Chào Buổi Sáng, Tổng Thống Đại Nhân!

Chương 87: Chương 87: Chương 87: Người một nhà, tay trong tay (1).




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Người phụ nữ này, đang chê anh gây phiền phức cho cô sao?

Là Tổng thống của một nước, đây là lần đầu tiên anh bị người khác chê như vậy.

Một người đàn ông có thân phận như anh, hạ mình cùng một người phụ nữ đi dạo siêu thị, chuyện này có biết người phụ nữ nằm mơ cũng mơ không nổi, vậy mà cô lại không biết quý trọng, còn trốn tránh, giống như anh gieo tai họa cho cô vậy, Bạch Dạ Kình ngẫm nghĩ.

Khuôn mặt lãnh khốc của anh đen như đáy nồi: “Em đi đường em, tôi đi đường tôi. Tôi đến đó thị sát cuộc sống của người dân, không liên quan gì đến em.”

Dứt lời, anh bước về phía xe. Tài xế cung kính mở cửa, anh khom người ngồi vào. Lãnh Phi mới vừa nhìn về phía mẹ con Hạ Tinh Thần, muốn mời bọn họ cùng lên xe, liền nghe thấy giọng nói âm u của Bạch Dạ Kình: “Thư ký Lãnh, còn không đi, sững sờ ở đó làm gì?”

“À, vâng.” Lãnh Phi không dám thờ ơ, vội vàng mở cửa xe ngồi lên. Kết quả, chiếc xe dứt khoát chạy đi.

Hạ Tinh Thần nhìn chiếc xe biến mất, không nói gì. Hạ Đại Bạch nhíu nhíu cặp chân mày tinh tế: “Ba thật là nhỏ mọn, không cho chúng ta quá giang chút.”

“Mới vừa ăn cơm xong, đi bộ sẽ tốt cho tiêu hóa.” Hạ Tinh Thần thả cậu bé xuống, dắt tay cậu đi đến siêu thị. Siêu thị cách nhà rất gần, đi bộ chỉ vài phút là đến.

Hạ Đại Bạch buồn bực không vui, rũ chiếc đầu nhỏ: “Đại Bảo, nếu không, mẹ giữ Tiểu Bạch lại ở cùng chúng ta đi.”

“…” Hạ Tinh Thần không nhận lời con trai. Cô thật sự không dám mơ mộng hảo huyền, căn nhà nhỏ của cô sao có thể chứa nổi tượng phật lớn như vậy, căn phòng ngủ của Bạch Dạ Kình ở phủ Tổng thống, còn chưa tính phòng thay đồ này kia, cũng ít nhất gấp bốn lần nhà cô.

“Tiểu Bạch trở về nhất định sẽ bắt con về cùng. Đến lúc đó cũng chỉ còn lại một mình Đại Bảo, con sợ sẽ không có ai trò chuyện với mẹ.”

“Không sao, lát nữa chúng ta sẽ nói chuyện với ba con.” Hạ Tinh Thần sờ sờ chiếc đầu nhỏ của đứa bé.

Ở nơi này hồi lâu, điện thoại di động trong túi cô reo lên. Nhìn màn hình, là số lạ. Không suy nghĩ nhiều, cô liền nhận điện thoại, từ bên kia truyền tới giọng nói của Lãnh Phi: “Hạ tiểu thư, dọc theo con đường này có tới mấy cái siêu thị, hai người muốn đến chỗ nào?”

“…” Hạ Tinh Thần dở khóc dở cười. Không phải Tổng thống đại nhân anh nói muốn đi thị sát cuộc sống của người dân sao, sao lại hỏi cô và con trai muốn đến chỗ nào, nhưng Hạ Tinh Thần không dám chế giễu, chỉ nói là siêu thị gần nhà.

Mười phút sau, lúc Hạ Tinh Thần dắt Đại Bạch xuất hiện, xa xa đã nhìn thấy anh. Anh cởi âu phục, chỉ mặc mỗi áo sơ mi trắng, cà vạt trên cổ cũng đã tháo xuống, so với bộ dạng đứng đắn, nghiêm túc lúc trước, giờ đây có thêm mấy phần tùy ý.

Đôi chân thon dài cùng khí chất bẩm sinh khá mê người, mặc dù hiện tại chiếc khẩu trang trên mặt che mất vẻ đẹp của anh, nhưng anh chỉ cần đứng đó, đã tạo nên một cảnh tượng vô cùng bắt mắt, khiến cho mọi người liên tục dừng chân.

Chỉ lộ ra ngoài vẻn vẹn một đôi mắt, Hạ Tinh Thần cũng nhìn ra được, anh đã chờ đến không còn kiên nhẫn.

“Tại sao đi lâu như vậy?” Hạ Tinh Thần vừa đến gần, anh liền hỏi.

Cô lầm bầm: “Mẹ con tôi chỉ có bốn cái chân, dĩ nhiên không thể so với bốn cái bánh xe của anh rồi.”

“Vào đi thôi.” Bạch Dạ Kình không nói gì nữa, thuận tay dắt tay nhỏ còn lại của Hạ Đại Bạch. Một nhóm, ba người đi vào siêu thị, Hạ Tinh Thần nhìn thấy cảnh này, đột nhiên có chút run rẩy. Phía trước có rất nhiều ba mẹ đang dẫn con họ đi siêu thị, trước kia khi cô cùng Hạ Đại Bạch đi dạo siêu thị, Đại Bạch rất hâm mộ nhìn họ, không ngờ rằng hiện tại. . . . . .

Hạ Tinh Thần có chút hoảng hốt. Người ngoài nhìn vào, sợ rằng sẽ nghĩ ba người họ là người một nhà.

“Nhường đường, nhường đường, nhường đường. . . .” Ngay lúc này, một loạt tiếng hô lớn truyền đến, Hạ Tinh Thần đang rơi vào dòng suy nghĩ của bản thân chợt bừng tỉnh.

Ngẩng đầu, cô liền thấy người ta kéo xe đẩy hàng to lao về phía bên đây. Hạ Tinh Thần cả kinh khẽ hô một tiếng, cô còn chưa kịp phản ứng, một cánh tay dài có lực đã kéo cô sang bên, tránh khỏi nguy hiểm, kinh hãi một phen.

Cánh tay của người đàn ông, quấn ngang eo cô, nhiệt độ nóng như lửa.

Thân thể cô dán vào ngực anh. Anh vô cùng cao, ngực rất rộng, giống như một vách tường vững chắc, khiến cho người khác vô hình có cảm giác an toàn. Hạ Tinh Thần có thể nghe thấy rõ ràng nhịp tim của anh, lắng nghe tiếng tim của anh, sự sợ hãi vừa rồi chợt tan biến.

“Ngây ra đó làm gì vậy, có biết vừa rồi rất nguy hiểm không?” Anh cúi đầu, chỉ thấy được đầu vai cô, mi tâm nhíu thật chặt, có ý trách mắng. Vừa rồi nếu không phải anh nhanh tay, có thể cô đã thật sự bị đụng vào.

Hạ Tinh Thần vẫn còn co rúc, cô khẽ ngẩng mặt nhìn anh, tim lại rối loạn mấy nhịp. Trong hơi thở đều là mùi hương của anh, rất dễ chịu, cô không tự chủ được nhớ tới những việc tối hôm qua, gò má lập tức ửng đỏ. Không được tự nhiên nói: “Tôi đang suy nghĩ chút chuyện.”

Ngay cả giọng nói, cũng có chút ồm ồm.

Dường như, Bạch Dạ Kình cũng cảm giác được, không khí giữa hai người có hơi bất thường, ánh mắt sâu sắc, nhưng cánh tay ôm eo cô vẫn không buông lỏng, chỉ thấp giọng hỏi: “Có bị đụng vào đâu không?”

Cô lắc đầu, lông mi nhẹ rung động: “Không sao, không đụng vào đâu cả.”

Nói xong, cô lui khỏi ngực anh một bước, cánh tay anh cũng trượt xuống. Nhịp tim cô, mới miễn cưỡng bình thường trở lại.

Hạ Đại Bạch ngẩng chiếc đầu nhỏ, cười híp mắt nhìn hai người bọn họ, khen tỷ số: “Tiểu Bạch, anh hùng cứu mỹ nhân, rất oách ~ “

Bạch Dạ Kình liếc mắt nhìn cậu bé, cố ý né tránh ánh mắt Hạ Tinh Thần, con ngươi sâu kín. Nhưng hề không nói gì, chỉ dắt tay đứa nhỏ đi vào bên trong: “Đi thôi.”

Hạ Tinh Thần đứng đó nhìn bóng lưng hai ba con họ phía trước, trong lòng sản sinh một loại cảm giác kỳ diệu không nói thành lời.

Đại Bạch là một đứa trẻ rất đáng yêu, dẫn đầu 100 điểm, lại thêm Bạch Dạ Kình dáng cao, chân dài đi bên cạnh, hai người hợp lại, số điểm tăng vọt lên 300.

Hạ Tinh Thần thấy thế, trong lòng có cảm giác kiêu ngạo khó hiểu, giương môi nở nụ cười, xách một chiếc giỏ nhỏ cạnh cửa bước nhanh theo sau.

Hiển nhiên chưa bao giờ Bạch Dạ Kình đi dạo siêu thị, đối với các loại âm thanh ồn ào cùng mùi hương hỗn tạp bên trong, tương đối không thể thích ứng.

Mấy người Lãnh Phi giống như ra trận đánh giặc, không gần không xa đi theo sau. Bọn họ mỗi người đều âu phục chỉnh tề, mang giày da, đeo tai nghe bluetooth, cẩn thận chen lẫn trong đám người, hoàn toàn nổi bật.

“Còn phải đi dạo bao lâu nữa?” Lúc Hạ Tinh Thần tạm dừng lại chọn nước giặt đồ, Bạch Dạ Kình không nhịn được hỏi.

“Vừa mới vào mà, con vẫn chưa mua đồ ăn vặt nữa.” Không đợi cô trả lời, Hạ Đại Bạch đã giành mở miệng. Những đồ ăn vặt bày trong siêu thị cậu đã sớm thèm thuồng tự lâu, hiện tại dĩ nhiên phải nhắc nhở, không thể để cho Đại Bảo quên mất.

&

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.