Chính xác là định
luật anh hùng cứu mỹ nhân, nhưng cứu được rồi mới có tư cách làm anh
hùng, kết cục thì không còn gì để nói nữa. Còn anh hùng của Triệu Thần
Thành thì rất anh hùng, nện bước chân mạnh mẽ xông về phía cô, động tác
lưu loát tự nhiên. . . . . . Chỉ là kết cục, không quá đẹp, bởi vì anh
hùng bị bối cảnh nhà tù cản lại. . . . . .
Dầu gì Triệu Thần Thành cũng là người luyện võ, phản ứng tự nhiên nhanh hơn người
bình thường, thấy cái giá bị gãy cô lập tức lắc mình né tránh, chỉ là
váy đuôi cá cản trở bước chân của cô, cô nằm xuống còn chưa kịp làm động tác bảo vệ, đèn pha lập tức nện xuống hông cô. Tiếng vỡ vụn rất lớn kèm theo mảnh kiếng vỡ, Triệu Thần Thành nhắm mắt lại, nhưng vẫn cảm thấy
mình sắp nổ tung, khiến cho lỗ chân lông của cô co rút nhanh.
Tiếng vỡ vụn biến mất, nguồn đèn pha bị cắt đứt, âm thanh chung quanh càng
ngày càng trở nên huyên náo. Triệu Thần Thành mở mắt ra, khó khăn đứng
dậy từ đống hoang tàn, theo động tác của cô miểng thủy tinh rơi xuống
mặt đất, cúi thấp đầu, Triệu Thần Thành không dám làm bừa. Mà bây giờ
Thẩm Mục đã mở được cửa nhà tù chạy đến trước mặt cô, người đàn ông mang vẻ mặt khó nói nên lời, không rõ là lo lắng hay cái gì khác. Mặc dù
biểu hiện của Triệu Thần Thành rất thản nhiên, nhưng rốt cuộc vẫn hoảng
sợ, nhất thời có chút không hiểu được.
Chốc lát, người đàn ông mở miệng, giọng nói gần như ra lệnh.
“Tất cả mọi người quay mặt đi. Toàn bộ.” Thẩm Mục nói xong, đi đến bên cạnh
xé bức màn màu trắng trên sân khấu ra. Trong studio ít ai biết đây là
thiếu gia nhà họ Thẩm, nhưng dù sao người làm chủ studio này là đạo
diễn, Thẩm Mục lại dùng cái giọng khách lấn áp chủ như thế, theo lý thì
sẽ không ai nghe theo. Nhưng kỳ quái là, giờ phút này không ai bày tỏ ý
kiến khác, tất cả đều quay người lại.
Thẩm Mục đi tới trước mặt
Triệu Thần Thành, không nói hai lời, hai tay cầm lấy mảnh thuỷ tinh dính trên váy đuôi cá của Triệu Thần Thành, một tiếng vải rách, chiếc váy bị xé rách, da Triệu Thần Thành còn chưa cảm nhận được khí lạnh lập tức
được bao bọc bởi vải rèm trắng, người đàn ông bồng cô lên, tất cả động
tác đều nhanh chóng lưu loát. Triệu Thần Thành vốn muốn kháng nghị,
nhưng lúc cô nhìn thấy mảnh vải màu trắng bao lấy thân thể mình nhỏ
xuống từng giọt, từng giọt máu, mới phát hiện có chuyện không ổn.
Theo bản năng, Triệu Thần Thành sờ gò má của mình, ẩm ướt, có chút sềnh
sệch, buông tay xuống nhìn máu đỏ trong tay. Màu sắc chói mắt này kèm
theo sự đau đớn đang vọt tới. . . . . . Triệu Thần Thành mới ngập ngừng
nói: “Thẩm Mục, trên mặt có vết thương hả.”
Tầm mắt quét nhìn gò
má của cô gái bị máu nhuộm đỏ hơn phân nửa, cánh tay đang ôm lấy cô của
Thẩm Mục không khỏi siết chặt, bước chân nhanh hơn: “Dùng vải cầm máu.”
Anh vội vã đi ra ngoài, môi mím lại thật chặt, thậm chí còn hơi trắng
bệch: “Anh đưa em đến bệnh viện.”
“Anh. . . . . . Hí. . . . . . Chậm một chút.”
“Không chậm lại được.” Lòng của người đàn ông như lửa đốt, lái xe cũng như tên lửa, Triệu Thần Thành đánh liều lên tiếng kết thúc trạng thái dã man
này, không tới trăm mét nữa sẽ tông vào tài xế xe khác, dọc đường đi đến bệnh viện, bị tổ tiên nhà họ Thẩm thân thiết hỏi thăm 180 lần. . . . . .
Như có một con rắn không ngừng giẫm chân ga, ngay cả Triệu Thần Thành luôn
tự xưng mình là tài xế dã man cũng run cầm cập. Đau đến không thể biểu
lộ cảm xúc, cô gái chỉ có thể mấp máy đôi môi phát ra khuyến cáo mơ hồ:
”Em không muốn bị huỷ dung nhan. . . . . . Hí. . . . . . Còn không muốn
gãy tay thiếu chân. . . . . .”
Thẩm Mục liếc xéo cô một cái,
Triệu Thần Thành luyện công nên chuyện bị thương không phải chỉ xảy ra
một hai lần, nhưng phần lớn là kiên nhẫn chịu đựng, Thẩm Mục ít khi nghe cô kêu đau. Rốt cuộc, người đàn ông giảm tốc độ xe xuống, Triệu Thần
Thành liên tục “Amen”, trong thâm tâm cảm thấy vui mừng thay cho tổ tông nhà họ Thẩm.
Đến bệnh viện, y tá và bác sĩ đã chờ sẵn ở cửa,
băng ca cũng vào vị trí, Triệu Thần Thành vừa xuống xe, lập tức nằm lên
băng ca. Bác sĩ kiểm tra tổng quát một chút, Triệu Thần Thành nhanh
chóng được đẩy vào phòng giải phẩu. Dọc theo đường đi Thẩm Mục và bác sĩ trao đổi với nhau về độ sâu và độ rộng của vết thương, tình huống
nghiêm trọng có thể để lại di chứng về sau... chờ đợi hỏi vài vấn đề. Mà Triệu Thần Thành chỉ nhìn những chùm đèn trắng liên tục chạy qua đỉnh
đầu, lúc này trong đầu cô mới phản ứng kịp, thì ra đây chính là cảm giác bị tai họa bất ngờ. . . . . .
Thậm chí gặp ni cô cũng không thèm chào hỏi một câu!!! Rất thiếu lễ độ!!!
Triệu Thần Thành phản ứng chậm chạp lại bắt đầu có những suy nghĩ kỳ quái,
giây phút máy bay Vệ Nhiên lao xuống mặt đất, anh nghĩ gì chứ? Có thể
ngay cả thời gian gầm thét số mạng bất công cũng không có. . . . . .
Giải phẫu may lại, để tránh cho thuốc mê quá liều đưa đến cơ mặt tê liệt cả
đời, cho nên dùng liều lượng rất ít, Triệu Thần Thành vẫn có cảm giác
đau đớn như cũ. Những cây kim đâm vào da, loại cảm giác này thật sự
không tốt đẹp gì, còn khó chịu hơn cả việc hai tháng không được uống sữa tươi.
Thời gian khó khăn, đau đớn dài đến vô cùng vô tận, cuộc
phẫu thuật kết thúc, Triệu Thần Thành cảm thấy mệt mỏi, nhưng lại không
chút buồn ngủ nào. Trong phòng bệnh ở lầu cao nhất, phòng bệnh cao cấp,
rất ít người, tính cá nhân được nâng cao, mỗi phòng bệnh đều có bàn y
tá, kỹ thuật tốt.
Triệu Thần Thành nằm ở trên giường bệnh khó
khăn uống hết hộp sữa tươi mà Thẩm Mục chuẩn bị từ lâu, mới ở nơi này
trong một thời gian ngắn cô y tá đã nhiều lần đưa đôi mắt hồn nhiên
trong veo như nước đẩy xe y tế đến.
Từ trước đến giờ cậu hai nhà
họ Thẩm phong độ tuyệt vời, thường mỉm cười đáp lại ánh mắt đưa tình của những cô gái, giết họ bằng một cái nháy mắt, lần nào cũng vậy. Nhưng
hôm nay anh thờ ơ, thậm chí lúc cô y tá vừa ra cửa đã yêu cầu “Đổi y
tá“. Trực tiếp làm cho mặt của cô y tá xinh đẹp kia trắng bệch, đưa ánh
mắt cầu khẩn nhìn về phía Triệu Thần Thành, hiển nhiên Triệu Thần Thành
không tiếp nhận ánh mắt này, ngược lại thêm vào một câu: “Muốn một y tá
nam, đẹp trai.” Lúc này đổi thành vẻ mặt của Thẩm Mục trở nên tối hù,
tươi cười như được tắm gió xuân.
Chờ đến khi y tá rời khỏi, Triệu Thần Thành nghĩ rằng Thẩm Mục sẽ niệm tình cô, lập tức ra tay bảo vệ
mình, chui vào trong lòng anh, cất giọng nói êm ái: “Đừng nói, đau.”
Ra tay trước thì chiếm được lợi thế, sao Thẩm Mục lại không hiểu, nhưng
vẫn nói theo cô: “Hiện tại đã biết chịu thua?” Ngón tay của anh vuốt ve
tóc cô, tóc của cô mềm mại thoải mái, cảm giác này thật sự làm cho người ta nhớ nhung. Ngày trước cô không biết nhõng nhẽo với người khác, nhưng vẫn nguyện ý gối đầu lên chân anh, yên lòng để cho anh đối đãi với cô
như với vật cưng.
“Vết thương có thể phải giải phẫu thêm hai lần
nữa, em kiểm soát tốt chế độ ăn uống, làm việc và nghỉ ngơi thì sẽ không có việc gì.” Anh dừng lại một chút, lại nói: “Anh đã nói chuyện với Tom rồi, chuyện này sẽ giữ bí mật với bên ngoài. Sau khi em khoẻ lại, thích thì tiếp tục tham gia vào Làng giả trí, nếu muốn thối lui, thì trở về
Trần Thị đi, đây cũng là thời điểm thích hợp.”
“Không trở về Trần Thị.” Triệu Thần Thành ngẩng đầu lên, nhìn anh: “Vẫn giống như trước kia, không được sao?”
Thẩm Mục cười cười, sau đó tay chậm rãi lướt qua gương mặt Triệu Thần Thành, Triệu Thần Thành run một cái, cảm giác này không tốt lắm.
“Anh
nuông chiều em còn nuông chiều chưa đủ sao? Người nhà họ Vệ bức hôn đến
cửa, em vẫn ở đây nói chuyện cũ với anh? Em đừng để cho anh cảm thấy
buộc em lại bên mình mới tốt?”
Giọng nói của người đàn ông không
vang vọng, nhưng từ giọng nói đến vẻ mặt, đều giống như của một người
đàn ông tàn bạo và biến thái, Triệu Thần Thành càng cảm thấy bất ổn.
Qua một lúc lâu, Thẩm Mục bỏ vẻ mặt kia ra tiến lại gần Triệu Thần Thành
đang run rẩy, sau đó dựa vào thành ghế, khẽ cười một tiếng, cười đến hoa gặp hoa bại, cây thấy cây tàn.
“Nhưng em muốn nói chuyện cũ, chúng ta cũng có thể nói một chút. Thí dụ như, chuyện ba năm rưỡi trước kia.”
Khóe mắt Triệu Thần Thành cong lên, trên mặt thoáng qua một tia quỷ dị kỳ
lạ, sau đó cô áp chế giọng nói như muốn xé gió của mình: “Thẩm Mục, tất
cả đều đã qua.”
“Nếu quả thật đã là quá khứ, em sẽ không sợ hãi
giống như bây giờ.” Người đàn ông thu hồi nụ cười, câu chữ nghiêm túc:
”Triệu Thần Thành, không phải bởi vì chúng ta ở chung một chỗ mà anh ấy
chết, đó là ngoài ý muốn, là bi thương thảm thiết nhưng ngoài ý muốn
không thể tránh được. Anh để cho em tùy ý phung phí là muốn em cảm thấy
dễ chịu hơn, không phải muốn em sống trong áy náy cả đời này.”
“Nhưng mà vì cuộc điện thoại của em khiến cho anh ấy leo lên chiếc may bay sau cùng kia.” Triệu Thần Thành bật cãi lại, đợi đến lúc cô phản ứng kịp,
quay đầu đi nơi khác không nhìn Thẩm Mục nữa: “Chẳng lẽ chưa bao giờ anh cảm thấy áy náy sao, anh ấy xem anh như là anh ruột.”
Thẩm Mục
giật mình, nói: “Anh và anh ấy không có quan hệ áy náy, mà là trách
nhiệm. Anh có trách nhiệm đối với anh ấy, giống như có trách nhiệm với
em vậy.”
Trách nhiệm, làm sao Triệu Thần Thành lại không phát
hiện xã hội bây giờ có một người đàn ông có ý chí trách nhiệm mạnh mẽ
như thế, một hai đều kêu gào phải chịu trách nhiệm.
“Nếu như anh
đề cập đến sự kiện ‘ăn uống’ kia của chúng ta, thì không cần như thế.”
Triệu Thần Thành xoay đầu lại, dùng đôi mắt không bị băng gạc che kín
lấp lánh có hồn nhìn chằm chằm vào người đàn ông, nói: “Chúng ta ở chung một chỗ, hoàn toàn không có biện pháp bắt đầu cuộc sống mới.”