Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Mượn men rượu, cô dứt khoát tiến về phía trước.
“Những lời mà vừa nãy anh nói, còn có hiệu lực không?” Hít sâu một hơi, cô mở miệng hỏi, lấy hết dũng khí, tự ý đi về phía anh. Cô cố gắng làm cho mình có vẻ bình tĩnh.
Mùi sữa tắm thoang thoảng bay tới, vô cùng dễ ngửi, nhàn nhạt, tựa như mùi hương của hoa cỏ.
Bạch Dạ Kình đang đọc sách ngẩng đầu lên.
Tầm mắt rơi vào người cô. Ánh mắt kia vẫn không nóng không lạnh như cũ, không có bất kỳ gợn sóng nào. Khiến cho người ta không thể nhìn thấu được tâm tư lúc này của anh.
Cô vừa mới tắm xong nên cả người đều cảm thấy nhẹ nhàng khoan khoái, khuôn mặt nhỏ nhắn không trang điểm, nhìn càng trở nên thuần khiết hơn. Anh không nói lời nào, nhưng ánh mắt lại trực tiếp nhìn thẳng vào cô, giống như là có thể xuyên thấu được bộ đồ ngủ đơn bạc trên người cô, trực tiếp nhìn thấy được thân thể của cô vậy. Hạ Tinh Thần bị anh nhìn như vậy, cảm thấy cả người không được tự nhiên, trên mặt nổi lên tầng tầng đỏ ửng. Dũng khí vừa mới nổi lên dường như bị dập tắt. Cô chưa bao giờ làm loại chuyện này mà! Hơn nữa, người đàn ông này thật là đáng ghét. Rõ ràng làm như vậy là do anh ta nói ra, sau bây giờ lại làm như chuyện không liên quan đến mình, làm cho mình có cảm giác bi quan...
Trong bụng cô thầm oán trách, nhưng ngoài miệng lại không dám nói gì. Chỉ cố ép mình mở miệng: “Cái đó, tôi đã suy nghĩ kỹ… đáp ứng yêu cầu của anh, chỉ cần anh có thể nói được là làm được...”
Sau khi cô nói xong, lông mi có vẻ run rẩy, rồi từ từ rũ xuống. Gương mặt tăng thêm một tầng đỏ ửng. Cô không dám nhìn anh nữa.
Rồi sau đó...
Trong thư phòng, rất an tĩnh. Vô cùng an tĩnh.
Anh không nhanh không chậm khép sách lại, âm thanh khép sách cũng trở nên rõ ràng như vậy, rõ ràng đến mức làm cho lòng của cô càng thêm loạn. Cô rất muốn ngẩng đầu nhìn xem giờ phút này rốt cuộc thì anh đang có biểu tình gì, ít nhất phải biết được thái độ của anh là như thế nào. Anh chậm chạp không có phản ứng như vậy, có phải là muốn đổi ý hay không?
“Uống rượu?” Anh chợt hỏi một câu không đầu không đuôi.
“... Ừ.” Cô khẽ giật mình, rồi buồn rầu gật đầu.
“Uống bao nhiêu?”
Người đàn ông này, rốt cuộc là có ý gì? Cô vừa cố gắng suy đoán, vừa trả lời: “Là... Mấy hớp mà thôi.”
“Trao mình cho tôi, lại làm khó em như vậy?” Bạch Dạ Kình vươn cánh tay dài ra, đột nhiên bá đạo quấn lấy eo của cô. Một tay kia, không chút thương tiếc nào mà nắm lấy cằm của cô, nâng mặt của cô lên. Đôi mắt của anh sâu thẳm, lóe lên ánh sáng nguy hiểm: “Em phải uống rượu để cho mình tê dại, thì mới có thể miễn cưỡng leo lên giường của tôi, phải không?”
Cái bộ dáng này của anh, lại làm cho Hạ Tinh Thần càng trở nên căng thẳng. Cô lui về sau một bước, lưng chạm vào giá sách. Cô hốt hoảng liếc nhìn anh, rồi nhanh chóng dời tầm mắt đi, chỉ nói: “Tôi…không có loại kinh nghiệm này, cho nên... Uống rượu để lấy thêm can đảm… là chuyện đương nhiên.”
Cô chủ động đưa tới cửa, lại có thể không căng thẳng sao? Cả đời cô chưa từng làm loại chuyện này đấy, được không!
“Nếu đã tăng thêm sự can đảm rồi, vậy thì hãy để cho tôi xem thật kỹ xem, rốt cuộc thì bây giờ lá gan của em to cỡ nào!” cái dáng vẻ cố gắng gượng như vậy của cô, làm cho lòng anh vô cớ bốc cháy. Anh cố hết sức để kềm chế, ra lệnh: “Nâng đầu lên, nhìn anh!”
Ngón tay lạnh như băng của cô bấu chặt vào giá sách phía sau. Cô hít sâu một hơi, nâng đầu lên. Có lẽ là do quá khẩn trương, nên giờ phút này đôi mắt của cô như phủ một tầng sương mù mong mỏng, bộ dáng kia nhìn giống như là con thỏ nhỏ yếu ớt mà điềm đạm đáng yêu. Nếu là bình thường, thì có lẽ Bạch Dạ Kình sẽ không làm khó cô, nhưng mà, giờ phút này thì không!
Giờ phút này chỉ càng kích thích ngọn lửa giận trong lòng anh mà thôi! Cô miễn cưỡng như vậy, sợ hãi như vậy, nhưng vẫn phải tới, mục đích là cái gì? Trừ mang con đi, vẫn là vì muốn hoàn toàn vạch rõ giới hạn duy nhất với anh!
Nghĩ đến đây, lửa giận trong lòng anh lại càng cháy mạnh hơn, cắn răng, bá đạo như thường lệ nói: “Hạ Tinh Thần, lấy lòng tôi!”
Cô như đang lạc vào giấc mơ.
Thân thể cô cứng đờ tại chỗ, tay chân luống cuống nhìn anh.
“Không phải lá gan đã to lên rồi sao, không phải rất có cốt khí dám chủ động đưa mình tới cửa, sao bây giờ không dám lấy lòng tôi?!”
Hốc mắt của Hạ Tinh Thần không kiềm được có chút ửng đỏ. Cô quật cường cắn môi dưới, mở miệng: “Không phải là không dám, chỉ là không biết.”
Sao cô biết lấy lòng đàn ông cơ chứ? Ngoại trừ chút kinh nghiệm ít ỏi cùng với anh kia, cô không có gì cả mà!
“Nếu không biết, vậy thì tôi sẽ dạy cho em biết!” Bạch Dạ Kình vừa nói xong, đã ngậm lấy môi của cô.
Cử động bất ngờ như vậy, dọa cô giật cả mình. Cái chớp mắt tiếp theo, thân thể chợt trở nên lạnh lẽo, cô run rẩy, dường như là đẩy anh ra theo bản năng. Tựa như là con thú bị đẩy vào cuộc chiến tuyệt vọng, cô cố nắm lấy một tia lý trí, truy hỏi: “Có phải anh đã nói là làm hay không? Nếu như tối nay... tôi… anh... thì anh sẽ để cho tôi mang Đại Bạch đi, không tranh cướp với tôi nữa?”
Con! Há mồm ngậm miệng đều là con!
Luôn miệng nói mang đi? Cô muốn đi tới đâu?
Gân xanh của Bạch Dạ Kình đột nhiên nổi đầy trên trán, sắc mặt của anh khó coi đến dọa người: “Cho dù tôi nói không thì sao Tối nay nếu như em đã bước qua cánh cửa này rồi, thì em vẫn còn ngây thơ nghĩ mình có thể thoải mái đi ra phải không?”
Hạ Tinh Thần nhíu mi tâm lại: “Anh nói vậy là có ý gì?”
Anh muốn chống chế, muốn đổi ý sao?
“Rất đơn giản! Chính là cho dù tối nay có như thế nào, thì phải xem vào biểu hiện của em!”
Anh trêu chọc cắn lỗ tai của cô, lời nói vừa trực tiếp lại vừa mờ ám, Hạ Tinh Thần nghe xong mà lỗ tai nóng rực lên, tim đập loạn. Còn không chờ cô kịp phản ứng, cô đã cảm thấy cổ tay của mình bị nắm lấy. Hai tay của cô bị người đàn ông này dùng một tay giữ chặt, giơ cao lên, cố định ở đỉnh đầu. Chờ đến khi cô phục hồi lại tinh thần, thì trên cổ tay đã thêm một cái cà vạt.
Chính là cái mà cô đã đưa cho anh!
“Bạch Dạ Kình, anh muốn làm gì?” Cô cảm thấy kinh hoảng.
Anh mấp máy môi, thầm thì nói: “Em đã có lòng đưa món quà tốt đến như vậy, thì tự nhiên là tôi muốn làm cho nó trở nên có ích.”
“...” Hạ Tinh Thần khóc không ra nước mắt. Cô đưa cà vạt cho anh, là để cho anh cầm tới trói mình? “Chỉ đơn giản là anh đang đùa giỡn lưu manh mà thôi! Anh là kẻ khốn kiếp mà!”
“Tôi sẽ cho em thấy ngay lập tức, cái gì mới thật sự là đùa bỡn lưu manh...” giọng nói của Bạch Dạ Kình càng trở nên khàn khàn. Khi anh nói lời này, là dán vào bên tai cô để nói. Đôi môi mỏng lạnh lẽo mang theo khí tức mập mờ, cũng khiến cho cả người Hạ Tinh Thần run rẩy. Môi của anh đi thẳng xuống theo rái tai của cô, nụ hôn đi...
“Bạch Dạ Kình, tôi không cần, tôikhông yêu cầu anh... Anh buông tôi...”
Mình làm sao vậy? Loại cảm giác này, vừa xa lạ, vừa khiến cho cô sợ...
“Tinh Thần, bây giờ giờ đến phiên em...” Bạch Dạ Kình cũng không khá hơn chút nào so với cô, sự nhẫn nại của anh đã đến cực hạn rồi.
“Cái... Cái gì?” Giọng nói của cô trở nên run rẩy. Người đàn ông này, lúc gọi cô là ' Tinh Thần', giọng nói giống như là đang nỉ non lời tỏ tình vậy, như làm cho người ta không nhịn được mà sa vào.
“Lấy lòng tôi...”
Hạ Tinh Thần bối rối chớp chớp mắt. Cả người dựa vào giá sách đằng sau, hai tay bị trói chặt. Lòng bàn tay và năm ngón tay đều nổi lên từng tầng mồ hôi.
Cô nhìn người đàn ông trước mắt, trái tim như đập loạn lên. Những hình ảnh táo tợn của năm năm trước không ngừng nhảy ra, trở nên rõ ràng chưa từng có. Cô cũng không biết là mình đã lấy dũng khí từ đâu tới, hay phải nói là, cuối cùng thì cô cũng không muốn nhìn anh phải chịu đựng thống khổ như vậy, rũ lông mi xuống, học dáng vẻ của anh, hôn lên môi của anh.
Môi của cô đặc biệt mềm, giống như là cánh hoa vậy.
Một giây tiếp theo, anh ôm lấy cô, áp đến trên bàn sách.