Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Người đàn ông như vậy, ngay cả lần đầu tiên của cô cũng là cho anh. Chỉ cần làm chuyện trước kia thêm một lần nữa, thì cô có thể mang Đại Bạch theo bên mình, dù thế nào thì cô cũng đều không thua thiệt.
Hạ Tinh Thần rũ mắt liếc nhìn con. Hạ Đại Bạch đang vui vẻ gặm đùi gà, dường như nhận ra được ánh mắt của cô, cậu quay đầu sang, nở nụ cười đặc biệt mê người với cô: “Đại bảo, tay nghề của mẹ thật tốt. Sau này, mẹ đều sẽ làm đùi gà cho con ăn chứ ?”
Trong lòng cô cảm thấy ê ẩm. Như đã có quyết định, cô gật đầu: “ Được, nhất định! Sau này không riêng gì đùi gà, con muốn ăn cái gì, mẹ cũng sẽ làm cho con. Làm cho con cả đời...”
Hạ Đại Bạch vội vàng buông đũa xuống, đưa một ngón út ra, nghiêm túc nói: “Vậy chúng ta ngéo tay. Mẹ làm cho con cả đời, không được nửa đường lại ném con đi nha! “
“...” Thiếu chút nữa thì nước mắt của Hạ Tinh Thần lại rơi xuống.
Cô lập tức ngoắc ngoắc tay với con: “Mẹ bảo đảm, cho dù như thế nào, cho dù có xảy ra chuyện gì, mẹ cũng sẽ không ném con đi.”
Những lời này cũng không nhẹ. Bạch Dạ Kình ngồi ở vị trí chủ vị quay đầu sang, dùng ánh mắt thâm trầm nhìn cô. Hạ Tinh Thần cảm giác được, nhưng cô không ngẩng đầu, cô không dám đối mặt với anh.
... ... ... ... ... ...
Toàn bộ quá trình dùng cơm tối, Bạch Dạ Kình đều không nói một câu nào. Tâm tư của anh luôn luôn thâm trầm, tự nhiên Hạ Tinh Thần cũng không đoán ra được là anh đang suy nghĩ cái gì. Anh dùng cơm còn nhanh hơn so với cô và con, đặt đũa xuống, rồi đi ra khỏi phòng ăn.
Anh vừa đi, toàn bộ cảm giác bị đè nén lập tức biến mất. Hạ Đại Bạch thở dài, vỗ nhẹ vào ngực của mình, quay đầu nhìn anh đi xuyên qua phòng khách, đi vào hành lang, rồi đi lên tầng, cậu mới nói: “Đại Bảo, mẹ chọc tiểu Bạch tức giận à?”
“Mẹ cũng không biết.” Hạ Tinh thần thở dài.
Cả đêm, Bạch Dạ Kình đều ngồi trong thư phòng ở tầng trên, không xuống dưới. Khi Hạ Tinh Thần đi đến đại sảnh, thì phát hiện không thấy mấy cái cà vạt đâu, hỏi người giúp việc mới biết, đã bị anh lấy đi.
Hạ Đại Bạch vẫn luôn quấn ở bên cạnh cô, hết để cô tắm giúp, tắm xong lại quấn lấy cô vào trong phòng trẻ em của cậu, nói muốn cô kể chuyện cho cậu, không cho phép cô đi. Hạ Tinh Thần cũng không đi, cậu muốn cái gì, cô cũng làm theo. Chờ sau khi kể xong câu chuyện, thì cậu cũng đã mơ mơ màng màng muốn ngủ.
Cô thận trọng đắp chăn lại cho con, ra khỏi phòng nhi đồng. Đứng ở hành lang dài, ngây ngẩn ở đó, theo tiềm thức liếc mắt nhìn về phía phòng ngủ của anh, chỉ cảm thấy trái tim đang nhảy loạn một cách khó hiểu.
Cô suy nghĩ, hay là trở về phòng của mình tắm trước. Cô đi vào trong phòng, mở tủ quần áo ra, mấy bộ đồ ngủ bên trong vẫn còn nguyên vẹn. Kiểu dáng đồ ngủ của cô đều rất bảo thủ, cô cân nhắc đi cân nhắc lại, mới chọn đồ lót và đồ ngủ thích hợp. Vừa nghĩ tới chuyện tiếp theo có thể sẽ phát sinh, trái tim cô không có cách nào bình tĩnh nổi.
Cô không nghĩ tới, có một ngày quan hệ giữa cô và Bạch Dạ Kình lại trở thành như vậy.
Có lẽ là do căng thẳng, mà cũng có lẽ là do khó mà đối mặt, cô ở trong phòng tắm hơn nửa giờ. Da thịt vốn trắng như tuyết cũng trở nên hồng, đến lúc này Hạ Tinh Thần mới đi ra. Sau khi sấy tóc hơi khô, cô nhìn đồng hồ, thì đã gần 0 giờ rồi.
Nói không chừng, Bạch Dạ Kình đã ngủ rồi.
Cô cũng không dám kéo dài thời gian nữa, buông máy sấy tóc xuống, đi ra ngoài.
“Hạ tiểu thư.” Vừa ra khỏi phòng, cô đã gặp người giúp việc đang đi qua. Hạ Tinh Thần khẽ vuốt càm, nhớ tới cái gì đó, cô gọi đối phương lại, hỏi: “Tổng thống tiên sinh đã ngủ rồi sao?”
“Còn chưa đâu.” Đối phương quay trở lại: “Sau khi tắm xong vẫn ở trong thư phòng. Nhìn dáng vẻ thì hình như rất bận rộn.”
Hạ Tinh Thần gật đầu, lại phân phó nói: “Có thể phiền cô hay không, lấy giúp tôi chai rượu? Không cần loại quá mạnh, loại bình thường thôi cũng được.”
Cô tự đưa mình tới cửa, dù sao cũng phải thêm chút can đảm. Người giúp việc gật đầu, vội vã đi xuống tầng dưới lấy giúp cô. Hạ Tinh Thần chỉ uống một hớp lớn, không dám tiếp tục uống nữa. Cô sợ nếu như mình hoàn toàn uống say, thì sẽ làm lỡ chuyện.
Sau khi làm xong tất cả công tác chuẩn bị tinh thần, cô hắng giọng, nhắm mắt đi đến thư phòng.
... ... ... ...
Cô đứng ở cửa thư phòng, lúc gõ đến lần thứ ba, thì bên trong mới có tiếng truyền tới. Cô đẩy cửa vào.
Thư phòng rất lớn, trước bàn đọc sách có một ngọn đèn vàng. Ngọn đèn nho nhỏ kia không đủ để chiếu sáng cả không gian, vì thế nên Hạ Tinh Thần cảm thấy buông lỏng được không ít.
Bạch Dạ Kình mặc đồ ngủ, dựa người vào trên giá sách bên cạnh, mượn ánh sáng của ngọn đèn phía trên tường để lật sách. Là một quyển sách ngoại văn. Nhưng mà đó là sách gì, thì Hạ Tinh Thần không dám nhìn kỹ.
Anh coi cô giống như là không khí vậy, cô đi vào đã được một lúc lâu, mà sự chú ý của anh vẫn còn ở trong sách, không ngẩng đầu nhìn.
Hạ Tinh Thần cảm thấy như vậy thật không dễ chịu. Cô đứng ở đó, giống như là đang đợi bị xét xử vậy, mỗi một phút mỗi một giây đều như tra tấn. Cứ chờ đợi như vậy thì thà mình dứt khoát còn hơn!