuối cùng, cô còn bị anh đuổi đi.

Bạch Dạ Kình không hề có ý cảm thấy áy náy, chỉ nhìn cô từ trên xuống dưới: “Cho nên, cô và anh ta, thật ra chưa từng làm chuyện tôi và em vừa làm?”

Điều này, anh rất để ý.

Hạ Tinh Thần thật sự không nói nên lời. Lãnh Phi và bọn họ đều ở đây, nếu không hỏi, anh cũng sẽ không thấp giọng xuống, cô không trả lời anh, chỉ đưa tay ra: “Anh trả điện thoại cho tôi.”

“Hai người từng ngủ chung không?” Anh cố chấp nhìn chằm chằm cô, giống như hôm nay không cho anh câu trả lời, anh sẽ không buông tha.

Hạ Tinh Thần cảm thấy không có cách nào khai thông với người mặt dày, trực tiếp giơ tay đoạt điện thoại. Bạch Dạ Kình đập tay cô, dùng thêm sức ép cô về sau, cô lại bị giam cầm sau cột đèn.

Cô tức giận: “Người bị thương thành như vậy, còn có thể làm gì? Tôi đã nói rồi, tôi chỉ ở trong bệnh viện chăm sóc anh ấy, không xấu xa như anh nghĩ.”

Cô biết, cô nói vậy, anh rất hài lòng. Âm u trên mặt anh hoàn toàn giải tán. Lực kéo cô cũng thả lỏng.

Cô thở phào, thấy sắc mặt anh hòa hoãn, tâm tình cũng tốt hơn. Y theo rập khuôn đi theo sau lưng anh hỏi: “Bây giờ có thể trả điện thoại cho tôi chưa?”

“Trong điện thoại em có bảo bối?” Anh nhìn cô.

Cô vội vàng lắc đầu.

Người phụ nữ này, nhất định có điều giấu diếm.

“Lên xe.”

Kết quả, Bạch Dạ Kình đuổi Lãnh Phi và vệ sĩ, một mình chở Hạ Tinh Thần về.

Số lần Hạ Tinh Thần ngồi xe anh lái rất ít, bây giờ ngồi bên cạnh anh, chỉ cảm thấy hoảng hốt.

Hai người, dọc theo đường đi đều không lên tiếng. Mặc dù nói rõ chuyện thất hẹn kia, nhưng, còn một vướng mắc. Đó chính là hôm đó anh nói lời độc ác, đuổi cô ra ngoài.

Hạ Tinh Thần từ đầu đến cuối cảm thấy mình chuyển ra ngoài là quyết định sáng suốt, cho nên căn bản sẽ không chủ động nói về. Bạch Dạ Kình xưa nay nhất ngôn cửu định, loại chuyện mất mặt lập tức đổi ý này, anh không làm được.

Kết quả, hai người một đường yên lặng, rất nhanh đã đến tiểu khu cô thuê.

“Đến rồi.” Cô tháo dây an toàn. Thời gian không còn sớm, cả tiểu khu đều rất an tĩnh.

“Ừ.” Thái độ của Bạch Dạ Kình nhàn nhạt, chỉ đưa điện thoại cho cô. Hạ Tinh Thần liền mở cửa xe bước xuống, suy nghĩ một lát, quay đầu nói với anh: “Nếu anh về đến nhà, Đại Bạch chưa ngủ, nhớ giúp tôi cho nó một nụ hôn ngủ ngon.”

Bạch Dạ Kình nhíu mày: “Muốn thì tự mình về nhà hôn.”

“…” Cô không lên tiếng nữa. Trầm mặc một hồi, đi lên lầu: “Tôi lên trước.”

Dứt lời, không dừng lại nữa, biến mất trong bóng tối. Bạch Dạ Kình nghiêng đầu nhìn một lúc lâu, nhíu mày, chán nản. Lấy điện thoại ra, gọi cho Phó Dật Trần: “Ngày mai chuẩn bị thuốc xóa sẹo, đưa đến phòng làm việc của tôi.”

Hạ Tinh Thần đứng cạnh cửa sổ, nhìn xe người đàn ông dần biến mất trong tiểu khu, hoàn toàn không thấy, mới mở đèn, ôm quần áo vào phòng tắm.

Một hồi, sau khi ra ngoài, nằm trên giường lăn lộn khó ngủ.

Mặc dù thời gian ở Phủ Tổng thống không dài, nhưng, thật sự đã quen cảm giác có người ngủ bên cạnh, ít ra, cô quen có đứa bé.

Cho nên.

Có phải cô nên nói với Bạch Dạ Kình về chuyện đứa bé, để cho bé một tuần đến ở chỗ cô vài ngày không?

Cô suy nghĩ một lát, lại không tự chủ mà nghĩ đến một màn trên xe buýt hôm nay, còn cảm thấy mặt đỏ đến mang tai. Cho đến nay, cô vẫn không nghĩ ra, tại sao hai người đến bước này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.