Giày vò lẫn nhau, lại vì một chuyện thối nát năm xưa. Vấn đề này chủ yếu đổ cho kẻ dở hơi cứ
ngập đầu vào vui chơi thiếu sót trong việc giáo dục Triệu Thần Thành,
cho tới khi vào đại học, ngay cả việc mình sinh ra thế nào Triệu Thần
Thành cũng không biết.
Cứ là một người không bình thường như thế, trải qua ba năm đại học, cuộc sống vẫn đơn thuần như cũ. Không phải tất cả đàn ông đều ăn chay, mà khi đó Triệu Thần Thành rất kiêu ngạo không
nói chuyện, ai đến bắt chuyện với cô tuyệt đối là tự tìm mất mặt, trả
lời vấn đề tiếc chữ như vàng, bình thường đều nói trong vòng ba chữ, các đoạn đối thoại rất khó vượt qua bốn chữ. Nếu mềm không được, thì mạnh
bạo, Triệu Thần Thành cứ như bọ cánh cam chui đầu vào chiến đấu, chỉ cần nghe kể sự tích giữa sân trường cô dũng cảm đánh nhau với lưu manh cứu
bạn học thì hơn phân nửa bạn học nam đã chạy ngổn ngang trong gió
Từ trên tổng hợp lại, năm tháng đại học của Triệu Thần Thành, tiếp xúc
nhiều nhất chính là Thẩm Mục rảnh rỗi lại chạy đến nhà trọ của cô. Đầu
tiên là ăn chực, có mấy lần Triệu Thần Thành giận dỗi đuổi anh đi, lập
tức chuyển qua chính sách dụ dỗ, vừa đưa sữa tươi, vừa mua thức ăn tới,
sau đó dứt khoát khiến cho Triệu Thần Thành trở thành kẻ ăn cơm
trắng(*), vì vậy cô cũng không muốn anh tới đây nữa.
(*kẻ ăn cơm trắng: Tức chỉ người vô tích sự, ăn bám)
Mấy hôm trước Triệu Thần Thành biết lớp học rèn luyện thể chất của Đại Tứ
chuẩn bị khai giảng, cô tới trường học đăng ký, thuận tiện muốn trở về
phòng ngủ lấy chút đồ. Tuy nói cô cũng có phòng ở trường, nhưng không có ngủ lại qua đêm, chỉ mấy buổi trưa không phải lên lớp thì đến đây nghỉ
ngơi.
Vừa mở cửa đi vào, trong phòng tối đen, cô thuận tay mở
đèn, sau đó nhìn thấy trên giường đối diện một cô gái ôm một người đàn
ông, không, chuẩn xác mà nói là một đôi chân đang kẹp một người đàn ông
chuẩn bị tiến hành vận động nào đó. Trong phòng đột nhiên sáng choang,
một nam một nữ quần áo rối ren hoảng sợ nhìn Triệu Thần Thành xông vào.
Cảm nhận được ánh mắt khác thường này, Triệu Thần Thành dời tầm mắt về phía giường của mình, do dự một chút, vẫn đi thẳng vào, cầm lấy sách trên
giá sách lên, sau đó, đi ra, tắt đèn, đóng cửa.
Trên đường trở về nhà, trong lòng Triệu Thần Thành rất nhiều thắc mắc, thật lâu không thể tản đi —— Sao người đàn ông kia lại đi vào phòng ngủ của cô gái? Ngay
cả Thẩm Mục dịu dàng cũng không có thể lừa gạt bảo vệ để thành công đi
vào đây. . . . . .
Khi vào nhà, lúc nhìn thấy Thẩm Mục đang vùi
mình trên sô pha nhà cô vừa phơi nắng vừa ngủ bù, Triệu Thần Thành tát
cho anh một cái, gọi anh tỉnh lại, rồi kể những thắc mắc của mình.
Thẩm Mục kinh sợ thiếu chút nữa cắn mất đầu lưỡi của anh, anh nói, Triệu
Thần Thành, trọng điểm không phải nơi này chứ? Trọng điểm là em lại lựa
thời điểm người ta đang ‘làm việc’ công khai đi vào lấy sách?!
Đáng tiếc cái từ “làm việc” này mới là vấn đề Triệu Thần Thành hỏi, vì vậy
Thẩm Mục dùng “lòng vòng” thay thế, vẫn không hiểu như cũ, Thẩm Mục cắn
răng một cái, cuối cùng đem thuật ngữ chuyên nghiệp hai chữ “Ân ái”
quăng ra, nhưng nét mặt của Triệu Thần Thành vẫn mờ mịt ngu ngơ như cũ.
Trong lúc nhất thời cậu hai nhà họ Thẩm sinh ra ý nghĩ gian ác, híp mắt lại, cười hỏi: “Thật sự muốn biết như thế?”
Triệu Thần Thành trả về ánh mắt khinh bỉ: “Muốn thừa nước đục thả câu, cút ngay.” Nói xong, định đứng lên trở về phòng.
Còn chưa kịp đứng thẳng dậy lập tức bị người đàn ông dùng một lực mạnh kéo
vào lòng, cúi đầu xuống, môi lập tức bị đối phương hung hăng ngậm lấy,
trong chốc lát cô không kịp phản ứng, người đàn ông thuận thế cạy hàm
răng của cô ra lưu loát xâm nhập bên trong, tinh tế càng quét mọi ngóc
ngách trong khoang miệng cô, đầu óc của Triệu Thần Thành giống như là
đứt một dây cung, suy nghĩ muốn lên tiếng chửi rủa nhưng cơ thể lại mềm
nhũn.
Mà người đàn ông tiến công thần tốc, lúc rời khỏi môi của
cô vài sợi tơ bạc mập mờ cũng rơi ra, còn chưa kịp thở dốc, tay của anh
đã dò vào quần áo cô, vuốt ve sống lưng cô, cởi móc khoá áo trong của cô ra, cánh môi dán chặt vào gương mặt của cô, một đường trượt thẳng đến
vành tai. Thẩm Mục khẽ cắn vành tai cô, từng đợt khí nóng làm cho cô tê
dại, thế mà anh còn dùng hơi thở khàn khàn cực kỳ hấp dẫn lên tiếng nói
với cô:
“Hành động mới vừa rồi gọi là hôn. Bây giờ cái này gọi tiến lên.”
Không chờ cô trả lời, bàn tay ấm áp của anh lập tức đặt lên nơi mềm mại của
cô, Triệu Thần Thành gần như muốn thét lên theo bản năng, sau một giây
tất cả tiếng nói đều bị người đàn ông thu vào trong miệng. Ánh mắt người đàn ông vẫn mang theo cười như cũ, không nhanh không chậm, nhưng trêu
đùa không chút lưu tình, không muốn thay đổi, giờ phút này Triệu Thần
Thành đã sớm mất đi sức lực, trời đất quay cuồng.
“Thẩm Mục. . . . . . Khốn kiếp, anh. . . . . . Buông tay. . . . . .” Triệu Thần Thành
khắc chế mình không rên rỉ thành tiếng, oán giận và cố gắng chịu đựng sự khiêu khích của người đàn ông. Thẩm Mục khẽ cười một tiếng, cũng mang
dục vọng đã khắc sâu, giữ chặt hai bàn tay đang muốn giãy giụa của cô ở
sau lưng, cánh môi di chuyển tới cổ của cô, trằn trọc in lại một ấn ký
màu đỏ tím, một tay còn lại bắt đầu tìm kiếm ở nơi bí ẩn.
Như cảm nhận được có gì đó đụng vào chỗ tốt, Triệu Thần Thành mở to cặp mắt, cô ưỡn ẹo thân thể muốn tránh khỏi sự khống chế của người đàn ông, mà sức
lực và kỹ xảo chênh lệch làm cho cô chỉ có thể trở thành một kẻ bị định
đoạt. Nhưng ghê tởm hơn chính là, định đoạt kia lại làm cho cô động tình và đòi hỏi, đây là một cảm giác lạ lẫm cực độ, do thân thể bắt đầu lây
tình cảm. Triệu Thần Thành chậm rãi nhắm hai mắt lại.
“Nơi này,
chỉ cần anh tiến nữa, vậy thì nó sẽ gọi là. . . . . . Ân ái.” Người đàn
ông nói rõ từng chữ một, ở bên tai cô vang lên tiếng nói khiến cho cả
người Triệu Thần Thành chấn động.
Nhưng hành động xâm nhập chậm
chạp không tiến hành, Triệu Thần Thành mở mắt ra, lại là đôi mắt sâu
thăm thẳm của người đàn ông phía trên, anh buông cánh tay đang khống chế cô ra, bắt đầu thay cô cài nút áo lại, động tác tỉ mỉ, chân mày hơi
nhíu lại. Anh giúp cô sửa sang quần áo, sau đó nghiêm túc nói: “Thần
Thành, cùng với anh thôi.”
Triệu Thần Thành vẫn chưa hoàn hồn
khỏi cái chuyển biến bảy trăm hai mươi độ này, chỉ bật thốt lên: “Không
thể chúng ta vẫn ở cùng nhau sao?”
Động tác của người đàn ông hơi chậm lại, sau khi đã sửa sang quần áo cho cô xong, buồn cười thở dài:
“Không giống nhau, không phải là bạn bè đi chung với nhau, là ở cùng với người mình yêu. Anh yêu em...em thích anh, chúng ta ở chung một chỗ.”
Anh yêu em... em thích anh, chúng ta ở chung một chỗ.
Thật là câu văn làm cho người ta phải đối mặt với nỗi đau, miệng vết thương
lại loét ra. Cuộc trò chuyện giữa hai người trong buổi chiều bị cuộc
điện thoại khẩn cấp cắt đứt, trong công ty xảy ra chút chuyện, Thẩm Mục
vội vã đi về, hai người kết thúc trong không khí không vui như thường
lệ. Những năm qua kết thúc trong không khí không vui quá nhiều, nhiều
đến độ Triệu Thần Thành tập mãi thành thói quen.
Hai năm qua Thẩm Mục ăn chơi đàng điếm, dường như bất cần đời, nhưng chỉ cần là chuyện
có liên quan đến cô, anh sẽ lập tức có mặt. Từ khi anh tiếp quản Trần
Thị cho đến nay, Triệu Thần Thành đã hiểu rõ ý định của Thẩm Mục, nhưng
cô không muốn suy nghĩ, cô chính là không muốn nghĩ đến. Nói cô là đà
điểu cũng tốt, ích kỷ cũng tốt, cô cũng không muốn suy nghĩ.
Lúc
chạng vạng, hai kẻ dở hơi tới bệnh viện khóc lóc om sòm không ngừng, kết quả vừa mới xoay người đã nói không thể lãng phí tiền vé máy bay đi La
Mã. Đây cũng là thói quen, từ nhỏ đã như thế.
Triệu Thần Thành
vừa mới mượn không khí đêm tối âm u nổi lên chút cảm xúc ưu thương, cửa
lập tức bị đẩy ra. Bầu không khí kinh khủng còn chưa kết đông, đèn trong phòng nhanh chóng sáng lên, Triệu Thần Thành nghiêng mặt sang bên, nhìn thấy Tưởng Lạc Sanh xuất hiện ở cửa phòng bệnh, lạnh nhạt nói:
“Anh quấy rầy tôi đau buồn.”
“Tôi chỉ muốn mời cô chuyển sang nơi khác ưu thương.”
“Nơi nào để đau buồn tốt hơn bệnh viện?”
“Một bệnh viện khác.”
Nguyên nhân là do phía bệnh viện tiết lộ tin tức, tạo thành quấy rối, cả đêm
Triệu Thần Thành phải dời trận địa như vậy. Trên đường đi không ngừng
lắc lư, xuống xe thấy những dấu “Gạch chéo” đầy khí phách trên bảng hiệu bệnh viện tổng hợp, các y tá sung sướng chào đón Tưởng Lạc Sanh, không
ngừng kêu “Tổng giám đốc Tưởng” thì Triệu Thần Thành quả nhiên càng đau
buồn hơn.
Ngón chân cái thành diễn viên, chân sau mở mắt rồi,
không hổ là át chủ bài trong công ty O&C, tạo hình con rồng chỉn chu trên thương hiệu. Lấn sân vào Làng Giải Trí không ai có thể hãm hại
nổi. . . . . .