Chào Buổi Sáng, Tổng Thống Đại Nhân!

Chương 99: Chương 99: Chương 99: Tim đập thình thịch




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Bạch Dạ Kình cũng không lập tức buông tay cô ra, chỉ dùng ánh mắt sâu xa nhìn cô, mới nói: “Tám giờ mười lăm phút sáng tôi sẽ lên máy bay đi Thụy Sĩ, lần này ít nhất là một tuần cũng không về nhà. Mấy ngày này thay tôi chăm sóc cho con!”

Anh phải đi một tuần.

Cũng có thể nói, một tuần này, cô cũng chỉ có thể nhìn thấy anh trên tivi. Hạ Tinh Thần nghĩ, có lẽ cũng là chuyện tốt, ít nhất có thể khiến cho trái tim hỗn loạn của cô, có thời gian để hòa hoãn, dần dần bình tĩnh trở lại. Cô gật đầu: “Yên tâm đi, tôi sẽ chăm sóc cho thằng bé. Ngược lại, máy bay của anh lúc tám giờ mười lăm phút, rất sớm đã phải dậy, anh mau đi ngủ đi.”

“Uhm!” anh hạ giọng căn dặn: “Mấy ngày này ở trong phủ với con, đừng trở về căn nhà đó, đề phòng cơ thể thằng bé lại xảy ra chuyện khó chịu gì nữa. Hiểu chưa?”

“Được, tôi nghe anh!”

Ánh mắt của Bạch Dạ Kình có chút sâu xa, nhéo nhéo tai của cô: “Nếu mỗi lần em đều ngoan như vậy, cũng không đến nỗi mỗi lần đều khiến cho tôi tức giận.”

Trong lời của anh, có sự bất lực, còn có chút trêu đùa của người yêu nhau. Hạ Tinh Thần chỉ cảm thấy nhiệt độ của bên tai nóng ran, ngay cả trái tim cũng không ngừng đập loạn xạ. Mãi cho đến khi anh ôm chăn đi ra ngoài, cô vẫn còn ngẩn ngơ đứng ở đó.

Bình tĩnh lại, lúng túng sờ sờ vành tai, rất nóng.

Một giờ sau, truyền nước xong, chắc chắn đứa bé không còn sốt nữa, cô mới yên lòng, mặc nguyên quần áo nằm ra giường, ôm con trai ngủ.

Hạ Đại Bạch mơ mơ màng màng, ngước mắt lên, nhìn thấy là cô, liền chui vào trong lòng cô. Cô thở dài, ôm đứa bé thật chặc.

Cả đêm, rốt cuộc cũng trôi qua bình yên, có hoảng sợ, không có nguy hiểm.

Khi Hạ Tinh Thần tỉnh dậy, trời vẫn chưa sáng, vừa mới bảy giờ. Dường như cô chỉ ngủ được khoảng hơn hai tiếng.

Tay chân nhẹ nhàng rời giường, đi đến căn phòng khác xem thử, vốn còn lo lắng anh sẽ bị lỡ giờ bay, nhưng, khi vào phòng, mới phát hiện hóa ra mình đã nghĩ nhiều rồi.

Trong phòng, anh đã không còn trong phòng nữa. Trên giường trống không, chăn cũng không xếp.

Cũng không biết đã đi khi nào.

Cũng không chào cô một tiếng.

Nhìn chiếc giường trống không kia, trong lòng có sinh ra một loại cảm hiu quạnh không rõ ràng, giống như đã trống đi một mảng. Cô lại cảm thấy mình lo được lo mất, thật buồn cười, thật dư thừa. Lắc lắc đầu, ép mình không được suy nghĩ quá sâu, chầm chầm bước vào, lấy chăn xếp lại cẩn thận.

“Tỉnh!” đột nhiên, một giọng nói vang lên đột ngột. Cô sững sờ, quay đầu, Bạch Dạ Kình đang đứng ở cửa.

Anh vẫn chưa đi.

Hình như vừa rồi đang ở trong phòng vệ sinh, so với bộ quần áo ngủ trên người cô, thì bây giờ anh đã ăn mặc rất chỉnh tề, toàn thân trang nghiêm, khí thế bức người. Chiếc cà vạt kia là cô tặng, đang được vắt trên cổ anh.

“Tôi còn cho rằng anh đã đi rồi!” Hạ Tinh Thần lên tiếng, ánh mắt dừng trên người anh, chậm chạp không chịu di chuyển. Trái tim đập dữ dội.

Anh đưa tay lên xem giờ: “Cũng sắp phải đi rồi. Lãnh Phi đã ở bên ngoài chờ tôi một tiếng rồi.”

Bạch Dạ Kình từ từ bước đến trước mặt cô, nhìn cô, lại nhìn đến cà vạt đang vắt trên cổ anh. Cô hiểu ý của anh, không nói lời nào, im lặng giúp anh thắt cà vạt. Anh vẫn cúi mắt nhìn cô, nhìn đến mức ngón tay của cô không được nhanh nhẹn. Không kiềm chế được lại nhớ đến hình ảnh ngày hôm qua mình bị anh trói lại, hai má cũng đỏ bừng lên.

Lãnh Phi đi vào hối thúc, nhìn thấy cảnh này ở bên trong, lại im lặng lui ra.

Thời gian thật sự đã không kịp nữa, chờ sau khi cô thắt xong cà vạt, anh xoay người đi đến phòng bệnh, hôn con trai đang say giấc, mới rời đi.

Đứng ở cửa sổ, nhìn đoàn xe của anh lóe sáng trong bóng tối mà rời đi, cô mới yên tâm trở về giường ngủ cùng con trai. Hạ Đại Bạch nửa mơ nửa tỉnh, hỏi: “Đại Bảo, Tiểu Bạch đâu?”

“Ba rất bận, rất nhiều việc quan trọng cần ba giải quyết, vừa đi rồi.”

“Hứ, ba cũng không gọi con dậy.”

“Có hôn con, rồi mới đi.” Hạ Tinh Thần cũng hôn lên trán cậu: “Ngủ tiếp đi, để cho bác sĩ Phó kiểm tra, nếu không có chuyện gì nữa, mẹ đưa con về.”

“Dạ.” Hạ Đại Bạch trả lời, lại nhắm mắt, yên tâm ngủ.

Trên máy bay dành riêng cho tổng thống.

Sau khi Bạch Dạ Kình sửa cà vạt lại một chút, tiếp tục cúi đầu bận rộn. Mặc dù tối qua có những việc bị bẻ gãy giữa đường, anh vô cùng khó chịu, nhưng, lúc này nhìn cà vạt cảm thấy tâm tình trong lòng cũng không tệ. Màu cô chọn, rất hợp với trang phục hôm nay của anh, tương đối hợp với ý của anh.

“Thưa ngài tổng thống, đã chuẩn bị hồng trà cho ngài.” Tiếp viên hàng không đưa hồng trà đến.

Bạch Dạ Kình không ngẩng đầu, chỉ đưa tay lên nhận. Không ngờ ngón tay vừa mới chạm vào tách trà, đối phương vừa mới được tuyển chọn để phục vụ cho anh, lần đầu tiên tận mắt nhìn được tổng thống, cả người vô cùng căng thẳng. Đến mức không kịp tránh, tách trà lập tức bị lật úp, nước trà văng ra ngoài, đổ lên người anh.

“Xin lỗi, xin lỗi, tổng thống tiên...tiên sinh...” đối phương vội vàng xin lỗi, căng thẳng đến cực độ.

Lãnh Phi ở bên cạnh lập tức đứng dậy, cau mày: “Sau lại hấp tấp như vậy?”

“Không sao cả.” Bạch Dạ Kình hờ hững lên tiếng, phất phát tay, để cho đối phương lui xuống.

Lãnh Phi xoay người căn dặn nữ thư ký Y dưới cấp: “Giúp ngài chuẩn bị một bộ quần áo khác, đưa đến phòng thay đồ.”

“Dạ!” Y lập tức nhận lệnh, vội vàng đi chuẩn bị.

Bạch Dạ Kình liếc mắt nhìn chiếc cà vạt bị ướt, cau mày. Đưa ngón tay lên, rút cà vạt ra, đưa cho Lãnh Phi.

Lãnh Phi vừa chuẩn bị đeo tai nghe nhắc nhở cần thêm một chiếc cà vật, chỉ nghe anh nói: “Bảo Y cầm cái này đi sấy khô.”

“Lát nữa vẫn mang chiếc này.”

“Sao.”

Lãnh Phi nói: “Lần này trong vali mang theo rất nhiều bộ quần áo.”

“Không cần, chính là chiếc này.” Bạch Dạ Kình xoay người đi về phòng thay đồ ở phía sau, Lãnh Phi cũng đi theo, một lát sau, mới nghe được anh nói một câu: “Xử lí cho tốt, không được lưu lại một dấu vết gì trên cà vạt.”

“...” Lãnh Phi vô cùng kinh ngạc. Từ khi nào mà một chiếc cà vạt lại được ngày để ý như vậy.

Buổi trưa, Phó Dật Trần đích thân gật đầu duyệt việc xuất viện, Hạ Tinh Thần mới bế con trai quay về phủ tổng thống.

Khi Trì Vị Ương gọi điện thoại đến cho cô, cô đang ở trong phòng ngủ thay đồ, ở bên kia Trì Vị Ương vô cùng lo lắng: “Con trai không sao chứ, rốt cuộc là thằng bé bị làm sao?”

“Ăn phải đồ hư, nhưng bây giờ đã không sao rồi, may mà có bác sĩ Phó.” Hôm nay, sau khi cô trở về đã phát hiện ra, người giúp việc trong phòng bếp đã thay đổi toàn bộ. Nhưng người trước kia, không còn gặp lại người nào. Quản gia xử lí rất nhanh chóng, rất khắt khe, nhất định là ý của Bạch Dạ Kình. Cô cũng không có hỏi.

Chỉ lo lắng: “Hôm nay không đi làm, lãnh đạo có nói gì không?”

“Có thể nói gì chứ? Ban đầu cậu vào là nhờ sự nể mặt với tổng thống và phó tổng thống, có ai dám lên tiếng chứ. Cậu phải chăm sóc tốt cho con trai nuôi của mình mới là chuyện quan trọng.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.