Editor: Tiểu Anhh
Quà tặng cho Đô Đô Lê Nhan đã giúp anh chuẩn bị xong, nhưng quà của Lê Nhan anh vẫn chưa chuẩn bị.
Lên mạng dạo trang web đồ nữ, Mạc Thiên Vương ưu sầu muôn phần, đồ trang điểm? Túi xách hàng hiệu? Nước hoa, giày hay là quần áo?
Lê Nhan bình thường không hay trang điểm; túi xách hàng hiệu quá mức tầm thường; nước hoa, giày, quần áo lại không biết cô thích kiểu dáng nào. Mạc Trăn thầm liệt kê ra từng cái có thể chọn, lại từng cái gạch bỏ.
Tiếp tục 'khổ đại cừu thâm' nhìn chòng chọc vào máy tính, ngón trỏ Mạc Trăn vẫn kiễn nhẫn trượt con chuột, trang mạng di chuyển xuống dưới, một chiếc nhẫn kim cương bất ngờ xuất hiện trước màn hình.
Nhẫn?
Ừm. . . cái này được đó.
Mạc Trăn nhấp vào xem, bước đầu tiên lựa chọn kích cỡ đã khiến anh gặp khó khăn. Loại đồ như nhẫn này, quả nhiên là cần phải trực tiếp dẫn người đến cửa hàng chọn mới đúng.
Thoát khỏi trang, Mạc Trăn ôm hai tay ngồi trước máy tính sa vào trầm tư.
Mạc Trăn chưa từng thiếu nhân duyên với phụ nữ, cho dù anh không làm gì cả, thì sẽ có rất nhiều phụ nữ bu lại, việc mua quà cho con gái. . . xin lỗi chứ, anh lớn như thế nhưng vẫn chưa làm bao giờ.
Tục ngữ có câu, lực lượng quần chúng rất là to lớn, một mình anh không nghĩ ra được, nhưng nhiều người là có thể nắm giữ chân lý!
Vành môi khẽ cong, Mạc Trăn bò lên Weibo phát động quần chúng: “Góc hỏi điều tra: Đến sinh nhật bạn hy vọng được nhận quà gì nhất?”
Quần chúng tích cực tham gia đề tài Mạc Thiên Vương mở, Mạc Thiên Vương cũng cẩn thận kiểm tra bình luận của mọi người. Theo thống kê chưa đầy đủ, hiện tại đã có hơn một ngàn trả lời, trong đó đáp án 'Trăn Tử' chiếm 20%, đáp án 'Mạc Thiên Vương' chiếm 20%, đáp án 'Nam thần' chiếm 30%, bản biến dị như 'Trăn Tử nằm yên', 'Nam thần nằm yên' chiếm 10%; hỏi một đằng đáp một nẻo, bày tỏ, châm chọc chiếm 19%, cuối cùng, người thực sự trả lời vấn đề của anh chỉ chiếm chưa tới 1%.
. . . Rốt cuộc hiện tại quần chúng có bao nhiêu đói khát?
Mạc Trăn uống một ngụm sữa đặt bên cạnh, lại có mấy cái bình luận mới nhảy ra.
“Tuổi đã một đống rồi mà còn phải học người ta theo đuổi con gái, cậu cũng liều thật đấy.”
Mạc Trăn: “. . .”
Tên khốn này anh biết, là tiểu công tử nhà họ Hướng, thời gian trước mới cùng anh làm một trận.
“Trăn Trăn, em muốn bánh bao hấp của quán bánh bao nương nương, có được không ~~~3 “
Mạc Trăn: “. . .”
Sao anh lại quên mất, Lê Nhan cũng chú ý Weibo của anh. . . oh shit, sao đến giờ cô vẫn chưa ngủ?
Giống như là làm chuyện xấu bị người ta bắt thóp vậy, Mạc Trăn lại có chút chột dạ rút ra khỏi Weibo. Giày vò cả một đêm, kết quả là vẫn không nghĩ ra muốn tặng quà gì, Mạc Trăn bất đắc dĩ thở dài một hơi, chẳng bằng anh lấy thân báo đáp cho lành.
Ấy. . . Cái cách này hay đấy, cực kỳ hay.
Buổi sáng ngày thứ hai, dưới hai con mắt Mạc Trăn còn treo một vòng xanh đen nhàn nhạt. Lê Nhan sán lại gần anh, mắt to nháy hai cái, quan tâm nói: “Tối qua anh ngủ không ngon à Trăn Trăn?”
“Không sao.” Mạc Trăn đẩy cái đầu gần kề của Lê Nhan ra, không được tự nhiên đi xuống lầu, “Tối nay tôi xin đạo diễn nghỉ hai tiếng, đến nhà Đô Đô ăn cơm, em đi cùng với tôi.”
“Em?” Lê Nhan nâng chân phải cứng đờ, “Đấy là buổi tụ tập nhà anh, em đi không được tốt lắm đâu?”
“Không có việc gì, ăn xong tôi vẫn phải trở lại tiếp tục quay phim, em cũng không thể ngốc ở trường quay suốt hai tiếng chứ?”
“Ừm. . .” Lê Nhan thu chân phải lại, dường như vẫn còn đang cân nhắc lời Mạc Trăn nói. Mạc Trăn xuống cầu thang được một nửa, xoay đầu lại nhìn cô: “Chỉ là ăn một bữa cơm mà thôi, cứ định như vậy nhé.”
Lê Nhan: “. . .”
Cô phát hiện lúc nào cô cũng không thể từ chối được lời thỉnh cầu của Mạc Trăn, cho dù là chuyển đến nhà anh hay đi ăn, chẳng lẽ là bởi vì anh là đại sư tử mà cô là tiểu kim ngưu ư?
Nghĩ lại lúc bình thường Đường Cường làm hùm làm hổ mà trước mặt anh cũng chỉ có thể khom lưng cúi đầu, trong lòng Lê Nhan nháy mắt đã dễ chịu hơn.
“Vậy cũng được.” Cô cong khóe môi gật đầu, khóe môi Mạc Trăn cũng giương lên theo, hài lòng đi xuống dưới lầu.
Lúc này ở công ty xa xa, Đường Cường không nhịn được hắt xì một cái. Anh không rõ nguyên do xoa xoa lỗ mũi, có phải lại có một tiểu yêu tinh nào đang nhớ đến anh không?
Đúng sáu giờ chiều Mạc Trăn chở Lê Nhan rời khỏi trường quay, dọc đường đi Lê Nhan đều thấp thỏm lo lắng, tựa như con dâu sắp gặp ba mẹ chồng vậy.
Nhìn ra sự khẩn trương của Lê Nhan, Mạc Trăn thấp giọng an ủi: “Đừng có lo, người nhà tôi rất dễ gần.” Giọng của anh mát lạnh, nhưng lại giống như người dẫn chương trình radio trong đêm, mang theo mấy phần từ tính làm cho người ta vừa nghe là có thể bị mê say.
“Vâng.” Lê Nhan gật đầu, thật sự bình tĩnh hơn không ít. Chỉ là đi ăn sinh nhật Đô Đô mà thôi, cô chẳng qua là người qua đường Giáp đi ăn cơm chùa thôi mà.
Nhà Đô Đô ở trong một tiểu khu thông thường, lúc Mạc Trăn lái xe vào còn có thể nhìn thấy mấy ông bà cụ đi tản bộ cùng chơi đùa với mấy đứa nhỏ. Công cụ tập thể hình trên sân cỏ cũng không được nhàn rỗi, xung quanh bên cạnh có mấy dì đang đứng tán gẫu, hình như là đang chờ chỗ.
Mạc Trăn lái xe đến một tòa nhà ở tận trong cùng mới tìm chỗ cho xe dừng lại. Lê Nhan liếc Mạc Trăn một cái, anh chỉ đeo một cái kính râm lớn trên mặt, cô có chút lo lắng anh sẽ bị người nhận ra.
“Không có việc gì.” Mạc Trăn chống lại ánh mắt của Lê Nhan, thuận tay trùm mũ liền với áo khoác lên đầu, cười với cô như đang trấn an, “Tìm đúng thời cơ, xông lên.”
Lê Nhan: “. . .”
Kỳ thực làm minh tinh cũng không dễ dàng.
Đứng trong thang máy Mạc Trăn vẫn không cởi mũ xuống. Lê Nhan nghiêng đầu nhìn anh, tuy mặt bị che gần như không nhìn thấy, nhưng khí chất trên người anh lại không che được.
Một người xuất chúng như vậy, cho dù có ném anh vào trong trạm xe lửa ồn ào náo nhiệt cũng có thể liếc mắt một cái là bị nhận ra.
“Trăn Trăn.” Lê Nhan gọi anh một tiếng, lời nói phát ra tự đáy lòng, “Cho dù không nhận ra anh, nhưng người như anh đi trên đường cái rất dễ ảnh hưởng đến trị an đó.”
Mạc Trăn: “. . .”
Anh tạm thời coi như đây là lời khen.
Thang máy đến lầu 17 thì dừng lại, trong hành lang không có người, Mạc Trăn bấm chuông cửa lại đột ngột phá hỏng khung cảnh yên tĩnh ở nơi này.
“Cậu út tới rồi!” Tiếng bước chân 'bình bịch' cùng với giọng nói non nớt của trẻ con đến gần cửa, 'két' một tiếng, một cô bé tóc dài xuất hiện trước mắt bọn họ.
“Cậu út!” Cô bé nhìn thấy Mạc Trăn thì hai mắt sáng lên, trực tiếp nhào lên trước, ôm lấy chân Mạc Trăn, “Cậu út, hôn hôn ~ “
Mạc Trăn cười một tiếng, ngồi xổm xuống cúi người hôn lên khuôn mặt bầu bĩnh của cô bé.
Đô Đô lập tức thẹn thùng, ngay cả chiếc vương miện nho nhỏ đeo trên đầu cũng lấp lóe hai cái. Ôm lấy cổ Mạc Trăn, Đô Đô vừa thoáng nhấc đầu lên thì thấy Lê Nhan đứng yên ở một bên. Nghiêng đầu, Đô Đô giòn giã đặt câu hỏi: “Đây chính là mợ út?”
Lê Nhan: “. . .”
Cái gì?
Mạc Trăn cầm lấy cái túi trên tay Lê Nhan, đưa tới trước mặt Đô Đô: “Đây là quà mợ út mua cho cháu, nhìn xem có thích không?”
Lê Nhan: “. . .”
Cái, cái gì? ?
“Oa, cái váy đẹp quá à.” Đô Đô kéo kéo tay Lê Nhan, Lê Nhan thuận thế khom người xuống, Đô Đô rướn đầu đến gần mặt cô, ở trên mặt cô 'bẹp' một cái, “Cám ơn mợ út.”
Lê Nhan: “. . .”
Hình như cô đã trúng bẫy rồi đúng không? Cứ thấy sai sai á!
“Được rồi, đừng có đứng ở cửa, vào đi rồi hẵng nói.” Mẹ Đô Đô đi ra, cầm lấy chiếc váy trên tay Đô Đô, nhưng ánh mắt vẫn không rời khỏi Lê Nhan.
Ừ, là một cô gái xinh xắn, nhìn người có vẻ không tệ, chỉ là vì sao có vẻ hơi ngốc ngốc?
Mạc Trăn nhìn Lê Nhan, kéo cô vào trong nhà: “Đô Đô còn nhỏ không hiểu chuyện, em đừng chấp nhặt với con bé.”
. . . Thật là như vậy ư?
Từ tiền phòng đi vào trong phòng khách, đầu óc Lê Nhan vẫn còn chút hỗn độn. Trên ghế sofa ngoài phòng khách có ba người đang ngồi, khi thấy Lê Nhan thì đồng thời nhìn sang.
Lê Nhan chợt cảm thấy áp lực như núi, Mạc Trăn lại giống như không hề phát giác ra, kéo cô đi tới trước ghế sofa, giới thiệu: “Đây là anh rể của anh, đây là mẹ anh, còn đây. . . bỏ qua đi.”
“Bỏ qua là có ý gì!” Người đàn ông bị bỏ qua nóng nảy nhảy khỏi ghế, ông ấy chỉnh lại ống tay áo, tao nhã lễ độ hướng về phía Lê Nhan, “Chào cháu, chú là ba của Mạc Trăn, rất hân hạnh được biết cháu.”
Không biết là được bảo dưỡng quá tốt, hay vốn dĩ tuổi vẫn còn trẻ, người đàn ông trước mắt khiến Lê Nhan không nhìn ra tuổi của ông, nhưng nghe ông nói là ba Mạc Trăn, vậy chắc khoảng năm mươi tuổi nhỉ?
Đường nét ngũ quan ông ấy rất giống Mạc Trăn, dù đã đến độ tuổi này thì cũng là một ông chú đẹp trai đầy vinh quang. Lê Nhan lễ phép cười với ông, tự giới thiệu: “Chào chú, cháu là Lê Nhan, là trợ lý của Mạc Trăn.”
Sắc mặt đối phương thay đổi rất vi diệu, lúc nhìn về phía Mạc Trăn còn mang theo mấy phần khinh khỉnh —— thì ra còn chưa theo đuổi được, mày còn không biết xấu hổ nói là mợ út của Đô Đô, thật lãng phí cái vỏ ngoài đẹp kế thừa từ tao.
Đọc hiểu ánh mắt ông, trong mắt Mạc Trăn lóe lên tinh quang giống như ý cười —— Nghe nói con lớn lên tương đối giống mẹ.
Hừ! Người đàn ông kiêu ngạo ngẩng đầu lên.
“Lê tiểu thư đừng có đứng như vậy, lại đây ngồi đi.” Mẹ Mạc Trăn đứng lên, cười đến dịu dàng động lòng người. Mắt Lê Nhan sáng rỡ: “Nhìn dì thật giống với Mạc Trăn, cũng là đại mĩ nhân!” Đặc biệt là khí chất giữa hai hàng lông mày kia, chắc chắn là giống nhau như đúc.
Được người ta khen ngợi thẳng thừng như vậy, mẹ Mạc Trăn che miệng cười nhẹ hai tiếng. Mắt Lê Nhan lại sáng lên, a, dáng vẻ che miệng cũng rất mê người! Chỉ có điều sao ba Mạc bên kia lại đột nhiên xám xịt nhiều như vậy?
Khóe miệng Mạc Trăn nhếch lên cười, kéo Lê Nhan ngồi xuống một bên ghế. Đô Đô đi tới bên cạnh Mạc Trăn cầu ôm, Mạc Trăn thuận tay nhấc Đô Đô lên đùi mình. Đô Đô ôm lấy cổ Mạc Trăn, bắt đầu tố cáo với anh: “Cậu út ơi, các bạn học đều không tin cậu là cậu út của cháu, bọn họ nói chúng ta không cùng họ, cậu không thể nào là cậu út của cháu.”
Mạc Trăn: “. . .”
“Cậu út, tại sao Đô Đô phải cùng họ với ba, Đô Đô cũng muốn họ Mạc.”
Lê Nhan: “. . .”
Cô cảm thấy ba Đô Đô bên kia hình như cũng xám xịt rồi.
“Được rồi, Đô Đô không được càn quấy.” Mẹ Đô Đô ôm Đô Đô xuống khỏi đùi Mạc Trăn, “Đô Đô quấn lấy cậu út như vậy mợ út sẽ ghen đó, đấy chính là vị trí của mợ út.”
Lê Nhan: “. . .”
Chị giáo dục con trẻ như vậy thật sự không có vấn đề gì hả!
Mạc Trăn nhịn cười vỗ vỗ đùi mình, nói với Lê Nhan: “Em có muốn ngồi thử không?”
. . .
Vẫn là để lại cho Đô Đô đi.
Đô Đô dựa vào ngực mẹ, chớp chớp đôi mắt to: “Lớp bọn con có rất nhiều bạn gái đều nói sau này lớn lên muốn gả cho cậu út, có phải mợ út cũng sẽ ghen không ạ?”
“Sẽ, vậy nên Đô Đô phải nói cho các bạn biết, để cho các bạn đừng đánh chủ ý lên cậu út nha.”
. . . Chị giáo dục con trẻ như vậy thật sự không có vấn đề gì hả? Ba bên cạnh cũng mời nói chuyện a!
“Dạ vâng, Đô Đô biết rồi ạ.”
Này, đừng có đáp ứng dứt khoát như vậy chứ!
Nội tâm Lê Nhan đang phát điên, mà ở bên cạnh Mạc Trăn đã cười đến gập cả người.
_____________________________________
Tác giả có lời muốn nói: Mọi người nói xem, về quà sinh nhật cho Đại Lực, rốt cuộc là Mạc Thiên Vương đem mình tặng cho cô hay đem mình tặng cho cô hay vẫn là đem mình tặng cho cô đêy!