Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Hạ Tinh Thần ngồi xổm dưới đất, ngẩng đầu, nhận ra anh không thích ứng nỗi, chỉ nói: “Chúng ta mới chỉ đi dạo khu hàng tiêu dùng, lát nữa còn muốn đi dạo nơi khác, có lẽ phải một lúc lâu nữa. Nếu anh không quen, thì về trước đi.”
Lời cuối cùng của cô nói ra, sắc mặt Bạch Dạ Kình thoáng trầm xuống. Không thích đi dạo phố là tính tình trời sinh của đàn ông, dõi mắt nhìn toàn bộ siêu thị, được mấy người thật sự vui vẻ khi cùng vợ con đi dạo siêu thị, nhưng cho dù không thích đi nữa, chẳng phải họ cũng đi sao?
Hạ Tinh Thần cầm mấy loại nước giặt quần áo cẩn thận so sánh, anh lại tùy tiện rút một chai trong số đó, ném vào trong giỏ.
“Mua cái này. Đừng so sánh nữa.”
“Không được.” Hạ Tinh Thần cầm lấy chai nước giặt anh chọn đặt lại chỗ cũ, lại chọn một loại khác bỏ vào giỏ.
“Phụ nữ các cô luôn phiền toái như thế.” Bạch Dạ Kình thật sự không hiểu nổi. Rõ ràng đều là nước giặt quần áo, có cái gì không giống nhau, đáng để cô ở chỗ này nghiên cứu lâu vậy sao?
“Do anh không hiểu thôi.” Hạ Tinh Thần giải thích: “Loại nước giặt quần áo này tương đối dịu nhẹ, thích hợp để giặt quần áo cho trẻ con. Da Đại Bạch rất mềm mại, tôi sợ các loại khác sẽ làm ảnh hưởng đến con.”
Lúc cô nhắc tới đứa trẻ, vẻ mặt đặc biệt dịu dàng. Lại còn cúi đầu, đưa chai nước giặt đến chóp mũi con trai, cho cậu bé ngửi thử xem có thích mùi hương đó không.
Bạch Dạ Kình ghé mắt nhìn sang, đúng lúc bắt gặp nụ cười nhu hòa của cô. Ánh đèn trong siêu thị chiếu sáng, khiến cả người cô càng dịu dàng. Con ngươi, không kiềm được thoáng thâm trầm, trong lòng lập tức giống như có sợi lông chim phớt qua, khẽ ngứa ngáy.
Chờ lúc cô thẳng người lên, lần nữa bỏ nước giặt vào trong giỏ, tầm mắt anh đã dời đi. Đưa tay, thản nhiên giành giỏ xách.
Hạ Tinh Thần không từ chối, nhìn dáng vẻ anh xách giỏ có chút xuất thần.
Cảm thấy bộ dạng này rất khó tưởng tượng. Anh không giống như thường ngày trên TV, chỉ điểm đất nước, cũng không cao cao tại thượng như lúc ở phủ Tổng thống, anh như vậy, có chút cảm giác của gia đình, tham gia vào những việc ồn ào của cuộc sống hằng ngày, thì ra cũng không quá đột ngột.
“Nhìn cái gì vậy?” Bạch Dạ Kình lạnh nhạt hỏi.
Hạ Tinh Thần chớp chớp mắt. Rõ ràng tầm mắt anh đang đặt trên kệ hàng, sao lại biết cô nhìn anh?
“Nhìn anh. Một vị Tổng thống lại chạy tới đây cùng chúng tôi đi dạo siêu thị.”
“Cái này gọi là thị sát cuộc sống của người dân.” Anh sửa lời cô.
“Đúng đúng, là thị sát cuộc sống của người dân.” Hạ Tinh Thần thuận theo lời anh, gật đầu.
Một nhóm ba người, đi dạo xong khu đồ dùng hàng ngày liền đi mua dép. Hạ Đại Bạch ngồi trên chiếc ghế nhỏ, Hạ Tinh Thần chọn hai đôi rồi ngồi xuống giúp cậu bé thử dép.
“Đi tới lui xem thử, có vừa chân hay không?” Hạ Tinh Thần bảo con trai.
“Vừa chân ạ.” Hạ Đại Bạch chạy nhảy, rất vui vẻ. Đi tới trước mặt anh, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn: “Tiểu Bạch, ba nhìn xem, có đẹp không?”
Tầm mắt Bạch Dạ Kình lúc này đang rơi vào đống quần áo bên kia. Bên kia là một đôi vợ chồng trẻ đang chọn quần áo. Người vợ cầm chiếc áo T-shirt đơn giản ướm lên người chồng, nói là quà tặng cho anh ta.
Câu hỏi của đứa nhỏ, anh cũng không trả lời. Thấy anh nhìn đến xuất thần, Hạ Tinh Thần cũng nghiêng đầu, tò mò nhìn sang. Không ngờ rằng anh chợt xoay mặt lại, tầm mắt lành lạnh nhìn cô: “Quà của tôi đâu?”
“Hửm?” Câu hỏi không đầu không đuôi, cô có chút lờ mờ.
“Quà sinh nhật.” Hiện tại nhắc tới sinh nhật, giọng anh vẫn còn lộ ra vẻ khó chịu.
Hạ Tinh Thần liền hiểu ra, nhưng không ngờ rằng anh còn nhớ đến chuyện này.
“Không có.”
Cô trả lời dứt khoát như vậy, Bạch Dạ Kình lạnh lùng nhìn cô, bước đi về phía trước.
Hạ Đại Bạch buông tay Hạ Tinh Thần: “Mẹ nhìn xem, khẳng định là Tiểu Bạch tức giận rồi.”
Hạ Tinh Thần dắt đứa trẻ theo sau, lặng lẽ liếc nhìn sắc mặt Bạch Dạ Kình, mở miệng: “Anh có nhiều quà như vậy, thiếu đi quà của tôi chắc cũng không sao. Hơn nữa, đồ anh có thể sử dụng đều rất đắt, tôi không mua nổi.”
Anh hừ lạnh: “Có phải Bộ ngoại giao thiếu tiền lương của em không?” Hơn nữa, ai muốn cô mua đồ đắt tiền?
“…” Hạ Tinh Thần á khẩu, không trả lời được, nhìn thấy sắc mặt anh không một tia hòa hoãn, chỉ đành phải nói: “Tôi vốn định mua quà cho anh, hơn nữa cũng đặc biệt đi chọn bộ áo sơ mi.”
Lúc này Bạch Dạ Kình mới thật sự tình nguyện nhìn cô: “Đồ đâu?”
“…” Hạ Tinh Thần nhếch môi, chưa vội nói gì.
Bạch Dạ Kình nhìn chằm chằm cô, lập lại một lần: “Đồ đâu?”
“Ngày mai tôi đi mua cho anh thêm một món.” Hạ Tinh Thần cực kỳ hoài nghi, nếu mình nói áo sơ mi kia đã đưa cho Hứa Nham, rất có thể anh sẽ phát cáu ngay tại chỗ.
“Tôi chỉ cần áo sơ mi em đặc biệt chọn cho tôi.” Bạch Dạ Kình nói từng chữ, nhận ra sự chột dạ trên mặt cô, không chịu buông tha.
“Đại Bảo, trở về mẹ liền đưa đồ cho Tiểu Bạch đi, nhất định Tiểu Bạch sẽ rất vui vẻ.” Hạ Đại Bạch hoàn toàn không biết hiện tại là tình huống gì, còn cười híp mắt lắc lắc tay Hạ Tinh Thần.
Cô đau đầu. Thật sự không muốn nói, nhưng mà, ánh mắt Bạch Dạ Kình chèn ép cô, giống như hôm nay nếu cô không nói thật, anh sẽ không thả cô đi.
Hạ Tinh Thần thay đổi ý nghĩ, đưa cho Hứa Nham thật ra thì cũng không có gì không thể, dù gì anh ấy cũng là ân nhân cứu mạng của mình, tặng một bộ áo sơ mi làm quà cám ơn là còn ít.
Cô nói: “Bộ áo sơ mi kia đã tặng cho Hứa Nham rồi.”
“…”Mi tâm Bạch Dạ Kình nhíu chặt, giữa hai lông mày tăng thêm sự rét lạnh. Hạ Tinh Thần bị anh nhìn đến da đầu tê dại. Mặt Đại Bạch đầy vẻ ngây thơ: “Dượng nhỏ cũng sinh nhật sao Đại Bảo, mẹ lại tặng quần áo vốn dĩ của Tiểu Bạch cho dượng nhỏ, vậy tặng quà sinh nhật gì cho Tiểu Bạch?”
Hạ Tinh Thần vốn chỉ định tặng một câu sinh nhật vui vẻ, lời này còn chưa nói ra, Bạch Dạ Kình đã một mình đi về phía trước, so với lúc nãy, bóng lưng càng lạnh lùng hơn.
Người này, lại tức giận rồi sao?
Sao anh ta cứ để ý tới Hứa Nham vậy? Bởi vì cô thất hẹn, bỏ lỡ sinh nhật của anh ta sao?
Hạ Tinh Thần có chút bất lực thở dài.
Kết quả, ba người đi dạo cùng nhau, nhưng sắc mặt người nào đó vẫn luôn rất khó nhìn. Thỉnh thoảng, Hạ Tinh Thần còn cố ý nói chuyện với anh, anh cũng chỉ trả lời không lạnh không nóng, chỉ cho cô một hai chữ, có lúc thậm chí là một chữ cũng không nói, chỉ hừ lạnh một tiếng.
Hạ Tinh Thần va vào bức tường như anh mấy lần, cũng sẽ không thèm chuốc lấy sự mất mặt nữa, dứt khoát không để ý tới anh. Cô dắt đứa nhỏ đi phía trước vừa nói vừa cười, phía sau anh sa sầm mặt đi theo.
Hạ Tinh Thần cảm thấy, thật ra cô không hiểu người đàn ông này cho lắm, rõ ràng sắc mặt đã khó coi như vậy, lại khó chịu khi nhìn thấy cô, còn không nhịn được việc chen lấn cùng đám người, nhưng vẫn luôn giữ khoảng cách một mét đi theo cô.
Hạ Tinh Thần đi đến khu đồ ăn thủy sản. Hạ Đại Bạch nói muốn ăn cua, cô liền bảo người ta gói mấy con, định tối nay sẽ luộc cho chú mèo ham ăn này.
“Tiểu thư, của cô đây.” Nhân viên phục vụ gói mấy con cua, đặt trong túi nilong đưa cho cô.