Chào Buổi Sáng, Tổng Thống Đại Nhân!

Chương 90: Chương 90: Chương 90: Mối quan hệ bí mật được công bố (1)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Lẫn trong đó, không biết từ lúc nào có thêm hai thứ, một cái là băng cá nhân, một cái là tuýp thuốc chống sẹo.

Hạ Tinh Thần có chút hoảng hốt, nhìn ngón tay bị thương lúc vừa rồi. Ánh mắt lại nhìn vào vết sẹo trên mắt cả chân, trái tim cô cảm thấy ấm áp. Đoán rằng là anh đã mua trong siêu thị nhưng cô không biết anh mua lúc nào?

Khóe môi hơi nhếch lên, băng cá nhân vào ngón tay rồi thoa thuốc chống sẹo ở trên mắt cá nhân.

Rửa mặt xong, Hạ Tinh Thần nằm xuống giường. Hạ Đại Bạch đang ngủ mơ mơ màng màng, cảm giác được mẹ tới, thằng bé cũng chui vào ngực cô, Hạ Tinh Thần ôm cậu nhóc rồi tắt đèn.

“Đại Bảo, Tiểu Bạch đi thật rồi sao?”

“Ừ!”

“Vậy mẹ không trở về sao?” Cậu nhóc lầm bầm, giọng nói rất nhỏ, có chút cảm giác không rõ.

Hạ Tinh Thần nhẹ nhàng ừ một tiếng.

“Vậy một mình Tiểu Bạch thì cảm thấy cực kỳ cô đơn!”

Hạ Tinh Thần không nói gì nữa, chỉ vỗ đầu thằng bé: “Ngủ đi, sáng mai con phải đi học đó!”

Đứa bé rất nhanh đã ngủ mất. Cô nằm trên giường một lúc lâu nhưng mãi không ngủ được.

Hôm sau,

Sáng sớm, Hạ Tinh Thần làm rất phong phú cho hai người, khiến hai người họ mãi không ăn hết.

Hạ Đại Bạch nói: “Nếu Tiểu Bạch ở đây thì thật tốt, Tiểu Bạch nhất định có thể giúp chúng ta ăn hết chỗ này.”

Hạ Tinh Thần không cho rằng như vậy. Anh ta là Tổng thống, có lẽ sẽ không thích những món cháo thanh đạm và bánh tiêu đơn giản này do cô làm.

Cơm nước xong, Hạ Tinh Thần dẫn cậu nhóc đi rửa mặt. Nhưng mà, vòi nước trong phòng tắm bị hỏng khiến cả người cô ướt đẫm, ngay cả thằng nhóc cũng bị dính nước. Hạ Đại Bạch than thở: “Nếu có Tiểu Bạch ở đây thì thật tốt. Nhất định Tiểu Bạch sẽ giúp mẹ sửa nó!”

Trái một câu Tiểu Bạch, phải một câu Tiểu Bạch, sao Hạ Tinh Thần không hiểu ý nghĩ của thằng bé này chứ?

Cô cầm khăn lông lau cho thằng bé, giả vờ tức giận: “Nếu con còn nhắc tới Tiểu Bạch với mẹ nữa thì sau này con ở với Tiểu Bạch đi, đừng đến chỗ mẹ nữa!”

Hạ Đại Bạch chu miệng, không dám nói nữa, chỉ nhỏ giọng than: “Hai người chẳng cho con cảm giác có ba mẹ ở bên cả!”

Ở bên kia,

Dư Trạch Nghiêu gọi điện cho Dự Trạch Nam. Dự Trạch Nam vừa về nước, đang ngủ mơ màng, không muốn tỉnh lại. Kết quả khiến anh trai nổi giận, cho anh ta mười phút. Vừa nghe giọng nói kia, anh ta không còn cảm giác buồn ngủ nữa, vội vàng thay quần áo, lấy xe thể thao chạy vội qua.

Lúc Dự Trạch Nam vào phòng Phó Tổng thống thì Dư Trạch Nghiêu đang đứng hút thuốc trước cửa sổ. Cho dù anh ta lần này thua Bạch Dạ Kình, không thể ngồi lên ghế Tổng thống của nước S, nhưng tuổi còn trẻ mà anh ta có thể đảm nhiệm chức vụ Phó Tổng thống thì chứng tỏ năng lực của anh ta cũng không tồi. Cho nên, anh ta vẫn luôn tự cho rằng có thể kiềm hãm Bạch Dạ Kình, là đối thủ duy nhất của Bạch Dạ Kình.

“Anh, mới sáng sớm mà anh có chuyện gì gấp thế?” Dự Trạch Nam thản nhiên ngồi xuống ghế salon. Khi vừa đặt mông xuống ghế, anh ta lại cảm thấy buồn ngủ.

Dư Trạch Nghiêu dập tắt điếu thuốc, xoay người thấy dáng vẻ lười biếng của em trai, đôi mắt lạnh lẽo hơi trầm xuống, trừng mắt nhìn anh ta: “Ngồi thẳng lên!”

Dự Trạch Nam than một tiếng, không thể không ngồi dậy.

Dư Trạch Nghiêu nói: “Gần đây cậu không gặp Hạ Tinh Thần sao?”

Nghe cái tên này, sắc mặt Dự Trạch Nam hơi thả lỏng, lắc đầu: “Em còn ở lại Philippines hơn nửa tháng nữa, không phải sẽ có cơ hội gặp mặt sao?”

Dư Trạch Nghiêu chỉ thẳng vào cậu ta: “Là cậu đã đảm bảo với anh. Nhất định sẽ theo đuổi được cô ta, bây giờ thì thế nào chứ?”

“Em cũng đâu nói là em không theo đuổi đâu chứ? Anh chưa yêu đương làm sao hiểu rõ cách theo đuổi phụ nữ chứ? Theo đuổi con gái giống như hầm canh vậy, hầm nhỏ lửa thôi. Nếu như anh, gặp được cô gái mình thích cũng không quan tâm đến tâm trạng của cô ấy, vẫn làm theo ý mình. Cho dù có bền chắc như thế nào cũng sẽ đến lúc đứt!”

Khóe môi Dư Trạch Nghiêu co rút, những lời của Dư Trạch Nghiêu đã chạm đến chỗ đau của anh ta. Anh ta yêu một người phụ nữ đến mức anh ta cảm thấy như mình bị tính kế. Nhưng cho dù anh hết lần này đến lần khác dùng thủ đoạn, cách thức gì, đã tốn công sức như thế nào thì đối phương vẫn cứng rắn. Từ đầu đến cuối vẫn luôn thờ ơ. Sao anh ta phải bỏ qua thể diện mà theo đuổi một người phụ nữ chứ?

“Hầm với lửa nhỏ sao?” Dư Trạch Nghiêu hừ lạnh, hiển nhiên là không đồng ý với cách của Dự Trạch Nam: “Hầm với lả nhỏ chính là cách mà cậu đã nói rồi đó!”

“Ai nhanh chân trước thì giành trước thôi.” Dư Trạch Nghiêu cau mày, suy nghĩ một chút: “Mối tình đầu của tên nhóc kia không phải đã đính hôn rồi sao?”

Dư Trạch Nghiêu vứt một tập da trâu trong ngăn kéo xuống người Dự Trạch Nam: “Cậu tự xem đi!”

“Nếu như đúng như thằng nhóc này nói thì anh à, anh không lo lắng đâu! Anh ta không phải là người mạnh mẽ gì đâu!” Một từ cuối cùng Dự Trạch Nam không dám nói gì.

Cậu ta nhìn chằm chằm tập tài liệu. Một lúc sau, cậu ta mới cảm thấy mình sai rồi. Khiếp sợ hơn cả, ánh mắt còn tối hơn vài phần.

“Anh, đây là ảnh ghép đúng không?”

Trong tài liệu là ảnh chụp lén. Địa điểm là trên xe bus. Nội dung của bức ảnh khiến cậu ta không dám nhìn lâu.

Chẳng qua nhân vật trong bức ảnh ngoài Hạ Tinh Thần còn có một người khác không phải là mối tình đâu của cô ấy mà là...Bạch Dạ Kình.

Dự Trạch Nam cảm thấy có thể nói chuyện với mọi người như thế này chứng tỏ thông tin về nữ tử này thì không ai biết.

“Em cũng không nghĩ rằng hai người họ lại ở bên nhau!” Một lúc sau, Dự Trạch Nam mới hoàn hồn lại. Anh không nghĩ rằng Bạch Dạ Kình lại là nhân vật chính, cũng không nghĩ rằng sẽ chụp được bức ảnh mùi mẫn như vậy. Chắc hẳn khi cậu ta không có ở đây chừng nửa tháng, cô và Bạch Dạ Kình đã phát triển đến mức này. Lúc đầu, khi hai người họ gặp nhau trên sân bóng, hai người họ có vẻ như không quen biết nhau!

“Anh, Bạch Dạ Kình không phải vì biết thân phận của cô ấy nên mới tiếp cận chứ?” Dư Trạch Nghiêu nhớ lại đủ mọi mẫu, hơi nhíu mày lại: “Nói như vậy, chẳng qua anh không hiểu Hạ Tinh Thần, chỉ lợi dụng cô ấy mà thôi!”

Dư Trạch Nghiêu trầm mặc một chút rồi đắc lời: “Lúc ban đầu anh cũng cho rằng như vậy. Nhưng cẩn thận suy nghĩ lại một chút, nếu anh ta biết rõ thân phận của Hạ Tinh Thần thì vào tiệc sinh nhật của anh ta lần trước, Phó tổng Tống đã gán ghép anh ta và ống Duy Nhất thì anh ta có thể lên tiếng phủ định rồi. Hơn nữa, đã sớm liên lạc lại với phu nhân Lan Đình rồi. Tối hôm qua khi anh nói chuyện với bà ấy, bà ấy cũng không đả động gì sao?”

Dự Trạch Nam vừa nghe thấy vậy, trong lòng trầm xuống. Anh thà tin rằng Bạch Dạ Kình tiếp cận Hạ Tinh Thần là có mục đích khác.

“Vậy bây giờ anh định làm gì?” Dự Trạch Nam thử dò xét. Dư Trạch Nghiêu như có điều suy nghĩ gì đó nhưng cũng không trả lời. Chỉ hơi cúi mắt nhìn cậu ta: “Chỗ Hạ Tinh Thần, cậu không được lơ là. Còn những chuyện khác thì để anh!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.