Editor: Tiểu Anhh
Vì thuận theo thời gian của Mạc Trăn, mẹ Đô Đô đã bắt đầu chuẩn bị bữa cơm tối này vào trước buổi chiều, cô ấy tính thời gian cực chuẩn, món ăn cuối cùng vừa mới ra lò, Mạc Trăn đã nhấn chuông cửa.
Nhìn mẹ Đô Đô bận bịu trong phòng bếp, Lê Nhan vội vàng đi tới hỗ trợ bưng thức ăn. Đô Đô thấy mẹ đi, lại sán đến trên người Mạc Trăn: “Cậu út, sau này cậu chỉ thương mợ út mà không thương Đô Đô nữa đúng không?”
Mạc Trăn cười véo khuôn mặt phúng phính trắng nộn của cô bé: “Dĩ nhiên là không rồi, sau này sẽ không chỉ có cậu út thương Đô Đô, mà còn có mợ út thương Đô Đô nữa, Đô Đô được lời rồi nha.”
Đô Đô trèo lên người Mạc Trăn, quỳ dậy ở trên đùi anh: “Thật sao ạ?”
“Thật.” Mạc Trăn ôm eo Đô Đô, chỉ sợ con nhóc này té xuống, “Đô Đô thích mợ út không?”
“Dạ thích, mợ út chọn váy đẹp hơn nhiều so với mẹ chọn.”
“Phì.” Mạc Trăn bật cười, “Ngàn vạn lần đừng để mẹ nghe thấy lời này, mẹ sẽ ghen đấy.”
“Vâng.” Đô Đô gật đầu, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, một đôi mắt đen nhánh tròn xoe nhìn Mạc Trăn, “Cậu út, mợ út thật xinh đẹp, mặt lại còn trơn nhẵn, hôn lên rất thoải mái.”
. . .
Tim Mạc Trăn ngưa ngứa: “Thật sao?”
“Thật ạ! Chẳng lẽ cậu út chưa hôn sao?”
Mạc Trăn: “. . .”
Mạc Thiên Vương yên lặng chịu một kích.
“Đô Đô, sao con lại dính lên người cậu út rồi? Lại đây rửa tay chuẩn bị ăn cơm nào.”
“Vâng.” Đô Đô nhảy xuống người Mạc Trăn, bịch bịch bịch chạy đến chỗ mẹ. Lê Nhan bưng một đĩa sườn xào chua ngọt đi ra từ phòng bếp, bỗng thấy Mạc Trăn một mình ngồi một đầu ghế sofa.
Ớ? Sao đến cả Trăn Trăn cũng biến thành xám xịt rồi?
Đô Đô ở một bên nhón mũi chân rửa tay, mẹ Đô Đô liếc qua Lê Nhan bên cạnh, cười nói: “Lê tiểu thư, tuy nghề nghiệp em trai chị có hơi đặc thù, nhưng nó lại rất đứng đắn, đây là lần đầu tiên nó dẫn con gái về nhà đấy.”
Lê Nhan bị chị ấy nói có hơi xấu hổ, cười ha ha mấy tiếng tán thành: “Ông chủ đối với cấp dưới rất tốt, cũng rất săn sóc.”
Mẹ Đô Đô 'phì' một tiếng, bật cười: “Đó là em không biết trước kia nó đã đổi bao nhiêu trợ lý thôi.”
. . . Nhưng tại sao chị lại biết? Chẳng nhẽ mỗi lần Mạc Thiên Vương đổi trợ lý đều phải báo cáo với chị à?
Mẹ Đô Đô sáp lại gần Lê Nhan, hạ thấp giọng nói bên tai cô: “Bát quái của Mạc Thiên Vương chị biết nhiều lắm đó.”
Lê Nhan: “. . .”
Mạc Thiên Vương kỳ thật. . . thật không dễ dàng!
Bữa tối tràn ngập cả một bàn, ở giữa đặt một cái bánh gato hoa quả. Trước khi ăn cơm, Mạc Thiên Vương vì Đô Đô hát một bài chúc mùng sinh nhật độc nhất vô nhị, làm Đô Đô vui vẻ ra mặt, cười như hoa nở. Giữa ánh nến linh lung nhắm hai mắt lại, Đô Đô mặt đầy thành kính cầu nguyện: “Hy vọng sau khi Đô Đô lớn lên cũng có thể gả cho một người đẹp trai như cậu út.”
Phù, nến bị thổi tắt.
Đèn trong phòng sáng lên lần nữa, Mạc Trăn ưu sầu nhìn Đô Đô: “Nguyện vọng này của Đô Đô sợ rằng không thể thực hiện được rồi.”
“Tại sao?” Nhất thời nét mặt Đô Đô trở nên ủy khuất vô cùng, “Cậu út cảm thấy không ai thèm lấy Đô Đô sao?”
“Không phải, trên đời này rất khó tìm được một người đẹp trai như cậu.”
Đô Đô: “. . .”
“Trăn Trăn, ăn ớt để khai vị này.” Lê Nhan chọn một miếng ớt xanh trong đĩa rau xào, gắp vào trong bát Mạc Trăn.
Mạc Trăn: “. . .”
Không đếm xỉa đến ánh mắt lên án của anh, Lê Nhan lại gắp một cái đùi gà vào trong bát Đô Đô: “Đô Đô ăn đùi gà nè.”
“Cám ơn mợ út ~ “ Đô Đô ngọt ngào đáp lại, lại sán đến gần Lê Nhan ‘chụt’ một cái lên mặt cô, “Sau này mợ út không thương cậu út nữa, chỉ thương Đô Đô có được không?”
“Được, cậu út ức hiếp Đô Đô, chúng ta sẽ không để ý đến cậu nữa.” Nữ sinh đồng minh trong nháy mắt được thành lập.
Mạc Trăn: “. . .”
Nhân vật mợ út này có phải được thay vào quá nhanh quá dứt khoát rồi không?
“Vợ ơi, em cũng ăn đùi gà nè.” Ba Mạc đắc ý gắp một cái đùi khác bỏ vào bát mẹ Mạc. Mẹ Đô Đô thấy vậy, cũng cười híp mắt gắp một đũa thức ăn lớn vào trong bát ba Đô Đô.
Mạc Trăn: “. . .”
Đây là có ý gì? Toàn dân đều ân ái?
Anh không chớp mắt nhìn chằm chặp vào Lê Nhan, rất có dáng vẻ em không gắp thức ăn cho tôi tôi sẽ chết đói cho em xem.
Chịu không nổi ánh mắt lấp lánh của anh, cuối cùng Lê Nhan thỏa hiệp, gắp một cái cổ vịt vào trong bát anh: “Cổ vịt thịt nhiều, anh gặm từ từ thôi.”
. . .
QAQ
Sau bữa cơm tối, Mạc Trăn chở Lê Nhan ngựa không ngừng vó chạy tới trường quay, dọc theo đường đi, Mạc Thiên Vương vẫn luôn trưng ra bộ mặt kiêu ngạo, kiên quyết không nhìn Lê Nhan cũng không nói chuyện với cô.
“Trăn Trăn?” Lê Nhan thử gọi.
Hừ! Không để ý đến em!
Lê Nhan chớp chớp mắt, nhích lại gần phía anh: “Trăn Trăn, anh ăn no chưa?”
“Em gặm cổ vịt có thể gặm no sao?” Mạc Trăn cuối cùng cũng quay đầu lại, cười như không cười liếc Lê Nhan.
“Cũng không phải là anh chỉ gặm mỗi cổ vịt. . .” Lê Nhan bĩu môi, chính mắt cô nhìn thấy anh gắp cái cánh gà cô gắp cho Đô Đô ra khỏi bát Đô Đô, bỏ vào miệng mình.
Mạc Trăn nhẹ cười một tiếng, quyết định không so đo với cô nữa.
Trở lại trường quay vừa đúng tám giờ ba phút hơn, Mạc Trăn ngay cả khí còn kịp chưa thở ra đã bị thợ trang điểm túm đi hóa trang. Lê Nhan ngồi một bên cũng không có chuyện gì làm, liền lấy điện thoại ra nghịch. Thời gian từng giây từng phút trôi qua, cũng không biết đạo diễn đã kêu 'cắt' lần thứ mấy, Mạc Trăn có phần mỏi mệt xoa xoa huyệt Thái dương, đi tới khu nghỉ ngơi.
Lê Nhan đã hơi mơ màng sắp ngủ, thấy Mạc Trăn tới, vội vàng phấn chấn tinh thần đưa cho anh ly nước ấm. Mạc Trăn nhận lấy ly nước nhấp một ngụm nhỏ, ngẩng đầu nhàn nhạt nhìn cô: “Sinh nhật vui vẻ.”
“A?” Lê Nhan vẫn có chút không phản ứng kịp, bên kia đạo diễn lại kêu mọi người tập hợp lại. Mạc Trăn buông ly nước đi tới, Lê Nhan móc điện thoại ra nhìn, 00:03.
Đã là ngày 1 tháng 5.
Trăn Trăn là người đầu tiên chúc mình sinh nhật vui vẻ. Lê Nhan ngước đầu lên nhìn Mạc Trăn khẽ nhíu mi trước máy quay phim, khóe môi vẽ ra một độ cong đẹp mắt.
Sau một lúc nhận được rất nhiều tin nhắn chúc mừng, Lê Nhan không nghĩ ra, buổi tối mọi người đều không ngủ sao? Cô muốn ngủ cũng không được ngủ đây này.
Gần đến hai giờ, đạo diễn cuối cùng cũng đại phát từ bi cho bọn họ về nhà, Lê Nhan ngó vẻ mặt đầy mỏi mệt mà vẫn muốn tự mình lái xe của Mạc Trăn, lại không đành lòng: “Trăn Trăn, thật sự em vẫn muốn luyện lái xe.”
Câu này giống như là một cái chốt mở, vẻ mặt Mạc Trăn đột nhiên sắc bén: “Tôi đã nói rồi, em còn dám đụng vào xe nữa thử xem.”
Lê Nhan: “. . .”
Lại uy hiếp cô. QAQ
Về đến nhà đã sắp tới hai rưỡi, Lê Nhan vừa tắm vừa than thở. Từ khi làm công việc này, mỗi ngày đều phải thức đêm thì không nói làm gì, còn vẫn phải ăn thêm bữa, không chỉ làn da không ổn, ngay cả cân nặng cũng không ổn.
Nhưng mà cô vẫn không nhịn được muốn ăn.
Lặng lẽ xuống lầu âm thầm vào phòng bếp, Lê Nhan chỉ bật một cái đèn bàn nhỏ trong phòng ăn, mở tủ lạnh ra bắt đầu mò ăn.
“Em tìm cái gì thế?”
Âm thanh của Mạc Trăn bất chợt truyền tới từ bên cạnh, làm Lê Nhan kinh sợ chợt đóng sầm cửa tủ lạnh lại.
“Không, không có. . .” Chữ 'gì' cuối cùng Lê Nhan thật sự không có biện pháp thốt ra nữa.
Mạc Trăn mới vừa tắm xong đi từ trên lầu xuống, tóc vẫn còn ướt sũng, trên vai tùy ý khoác một cái khăn lông trắng, hình như trước đó một giây còn dùng nó để lau mái tóc ướt. Dưới thân cuốn một cái khăn tắm, miễn cưỡng che khuất bộ vị trọng yếu, hai chiếc đùi đẹp thon dài nhìn một cái không sót chút nào.
Không không, nếu nói nhìn một cái không sót chút nào, phải là nửa người trên mới đúng. . . Anh con mẹ nó có thể mặc quần áo vào không? ! ! ! Nếu không phải có khăn lông vắt trên vai thì sẽ để lộ hết 'hạt chấm' đấy! A ! ! !
Lê Nhan hơi há miệng, bánh quy cầm trên tay rơi bịch xuống đất.
Đặt câu hỏi: Khi nam thần lấy loại tư thế này xuất hiện trước mặt bạn, bạn nên làm thế nào?
Mạc Trăn nhìn hai má ửng đỏ của Lê Nhan, không kìm lòng được cong cong khóe môi, mỹ nhân kế quả nhiên là tinh hoa của đất nước đã được khảo nghiệm qua bao lịch sử.
“Em sao vậy?” Dường như hoàn toàn không biết xấu hổ trong cái hoàn cảnh quần rách áo manh này, Mạc Trăn tò mò nhìn Lê Nhan, bước một bước đến chỗ cô.
Lê Nhan giống như là bị điện giật, lông tơ trên người đều dựng đứng: “Anh, anh đừng qua đây!”
Mạc Trăn dừng bước lại, mắt chớp chớp, sóng mắt lưu chuyển: “Nếu anh nhất định phải qua thì sao?”
Vậy, vậy em sẽ. . . 'xoạc' anh đấy!
Bingo! Trả lời chính xác.
Hô hấp Lê Nhan hơi gấp gáp, trái tim tựa như con thỏ tưng tưng nhảy loạn, đại não cũng sắp thiếu dưỡng khí, huyết mạch toàn thân đều căng phồng đến nơi rồi. Không, không được, để cho cô hút điếu thuốc yên tĩnh chút!
Lê Nhan đang nghĩ ngó xung quanh tìm thuốc lá, Mạc Trăn đã đi tới trước mặt cô. Bởi vì chỉ bật một ngọn đèn bàn nhỏ, Lê Nhan cũng không thấy rõ vóc hình của người đối diện, nhưng loại mỹ cảm ôm tỳ bà che nửa khuôn mặt này lại càng khiến cho đối phương nhìn dụ người hơn.
Cầu xin anh đừng dựa vào nữa, em sẽ 'xoạc' anh thật đó. QAQ
Lê Nhan bị ngăn lại trước bàn cơm không thể lui được nữa, một tay Mạc Trăn chống trên bàn, một tay nhẹ nhàng ôm lấy eo cô: “Xin lỗi em, anh quên chuẩn bị quà sinh nhật cho em rồi.”
Giọng nói anh nhẹ là như vậy, giữa môi răng còn lưu lại mùi vị của nước súc miệng, ưm, là vị chanh.
“Không, không sao. . .” Lê Nhan muốn dùng hai tay chống trước ngực Mạc Trăn, nhưng khi đụng phải làn da trần trụi nhẵn bóng của anh lại như bị điện giật giật trở lại. Không mặc quần áo quả thật là phạm quy mà!
“Anh, anh có thể mặc quần áo vào không?” Đáy lòng Lê Nhan bi thương vô vàn, nếu chốc nữa thú tính của cô bộc phát thật, trời xanh chứng giám, đây tuyệt đối là lỗi của đối phương.
“Anh không biết là em ở dưới, anh chỉ xuống uống nước.” Anh dựa gần như vậy, môi cũng sắp dán lên tai Lê Nhan.
Vậy thì phiền anh nhanh chóng uống nước rồi đi ngủ đi! Lỗ tai Lê Nhan đỏ au giống như bị hỏa thiêu, Mạc Trăn cười một tiếng thật thấp, không ngăn được xúc động khẽ cắn lên, lại ấn người sát vào trong ngực thêm mấy phần: “Quà của em. . . em thấy anh thế nào?”
Em thấy anh thế nào?
Đây quả thực là một câu ma chú, tinh thần Lê Nhan trong nháy mắt bị đánh tan thành mây khói. Ánh mắt Mạc Trăn chìm xuống, cúi đầu nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên má cô.
Người này hình như đã hoàn toàn ngốc rồi, cho dù mình muốn làm gì thì làm, cô cũng không phản kháng đâu nhỉ?
Đáng tiếc Mạc Thiên Vương đã đoán sai tình thế.
Lê Nhan không biết là bị cái gì kích thích, đột nhiên hét lớn một tiếng, đẩy người Mạc Thiên Vương, Mạc Trăn bị đẩy không kịp phản ứng, anh chỉ thấy mắt mình hoa lên, đã bị người đè trên bàn.
Tình thế hoàn toàn ngược lại, tay Lê Nhan đè bả vai Mạc Trăn, tóc đen cũng bởi vì động tác khom người mà quét lên người Mạc Trăn, có chút nhột: “Đây là anh ép em.”
Mạc Trăn: “. . .”
Anh nhìn người nào đó cùng lúc càng gần, bi thống chặn lại động tác kế tiếp của cô: “Chờ chút, hình như anh đụng đến eo rồi.”
Lê Nhan: “. . .”
Hoàng lịch viết, hôm nay không thích hợp để sinh hoạt vợ chồng.