Editor: Tiểu Anhh
Mạc Trăn nhìn chằm chằm vào avatar Godzilla kia ba giây, nhấp vào Weibo Là Đại Lê Không Phải Là Đại Lực.
Weibo của Lê Nhan có đổi mới, mà còn đổi mới vào ngày hôm nay.
“Xuất viện, cám ơn mọi người đã quan tâm. :) “
Phía dưới còn kèm theo một tấm ảnh tự sướng trước cửa bệnh viện.
Người trong hình mặc một cái áo bành tô màu nâu, trên cổ còn cuốn một cái khăn quàng màu trắng, tóc có lẽ bị cắt một đoạn lúc ở bệnh viện, không thấy đoạn đuôi tóc xoăn xoăn kia nữa, mà trở thành mái tóc đen thẳng dài chân chính. Ánh mặt trời vào mùa đông rơi trên người cô, khiến cho cả tấm hình nhìn rất ấm áp.
Nhưng tư thế chụp ảnh của Lê Nhan không thay đổi, vẫn là tạo hình chữ V.
Mạc Trăn không nhịn được cười ra tiếng, dáng vẻ ngu ngốc này đúng là giống A Diêu như đúc.
Weibo này đã có hơn mười bình luận, Mạc Trăn mở bình luận ra, phát hiện hơn nửa đều là bạn học nam ân cần hỏi thăm cô.
Ha ha.
Anh đăng ký một tài khoản mới, điền vào thông tin cá nhân là tên đại học của Lê Nhan, sau đó gửi một bình luận.
“Xuất viện thì tốt, phải chú ý chăm sóc mình cho tốt vào. :) “
Lê Nhan nghi ngờ nhìn một bình luận mới xuất hiện, cái người tên Ăn Lê này là ai?
Mặc dù nhìn giới thiệu là bạn cùng trường của mình, nhưng đây rõ ràng là một tài khoản mới đăng ký mà.
“Ừm. . .” Lê Nhan suy tư một chút, gõ vào cái khung chữ nhỏ bên cạnh, trả lời: “Cám ơn【 Cười ha hả 】”
Người này nhìn có vẻ không giống người xấu, bạn ấy còn bắt chước mặt cười ngốc ngốc đáng yêu của mình.
Mà lúc này, Mạc Thiên Vương ở đầu bên kia máy tính đã nở hoa trong bụng.
Tuy Lê Nhan có mấy chục bình luận, nhưng cô chỉ trả lời mình.
Anh cảm thấy quả nhiên mình vẫn rất có sức quyến rũ, ngay cả tài khoản phụ cũng không thể ngăn được sức quyến rũ trong anh tản mát ra ngoài.
Anh lại đổi mới bình luận, phát hiện phía trên trả lời mình của Lê Nhan xuất hiện một bình luận mới.
“Nhan Nhan, không nên tùy tiện trả lời người kỳ quặc.”
Khóe miệng Mạc Trăn giật một cái, Weibo này anh biết, là Hướng Vân Trạch.
Anh rất muốn chặn Hướng Vân Trạch lại! Anh có chỗ nào kỳ quặc? Cùng lắm thì anh chỉ có chút khả nghi thôi!
Anh tiếp tục đổi mới, kết quả không xoát ra được trả lời của Lê Nhan, mà ngược lại xoát ra được Trần Thanh Dương: “ :)← có thể dùng loại mặt cười này, đều là ông chú quái dị.”
Mạc Trăn: “. . .”
Rất tốt, vĩnh viễn chặn Nước Nấu Chanh không cần giải thích.
Cứ như vậy, dưới tình huống hoàn toàn không biết gì, Trần Thanh Dương bị nam thần của mình vĩnh viễn chặn.
# Thắp nến #
Mạc Trăn tiếp tục f5, cuối cùng trả lời của Lê Nhan cũng nhảy ra ngoài.
Là Đại Lê Không Phải Là Đại Lực trả lời Nước Nấu Chanh v:【 Bái bai 】
Nhìn icon mỉm cười phất tay kia, trong lòng Mạc Trăn cuối cùng cũng thấy dễ chịu.
Anh đứng dậy lên tầng hai, đầu tiên là đi tắm rửa, sau lại thay một cái áo sơ mi trắng mới tinh, tiếp theo thổi tóc cho thật bồng bềnh, chuẩn bị chụp một tấm ảnh tự sướng.
Ngay lúc sắp đè xuống shutter, anh lại thả điện thoại xuống, đi tới trước tủ quần áo cầm lấy một cái cà vạt màu đen, treo lủng lẳng ở trên cổ, còn cởi hai nút cổ áo. Đánh giá mình trong gương, cuối cùng Mạc Trăn mới hài lòng nhấn shutter.
Nhìn ảnh của mình, Mạc Trăn suy nghĩ chút, gửi cho Đường Cường trước: “Tôi vẫn đẹp zai chứ?”
Đường Cường: “. . .”
Mẹ kiếp, đây là khiêu khích, khiêu khích trần trụi!
Anh ta gửi lại vẻ mặt mỉm cười phất tay cho Mạc Trăn, sau đó quả quyết tắt máy.
Mạc Trăn không để bụng bĩu môi, anh biết nhất định là Đường Cường ghen tị sắc đẹp của anh.
Đăng hình lên Weibo, Mạc Trăn còn soạn một đoạn văn: “Gần đây vẫn luôn bận rộn thu album, ca khúc chủ đề cũng đã viết xong, kính xin chờ đợi. :) “
Cái mặt cười ở cuối là anh cố ý thêm vào, anh muốn chứng minh, người gửi loại mặt cười này không phải chỉ có ông chú quái dị, mà cũng có thể là trai đẹp như anh vậy.
Lúc này vừa đúng là giờ cao điểm lên mạng, Weibo này của Mạc Trăn đã bộc lộ hết tài năng trong hàng ngàn hàng vạn Weibo, trở thành tiêu điểm vạn người chú mục.
“Mẹ nó, nam thần đẹp trai kinh người! Ai tới tiếp máu cho tui đi QAQ “
“Có gan mở nút áo, thì có gan anh cởi hết luôn đi! ! !”
“Đêm tối mà 'sẹc xi' như vậy là phạm tội đó! ! Đã hung hăng liếm!”
“Mấy thím cứ xem ảnh đi, chỉ có tui mới để ý đến cái mặt cười đó thôi! Đáng yêu quá đi à! :) “
Để ý đến cái cái mặt cười đó dĩ nhiên không phải chỉ có một mình nàng, bởi vì Trần Thanh Dương cũng để ý đến. Cô chia sẻ Weibo đó của Mạc Trăn, sau đó gõ một đoạn văn phát ra từ đáy lòng: “Tôi muốn gửi lời xin lỗi tới các ông chú quái dị trên toàn thế giới, tôi đã hiểu lầm các bạn. :) “
Mạc Trăn nhìn bình luận và lượt chia sẻ Weibo của mình đang điên cuồng tăng lên, nhưng anh không vui.
Bởi vì Weibo của Lê Nhan không có phản ứng.
Đổi mới năm phút, Weibo của Lê Nhan cuối cùng cũng có động tĩnh.
“Đẹp trai quá =3= “
Mạc Trăn kìm lòng không đặng mà giương khóe miệng lên.
Mục đích đã đạt được, người nào đó được thỏa mãn lòng hư vinh ngâm nga hát rồi cầm điện thoại trên bàn lên, đưa về phía mình soi soi. Nhìn khóe miệng vểnh cao kia, anh đột nhiên cảm thấy mình. . . Có chút ngu ngốc.
Phụng phịu tắt Weibo, Mạc Trăn ngã lên ghế sofa, ngẩn người nhìn trần nhà.
Lê Nhan vẫn còn đang dạo trên mạng, cô sục sôi nhìn hình Mạc Trăn ba phút, sau đó thoát Weibo, nhấp vào một nơi có tên là diễn đàn Hải Giác —— đây cũng là kết quả khi cô đang tìm kiếm về Mạc Trăn.
Diễn đàn Hải Giác chia ra làm nhiều khối, Lê Nhan nhìn xung quanh, cuối cùng nhấp vào giải trí bát quái.
Trang đầu có ít nhất một nửa topic là có liên quan tới Mạc Trăn, ánh mắt Lê Nhan lướt qua từng cái, cuối cùng tìm thấy một topic có tên là “Tìm Sadako” ở cuối trang.
Trăn Tử cô đã nghe qua, là tên gọi yêu của các fan dành cho Mạc Trăn, nhưng Sadako. . . Chẳng lẽ là nhân vật nữ chính trong The Ring?
Cô tò mò nhấp vào xem, trong đó chỉ viết hai chữ tựa đề, phía dưới đều là giúp tìm bạn.
Cô càng tò mò hơn, Sadako này rốt cuộc là ai? Tại sao mọi người muốn tìm cô ấy vậy?
Cô trượt đến cuối trang, muốn trả lời, nhưng phát hiện chỉ có người đã đăng ký mới có thể trả lời. 'Xì' một tiếng, Lê Nhan nhìn đăng ký góc trên bên phải, ma xui quỷ khiến nhấp vào đăng nhập bên cạnh nó.
Thuận tay nhập chữ Sadako vào tên tài khoản, nhưng mật mã là gì chứ?
123456789, enter.
Đăng nhập thành công.
Lê Nhan: “. . .”
Đây đúng là một thế giới kỳ diệu.
Cô lại trượt xuống phía cuối trang, không biết xấu hổ nhập một câu vào khung bình luận.
Mấy thím tìm tôi làm gì? :)
Lê Nhan điển hình là một người đánh xong rồi chạy, gửi câu này xong thì thoát ra topic, trở lại đầu trang. Trong thời gian cô trả lời, trang đầu đã có một topic nổi bật.
Phúc lợi đêm khuya! ! Xin chuẩn bị sẵn khăn giấy rồi mới xem! ! ! !
Wow, nhìn có vẻ rất kích thích nha. Lê Nhan nháy nháy mắt, nhanh chóng xác nhận bên tay mình có một gói khăn giấy mới tinh, mới trang nghiêm nhấp vào.
Topic này chính là ‘vận chuyển’ Weibo vừa rồi của Mạc Trăn, lại lần nữa thấy bức ảnh này, Lê Nhan vẫn có xúc động lột hết quần áo anh xuống. Để chứng minh không phải chỉ có một mình mình, cô trợn to hai mắt nhìn bài trả lời phía dưới.
“Tấm hình này đủ để lão phu đội quần một năm, một người đã được thỏa mãn【 Cười bỉ ổi 】”
“Đợi chút, tôi muốn tìm khăn giấy lau màn hình.”
“Mẹ nó, thật muốn xé toang cái áo sơ mi kia!”
“Cởi áo cởi áo xuống! Gào rú ~~~~ “
“【Tin sốt】Sadako ở lầu bên xuất hiện! ! ! Còn gửi mặt cười giống Trăn Tử!”
Đột nhiên nhảy ra dòng này làm Lê Nhan ngẩn người, lúc này cô mới nhớ tới chuyện tốt mình vừa làm, có chút không yên lòng quay lại nhìn một cái.
Topic này vì sự xuất hiện của Sadako nên có khuynh hướng lật trang, mọi người đều không ngừng hỏi cô khoảng thời gian này đã đi đâu, rốt cuộc cô có phải là trợ lý của Mạc Thiên Vương không.
Trợ lý của Mạc Trăn? Lê Nhan bị dọa rồi, hóa ra Sadako này chính là nhân vật lợi hại như vậy? Đột nhiên cô cảm thấy áp lực hơi lớn, cô cũng không muốn giả mạo danh nhân đâu.
Thoát ra khỏi diễn đàn, Lê Nhan tắm xong rồi nằm trên giường, lại cứ cảm thấy trong lòng như có cơn sóng đang sôi trào, thậm chí tại sao sôi trào, cô lại không nói lên được.
Lẽ nào bởi vì cuối cùng cũng được xuất viện, nên có chút kích động?
Cầm lấy điện thoại trên đầu giường, cô lại leo lên Weibo, xem Mạc Trăn có Weibo mới hay không. Mạc Trăn không đổi mới Weibo, ngược lại Weibo của mình có thêm một bình luận mới.
Ngủ ngon.
Không biết tại sao, hai chữ đơn giản này lại làm tim cô đập lỡ một nhịp.
Cô nhìn cái người mà ngay cả avatar cũng không có kia, trở mình ở trên giường. Cái người tên Ăn Lê này, rốt cuộc là ai?
Lê Nhan ngây ngốc cầm điện thoại nhìn ba giây, sau đó trả lời: “Ngủ ngon.”
Cuộc sống vẫn tiếp tục không nhanh không chậm trôi qua, thân thể Lê Nhan từng ngày chuyển biến tốt, số lần tới bệnh viện cũng giảm bớt thành một tuần một lần, mà thời gian, cũng lặng lẽ tới ngày cuối cùng của năm nay.
Ngày cuối cùng của mỗi năm, luôn có thể làm cho con người trở nên cảm tính, hoặc là thương xuân thu buồn, hoặc là suy nghĩ về đời người. Lê Nhan cũng đang suy nghĩ, nghĩ xem tối nay tụ tập sẽ ăn cái gì. (thương xuân thu buồn: Theo mùa, cảnh vật tự nhiên cũng biến hóa lại khiến cho lòng người bi thương không rõ vì cớ gì. Dùng để hình dung tuýp người đa sầu đa cảm.)
“Pi pi pi pi pikachu!”
Âm thanh nhắc nhở có tin nhắn đã cắt đứt suy nghĩ của Lê Nhan, cô cầm điện thoại lên nhìn một cái, là Lê Tiêu gửi tin nhắn tới: “Thật xin lỗi, tối nay có chuyện đột xuất, không thể đi ăn với mọi người.”
Lê Nhan nhìn chằm chằm tin nhắn này một lúc, mới trả lời: “Ừm.”
Thả điện thoại xuống, cô quyết định buổi tối dứt khoát ăn lẩu đi.
Dạ hội chào đón năm mới vào cuối năm được phần lớn người xem coi là món ăn chính. Bọn Lê Nhan ăn liên hoan cũng giống vậy. Hằng năm cứ đến cuối năm, Khải Hoàng đều tổ chức một buổi hòa nhạc mừng năm mới, Mạc Trăn là con át chủ bài của Khải Hoàng, lúc nào cũng lên sân khấu vào tiết mục cuối cùng. Vé vào buổi hòa nhạc được bán trên trang chính thức của Khải Hoàng, chỉ có nhân tài được rút trúng mới có thể mua vé vào cửa.
Hằng năm Trần Thanh Dương đều ghi danh, sau đó hàng năm đều không trúng cử.
Năm nay cũng không ngoại lệ.
Ngồi trên ghế sofa phòng khách nhìn Mạc Trăn hát trên TV, Trần Thanh Dương thở dài lần thứ bảy mươi tám: “Đại Lực, cậu nói xem có phải tớ bị nguyền rủa không?”
“Ờm.” Lê Nhan nuốt sủi cảo nhân tôm trong miệng, trả lời lấy lệ với Trần Thanh Dương.
Trần Thanh Dương chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nhìn cô: “Đại Lực, cậu nói xem trừ ăn ra, cậu còn biết làm gì?”
“Nó còn biết đánh người.” Trả lời cô là Tiện Tiện, cô ấy ở nước ngoài học nghiên cứu mới về nước từ hôm qua, vinh hạnh tới kịp buổi tụ tập lần này.
Nghe thấy lời của Tiện Tiện, Trần Thanh Dương mím môi, yên lặng. Biệt hiệu Đại Lực này không phải là gọi không, nó chính là đứa con gái dũng mãnh có thể tay không đập vỡ cửa phòng ngủ.
“Haiz, đáng tiếc Thúy Hoa không thể tới, vậy nên tớ mới nói con gái không nên kết hôn sớm như vậy!” Tiện Tiện gắp một đũa dạ dày ngàn tầng từ nổi nẩu đỏ au, nhúng vào bát dầu vừng trước mặt mình một ít, phóng khoáng đút vào miệng.
Lời nói của cô khiến Lê Nhan vô thức cắn chiếc đũa, ba người ngủ cùng phòng, kết hôn thì kết hôn, nghiên cứu thì nghiên cứu, viết sách thì viết sách, chỉ có cô, là chẳng làm nên trò trống gì.
Đột nhiên trong lòng cảm thấy có chút nho nhỏ bi thương, Lê Nhan lại cắn đũa một cái, Mạc Trăn trên sân khấu đã hát xong, bắt đầu đếm ngược.
Trần Thanh Dương phấn khởi cùng đếm ngược với Mạc Trăn, Lê Nhan nhìn người trong màn hình TV, rõ ràng từ trước đến nay cô chưa từng gặp anh, vậy mà lại cảm thấy mặt mày của anh, khóe môi của anh, một cái nhăn mày một nụ cười của anh, giống như đã khắc sâu vào trong xương mình vậy, quen thuộc đến đáng sợ.
Mười giây đếm ngược kết thúc, hiện trường buổi hòa nhạc giáng khí cầu ngũ sắc xuống, tiếng hét kinh thiên động địa tạt thẳng vào mặt, Trần Thanh Dương đã nhanh chóng vọt vào trong TV rồi.
“Chúc mừng năm mới —— “
Cho dù dưới tình huống ác liệt này, âm thanh của Mạc Trăn vẫn truyền tới rõ ràng.
Phiền muộn vừa rồi vào giờ khắc này đột nhiên hóa thành hư không, Lê Nhan nhìn người trong màn hình, khóe miệng không kìm được giương lên.
Chúc mừng năm mới.