Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Hạ Tinh Thần rất tán thành lời của con trai. Tính tình của anh quả thật quá kém, thất hẹn hôm sinh nhật cô đã được thỉnh giáo.
“Nếu con thật sự bỏ nhà ra đi, tính tình của ba con sẽ chỉ kém hơn.” Hạ Tinh Thần thở dài.
“Vậy làm sao bây giờ?” Hạ Đại Bạch nhíu nhíu chân mày nhỏ: “ Đại Bảo, con không muốn xa mẹ.”
Sao cô có thể chịu xa đứa nhỏ chứ, sờ sờ khuôn mặt mềm mại nhỏ nhắn: “Mẹ sẽ thương lượng với ba con, xem có thể để con đến đây ở được không.”
“Vâng ạ.” Hạ Đại Bạch gật đầu như giã tỏi. Nhưng chỉ mấy giây sau, ngẫm nghĩ lại, cậu bé buồn bực: “Thế nhưng, con cũng muốn Tiểu Bạch. Cũng không muốn rời xa Tiểu Bạch.”
“…”
“Đại Bảo, nếu không, mẹ và con dọn trở về đi, có được không, chẳng những con muốn Tiểu Bạch, còn muốn bác quản gia cùng mấy chị gái nữa, nơi đó rất náo nhiệt, ở đây sẽ không có ai nói chuyện với mẹ.”
“Vậy con nghĩ kĩ lại đi, cá cùng bàn chân gấu không thể có cả hai.” Hạ Tinh Thần vừa nói vừa đi vào phòng bếp: “Hoặc là con ở cả hai bên, hoặc là con chọn một nơi, dù sao mẹ cũng không thể trở về.”
“Tại sao mẹ không thể trở về vậy?” Hạ Đại Bạch lê đôi dép của cô, từng bước từng bước đi vào trong. Đi theo sau lưng cô như cái đuôi nhỏ: “Mẹ vẫn còn tức giận Tiểu Bạch à?”
“Không có.”
“Vậy thì tại sao ạ?”
“Nguyên nhân của người lớn, trẻ con sẽ không hiểu.” Hạ Tinh Thần lấy đùi gà đã được ướp sẵn, cắt ra, sau đó đổ coca ra cốc.
Hạ Đại Bạch vừa thấy co-ca, đưa hai cái tay nhỏ bé đòi. Cô bất đất dĩ, chỉ đành phải cho cậu bé uống một hớp nhỏ, đầu lưỡi nhỏ bé liếm liếm môi mấy cái, mới ngẩng đầu, tiếp tục cầu tha thứ giúp ba mình: “Đại Bảo, thật ra Tiểu Bạch rất thích mẹ, mẹ đừng so đo với ba, có được không?”
“Mẹ không so đo với ba con, nhưng cũng sẽ không trở về.”
“….” Chiếc đầu nhỏ của Hạ Đại Bạch cúi xuống, vô cùng buồn rầu. Sao cả hai người đều khó thuyết phục vậy chứ, người này còn cố chấp hơn người kia, tiếp tục như vậy, nhất định cậu sẽ rất đáng thương, chịu cảnh cốt nhục chia lìa, không thể có được một gia đình hoàn chỉnh.
Hạ Đại Bạch càng nghĩ càng buồn rầu. Những đứa trẻ khác không cần phải như cậu.
“Ai bảo con số khổ làm gì.” Cậu bé thở dài, ủ rũ cúi đầu ra khỏi phòng bếp.
Động tác của Hạ Tinh Thần ngừng lại giây lát, trong lòng giống bị kim châm, rất đau.
Đại Bạch của cô vẫn luôn rất hiểu chuyện, rất lạc quan, trước khi Bạch Dạ Kình xuất hiện, cậu bé rất thỏa mãn với gia đình chỉ có hai mẹ con. Nhưng mà, hiện tại đã khác. . . .
Bởi vì sự xuất hiện của Bạch Dạ Kình, rõ ràng trong lòng cậu bé tràn ngập sự mong đợi.
Cũng may trẻ con rất mau quên, gặm một miếng gà ướp co-ca, thêm một khối sườn chua ngọt, bao nhiêu buồn phiền trong lòng lập tức biến mất không còn thấy bóng dáng.
Hạ Tinh Thần gắp cho cậu bé những món ngon nhất. Chờ tới khi ăn xong thì bên ngoài đã tối.
Cô dọn dẹp xong chén đũa, cô vừa rửa chén, vừa nói: “Con xem tivi trước đi, lát nữa mẹ dẫn đi siêu thị.”
“Vâng ạ. Lát nữa vào siêu thị con có thể mua khoai tây chiên không? “
“Được.”
“Con còn muốn ăn mận.”
“Được luôn.”
Chỉ cần cậu bé vui là được. Hạ Tinh Thần đều sẽ đồng ý. Rửa chén xong đi ra, ở cửa giúp cậu mang giày vào, đẩy cửa định ra ngoài.
Nhưng mà, cửa mới vừa mở ra, người đứng trước mặt, khiến cho cô ngây người.
Không phải ai khác, mà là Bạch Dạ Kình.
Cả người mặc trang phục chỉnh tề, trước sau như một không có chút biểu cảm gì, khuôn mặt anh tuấn bị bóng tối che lấp. Lãnh Phi không đi theo bên cạnh anh, có lẽ chờ dưới lầu.
Anh ta, sao lại tới đây?
“Tiểu Bạch.” Hạ Đại Bạch cũng rất kinh ngạc, hỏi câu Hạ Tinh Thần cũng rất muốn hỏi: “Sao ba lại ở đây?”
Tầm mắt Bạch Dạ Kình chậm rãi lướt qua khuôn mặt Hạ Tinh Thần, sau đó nhìn về phía đứa nhỏ: “Dẫn con trở về. Quản gia nói con ở đây.”
Hạ Đại Bạch nghe được câu này, liền chau mày, lập tức ôm lấy chân Hạ Tinh Thần: “Con không muốn đi, con đã nói với Đại Bảo, tối nay sẽ ngủ ở đây.”
“Không được. Sáng mai con còn phải đi học.” Anh lập tức từ chối.
Hạ Đại Bạch chán ghét chu chu môi, hai cái tay nhỏ bé giơ về phía Hạ Tinh Thần, cô lập tức ẵm cậu bé lên, nhìn Bạch Dạ Kình: “Sáng mai tôi sẽ dậy sớm đưa con đi, tối nay ngay cả quần áo ngủ cũng đã mang đến, anh để con ngủ lại đây đi.”
Cô giúp cậu bé thỉnh cầu.
Bạch Dạ Kình nhếch môi, không lên tiếng. Khiến cho người ta nhìn không thấu rốt cuộc anh có đồng ý hay không.
Hạ Đại Bạch ôm cổ Hạ Tinh Thần: “Tiểu Bạch, ba về trước đi, con và Đại Bảo có hẹn rồi, ba cứ như vậy dẫn con đi sẽ rất mất hứng. Ngày mai con sẽ trở về.”
Cậu bé tràn đầy hy vọng nhìn ba mình.
“Có hẹn? Muốn đi đâu?” Anh nhìn Hạ Tinh Thần, hỏi cô.
“Chúng tôi đang muốn đi dạo siêu thị, mua dép và đồ ăn vật cho con.”
Bạch Dạ Kình yên lặng, dường như đang nghiêm túc suy tư: “Tôi đi cùng hai người.”
“Hả?” Hạ Tinh Thần cho rằng mình nghe lầm.
Khuôn mặt anh vẫn lạnh nhạt như cũ, chỉ nói: “Đi dạo siêu thị xong, tôi dẫn con trở về.”
Dứt lời, không cần để ý bọn họ có bằng lòng hay không, trực tiếp xoay người đi đến cửa thang máy. Hạ Tinh Thần sững sốt hồi lâu, có chút chưa tỉnh hồn lại. Cho đến khi giọng nói anh từ trong thang máy vang lên: “Còn đứng ngây ra đó làm gì?”
Lúc này cô mới bế đứa nhỏ vào thang máy. Thả cậu bé xuống, không nhịn được lại nói: “Vừa rồi anh nói đùa phải không?”
“Trông tôi giống như đang đùa giỡn sao?”
“Anh không thể đi siêu thị.” Hạ Tinh Thần nhìn anh: “Nơi đó, nhiều người như vậy, anh đến đó, không tạo phải sẽ tạo thành hỗn loạn sao?”
Anh còn nổi tiếng hơn cả đại minh tinh. Có ai không nhận ra anh chứ?
Bạch Dạ Kình không để ý đến cô, chỉ cúi đầu, bàn tay đặt trên chiếc đầu nhỏ của Hạ Đại Bạch, nói: “Xem ra bệnh nói nhiều của con được di truyền từ mẹ.”
“…” Hạ Tinh Thần không nói gì.
“Đáng ghét, người ta một chút cũng không nói nhiều!” Hạ Đại Bạch đẩy bàn tay trên đầu, lầm bầm: “Ba, ba phá hỏng kiểu tóc của con rồi.”
Còn không phải vì không tin tưởng hai người bọn họ sao, cậu mới hao tổn tâm tư, nếu không, ai lại tình nguyện lải nhải như bà già, cậu còn trẻ thế cơ mà.
Dưới lầu.
Ngoài dự định không có cả đoàn xe nổi bật. Quả nhiên chỉ có Lãnh Phi cùng xe chống đạn ở đó. Vừa nhìn thấy bọn họ, Lãnh Phi liền bước tới.
Vừa nghe nói bọn họ muốn đi siêu thị, cả người anh ta cũng thấy rét lạnh.
“Tổng thống, không phải ngài đang đùa chứ?”
“Có lúc nào tôi đùa giỡn không?” Bạch Dạ Kình liếc về phía Lãnh Phi.
Lãnh Phi móc điện thoại di động: “Vậy tôi lập tức cho người đến siêu thị dọn đường.”
“Có phải quá khoa trương rồi không?” Hạ Tinh Thần nhìn Bạch Dạ Kình: “Anh không nên đi, anh không gặp phiền phức, mọi người cũng không gặp phiền tức. Tôi và Đại Bạch sẽ đi nhanh về nhanh.”
&