Editor: Tiểu Anhh
Một tháng sau năm mới, Lê Nhan vẫn một mực ở nhà tĩnh dưỡng, dường như không bước chân ra khỏi cửa, mà số lần Trần Thanh Dương tới chơi cũng giảm xuống rõ ràng, Lê Nhan từng nghe thấy cô nói qua có một công ty điện ảnh muốn ký hợp đồng một bộ tiểu thuyết của cô ấy, chắc gần đây đều bận rộn chuyện này đi.
Có chút ăn không ngồi rồi ngốc ở nhà, Lê Nhan đổ bộ vào acc Sadako, giả danh lừa bịp trên diễn đàn.
Trong khoảng thời gian này cô đã kiểm tra ghi chép trả lời của Sadako, kinh ngạc phát hiện hầu hết những bài trả lời của cô ấy đều là nói xấu Mạc Trăn. Vì muốn giữ nguyên phong cách của cô ấy, cho nên mỗi lần nói chuyện Lê Nhan đều chú ý đến cách dùng từ đặt câu, sao cho nhìn mình giống như một antifan.
Thí dụ như thế này ——
“Đếm ngược thời gian album, còn 17 ngày!”
“Bấm thẻ!”
“Bấm thẻ!”
“Đếm ngược thời gian thi đại học, còn 135 ngày, mấy thím đã làm xong bài tập nghỉ đông chưa? :) “
. . .
Thí dụ như thế này ——
“Kịch trường《 Thượng Đế Cấm Khu 3 》tuồn ra ngoài, mấy thím nhìn ảnh tuyên truyền 20 giây đi! ! ! Năm nay Trăn Tử chắc chắn đoạt được giải ảnh đế!【 Hình ảnh 】【 Hình ảnh 】”
“Ánh mắt Cao Sâm thật tuyệt! Kỹ thuật diễn của Trăn Tử không cần phải nói!”
“Nhìn mấy bộ phim được chiếu trong hai năm qua, không có một ai có thể vượt được Cao Sâm của Trăn Tử.”
“Nếu mấy thím là giám khảo thì tốt rồi :) “
. . .
Lại thí dụ như thế này ——
“Một quý quảng cáo mới của happy bathday đã ra rồi, vẫn là do nam thần phát ngôn, mị đã không thể chờ đợi được muốn đi tắm ngay!”
“Mỗi lần tắm là mỗi lần mị cảm thấy trên người mình có mùi vị của nam thần, xấu hổ quá đi mất (*/w\*) “
“Tuy nam thần phát ngôn cho sữa tắm nữ cứ thấy dị dị, nhưng nó mang lại cảm giác rất tuyệt vời! Mấy thím đoán xem lần sau anh ấy sẽ phát ngôn cho cái gì?”
“Băng vệ sinh :) “
. . .
Trần Thanh Dương nổi giận! Cô rất muốn trát dì cả lên đầy mặt cái đứa Sadako này! Nói cô ta là trợ lý của Mạc Trăn, có đánh chết cô cũng không tin! (khụ, chắc không cần mị phải giải thích ‘dì cả’ là gì đâu nhỉ :v )
Hơn nữa cái mặt cười ở cuối của cô ta chắc chắn là cố ý bắt chước Mạc Trăn!
Trần Thanh Dương tức giận quá độ tự mở một topic, triệu hoán Sadako vào.
Lê Nhan thấy mod lớn đích thân kêu gọi mình, tung ta tung tăng đi vào topic.
“Có gan nói xấu người khác, thì có gan thím nói thân phận thật sự đi! Khoác áo choàng* thì còn gì là anh hùng hảo hán! Thím có dám thừa nhận mình trợ lý Mạc Trăn không!” (*Khoác áo choàng: chỉ những người dùng tên bên ngoài để đăng ký tên tài khoản của mình.)
Một loạt dấu chấm than làm cho Lê Nhan kinh hãi, cô cảm thấy phong cách nói chuyện này rất giống người nào đó. Giống ai nhỉ?
Nhưng bảo cô thừa nhận mình là trợ lý Mạc Trăn, đúng là cô không dám.
Vì thế cô thành thực trả lời: “Không dám :) “
Trần Thanh Dương: “. . .”
Cái cảm giác đấm mạnh một quyền vào bông này, thật sự là vô cùng vô cùng khó chịu! Nhưng cô không thể men theo dây mạng thò tay ra ngoài để đánh cô ta một trận cho thống khoái! Cái mặt cười của cô ta như muốn nói “thím cắn tôi đi ~“.
F*ck!
Trần Thanh Dương phẫn nộ ném con chuột, ba giây sau lại nhặt từ dưới đất lên, khóa IP Sadako.
Lê Nhan vừa nhấp vào một topic khác, đang chuẩn bị trả lời, thì lại phát hiện không thấy khung trả lời đâu.
. . .
Mẹ nó, có mỗi thế mà cũng bị cấm ngôn, mod đúng là bị chập mạch mà!
“Pi pi pi pi pikachu!”
Lê Nhan thở phì phò giơ máy lên, bên trên là một tin nhắn Trần Thanh Dương gửi tới: “Mẹ kiếp, bệnh thần kinh trên thế giới này nhiều thật! ! !”
Lê Nhan gật gật đầu, rất sâu sắc trả lời: “Tớ cũng thấy vậy.”
Hai người chưa bao giờ cảm thấy đồng tình với nhau như lúc này.
Bước vào sau tháng hai, Lê Nhan theo thông lệ tới bệnh viện làm một lần kiểm tra cuối cùng. Từ trong phòng bệnh đi ra, Lê Nhan theo bản năng rùng mình. Gió đông quét lên mặt có chút đau, Lê Nhan kéo khăn quàng cổ lên mặt, che kín cả cái mũi, bỗng điện thoại trong túi reo lên một tiếng.
Lê Nhan cúi đầu xuống, lục trong túi xách một lúc, moi điện thoại ra: “Nhan Nhan, tối ngày mai rảnh không? Anh muốn mời em ăn cơm.”
Lê Nhan nghĩ nghĩ, ngày mai mình không có việc gì làm, bèn chọt lên màn hình.
Hướng Vân Trạch đang cầm điện thoại đứng bên cạnh cửa sổ, nhìn vẻ mặt có chút mất tự nhiên. Học sinh đang làm thí nghiệm ở bên cạnh nhìn qua chỗ anh một cái, nghi ngờ nhướn nhướn mày. Chuyện gì có thể khiến cho giáo sư căng thẳng như vậy?
“Rừm rừm —— “
Điện thoại trong tay rung lên hai lần, Hướng Vân Trạch cúi đầu nhìn thoáng qua, phía trên chỉ có hai chữ: “Được ạ!”
Khóe miệng không kìm được nở một nụ cười, Hướng Vân Trạch soạn thời gian và địa điểm, gửi cho Lê Nhan.
Lê Nhan nhìn tin nhắn của Hướng Vân Trạch, nghiên cứu xem Khải Hoàn Môn là nơi nào. Còn chưa nghiên cứu ra, điện thoại lại vang lên. Cô nhận điện thoại, hỏi: “Hương Ba, có chuyện gì vậy?”
“Đại Lực, bây giờ cậu ở đâu?”
“Bệnh viện, vừa mới kiểm tra xong, bác sĩ Phương nói sau này tớ không cần phải tới nữa.”
“Thật sao, tốt quá rồi! Tối mai cậu có rảnh không? Chúng ta ra ngoài ăn đi!”
Lê Nhan chớp chớp mắt, mai là ngày gì vậy, sao mọi người đều hẹn cô ra ngoài ăn cơm? “Vừa rồi anh Vân Trạch đã hẹn tớ, tớ không có thời gian.”
Trần Thanh Dương trầm mặc một hồi, mới hỏi: “Cậu biết mai là ngày gì không?”
Lê Nhan nghĩ ngợi, nói: “Ngày album của Mạc Trăn phát hành.” Ngày ngày trên diễn đàn đều bấm thẻ đếm ngược, cô muốn không nhớ cũng không được.
Tâm tình Trần Thanh Dương đột nhiên có chút phức tạp: “Tuy tớ rất vui vì cậu nhớ ngày phát hành album của Mạc Thiên Vương, nhưng ngày mai là lễ tình nhân đó!”
Lễ tình nhân?
Lê Nhan ngẩn người, bởi vì mọi người đều bàn luận mai Mạc Trăn phát hành album, nên cô quên béng mất mai là lễ tình nhân.
“Hướng công tử hẹn cậu, có ý đồ bất chính nha.” Trần Thanh Dương kéo thật dài chữ 'nha' ở âm cuối, ý vị thâm trường làm người ta không nhịn được nghĩ nhiều.
Lê Nhan bĩu môi, hỏi ngược lại: “Vậy cậu hẹn tớ vào ngày mai, chẳng lẽ cũng là. . .”
“. . . Tạm biệt!” Trần Thanh Dương nói một tiếng rồi cúp điện thoại.
Lê Nhan cầm điện thoại đứng trước cửa bệnh viện trong chốc lát, đang định nhét vào trong túi xách thì phát hiện phía trên còn một tin nhắn chưa đọc của Hướng Vân Trạch.
Anh gửi lại tên nhà hàng, là một nhà hàng Trung có tiếng ở thành phố A. Nhưng tại sao vừa rồi anh ấy lại gọi nơi đó là Khải Hoàn Môn?
Lê Nhan vừa cất điện thoại, vừa nghĩ chờ đến ngài mai thì hỏi anh ấy vậy.
Ngày lễ tình nhân Lê Nhan dậy thật sớm, trên thực tế hôm nào cô cũng dậy từ rất sớm. Chạy bộ quanh khu nhà nửa tiếng, Lê Nhan thư dãn gân cốt, sau đó mới đi về.
Về đến nhà còn chưa tới tám giờ, trời vẫn còn chưa sáng hẳn, nhưng Trần Thanh Dương đã gọi cho cô ba cuộc điện thoại.
Gọi lại cho cô ấy, Lê Nhan còn chưa kịp mở miệng, tiếng của Trần Thanh Dương đã vội vàng truyền tới: “Mẹ nó chứ cậu đi đâu đấy hả Đại Lực? !”
“Chạy bộ, sao vậy?”
“Giờ này mà cậu còn có tâm tình chạy bộ à! Nhanh tới giúp tớ xếp hàng!”
Lê Nhan dùng bốn mươi phút để tới địa điểm mà Trần Thanh Dương chỉ định —— một tiệm bán băng đĩa lớn nhất thành phố A. Nhìn thế trận biển người đông nghìn nghịt, Lê Nhan suýt chút nữa cho rằng có vương gia công chúa nào đó ở chỗ này phát lương cứu trợ thiên tai.
Thật không dễ dàng mới tìm thấy Trần Thanh Dương trong hàng ngũ dài ngoằng ngoặc, Lê Nhan có chút nhức đầu đi tới: “Hương Ba, họ đang làm gì vậy?”
“Mua album của Mạc Thiên Vương đó! 100 người đầu sẽ được tặng poster số lượng có hạn, cậu không biết đâu, những người này đã xếp hàng từ tối hôm qua đấy!”
Lê Nhan: “. . .”
Thế giới của tộc truy tinh cô không tài nào hiểu được.
“Đại Lực, cậu giúp tớ đứng nhé, tớ đi ăn sáng cái đã, nhân tiện đi vệ sinh luôn!” Trần Thanh Dương chạy ra bên ngoài được mấy bước, lại không yên tâm lượn trở lại, “Chín giờ mở cửa, cũng sắp tới giờ rồi, cậu nhìn giúp tớ một tí, đừng để cho người khác chen ngang! Tớ đếm rồi, chúng ta vừa đúng là người thứ 98!”
Lê Nhan: “. . .”
Cô nhìn biển người đông nghịt, có chút hít thở không thông. Chẳng phải nói nghề bán băng đĩa hiện nay không có khởi sắc sao? Sao cô lại không nhìn ra?
Trần Thanh Dương rời đi không được bao lâu, hàng ngũ đã chậm rãi chuyển động. Xung quanh vang lên những tiếng thét chói tai, Lê Nhan còn tưởng Mạc Thiên Vương đích thân tới hiện trường chứ.
Tuy Trần Thanh Dương bảo cô trông không cho người khác chen ngang, nhưng có người còn mua tận mấy cái, cô cũng không biết nên làm thế nào. Nhìn hàng ngũ càng ngày càng gần, nhưng vẫn không thấy bóng dáng Trần Thanh Dương đâu cả, Lê Nhan lấy điện thoại gửi một tin nhắn qua: “Cậu rơi trong bồn cầu rồi hả?”
“Tiêu chảy QAQ, cậu giúp tớ mua nhé! Nhớ cầm lấy poster đấy!”
Lê Nhan bĩu môi, thế mà lại nô dịch một bệnh nhân mới khỏi bệnh nặng như cô, đúng là bị dở mà.
Thời điểm đến gần khu thu ngân, Lê Nhan phát hiện mấy người đứng trước cô đã không có poster số lượng hạn chế rồi, đang định nói tin dữ này cho Trần Thanh Dương thì nghe thấy một tiếng 'bùm', một bông pháo hoa màu sắc rực rỡ đang nổ trên đầu mình.
“Xin chúc mừng vị bạn học này, bạn là vị khách thứ 111, đã lấy được poster đặc biệt của tiệm!”
Người đó hình như là chủ tiệm, sau khi nhẹ nhàng khoan khoái nói xong câu này, thì bốn phía nổi lên một trận xôn xao. Lê Nhan vẫn còn chút mông lung, lúc ở trên diễn đàn cô đã từng nghe nói qua về poster phiên bản đặc biệt, tổng cộng hình như chỉ có mười tấm, mỗi một tấm đều không giống nhau, được đặt ở mười điểm tiêu thụ khác nhau, tặng cho ai là quyết định của chủ tiệm.
Xem ra mình chính là người may mắn này, chỉ có điều 111. . .
Dụng tâm của chủ tiệm có vẻ rất thâm hiểm nha.
Mua hai đĩa nhạc, Lê Nhan không quên đi lấy tấm poster đặc biệt kia, vẻ mặt tười cười dời khỏi hàng ngũ trong ánh mắt hâm mộ ghen tị của mọi người.
Đi tới giao lộ, Lê Nhan nghĩ ngợi chút, bọc kỹ tấm poster nhét vào túi xách, mới làm bộ như không có chuyện gì xảy ra chờ Trần Thanh Dương.
May mắn hôm nay mang túi đủ to.
Lúc Trần Thanh Dương từ trong nhà vệ sinh đi ra, liếc mắt liền thấy một quả cầu giống như Lê Nhan. Chạy chậm tới, Trần Thanh Dương lấy một cái đĩa trong tay Lê Nhan, rạo rực cười hai cái: “Poster đâu?”
Lê Nhan nhìn cô, vẻ mặt rất vô tội: “Phía trước có người mua tận mấy cái, chủ tiệm hình như cũng tính luôn vào, mấy người đứng trước bọn mình cũng không có poster.”
“Mẹ kiếp sao có thể như vậy!” Trần Thanh Dương tức sùi bọt mép, “Chẳng lẽ không giới hạn một người chỉ được một cái sao! Tớ muốn tìm ông ta chửi cho một trận!”
Lê Nhan giật giật khóe miệng: “Cậu chửi tiệm bọn họ cũng vô dụng, ông ta cũng không thể biến ra một tấm poster cho cậu được.”
“Chẳng lẽ cứ như vậy mà bỏ qua à! Tớ muốn kháng nghị!”
Lê Nhan nghĩ nghĩ, đề nghị nói: “Cậu có thể nhân lúc đêm khuya vắng người, len lén treo cổ trước cửa tiệm của họ.”
Trần Thanh Dương: “. . .”
Có đôi khi, Đại Lực cũng rất hài hước, ha ha.
Cùng nhau ăn bữa trưa, hai người lại đi dạo bên ngoài cả buổi chiều, Lê Nhan liếc nhìn đồng hồ, cũng nên tới tìm Hướng Vân Trạch được rồi.
“Tớ đi trước đây Hương Ba, một mình cậu ăn tối nhé.”
Trần Thanh Dương: “. . .”
Có ý gì thế, lúc này còn vẫn chưa thành với Hướng công tử đâu, đã bắt đầu kỳ thị chó độc thân rồi?
Cô quan sát Lê Nhan từ trên xuống dưới, lắc đầu thở dài: “Đại Lực, cậu cứ như vậy mà đi hẹn hò với Hướng công tử? Cậu không trang điểm thì thôi đi, nhưng ít nhất cũng phải gội đầu chứ?”
Lê Nhan đen mặt: “Có cậu bên cạnh, mỗi ngày giống như đã gội sạch đầu rồi vậy.”
Trần Thanh Dương: “. . .”
Cô muốn đổi tên! Cho dù ba cô có khóc lóc như thế nào, cô cũng phải đổi tên!
Thiên Hạ Cư không tính là nhà hàng Trung nổi danh nhất thành phố A, nhưng nhất định là nhà hàng Trung đắt nhất. Tới chỗ này mời khách ăn cơm, thì người bỏ tiền ra đều là người tiền muôn bạc biển.
Chẳng qua Hướng Vân Trạch mời Lê Nhan tới nơi này ăn cơm, dĩ nhiên không phải khoe giàu, mà là do nơi này từng là trường cũ của anh.
Trong khoảng thời gian ngồi trong đại sảnh ở lầu một chờ Lê Nhan, có không ít cô gái đi ngang qua đều quan sát anh mấy lần, không chỉ do khuôn mặt của anh rất dễ lừa gạt người khác phái, mà là bởi vì trong ngày đặc biệt như lễ tình nhân này, rất khó kiếm được một đại soái ca đi lạc đàn.
Cô gái tiếp khách ở cửa lại lơ đãng lướt mắt qua Hướng Vân Trạch đang ngồi trên ghế sa lon, trong lòng có chút sôi trào. Nếu người anh ấy đợi không tới, thì cô sẽ đi lên!
Một trận gió lạnh vụt qua bên cạnh, cô gái tiếp khách thậm chí còn chưa kịp nói 'Hoan nghênh đã đến', Lê Nhan đã vọt tới trước mặt Hướng Vân Trạch: “Xin, xin lỗi, em không biết sẽ kẹt xe vào lúc này.”
Thở hồng hộc nói xong câu này, sắc mặt Lê Nhan cũng bởi vì chạy nhanh mà ửng đỏ.
Hướng Vân Trạch ngẩng đầu nhìn cô, cong cong miệng đứng dậy: “Không sao đâu, vừa đúng giờ.”
Hướng Vân Trạch đặt một phòng bao ở tầng cao nhất, có thể nhìn thấy toàn bộ cảnh đêm ở thành phố A. Lê Nhan lật menu, cái giá này làm cô không xuống tay được.
Hướng Vân Trạch ngồi phía đối diện lẳng lặng nhìn cô, nhân viên phục vụ cũng đứng một bên, nhìn cô mỉm cười. Đột nhiên cô cảm thấy áp lực hơi lớn.
“Ách. . . cho tôi món cá chiên giòn đi.” Những lời này như lấy đi toàn bộ khí lực của cô, cô đưa menu cho Hướng Vân Trạch, “Hay anh chọn đi, anh chọn cái gì thì em ăn cái ý.”
Hướng Vân Trạch cười một tiếng, nhận lấy menu trong tay Lê Nhan: “Em đúng là dễ nuôi thật.” Nhưng cá chiên giòn. . . Anh phát hiện khẩu vị của Lê Nhan với Mạc Trăn đúng là giống đến kinh người.
Lê Nhan không để bụng nhếch môi với Hướng Vân Trạch, ưu điểm lớn nhất của cô chính là dễ nuôi.
Hướng Vân Trạch gọi xong món ăn, nhân viên phục vụ liền lễ phép lui ra ngoài. Nhất thời trong phòng chỉ còn lại hai người anh với Lê Nhan, bỗng nhiên anh cảm thấy có chút luống cuống.
Phát hiện này làm anh có chút tự giễu, nghĩ thầm trong mắt mọi người Hướng công tử anh chính là playboy chính hiệu, ai sẽ tin anh sẽ luống cuống khi đối mặt với một cô gái?
Quả nhiên phải đi ăn cơm Tây, ít nhất sẽ không lúng túng như bây giờ. Nhưng khi nghĩ Lê Nhan thích ăn đồ ăn Trung Quốc hơn, anh mới đặt phòng bao ở đây.
“A đúng rồi, sao trước đó anh lại gọi nơi này là Khải Hoàn Môn vậy?”
Lê Nhan đột nhiên hỏi một câu đã giải vây cho Hướng Vân Trạch, anh uống một hớp trà xanh, đáp: “Nơi này trước kia là trường cũ của anh, để tưởng niệm anh từng có chiến công huy hoàng ở đây, bọn anh đã đặc biệt gọi chỗ này là Khải Hoàn Môn.”
Lê Nhan cười hai tiếng: “Chiến công huy hoàng? Không phải là đánh nhau ư, nhưng anh mà cũng đánh nhau sao? Em vẫn cho rằng anh là kiểu người dùng miệng độc chết kẻ địch chứ.”
Hướng Vân Trạch cũng cười rộ lên: “Anh đánh vì người khác.”
Lê Nhan nhướn mi: “Chính là『 bọn 』trong『 bọn anh 』?”
Hướng Vân Trạch cười gật đầu. Ngay lập tức vẻ mặt Lê Nhan trở nên bát quái: “Em đoán nhất định là một cô gái!”
Ý cười trên mặt Hướng Vân Trạch càng sâu hơn: “Đúng vậy, anh đã theo đuổi cô ấy rất lâu rồi.”
“Thế cơ á, nhất định cô ấy rất xinh đẹp!”
“Ừ, rất đẹp.” Hướng Vân Trạch tưởng tượng dáng vẻ Mạc Trăn mặc đồ con gái, chắc chắn có thể đẹp hơn hoa thơm cỏ lạ.
Trong phòng lại yên tĩnh một lát, Lê Nhan giống như vừa nghĩ tới cái gì, hỏi: “Nhắc tới trường cũ, có một hôm em phát hiện anh với Mạc Trăn học cùng một trường tiểu học!”
Câu nói của Lê Nhan khiến Hướng Vân Trạch hơi sửng sốt, cảnh tưởng Mạc Trăn xuất hiện tại bệnh viện vào ngày đó đột nhiên hiện lên trong đầu anh, anh không tự chủ được nhíu mày: “Em biết Mạc Trăn?”
“Anh ta là đại minh tinh, ai mà chẳng biết.” Được rồi, đúng là lúc trước cô không biết thật.
“Chẳng phải em không truy tinh sao?”
“Hương Ba là fan não tàn của anh ta, suốt ngày lảm nhảm về anh ta trước mặt em, sáng sớm hôm nay em còn giúp cô ấy mua album của Mạc Thiên Vương đấy!”
Album của Mạc Trăn? Hình như anh đã nghe nói hôm nay Mạc Trăn ra album rồi. Hướng Vân Trạch còn đang suy nghĩ về album của Mạc Trăn thì cửa phòng bị nhẹ nhàng gõ hai cái, nhân viên phục vụ tới hỏi có thể dọn thức ăn lên không.
Gật đầu để các cô tiến vào, Lê Nhan có chút phấn khích nhìn từng món ăn tinh xảo trên bàn. Đặc biệt là món cá rán vàng rụm, vừa nhìn thôi đã khiến người ta thèm nhỏ dãi.
Nhân viên phục vụ vừa lui ra ngoài, cô liền gắp một con cá nhỏ bỏ vào miệng, cá được rán giòn đến tận xương, làm Lê Nhan có cảm giác thỏa mãn được đền bù mong ước.
Kỳ quái, rõ ràng trước đó cô chưa từng thấy qua món này, tại sao lại giống như muốn ăn từ rất lâu rồi?
Hướng Vân Trạch nhìn hành động của Lê Nhan, cười cười lắc đầu. Ngay cả ăn cũng giống Mạc Trăn như đúc, nhưng hai người bọn họ không xuất hiện cùng một lúc mà.
Dĩ nhiên, ngoại trừ anh.
Hướng Vân Trạch chờ đến khi Lê Nhan ăn xong rồi, cuối cùng cũng chuẩn bị tiến vào đề tài chính.
Anh uống một ngụm trà đã lạnh, nhuận nhuận cổ họng, ho nhẹ hai tiếng kéo sự chú ý của Lê Nhan từ thức ăn chuyển lên người mình, “Nhan Nhan, anh có chút chuyện muốn nói với em.”
“Ồ.” Lê Nhan bị giọng điệu nghiêm túc của anh làm buông đũa xuống theo bản năng.
Nhìn người đối diện mở to đôi mắt nhìn mình chằm chằm, Hướng Vân Trạch cảm thấy lòng bàn tay của mình đã ướt đẫm mồ hôi: “Chính là. . . Cái đó. . . “
Tuy rằng anh đã nói rất nhiều lần với Lê Nhan lúc hôn mê, nhưng bây giờ đối diện với Lê Nhan thanh tỉnh, anh lại không thể nào nói ra miệng.
Trong lòng Lê Nhan đột nhiên có chút hoảng hốt, tiết tấu này không phải là muốn tỏ tình chứ!
Lúc cô học đại học được không ít bạn nam tỏ tình, vẻ mặt của bọn họ lúc đó cùng với Hướng Vân Trạch lúc này giống y như đúc!
“Nhan Nhan, anh thích em.”
Cuối cùng Hướng Vân Trạch vẫn nói ra miệng, câu này chôn sâu dưới đáy lòng anh đã mấy năm rồi.
Lễ tình nhân, cảnh đêm, bữa ăn tối, trong không khí cũng ngập tràn hương hoa hồng, nhưng Lê Nhan lại cảm thấy từ trước đến giờ chưa có lần nào mà mình thấy luống cuống như lần này.
Không sai, bây giờ lại đổi thành cô thấy luống cuống.
Trước kia khi những bạn nam tỏ tình với cô, cô đều có thể rất bình tĩnh cự tuyệt, nhưng Hướng Vân Trạch không giống với bọn họ, đó là anh Vân Trạch của cô, anh Vân Trạch đã nhìn cô lớn lên.
“Anh Vân Trạch. . .” Giọng Lê Nhan rất nhỏ, nhỏ đến mức suýt nữa mình cũng không nghe thấy, “Em vẫn luôn coi anh là anh trai. . .”
Đáp án này Hướng Vân Trạch cũng không thấy ngoài sở liệu, không bằng nói anh bất ngờ vì mình đoán không ngoài sở liệu.
Anh thích Lê Nhan nhiều năm như vậy, mà vẫn không nói cho cô biết, một mặt là bởi vì nghĩ muốn chờ Lê Nhan lớn lên, mặt khác, tuy chính bản thân anh cũng không muốn thừa nhận, nhưng trong tiềm thức thì anh biết, Lê Nhan vẫn luôn coi anh là anh hai.
Anh nhìn Lê Nhan một lúc, nháy nháy mắt với cô: “Đây chính là thẻ anh trai trong truyền thuyết?”
Lê Nhan mím mím môi, đầu cúi thấp không nói gì.
Thích một người và không thích một người đều không sai, nhưng cô luôn có cảm giác mình là một kẻ xấu tội ác tày trời.
Nhất là cô vừa mới ăn một bữa đắt giá của người ta.
Hướng Vân Trạch từ trên ghế đứng dậy, cúi người xuống sờ đầu Lê Nhan như ngày trước: “Tốt lắm, anh không sao, em ăn thêm chút gì đi.”
Lê Nhan vẫn chôn đầu như cũ, nhỏ giọng đáp: “Em no rồi. . .”
Sớm biết như vậy thì vừa rồi cô ăn ít một chút, biết đâu cảm giác có tội sẽ không nặng như vậy.
Hướng Vân Trạch thấy cô như thế, cũng không miễn cưỡng, nhanh chóng thanh toán xong rồi đưa cô ra ngoài nhà hàng. Hướng Vân Trạch định đưa Lê Nhan về nhà, nhưng dưới tình huống này Lê Nhan thật sự không có cách nào ngồi xe Hướng Vân Trạch để trở về, kiên trì muốn tự đón xe.
Hướng Vân Trạch lâm vào trầm mặc, móc điện thoại ra gọi một cuộc. Rất nhanh sau đó có taxi tới đón Lê Nhan, đưa Lê Nhan lên xe, Hướng Vân Trạch nhìn đèn ở đuôi xe biến mất ở khúc quanh, lái xe tới quán bar.
Mạc Trăn nằm trên sofa nghe điện thoại của Đường Cường, Đường Cường ở đầu bên kia điện thoại đang văng nước miếng nói mười phút, ý trong đó chính là lượng tiêu thụ album hôm nay tốt như thế nào.
Cái này anh đã thấy trên bản tin giải trí hôm nay rồi có được không?
Âm thanh nhắc nhở tin nhắn mới vang lên bên tai, Mạc Trăn thừa dịp lấy cơ hội này cúp điện thoại của Đường Cường.
Là Hướng Vân Trạch gửi tin nhắn tới, chỉ có bốn chữ: “Tớ thất tình rồi.”
Mạc Trăn nhíu nhíu mày, gọi lại qua, nhưng lại đang bận.
Người gọi cho Hướng Vân Trạch là Trần Thanh Dương, cô vừa ăn cơm tối xong thì nhận được điện thoại của Lê Nhan. Trong điện thoại Lê Nhan nói lung tung lộn xộn một lúc, Trần Thanh Dương dựa vào năng lực lý giải siêu quần của mình thì vẫn nghe hiểu.
Hướng Vân Trạch tỏ tình với cô, nhưng cô từ chối.
Thật đau trứng.
Tuy mới biết Hướng Vân Trạch nửa năm, nhưng thời gian ở trong bệnh viện đủ để cho cô hiểu được tình cảm mà Hướng Vân Trạch dành cho Lê Nhan.
Bên phía Hướng Vân Trạch có tiếng hò hét ầm ĩ, Trần Thanh Dương dựa vào sức tưởng tượng siêu quần của mình, chắc chắn cho rằng anh đang ở quán bar. Gào mấy tiếng vào điện thoại, rốt cuộc cũng hỏi được địa chỉ của Hướng Vân Trạch.
Cúp điện thoại, Trần Thanh Dương đánh xe chạy tới quán bar. Còn phải giúp bạn tốt chăm sóc kẻ xui xẻo bị bỏ rơi, cô cảm thấy mình đúng là khuê mật tốt nhất Trung Quốc.
Bên kia cuối cùng điện thoại của Mạc Trăn cũng thông, nhưng không có người nghe máy. Mạc Trăn siết điện thoại trong tay, ngồi trên ghế sofa một lát, cầm lấy áo khoác đi ra ngoài.
Khi Trần Thanh Dương chạy tới quán bar, Hướng Vân Trạch đã uống say nằm bò trên quầy bar. Nhìn người đàn ông cao một mét tám mấy, Trần Thanh Dương rất ưu thương. Cô không phải Đại Lực, cô không thể tay không đập cửa phòng ngủ, cô càng không thể cõng một người đàn ông cao mét tám mấy được.
Dưới sự giúp đỡ của barman, Trần Thanh Dương cũng khiêng được Hướng Vân Trạch vào taxi, nhưng phải đưa anh ta đi đâu đây?
Trần Thanh Dương đấu tranh tư tưởng rất lâu, cuối cùng quyết định ném anh ta vào khách sạn.
Bảo tài xế đi tới khách sạn gần nhất, lại dưới sự giúp đỡ của nhân viên chuyển hành lý, Trần Thanh Dương cũng 'vận chuyển' được Hướng Vân Trạch vào phòng.
Lắc lắc cánh tay sắp gãy, cô cảm thấy Đại Lực phải mời mình một bữa. Kéo chăn trên giường, vừa đắp lên người Hướng Vân Trạch xong, điện thoại bị Hướng Vân Trạch ném trên đầu giường rung lên.
Trần Thanh Dương nhìn cũng không nhìn, theo bản năng tiếp điện thoại: “Alo?”
Mạc Trăn ngẩn người, anh nhìn lại màn hình điện thoại, đúng là số điện thoại của Hướng Vân Trạch. Anh nhíu nhíu mày, hỏi: “Cô là ai? Sao lại cầm điện thoại của Vân Trạch?”