Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
“Tiểu thư, của cô đây!” Nhân viên đưa cho cô túi cua.
“Cảm ơn!” Hạ Tinh Thần xách túi.
“Á!” Khi vừa cầm, ngón giữa cảm giác đau nhức. Cô khẽ hô lên, cúi đầu nhìn thì ngón tay giữa bị chảy máu. Hóa ra, càng cua chọc thủng cả túi nilong cắt phải tay cô.
“Sao vậy, Đại Bảo?” Hạ Đại Bạch ngước đầu lên, thằng nhóc lo lắng đến mức độ giậm chân rồi.
Cô còn chưa kịp lên tiếng thì một bóng đen xuất hiện trước tầm mắt. Bạch Dạ Kình đang đứng cách xa họ, vọt lên đến trước mặt cô.
Bàn tay bị kéo ra. Anh nhìn thấy ngón tay bị chảy máu, trừng mắt nhìn Hạ Tinh Thần: “Sao em lại vụng về như vậy?”
Rõ ràng anh đang mắng cô, dáng vẻ lại hung dữ nhưng Hạ Tinh Thần lại không hề tức giận ngược lại cô còn cảm thấy ấm áp trong lòng. Chỉ mặc anh giữ tay cô, lắc đầu nói: “Không sao, chỉ đứt tay mà thôi!”
Bạch Dạ Kình nhìn xuống cũng không nói gì nữa, Hạ Tinh Thần rút tay lại. Dù sao, lúc đi tâm trạng anh cũng không tốt rồi. Tâm trạng anh không tốt cũng ảnh hưởng đến tâm trạng của Hạ Đại Bạch. Bởi vì, khi một bàn tay mũm mĩm móc kẹo chocolate thì một giọng nói lạnh lùng vang lên: “Không được phép ăn đồ ngọt, con không cần răng nữa à?”
Cậu nhóc cực kỳ ngoan ngoãn, rút tay về, cầm một miếng khoai tây chiên.
“Thức ăn nhiều dầu mỡ, không tốt cho sức khỏe, không được ăn!”
Thằng bé mím môi, cầm món ăn quen thuộc.
“Đồ ăn rác rưởi! Không được ăn!”
Thằng nhóc lẩm bẩm gì đó rồi ôm chai cô ca.
“Đồ uống có ga nhiều như vậy, không được phép uống!”
Rốt cuộc, Hạ Đại Bạch cũng tủi thân, không chịu được nữa, khuôn mặt nhỏ nhắn xị xuống, đôi mắt to tròn long lanh nhìn Hạ Tinh Thần. Đôi tay bé nhỏ ôm lấy chân cô. Vẻ mặt cậu nhóc cực kỳ đáng thương: “Đại Bảo, Tiểu Bạch bắt nạt người ta. . .”
Ánh mắt của cậu nhóc khiến Hạ Tinh Thần không chịu nổi nữa, trái tim mềm nhũn. Cô nhìn Bạch Dạ Kình với ánh mắt cầu xin. Bạch Dạ Kình hơi mím môi, thờ ơ nói: “Không thương lượng!”
Ánh mắt Hạ Tinh Thần nhìn Hạ Đại Bạch đầy bất lực.
Hạ Đại Bạch cực kỳ buồn bực: “Sau này đừng đưa Tiểu Bạch đến siêu thị nữa!”
Thật là người ba đáng ghét.
Cậu nhóc lẩm bẩm, không ôm chân Hạ Tinh Thần nữa, mà ưỡn ẹo đến quầy thu ngân.
Hạ Tinh Thần bất đắc dĩ nhìn một lớn một nhỏ, vừa buồn cười vừa bất lực. Vốn dĩ đi chơi siêu thị tuyệt vời như thế nhưng kết quả cả hai tức giận trở về. Chuyện tốt như vậy không xảy ra thường xuyên nếu không thì cô cũng nhức đầu muốn chết rồi!
Lúc trả tiền, Hạ Tinh Thần vừa định trả tiền thì một chiếc thẻ vàng đã đưa đến trước mặt nhân viên thu ngân. Chiếc thẻ vàng kia cũng đã thể hiện thân phận của bản thân rồi, cả nước cũng không có vài cái. Người sở hữu chiếc thẻ này không phải là người có quyền thế thì cũng dòng dõi quý tộc. Cho nên, khi vừa lấy thẻ ra, nhân viên thu ngân chỉ nhìn tấm thẻ rồi nhìn sang người đàn ông này.
Vẻ mặt anh cực kỳ lạnh lùng, liếc nhìn nhân viên thu ngân kia một cái. Ánh mắt đầy vẻ uy hiếp khiến đối phương thu hồi ánh mắt dò xét, ngoan ngoãn cúi đầu làm việc.
Hạ Tinh Thần cũng tò mò nhìn tấm thẻ kia. Khi không có người chú ý tới thì Hạ Đại Bạch vừa lẩm bẩm vừa bỏ rất nhiều đồ vào trong xe đậy.
Đi dạo một vòng, Hạ Đại Bạch đi dạo mệt mỏi, Bạch Dạ Kình bế cậu nhóc bằng một tay còn tay kia xách túi đồ mua trong siêu thị.
Lúc ba người đi ra, Lãnh Phi đã đứng ở đó. Thấy bọn họ đi ra, anh ta lễ phép mở cửa xe. Có người vội vàng tiến lên nhận túi đồ của anh.
Hạ Tinh Thần cũng lên xe, để Lãnh Phi đưa về. Hạ Đại Bạch cảm thấy mắt muốn nhắm tịt nhưng không dám ngủ trong lòng Hạ Tinh Thần nếu không nhân lúc cậu ngủ mất mà ba sẽ mang cậu trở về.
Cuối cùng về đến nhà, Hạ Tinh Thần vừa xuống e thì Hạ Đại Bạch đã vội vàng theo sau.
“Ba, hôm nay con ở đây. Con không muốn về với ba!”
Hạ Tinh Thần cũng nắm chặt tay Hạ Đại Bạch không buông. Vốn dĩ, chắc chắn anh không đồng ý, không nghĩ rằng anh sẽ theo chân hai mẹ con bước xuống.
Anh bảo Lãnh Phi chờ dưới nhà, cầm túi đồ tự động đi vào thang máy. Nhìn bóng lưng kia, Hạ Tinh Thần cảm giác như đang nằm mơ, đây là chuyện gì thế này?
Hiển nhiên, Bạch Dạ Kình không có ý định chỉ mang đồ xong là đi, anh đứng trước cửa một lúc, thấy Hạ Tinh Thần không có phản ứng gì, nhíu mày nói: “Dép!”
Hạ Tinh Thần cảm thấy khó xử: “Trong nhà không có dép nam, anh đi chân không là được rồi!”
Không có dép nam, như vậy chứng tỏ, ngoài trừ anh thì không có người đàn ông nào khác tới đây, kể cả Hứa Nham.
Sắc mặt Bạch Dạ Kình tốt hơn một chút, đi chân không vào trong.
Căn phòng này cũng rất nhỏ, chỉ có một phòng khác, một bếp, một phòng vệ sinh. Bình thường, Hạ Tinh Thần chỉ sống một mình còn cảm thấy đủ. Bây giờ, Bạch Dạ Kình vừa vào khiến cho chỗ này chật hơn rất nhiều, cảm giác ngay cả di chuyển cũng có chút khó khăn.
Hạ Tinh Thần nói: “Anh ngồi một lát đi, Đại Bạch hơi mệt rồi, tôi đi rửa mặt cho thằng bé rồi cho nó đi ngủ!”
“Ừ!” Bạch Dạ Kình gật đầu, ngồi xuống ghế salon. Tay chân anh rất dài, ngồi xuống, gác chân lên, trông cực kỳ giống bức tranh.
Hạ Tinh Thần không dám nhìn lâu, đổi dép cho con, ôm thằng bé vào phòng vệ sinh.
Nhà vệ sinh đóng lại, Hạ Đại Bạch nhỏ giọng nói: “Đại Bảo, có phải Tiểu Bạch cũng ngủ ở lại đây hay không?”
“Tất nhiên là không rồi!” Hạ Tinh Thần phủ nhận ý nghĩ này.
“Mẹ để ba ngủ đây đi, ba người chúng ta ngủ chung rất tốt mà. Dù sao trước kia cũng từng ngủ chung rồi!”
“Không được. Trước kia là trước kia, bây giờ là bây giờ!”
“Có gì khác chứ?”
Dĩ nhiên là không giống rồi. Lúc mới đầu, hai người bọn họ cũng không có chuyện mất khống chế như tối qua.
Hạ Tinh Thần không dám suy nghĩ nhiều, lấy xà phòng rửa tay cho thằng bé, cẩn thận rửa sạch từng ngón một. Sau đó, cô còn lau mặt và rửa chân cho thằng bé. Sau kho xong xuôi, Hạ Tinh Thần bế thằng bé ra ngoài thì thấy trong phòng khách không còn ai cả.
Cô nhìn quanh một vòng, ánh mắt nhìn về phía cửa, đúng như cô dự đoán, giày của anh không còn ở đây nữa.
“A, Tiểu Bạch đi rồi sao?”
“Ừ, có lẽ là vậy!” Hạ Tinh Thần nhỏ giọng nói, ôm con vào phòng ngủ, đắp chăn lại cho nó, rồi đóng cửa lại đi ra ngoài.
Theo bản năng, cô đi tới cửa, kéo cửa nhìn ra ngoài. Trên dãy hành lang dài lại vắng lặng. Cô lại đi đến cửa sổ, dưới ánh đèn dường đã không còn thấy chiếc xe bắt mắt kia nữa.
Xem ra, anh ta đi thật rồi.
Trong lòng Hạ Tinh Thần có chút cô đơn. Sau đó cô lại cảm thấy bản thân có chút buồn cười.
Không quan tâm những chuyện này nữa, cô đóng cửa, ngồi xuống ghế salon thu dọn chút đồ mà vừa mua về. Ánh mắt cô nhìn vào túi nilon thì thấy vài món đổ thì hơi dừng lại.