Chào Buổi Sáng, Tổng Thống Đại Nhân!

Chương 98: Chương 98: Chương 97: Cầu xin anh trả lại con cho tôi (5)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Anh từ nhỏ cũng chịu sự dạy bảo như vậy mà lớn lên. Hạ Tinh Thần biết anh cũng đau lòng cho đứa nhỏ, giáo dục như vậy có thể khiến đứa nhỏ kiên cường hơn, tuy cô đau lòng nhưng có cùng suy nghĩ, cũng không phản bác anh. Hạ Đại Bạch cũng là đứa nhỏ quật cường, vừa nghe anh nói như vậy, khẽ cắn môi, đôi tay bé nhỏ đưa lên lau nước mắt, sau đó thật sự không khóc nữa.

Bạch Dạ Kình cong cong môi, khen: “Ngoan.”

Lúc bọn họ ra ngoài, xe đã chuẩn bị xong. Bảo vệ đang trong ca trực đứng xếp thành hàng, theo thường lệ mở cửa chiếc xe thứ hai, Bạch Dạ Kình để Hạ Tinh Thần lên trước, anh mặc áo ngủ, ôm đứa nhỏ đi theo lên xe.

Một đoàn xe đi về hướng bệnh viện số một quốc gia. Trên đường, anh gọi điện thoại cho Phó Dật Trần, nhờ anh ta tập hợp chuyên gia chờ trước. Sắc mặt Hạ Tinh Thần so với đứa nhỏ còn trắng hơn.

“Đừng lo lắng. Bác sĩ Phó nói, đứa nhỏ dạ dày yếu, ăn đồ ăn hư gì đó sẽ xảy ra tình huống nghiêm trọng hơn người thường một chút mà thôi.”

“... Ừm.” Hạ Tinh Thần gật đầu. Anh trấn an đều có một cảm giác giúp yên ổn lòng người.

Cô không biết từ bao giờ hai người đã đan tay vào nhau, trong lòng nhất thời trăm nghìn cảm xúc xoay chuyển, tư vị nào cũng có. Nếu hiện tại một mình cô mang theo đứa nhỏ xuất hiện tình huống như vậy, cô khẳng định không có cách khiến đứa nhỏ có được trị liệu tốt nhất nhanh nhất. Nhưng người đàn ông này lại khác...

Anh có thể hô phong hoán vũ. Chỉ cần là điều mình muốn, anh đều có thể mang lại điều tốt nhất cho cô.

... ... ... ...

Tốc độ xe rất nhanh.

Không lâu sau, đoàn xe dừng lại trước cổng bệnh viện. Bệnh viện đã qua giờ thăm hỏi, người nhà toàn bộ được mời về. Ngay cả người bệnh cũng được sắp xếp vào phòng bệnh, lúc này không cho phép tự tiện ra vào. Cho nên, bọn họ một đường vào bệnh viện thấy vô cùng im lặng và trống trải.

Hạ Đại Bạch lúc này đã hoàn toàn mất đi ý thức, hôn mê bất tỉnh. Nhóm chuyên gia do Phó Dật Trần dẫn đầu chuyên gia đẩy bé vào phòng cấp cứu, rồi sau đó tiến hành rửa ruột.

Hai người bọn họ được sắp xếp ở phòng bệnh VIP để chờ.

Anh mặc áo ngủ chạy đi, chỉ kịp lấy áo khoác cho cô, bản thân mình còn chưa kịp đổi dép lê. Nhưng dù như vậy, anh vẫn không hề có dáng vẻ chật vật nào. Có nhiều người khí chất là trời ban. Dù chỉ mặc áo ngủ, anh vẫn mang khí chất phi phàm, cao quý tao nhã như cũ.

Hạ Tinh Thần lo anh cảm mạo: “Tôi gọi điện thoại về phủ tổng thống kêu bọn họ mang quần áo tới đây, lỡ như anh cũng bị cảm...”

“Không cần, thân thể tôi không kém như vậy.” Bạch Dạ Kình nhẹ nhàng bâng quơ trả lời. Cúi đầu nhìn đồng hồ trên cổ tay, đã qua hai tiếng, không biết tình huống như thế nào.

“Các hạ, ngài đừng lo, bác sĩ Phó nói đứa nhỏ đã thoát khỏi nguy hiểm .” Hộ lý biết tâm tư của anh, vội vàng trả lời.

Ngoại trừ Phó Dật Trần, không ai biết thân thế thực sự của bé. Ngay cả trong lòng có điều nghi kỵ, nhưng không ai dám hỏi, lại càng không dám nhiều lời. Có một số việc, biết càng ít mới càng an toàn. Nếu không, ngay cả mạng cũng mất mà chẳng hiểu tại sao.

Khoảng tầm ba giờ sáng, đứa nhỏ được đưa vào phòng bệnh, cuối cùng là hữu kinh vô hiểm. Quản gia điện thoại tới báo nói là hai chiếc chân gà kia xảy ra vấn đề. Trong nhà lại xuất hiện thực phẩm quá hạn, hơn nữa còn cố khiến đứa nhỏ trúng chiêu, điều này đương nhiên khiến Bạch Dạ Kình giận tím mặt. Hạ Tinh Thần không biết anh xử lý như thế nào, chỉ biết anh âm trầm đứng bên cửa sổ gọi điện thoại.

Xử lý như thế nào, quý phủ bọn họ tự nhiên có quy củ riêng. Hạ Tinh Thần thức thời, không hỏi đến. Chỉ cần đứa nhỏ không có việc gì, cô sao cũng được.

“Mấy tiếng này, đừng cho bé ăn gì. Nếu bé khát thấm nước lên môi cho bé.” Phó Dật Trần dặn dò Hạ Tinh Thần.

Cô gật đầu. Mặc dù có hộ lý, nhưng chăm sóc đứa nhỏ, Hạ Tinh Thần cũng không muốn mượn tay người khác.

Lúc sau, Bạch Dạ Kình phất tay để tất cả mọi người lui xuống. Cả phòng bệnh chỉ còn lại ba người bọn họ. Hạ Tinh Thần nửa nằm trên giường, cầm khăn bông khẽ lau miệng cho đứa nhỏ, thần sắc ôn nhu như nước. Bạch Dạ Kình ngồi trên sô pha phía xa nhìn thấy cảnh tượng này, trong lòng như bị lông chim nhẹ nhàng quét qua.

Cô đúng là một người mẹ tốt...

Nhưng nếu thật sự giao đứa nhỏ cho cô, từ nay về sau, muốn gặp cô, chỉ sợ cũng không dễ dàng tìm lý do thích hợp như vậy.

Anh đột nhiên thấy tiếc vừa rồi lúc ở thư phòng bọn họ còn chưa làm tới bước cuối cùng. Có điều, một ngày nào đó, cô vẫn sẽ cam tâm tình nguyện giao bản thân cho anh.

“Mai anh bận đúng không?” Đang nghĩ ngợi, cô đột nhiên ngẩng đầu, nhẹ giọng hỏi anh.

Anh phục hồi tinh thần lại, nghiêm túc ‘ừ’ một tiếng. Anh chưa từng có ngày nào không bận rộn.

“Vậy anh sang phòng ngoài ngủ đi.” Hạ Tinh Thần lấy chăn trong tủ ra. Căn phòng bệnh này thật xa hoa, so với căn phòng bình thường cô ở còn xa hoa hơn nhiều. Chăn tất cả đều là mới, còn có mùi thơm.

Hạ Tinh Thần ôm chăn đi đến trước mặt anh: “Bây giờ cũng không còn sớm nữa, anh tranh thủ thời gian ngủ mấy tiếng đi.”

Bạch Dạ Kình đứng dậy, cúi đầu nhìn cô, ánh mắt thâm thúy: “Em thì sao?”

Hai người dựa vào quá gần, chỉ cách chiếc chăn cô đang ôm trên tay. Hạ Tinh Thần có thể ngửi được rõ ràng mùi hương nhẹ nhàng khoan khoái trên người anh, cô tưởng tượng đến nụ hôn nồng nhiệt vừa rồi ở thư phòng liền cảm thấy mất tự nhiên, trên mặt nóng lên. Chuyển mắt đi, chỉ nhẹ giọng nói: “Tôi ngủ với Đại Bạch, tiện chăm sóc bé.”

Bạch Dạ Kình không nói gì thêm, một tay nhận chăn cô đưa. Hạ Tinh Thần đang muốn xoay người, một tay đang trống còn lại của anh lập tức nắm lấy khuỷu tay mảnh khảnh của cô. Nhiệt độ theo cánh tay truyền đến, cho dù cách áo khoác, bọn họ vẫn cảm giác được. Thân mình cứng đờ, tim đập gia tốc.

Trên tay anh hơi dùng sức kéo cô qua. Cô hô nhỏ một tiếng, hai tay theo bản năng cuộn mình tựa trên đôi vai dày rộng của anh. Hai người bốn mắt nhìn nhau, cô liếm môi dưới, lông mi run run. Tiếp theo, anh đột nhiên hôn cô.

Lúc này, không thô bạo cuồng vọng như trong thư phòng. Ngược lại là nụ hôn ôn nhu, mềm mại, triền miên. Bàn tay từ trên tay cô lần xuống bên hông, hôn đến chỗ sâu nhất, tay để ở sau thắt lưng cô, kéo cô sát vào người mình.

Hạ Tinh Thần bị hôn đến ý loạn tình mê, hai tay đặt trước ngực anh. Mãi đến khi anh buông cô ra, tình triều nơi đáy mắt cô còn rõ ràng, chậm chạp không tan ra.

Anh như cười như không nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm, thanh âm ám ách: “Xem ra đêm nay không có em, không chỉ có riêng mình tôi tiếc nuối...”

Bị trêu đùa, Hạ Tinh Thần nhất thời quẫn bách muốn tìm cái lỗ chui vào.

“Ai tiếc nuối?” Cô cắn môi, không thừa nhận: “Anh mới tiếc nuối!”

“Đúng vậy, tôi quả thật cảm thấy rất tiếc nuối.” Anh nói tiếp, mặt không đỏ khí không suyễn.

“...” Cô 囧, không da mặt dày được như anh, tim đập loạn: “Anh mau đi ngủ đi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.