Chào Em, Cô Giáo Của Tôi

Chương 59: Chương 59: Con đường tập tành diễn xuất của cô giáo Ninh




Ninh Thư trở về phòng, đóng cửa lại, mang chăn bông trên giường đến ghế sô pha, vùi người vào trong chăn, xung quanh là những món quà sinh nhật mà Nghiêm Kiều đã tặng cho cô.

Cô gọi cho Tôn Hiểu Thiến, giống như tên trộm, lí nhí nói: “File vừa nãy bị Nghiêm Kiều xóa đi mất rồi, gửi lại cho tôi nhé, moaaaa, moaaaa.”

Cô tò mò chết đi được, muốn biết loại phim đó như thế nào, có cốt truyện hay chỉ là hình ảnh nam nữ trên giường với nhau. Biết thêm kiến thức mới có thể thêm một chút kinh nghiệm cho cuộc sống đơn điệu của cô.

Tôn Hiểu Thiến không muốn trêu chọc Ninh Thư nên nói chuyện khác với cô: “Tiệc đón tết Dương lịch có đăng ký biểu diễn không? Cô hát, tôi nhảy, thế nào?”

Nghĩ thôi Ninh Thư cũng không muốn nghĩ đến, liền vội vàng nói: “Tôi không hát đâu.”

Tôn Hiểu Thiến mỉm cười: “Cô không biết hát à, hát bị sai nhạc hay thế nào?”

Ninh Thư lớn tiếng phản bác: “Không phải, tôi hát rất hay, nhưng không muốn hát thôi.”

“Trước đây, tôi đã giành được giải thưởng tại một cuộc thi hát đó.”

Hai người tán gẫu thêm một hồi, sau khi cúp máy, Ninh Thư lại nhận được tệp tin nhắn từ Tôn Hiểu Thiến. Cô đứng dậy khỏi ghế sofa, nhẹ nhàng đi đến hé một khe cửa, nhìn ra bên ngoài, Nghiêm Kiều không có ở phòng khách cũng không ở phòng ăn. Cô nhẹ nhàng đẩy cửa phòng anh, cũng không thấy người đâu. Cô lại vào phòng làm việc tìm, lục tung khắp nhà mà vẫn không thấy. Vốn dĩ cô muốn trốn anh, để anh không phát hiện ra cô đang xem phim, nhưng tìm khắp nơi không thấy ai nên có chút lo lắng. Đúng lúc này điện thoại di động của cô vang lên, là Nghiêm Kiều gọi đến, nói rằng tâm trạng Triệu Vũ Kiệt không tốt nên anh và La Minh đi uống rượu cùng anh ta.

Ninh Thư có chút tức giận: “Muộn thế này rồi, đã hơn chín giờ còn ra ngoài uống rượu.”

Giọng nói người đàn ông trầm xuống: “Mới vậy đã nhớ anh rồi sao?”

Ninh Thư cầm điện thoại trở về phòng, ngồi lên ghế sofa, bó gối ôm lấy chân mình: “Có chút chút, vậy anh đừng uống nhiều quá nhé, về sớm một chút.”

Nghiêm Kiều khựng lại: “Có thể anh sẽ về hơi muộn, đừng đợi anh, ngủ trước đi nhé, ngoan.”

Sau khi cúp máy, Ninh Thư ngồi trên sofa một lúc lâu. Sau đó mới nhận ra mình đã quá phụ thuộc vào anh rồi, thậm chí anh ra ngoài chơi buổi tối cũng cảm thấy trống rỗng trong lòng.

Lại một lúc trôi qua, Ninh Thư mở bộ phim 'Cô giáo xinh đẹp ngực bự' mà Tôn Hiểu Thiến gửi đến ra. Mở màn còn tạm ổn, giống như một bộ phim thông thường, có cốt truyện, nhưng xem được tám phút thì không ổn chút nào, nam nữ chính trong phim bắt đầu lên giường. Nam chính mới cởi được một nửa quần áo Ninh Thư đã tắt video đi, dáng người này cơ bản là không thể so sánh với Nghiêm Kiều. Nhưng vì tò mò, cô lại nhấp vào một lần nữa, sau khi xem qua liền lập tức xóa đoạn phim đó đi.

Cái đó của đàn ông không đẹp đẽ chút nào, hình ảnh trong đoạn video không giống với những gì trong sách đã dạy, nó quá thô, cứ thế đập thẳng vào mắt người xem, cô hận không thể đi rửa mắt mình ngay lập tức.

Đột nhiên cô cảm thấy có điều gì đó không ổn, sợ đến mức phải gọi cho ngay cho Tôn Hiểu Thiến, suýt chút nữa thì bật khóc: “Thiến Thiến, có phải tôi bị lãnh cảm không?”

Tôn Hiểu Thiến nghe xong liền bật cười: “Có phải không thấy cảm giác gì, thậm chí còn hơi ghê tởm không?”

Tôn Hiểu Thiến hiểu rõ tình trạng của Ninh Thư, cô trông có vẻ giống như một giáo viên đã có tuổi, với năm năm kinh nghiệm giảng dạy, nhưng tâm lý của cô thì chưa bao giờ trưởng thành

Khi còn trong ghế nhà trường, cô chỉ biết đến việc học, không làm gì khác ngoài học, thậm chí còn không đọc những cuốn tiểu thuyết ngôn tình mà mọi cô gái đề

sẽ đọc, theo đuổi thần tượng hay là yêu đương sớm lại càng chẳng liên quan gì tới cô.

Sau khi tốt nghiệp đại học, cô bắt đầu làm giáo viên, cuộc sống chỉ xoay quanh khuôn viên nhà trường, học tập và hoàn cảnh công việc đều rất đơn giản. Đừng nói đến ham muốn tình dục, ngay cả khát khao yêu đương cũng chỉ được mở ra sau khi gặp gỡ Nghiêm Kiều. Có rất nhiều thứ phát sinh giữa người trưởng thành với nhau cô đều không hiểu, kiến thức mà cô có được chỉ giới hạn trong sách giáo khoa mà thôi.

Ninh Thư đáp: “Đúng rồi, tôi liếc nhìn vài cái nhưng chẳng có chút cảm giác nào cả.”

“Đây là lần đầu tiên cô xem, còn là gái chưa 'mất tem', chưa từng trải qua cuộc sống quan hệ tình dục, nên cảm thấy buồn nôn là chuyện bình thường.” Tôn Hiểu Thiến nhớ lại: “Lần đầu tiên tôi xem không chỉ chẳng thấy cảm giác gì mà thậm chí còn muốn cầm dao cắt luôn bộ phận sinh sản của đàn ông, để mang đi giải phẫu.”

Ninh Thư đỏ mặt: “Thiến Thiến, cô, sao cô nói chuyện lại thẳng thắn thế?”

Tôn Hiểu Thiến cố nén nụ cười: “Nhóc đáng yêu, tôi năm nay đã hai mươi bảy tuổi rồi, còn là sinh viên ngành Y, thứ đó trong mắt tôi chỉ là một cục thịt, có gì mà không thể nói cơ chứ?”

“Đừng nghĩ nhiều, cô rất bình thường, thận không yếu cũng không lãnh cảm.”

Sau khi cúp máy, Ninh Thư vẫn không yên tâm. Sớm muộn gì cô cũng sẽ lên giường với Nghiêm Kiều, đến lúc nhìn thấy 'bảo bối lớn' của anh mà cô lại thấy buồn nôn thì làm thế nào? Đời sống tình dục của vợ chồng mà không hòa hợp sẽ sinh ra nhiều rắc rối, nhân cơ hội còn chưa kết hôn, cũng chưa lên giường với nhau, hay là cô trau dồi kỹ năng diễn xuất của mình một chút, để anh không phát hiện ra mình bị lãnh cảm. Chỉ cần la hét như người phụ nữ trong video chẳng phải là được rồi sao, xem ra chẳng có gì là khó khăn cả.

Nhưng khi thử cô mới phát hiện việc đó quá xấu hổ, chẳng thể mở nổi miệng.

Nhưng nếu không luyện tập, đến khi đó Nghiêm Kiều phát hiện ra cô không thể làm việc đó, không thể đem lại hạnh phúc cho anh, rồi anh không cần cô nữa thì làm thế nào?

Người đàn ông đó suốt ngày dở trò, lẳng lơ muốn chết, hở ra cái là hôn cô, khi hôn còn thường xuyên 'cứng', vì vậy như cầu về phương diện đó chắc chắn phải rất mạnh mẽ. Còn cô thì thậm chí xem cả phim rồi mà vẫn không có cảm giác gì, nên cơ bản là không thể thỏa mãn anh.

Vừa nghĩ tới việc Nghiêm Kiều có thể bỏ rơi mình, cô sẽ mất cả căn nhà này lẫn Nghiêm Lễ, gia đình cũng chẳng còn, chỉ có thể lưu lạc ngoài đường. Cô bị đuổi khỏi nhà vào một ngày mưa lạnh lẽo, lại không có ô, cả người ướt đẫm, lại gặp phải mấy tên côn đồ chuyên bắt nạt người khác. Chiếc vali của cô bị hất tung lên không trung rồi rơi xuống bùn đất. Nó thực sự thảm hại.

Để tránh bi kịch xảy ra, Ninh Thư căng thẳng bắt đầu dấn thân vào con đường học diễn xuất trên giường. Cho dù anh không đuổi cô đi, cô cũng hy vọng có thể vui vẻ hạnh phúc ở bên anh ở mọi khía cạnh.

Ninh Thư đứng dậy khỏi ghế sofa, đi đến bên cửa sổ, nhìn lên những vì sao trên bầu trời đêm. Trong giây phút này, cô bỗng cảm thấy hạnh phúc tràn đầy. Cô không phải trở về nhà đối mặt với Từ Mỹ Lan nữa, cũng không cần phải quan tâm tới Ninh Sương, vì cô đã có Nghiêm Kiều che chở. Cô được sống trong căn biệt thự rộng lớn và xinh đẹp như vậy, có vườn để trồng hoa trồng cỏ, trong phòng khách còn có một chiếc máy gắp thú bông thú vị, tất cả đều là Nghiêm Kiều dành tặng cho cô. Những đứa trẻ trong lớp cũng đã hiểu chuyện, ít nhất là tạm thời hiểu chuyện rồi. Cho dù có thất nghiệp, cô cũng chẳng phải sợ, vì đã có Nghiêm Kiều nuôi.

Ninh Thư ngắm nhìn những ngồi sao xinh đẹp một lúc, lại càng phát hiện bản thân không thể rời xa Nghiêm Kiều. Cô tự thề rằng, mình phải trau dồi kỹ năng diễn xuất trên giường, để sau này còn trả ơn anh vì tất cả những điều tốt đẹp mà anh đã đem lại cho cô.

Sáng sớm hôm sau, Ninh Thư dậy thức dậy, đi xuống lầu, Nghiêm Kiều đã bận rộn xong xuôi bữa sáng cho cô, còn anh thì không ăn, vì lát nữa phải huấn luyện học sinh trong đoàn Thể thao.

Ninh Thư ngồi xuống, hỏi: “Tối qua anh về khi nào thế, sao em không biết?”

Nghiêm Kiều đưa cho Ninh Thư một cốc nước ấm, rồi cúi đầu mút môi cô một cái: “Sau này mỗi sáng trước khi nói chuyện phải hôn anh một cái, không không thì đừng mở miệng.”

Ninh Thư nở nụ cười, bả vai khẽ run run: “Kiều muội.”

Nghiêm Kiều bóp chặt cằm cô, khiến cô phải ngẩng đầu lên nhìn anh, nói với giọng điệu bất cần và cố chấp: “Gọi là anh.”

Ninh Thư nhịn cười, ngoan ngoãn gọi một tiếng: “Anh.”

“Trước đây anh có từng lồng tiếng cho những bộ phim truyền hình kỳ quặc hay phim thần tượng hạng ba nào chưa? Sao lại thường xuyên nói mấy câu mang đậm hương vị của tổng tài bá đạo thế này?”

Nghiêm Kiều: “Không có, đừng nói chuyện.”

Khi mới vào nghề anh không mấy nổi tiếng, vì kiếm tiền anh có thể chấp nhận bất cứ kịch bản nào, bất luận là những câu thoại đó khiến anh xấu hổ đến đâu.

Ninh Thư ngồi xuống cắn một miếng sandwich: “Cuối cùng thì em cũng đã hiểu, chẳng trách có người sắc tới mức này, nói chuyện yêu đương thì cứ mở miệng ra là nói mấy câu xấu hổ, hóa ra là do bệnh nghề nghiệp.”

“Sai rồi.” Nghiêm Kiều ngồi xuống bên cạnh Ninh Thư, quay đầu nhìn cô: “Những gì anh nói với em không phải là học từ nơi khác về, cũng chẳng phải bệnh nghề nghiệp.”

“Mà chỉ vì anh muốn nói với em.”

Ninh Thư vô cùng vui vẻ vì được người đàn ông dỗ dành, cô lập tức quay lại hôn lên môi anh, rồi tiếp tục cúi đầu gặm bánh sandwich anh làm cho mình: “Khi nào có thời gian anh đưa em đến studio anh làm việc nhé.”

Nghiêm Kiều gật đầu: “Được.”

Anh nhìn cô nhíu mày: “Sao em lại có quầng thâm quanh mắt thế này, tối qua ngủ không ngon sao?”

Ninh Thư đột nhiên đỏ mặt, nhưng rất nhanh đã khôi phục lại bình tĩnh: “Ừm, ngủ không ngon, gặp phải ác mộng.”

Cô không dám nói rằng cô đã mài giũa 'kỹ năng' của mình đến tận nửa đêm. Hiện tại vẫn chưa ổn, diễn quá giả, đợi đến khi khả năng diễn xuất của cô được cải thiện đến mức không phát hiện ra là đang diễn thì mới được.

Nghiêm Kiều hỏi: “Em gặp ác mộng thế nào?”

Ninh Thư nói ra màn tưởng tượng của chính mình, ấm ức đến mức sắp khóc: “Mơ thấy anh bỏ rơi em, đuổi em khỏi nhà.”

Nghiêm Kiều trầm mặc nhìn người con gái trước mặt, trong mắt cô có một tầng ẩm ướt, đôi môi nhỏ nhắn hồng hào hơi mím lại, khiến người ta nhìn không được muốn ức hiếp, muốn làm cho cô khóc.

Anh đè nén lại tà khí trong lòng, nhẹ nhàng xoa xoa mái tóc cô: “Đừng nghĩ ngợi lung tung, cả đời này anh sẽ không bao giờ bỏ rơi em.”

Ninh Thư ngẩng đầu nhìn anh: “Thật không?”

“Vậy anh thích trái tim em.” Cô dừng lại một chút, âm thanh càng lúc càng thấp: “Hay là thích cơ thể em?”

Nghiêm Kiều hoàn toàn không biết trong đầu cô nhóc đang nghĩ cái gì, anh ôm cô ngồi lên đùi mình, hôn lên trán cô: “Cái gì cũng thích, chỉ cần là em, anh đều thích.” . Truyện Quân Sự

Ninh Thư ôm cổ Nghiêm Kiều: “Nếu chỉ được chọn một, anh sẽ chọn cái nào?”

Nghiêm Kiều xoa nhẹ cô một cái: “Có thể chọn cả hai, tại sao phải chọn một.”

Ninh Thư rời khỏi người Nghiêm Kiều, cô hiểu rồi, quả nhiên là anh thích cơ thể phụ nữ hơn.

Nghiêm Kiều đứng dậy ôm Ninh Thư từ phía sau, tựa cằm lên đỉnh đầu cô: “Có phải em đang giấu anh chuyện gì không?”

“Không có.” Ninh Thư cúi đầu nghịch ngón tay Nghiêm Kiều: “Anh, ngón tay anh thật đẹp.”

Trước đây, cô cũng đã biết bàn tay anh rất đẹp, nhưng không ngờ nó lại đẹp đến mức này, lòng bàn tay thanh mảnh, các ngón tay rất dài, khương xương đều tăm tắp, không thô ráp như đa phần những người đàn ông khác, đây là đôi bàn tay của mỹ nam.

Nghiêm Kiều di chuyển ngón tay, biến mu bàn tay của Ninh Thư thành những phím đàn, nhịp nhàng gõ vài cái.

Đầu ngón tay anh ấm áp, khi chạm nhẹ lên da thịt, như thể đãng gõ vào trái tim cô, sau đó anh lại trầm giọng nói: “Tay của anh không những đẹp.”

Ninh Thư tiếp tục đùa nghịch với các ngón tay Nghiêm Kiều, nói tiếp lời của anh: “Mà đàn cũng rất hay.”

Trong nhà có một phòng chơi Piano, cô cũng đã được nghe Nghiêm Kiều chơi.

“Không phải nói cái này.” Người đàn ông phía sau cúi người ôm lấy cô, dùng môi cắn lên vành tai cô: “Nó còn rất linh hoạt nữa.”

Các ngón tay rất linh hoạt, đại khái có nghĩa là khả năng 'thực hành' của nó cũng rất mạnh mẽ. Ninh Thư quay đầu lại nói: “Vậy chắc hẳn anh rất giỏi thủ công mỹ nghệ nhỉ?”

Người đàn ông cười khẽ: “Em chỉ nghĩ đến thủ công mỹ nghệ thôi à?”

Cổ Ninh Thư bị hơi thở của anh làm cho ngứa ngáy, cô nghiêng đầu né tránh: “Không phải thủ công mỹ nghệ thì còn làm được gì giỏi nữa?”

Anh áp vào tai cô nói một từ: “Yêu.”

Mặt Ninh Thư đỏ đến mức không thể đỏ thêm được nữa, cô cố gắng kéo tay Nghiêm Kiều đang ôm ở eo mình ra, nếu anh không buông, cô chạy không nổi: “Anh bỏ em ra được không, phải đi làm rồi.”

“Anh tốt bụng~~”

Mỗi lần nghe cô gọi như vậy, anh đều không thể cưỡng lại được, cho dù cô muốn gì anh cũng sẽ đồng ý. Và lần này cũng không ngoại lệ, Nghiêm Kiều thực sự buông tay ra: “Nói đi, rốt cuộc đã giấu anh chuyện gì?”  

Ninh Thư thì thào: “Em thì có thể giấu anh chuyện gì được cơ chứ, anh chẳng thèm giấu em thì thôi.”

Nói xong, cô lại ôm lấy cánh tay Nghiêm Kiều, kiễng chân, dán lên người anh: “Tối qua anh uống cùng mấy người Triệu Vũ Kiệt bao nhiêu rượu thế?”

Cô không ngửi thấy mùi rượu, chỉ ngửi thấy vị tươi mát của kem cạo râu.

Nghiêm Kiều: “Anh không uống, chỉ nhìn bọn họ uống thôi.”

Ninh Thư nhìn chằm chằm vào mắt Nghiêm Kiều: “Vậy tối qua mấy giờ anh mới về, nhìn quầng thâm trên mắt anh cũng nặng trĩu kìa.”

Nghiêm Kiều dụi dụi mắt: “Tại trước khi ngủ anh xem điện thoại hơi lâu.”

Ninh Thư cũng không nghĩ nhiều: “Vậy sau này nhớ chú ý nhé, nếu không nghỉ ngơi cẩn thận, mắt lúc nào cũng thâm quầng, sẽ xấu đó, xấu là em sẽ chê cho coi.”

Nghiêm Kiều mỉm cười: “Được.”

Hai người cùng nhau đi làm, thấy chưa tới giờ ôn bài buổi sáng, Ninh Thư liền đến sân vận động cùng Nghiêm Kiều, thấy anh cởi áo khoác ngoài, chầm chậm chạy vào đội huấn luyện học sinh thể thao.

Trưởng đoàn thể thao thấy Ninh Thư liền đi tới: “Cô giáo Ninh, có một việc cần nhờ cô giúp đỡ.”

Ninh Thư: “Anh không cần khách sáo vậy đâu, cứ nói thẳng đi ạ.” Khi làm trợ lý cho Nghiêm Kiều không ít lần cô đã giúp bọn họ xử lý tài liệu, lúc đó cũng chẳng thấy anh ta khách sáo vậy bao giờ.

Trưởng đoàn thể thao nở nụ cười: “Chẳng phải là sắp đến tiệc đón tết Dương lịch rồi sao, tổ thể thao bắt buộc phải có một tiết mục, ý của chủ nhiệm Đào là muốn chúng tôi biểu diễn tiết mục nhào lộn.”

Ninh Thư cười: “Cũng tốt, các anh có đầy đủ kỹ thuật mà.”

Một giáo viên thể dục khác bước đến và nói: “Cái này không được, cả đám nhảy quanh sân khấu chẳng khác gì đàn khỉ đang chơi tung hứng cho học sinh ngắm, còn gì là uy nghiêm nữa.”

Ninh Thư có chút khó hiểu hỏi: “Muốn tôi biểu diễn nhào lộn thay các anh sao?”

Trưởng đoàn thể thao nói: “Không, chúng tôi muốn thầy Nghiêm biểu diễn ca hát, giọng thầy ấy không tệ, chắc chắn hát cũng rất hay.”

Việc này Ninh Thư hiểu rõ nhất, anh hát thực sự rất hay và cô cũng muốn nghe.

Một giáo viên thể dục khác nói: “Thầy ấy nói sẽ không hát trừ phi cô giáo Ninh song ca cùng thầy ấy một bản tình ca.”

“Cô Ninh, làm ơn giúp đỡ chúng tôi, trước đây chẳng phải cô từng nói mình hát rất hay sao?” Trưởng đoàn thể thao thực sự không muốn biểu diễn nhào lộn trên sân khấu chút nào nhưng lại không biết phải biểu diễn gì khác: “Sau đó, tiết Thể dục trong hai tuần của thầy Nghiêm sẽ thuộc về cô, thế nào?”

Sự cám dỗ này đủ lớn rồi chứ, bất kể giáo viên bộ môn nào cũng khó mà từ chối được.

Ninh Thư: “Nhưng mà, tiết Thể dục trong hai tuần tới của anh ấy sớm đã thuộc về tôi rồi, vốn dĩ nó đã là của tôi.” Đó là một trong hai mươi bốn món quà sinh nhật mà cô được nhận, thậm chí còn có cả chữ ký của hiệu trưởng trên đó, nên chạy không thoát.

Trưởng đoàn thể thao nghiến răng: “Một tháng tới.”

Ninh Thư ngẫm nghĩ một chút: “Tôi cảm thấy không ổn, học sinh vẫn nên tham gia hoạt động thể thao mới phải.”

Một giáo viên Thể dục dạy thay cho Nghiêm Kiều mấy ngày anh đi công tác ở Tỉnh cũng đi tới: “Cô giáo Ninh thay đổi rồi, trước giờ cô đâu có như vậy.”

Lần trước Ninh Thư muốn chiếm giờ học của Nghiêm Kiều nhưng lại bị anh ta nhanh trí giật lại.

Nghiêm Kiều chạy tới, nhìn chằm chằm vẻ mặt Ninh Thư, giọng nói có chút không vui: “Không muốn hát cùng anh à?”

Ninh Thư quay đầu lại, thấy một học sinh đến muộn đang dùng cặp sách che mặt, từ phía sau lưng cô lẻn vào, cô hét to: “Tạ Thành Thành!”

Nói xong liền đuổi theo, vừa tránh được câu hỏi của Nghiêm Kiều, lại vừa bắt được người tại cửa lớp học.

Giờ ôn bài buổi sáng đã bắt đầu, Ninh Thư đi tuần tra trong lớp học vài vòng, tiếng đọc sách cũng lớn hơn rất nhiều, một vài học sinh ngái ngủ sợ mình ngủ gật còn đứng hẳn dậy để đọc. Chỉ cần duy trì được trạng thái học tập như vậy thì việc thi vào đại học sẽ chắc chắn sẽ không thành vấn đề. Mong rằng trong lớp sẽ không có học sinh nào xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, bình bình an an, thuận lợi thi đậu vào đại học.

Trên bảng đen có viết một hàng chữ lớn: Cách kỳ thi đại học chỉ còn 176 ngày.

Ninh Thư ra khỏi lớp, giáo viên chủ nhiệm của lớp A5 cũng đang đứng ngoài cửa lớp, hai người cười chào hỏi nhau, sau đó đứng bên ngoài hành lang nói chuyện.

Giáo viên chủ nhiệm lớp A5: “Lần trước gợi ý cô đăng ký biểu diễn viết chữ, cô không đồng ý, có phải là vì muốn hát không?”

Ninh Thư rất ngạc nhiên, tại sao ai nhìn thấy cô cũng muốn cô hát là thế nào?

Cô giáo chủ nhiệm lớp A5: “Các thầy cô trong trường đều nói cô hát rất hay, còn từng đoạt giải nữa.”

Hai người cùng nhau đi xuống cầu thang, thì gặp Phương Danh Nhã, cả ba lại trò chuyện với nhau vài câu.

Giáo viên chủ nhiệm lớp A5 hỏi: “Thầy Phương đăng ký biểu diễn tiết mục gì rồi?”

Phương Danh Nhã vừa đi vừa nói: “Tôi không đăng ký, có một giáo viên trong tổ bộ môn chúng tôi vẽ tranh rất đẹp, nên anh ấy tham gia rồi.”

Anh ta mỉm cười hỏi: “Cô Ninh biểu diễn hát à?”

Ninh Thư: “Không hát, viết chữ.”

Giáo viên chủ nhiệm lớp A5 tiện miệng nói: “Chữ của thầy Phương cũng rất đẹp, hai người có thể biểu diễn cùng nhau, sự kết hợp giữa nam thanh nữ tú chắc chắn sẽ rất thú vị.”

Nói xong, cô ta mới nghĩ ra rằng cô giáo Ninh đã có bạn trai, lại là đồng nghiệp trong trường, nên xấu hổ cười trừ: “Trách tôi, ăn nói không suy nghĩ, cứ coi như tôi chưa nói gì nhé.”

Ninh Thư cười: “Không sao.”

Hết giờ tự học buổi tối, Nghiêm Kiều đón Ninh Thư, hai người cùng nhau về nhà.

“Anh đã xem bảng danh sách đăng ký, em đăng ký viết chữ.” Giọng nói của người đàn ông có chút ấm ức: “Tại sao không chịu hát cùng anh.”

Ninh Thư chui vào vòng tay Nghiêm Kiều, chân thành nói: “Bởi vì em muốn xem nhào lộn hơn, em tin không chỉ mình em mà tất cả giáo viên và học sinh trong trường đều muốn xem, bọn anh đã bắt đầu luyện tập chưa?”

Nghiêm Kiều: “Qua năm mới, tháng tư là đến kỳ thi thể chất rồi, lấy đâu ra thời gian luyện tập, trưởng đoàn thể thao nói, nếu em không hát cùng anh, vậy thì trong nhóm bọn anh chọn đại một bài nào đó hát đồng ca.”

Đồng ca, là một hình thực biểu diễn lấy lệ nhất trong bữa tiệc đón năm mới. Không có gì đặc sắc, những người chẳng biết hát cũng có thể đồng ca, trừ phi có ai đó lạc giọng, nếu không thì chẳng có gì đáng để xem.

Anh quay đầu nhìn cô: “Chẳng phải em nói mình hát rất hay sao, còn từng đoạt giải nữa, hát một bài cho anh nghe xem nào.”

Ninh Thư nâng cằm, phấn khởi nói: “Em có giọng nói được Thần hôn qua, không phải là thứ mà người phàm như anh muốn nghe là được, hiểu không?”

Nghiêm Kiều cúi đầu hôn xuống cổ họng cô một cái: “Bây giờ anh chính là Thần, không phải người phàm, có thể hát cho anh nghe được chưa?”

Ninh Thư sờ sờ vào nơi Nghiêm Kiều vừa hôn, cắn môi nói: “Không.”

Nói xong liền chạy về thẳng một mạch tới cửa Thanh Nịnh, mới quay đầu lại nhìn, một lúc sau mới nhìn thấy Nghiêm Kiều tiến đến trong đám đông người qua lại. Anh có vẻ không được vui, nhưng khi vừa nhìn thấy cô lại lập tức mỉm cười.

Ninh Thư cảm thấy có chút xót xa với bộ dạng vừa mất hứng lại vẫn cưng chiều nâng niu cô vô hạn của anh. Cô vào Thanh Ninh, đi tới bếp, lúc này đầu bếp đang làm kẹo hồ lô, cứ đến mùa đông lại có rất nhiều thực khách thích món ăn này.

Ninh Thư tự tay làm một xiên, rồi đi ra ngoài đưa cho Nghiêm Kiều, để dỗ dành anh vui vẻ: “Mời anh đẹp trai ăn kẹo hồ lô, có được không?”

Nghiêm Kiều mỉm cười đón lấy, nhưng lại không cam lòng cắn miếng đầu tiên, anh đưa chỗ có nhiều đường nhất đến miệng Ninh Thư, đến khi cô cắn một miếng hết lớp đường bọc bên ngoài thì anh mới ăn phần còn lại.

Triệu Vũ Kiệt ngồi xổm ngoài cửa, bị ném cả nắm cơm chó vào mặt, nên cúi đầu giả bộ như mình không tồn tại, cũng không thèm chào hỏi. Không muốn nói chuyện với những người đang yêu đương, bốc mùi chết đi được.

Về đến nhà cũng đã gần mười giờ, Ninh Thư lên phòng tắm rửa, sau đó đem bài tập còn chưa sửa xong ra để hoàn thành nốt.

Nghiêm Kiều gõ cửa đi vào: “Anh phải ra ngoài một lát, em ngủ sớm đi nhé, đừng đợi anh.”

Ninh Thư ngẩng đầu: “Sao hôm nay lại ra ngoài nữa thế?”

Nghiêm Kiều: “Tâm trạng La Minh không tốt, nên anh ra ngoài đi ăn với cậu ấy.”

Ninh Thư đứng dậy, giúp Nghiêm Kiều chỉnh sửa lại cổ áo, nói với anh: “Ăn nhiều đồ ăn một chút, uống ít thôi.”  

Cô vươn tay ta, cào cào lên ngực anh, mím chặt miệng: “Nếu như để em phát hiện ra anh uống say, em sẽ phạt anh không được hôn em một tuần.”

Nghiêm Kiều một tay ôm lưng trên, một tay ôm eo Ninh Thư, rồi cúi xuống hôn cô: “Vậy phải tranh thủ hôn thêm vài cái.”

Anh hôn cô vài cái rồi thả ra, vẫn cảm thấy chưa đủ, nhưng thời gian không cho phép. Anh phải đến studio để kiếm tiền còn mua nhẫn kim cương cho cô.

Anh buông cô ra: “Ngoan, ngủ sớm đi nhé.”

Sau khi Nghiêm Kiều rời đi, Ninh Thư chạy đến bên cửa sổ, nhìn anh lái xe ra khỏi cổng nhà, rồi dần dần khuất bóng sau mấy tòa nhà trên phố. Cô lấy điện thoại ra, mở đoạn 'phim đen' do Tôn Hiểu Thiến gửi đến, rồi tua đến đoạn nữ chính được nam chính 'làm' đến phấn khích tột độ.

Cô ấy phải trau dồi kỹ năng diễn xuất trên giường của mình trước khi kết hôn với Nghiêm Kiều, để sau này khi lên giường, anh không thể phát hiện ra rằng cô đang diễn.

Cô nhìn nó bằng nét mặt nghiêm túc và âm thầm nghiền ngẫm, học theo nữ chính kêu la: “Á á á á.”

Tiếng 'Á' này nhất định không được quá cứng nhắc, cũng không được nhấn mạnh, mà phải nhẹ nhàng, bay bổng, kéo dài âm ngân nga, êm dịu và thanh thoát.

Chỉ mình chữ 'Á' thôi là không đủ, nó quá đơn điệu, phải cần thêm một số từ phụ như 'Ưm~~' hay 'Ân~~' nữa.

Ninh Thư nhìn điện thoại của mình, còn có những từ như 'Mạnh lên', 'Sắp được rồi' vân vân, cũng có thể thêm vào ngữ điệu bên trên, thay đổi dùng đan xen lẫn nhau. Khả năng học hiểu của học bá rất tốt, rất nhanh Ninh Thư đã học được nó. Nhưng đáng tiếc là cô chỉ biết âm thầm nhẩm nói trong lòng, còn phát ra miệng thì chưa, nó quá xấu hổ, nói không nổi.

Cô hé môi, cố gắng vượt qua nỗi xấu hổ trong lòng, cố gắng bắt đầu bằng những âm sắc đơn giản nhất: “Á, Á, á, á...”

Cô hét lên như đang đọc văn bản, quá cứng ngắc và giả tạo. Khó quá, cô vừa la vừa hét, đến mức suýt thì bật khóc, như thể nhìn thấy viễn cảnh khốn khổ của mình sau đêm tân hôn, vì không khiến Nghiêm Kiều thỏa mãn, nên bị anh đuổi ra khỏi nhà. Cô luyện tập thêm một lúc rồi mới từ từ tìm ra bí quyết, đại loại là như vậy.

Nhưng nó quá xấu hổ, thực sự rất xấu hổ, giống như con mèo đang động đực vậy. Để vượt qua sự xấu hổ đó, cô tự tìm đồ nút tai mình lại. Chỉ cần không nghe thấy thì sẽ không phải là cô đang kêu rên.

“Á, ưm, mạnh lên chút nữa, sắp rồi, sắp rồi, muốn ra...”

Trên đường đi đột nhiên Nghiêm Kiều nghĩ ra anh đã quên kịch bản ở nhà, ở studio không phải không có, nhưng không dùng được. Để nắm bắt tốt hơn tâm trạng của nhân vật lồng tiếng, anh đã viết rất nhiều ghi chú vào kịch bản của mình. Nghiêm Kiều quay xe về nhà lấy kịch bản. Khi lên đến lầu, đi ngang qua của phòng Ninh Thư, lại nghe thấy bên trong vọng ra một loạt âm thanh kỳ quái.

XiaoLiang: Đùa, đến thua chị Ninh =))))

Klq nhưng cái kẹo hồ lô kia thực sự không ngon chút nào, hồi trước hay xem phim chưởng, thấy trong phim chỗ nào cũng bán kẹo hồ lô, nghĩ rằng nó ngon lắm, đến khi đi du học bên Tàu mò tìm mua ăn thử, thì mới phát hiện nó là trái cây bọc đường, ăn dở vcc:))))

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.