Chào Buổi Sáng, Tổng Thống Đại Nhân!

Chương 91: Chương 91: Chương 91: Mối quan hệ bí mật được công bố (2)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Dự Trạch Nam trầm mặc nhìn anh cả. Không biết tại sao, trong lòng cậu ta lại cảm thấy có chút không an lòng. Cậu ta để bức ảnh vào trong túi hồ sơ, cầm ra ngoài. Nhưng khi vừa tới cửa đã bị người ta chặn lại, lấy túi hồ sơ đưa cho trợ lý trưởng, nói: “Phát tán những tấm ảnh này ra ngoài!”

Tan làm, Hạ Tinh Thần và Trì Vị Ương cùng nhau đến trung tâm thương mại. Cô vẫn còn nhớ rõ chiếc áo sơ mi lần trước chất lượng rất tốt.

Hai người đi qua đi lại ngắm áo sơ mi. Anh ta vẫn còn kiêng dè Hứa Nham cho nên Hạ Tinh Thần không dám mua áo sơ mi cho anh ta. Chọn hồi lâu, cô không kiềm chế mà đến chỗ bán cà vạt.

“Tiểu thư, cô chọn quà tặng bạn trai sao?” Nhân viên phục vụ cười híp mắt: “Tặng cho bạn trai thì tặng cà vạt là thích hợp nhất! Bởi tặng cà vạt mang ý nghĩa muốn buộc trái tim người đàn ông đó lại!”

Buộc trái tim người đàn ông đó lại sao?

Ánh mắt Hạ Tinh Thần hơi run lên rồi cười tự giễu. Cô và Bạch Dạ Kình không phải là người yêu người đương, sao lại có ý nghĩ muốn buộc trái tim anh chứ? Cho dù nghĩ như vậy, cô vẫn chỉ vào một chiếc cà vạt tối màu: “Phiền cô cho tôi xem cái này!”

Đối phương nhiệt tình lấy từ trong tủ kính ra, giá tiền tận bốn con số, cũng gần bằng một tháng lương của cô. Cô cảm thấy rất thích, chững chạc cực kỳ hợp với anh. Hạ Tinh Thần bảo nhân viên gói lại cho mình.

Lúc thanh toán, Trì Vị Ương liếc mắt nhìn cô mất cái: “Hóa ra là muốn trói trái tim anh ta lại?”

“Chuyện này mà cậu cũng tin à? Nếu trái tim đàn ông có thể dùng một chiếc cà vạt có thể buộc lại thì trên thế giới này sẽ khoogn có nhiều đàn ông ngoại tình như vậy!”

Trì Vị Ương vui vẻ: “Đây cũng chỉ là một chiêu trò quảng cáo của người ta thôi. Cậu lại nói thành như vậy, phá hỏng hết rồi. Nhưng mà, cậu không định về bên đó ở à?”

Hạ Tinh Thần lắc đầu.

Trì Vị Ương lại hỏi: “Anh ta cũng không bảo cậu trở về sao?”

Hạ Tinh Thần lại lắc đầu.

Trì Vị Ương thở dài: “Cũng đúng! Bây giờ cũng không thể kêu cậu trở về. Hôm nay mình nghe Phó Dật Trần nói anh ta và Tống Duy Nhất sẽ nhanh chóng đính hôn thôi.”

Hạ Tinh Thần hơi khựng người, đôi mắt nhìn xuống sau đó lại ngẩng đầu lên, nhìn về phía Trì Vị Ương: “Cậu và bác sĩ Phó, thân quen như vậy từ lúc nào thế?”

Trì Vị Ương có chút cột dạ, xoay người đi xem quần áo, ngắm nhìn một lúc lâu mới thản nhiên nói: “Tụi mình đã quen nhau mười năm rồi!”

Hạ Tinh Thần cảm thấy rất bất ngời Trong lòng cô cực kỳ tò mò nhưng lại thấy chân mày Trì Vị Ương nhíu chặt cho nên không nói nhiều nữa. Một ngày nào đó, khi cô ấy muốn kể sẽ nói cho cô.

Mua cà vạt xong, hai người ngồi tàu điện ngầm trở về. Suốt dọc đường, Hạ Tinh Thần nghĩ cách đưa cà vạt cho anh. Cuối cùng cũng chỉ đành chờ hôm nào Hạ Đại Bạch tới sẽ chuyển cho cô.

Đi xe chừng hai mươi phút, vừa ra khỏi thang máy đã thấy một người đàn ông đứng trước cửa nhà mình. Bóng người thon dài, tựa lên khung cửa, cúi đầu nghịch di động, cực kỳ nhàn nhã.

“Tại sao lại là anh?” Khi cô đến gần, lập tức nhận ra người này không ai khác chính là Dự Trạch Nam: “Tại sao anh lại đứng trước cửa nhà tôi?”

“Tôi đã chờ em rất lâu đó. Không phải em đã tan làm từ sớm sao? Sao giờ mới về?”

“Tôi đi dạo một chút! Tại sao anh không gọi điện cho tôi?” Hạ Tinh Thần hỏi lại.

“Tôi cứ nghĩ rằng em tan làm sẽ về nhà luôn!”

Hạ Tinh Thần cầm chìa khóa mở cửa, đột nhiên nghĩ đến một điều kì lạ, nghiêng đầu nhìn anh ta: “Sao anh lại biết tôi ở đây?”

“Em thử nói xem?” Dự Trạch Nam cũng không giấu diếm: “Muốn tra địa chỉ của em, còn không phải rất đơn giản sao?”

Anh ta cởi giầy, cực kỳ tự nhiên đi vào nhà giống như đã đến đây hàng trăm lần rồi.

“Anh không sao chứ? Tự nhiên đang yên đang lành lại muốn tìm nhà tôi làm gì? Gọi một cú điện thoại là tốt rồi!” Hạ Tinh Thần cũng không khỏi bắt bẻ vị Đại thiếu gia này.

Hôm nay Dự Trạch Nam dường như không có tinh thần cho lắm. Ánh mắt anh ta liếc nhìn đồ trong tay Hạ Tinh Thần, hất cằm hỏi: “Mua cái gì vậy?”

“Cà vạt, vừa mua xong!”

Dự Trạch Nam ngồi trên ghế salon, nhìn cô chăm chú, đột nhiên nói: “Mua cho Bạch Dạ Kình sao?”

Hạ Tinh Thần ngẩn ra, kinh ngạc nhìn Dự Trạch Nam, ý thức được điều gì cho nên ánh mắt cô còn có chút cảnh giác: “Anh còn tra ra cái gì nữa?”

Thật ra cuộc sống riêng của mình, Hạ Tinh Thần vẫn luôn vô tư, cũng không có cái gì muốn giấu diếm. Nhưng Bạch Dạ Kình và cô không giống nhau. Rõ ràng là Dự Trạch Nam để ý Bạch Dạ Kình cho nên mới theo dõi cô. Chuyện chính trị giữa những người đàn ông, cô cũng không tham gia và cũng không hiểu. Nhưng cô không muốn Bạch Dạ Kình gặp nguy hiểm. Rõ ràng anh đã từng nói với cô nên giữ khoảng cách cùng Dư Trạch Nghiêu.

“Em không cần lo lắng như vậy. Tôi không có ý định điều tra chuyện của hai người!” Dự Trạch Nam nhìn Hạ Tinh Thần rồi đột nhiên tiến gần cô hơn, đôi mắt nhìn cô chằm chằm, nghiêm túc hỏi: “Tinh Thần, em có coi anh là bạn bè không?”

“Dĩ nhiên!” Hạ Tinh Thần gật đầu. Cô có rất ít bạn khác giới, Dự Trạch Nam cũng không kiêu căng, hai người trò chuyện rất hợp. Tất nhiên là bạn rồi!

“Vậy, với tư cách là một người bạn, nói cho em một chuyện, em đừng ngu ngốc nữa!”

Cô ngẩn người. Dự Trạch Nam hỏi lại: “Bạch Dạ Kình là loại người nào, em có biết không?”

Hạ Tinh Thần không nói gì, anh tiếp tục nói: “Anh ta còn trẻ, sao có thể ngồi lên được vị trí nào, em không biết vì bây giờ giá trị của anh ta trên vạn người. Tay anh ta đã dính quá nhiều máu tươi. Dưới chân cũng đã dẫm chét rất nhiều người. Em cũng không biết điều này đúng không? Tinh Thần, em biết không? Chuyện nhúng tay vào vòng chính trị này không giống những gia tộc giàu có bình thường khác. ở trong mắt bọn họ cũng chỉ là một tượng gỗ, điên cuồng thao túng người khác đễ trở thành một chính khách. Bây giờ ở vị trí của bọn họ sẽ không chừa thủ đoạn để leo lên cao hoặc là để vị trí hiện tại càng thêm vững chắc. Nếu không, người hy sinh kế tiếp có thể là chính mình hoặc là một người nào đó bên cạnh.”

Hạ Tinh Thần cảm thấy nhức đầu: “Rốt cuộc anh muốn nói gì?”

“Em biết không? Anh trai tôi rất yêu một người phụ nữ. Vì cô ta, anh ấy đã bỏ ra rất nhiều tình cảm nhưng anh ta không thể cưới được. Bởi vì hôn nhân của anh ấy là để củng cố quyền lực, ngay cả hôn nhân của tôi cũng vậy. Mà hôn nhân của Bạch Dạ Kình, cho dù anh ta không vì bản thân thì cũng sẽ vì những người cộng sự đã vào sinh ra tử với anh ta. Hôn nhân của anh ta cũng không có lựa chọn nào khác. Tinh Thần, em trêu chọc anh ta thì người chịu tổn thương chỉ có thể là em thôi! Em không nên ngốc nghếch như vậy nữa!”

Dư Trạch Nghiêu nói xong câu cuối cùng, giọng nói càng nặng nề. Dứt lời, anh rút một tấm thiệp mời màu đỏ đặt lên bàn nước.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.