Nghiêm Kiều gõ của: “Ninh Ninh?”
Không ai trả lời, cũng chẳng ai mở cửa cho anh.
Anh lại gõ thêm vài lần nữa, cũng vẫn không có ai trả lời.
Âm thanh vọng ra ngoài càng ngày càng rõ, giọng nói này anh vô cùng quen thuộc, nhẹ nhàng, mềm mại. Đầu óc anh quay cuồng, cả người bị chi phối bởi sự tuyệt vọng và tức giận anh định nhấc chân đá tung cánh cửa nhưng lại dừng lại. Đã yêu đương thì ít ra cũng phải cho cô chút thể diện. Anh lấy lại được chút tỉnh táo và tin rằng cô không phải loại người như vậy, cô nhất định sẽ không phản bội anh.
Nhưng giọng nói kia quá thật, thật đến nỗi anh không thể tự lừa bản thân mình rằng cô đang xem phim, giọng của cô khác với những người phụ nữ khác, anh có thể nghe ra.
“Á, mạnh lên, á á á...”
Ninh Thư đeo nút tai, đang luyện tập thì điện thoại đổ chuông, khi nhìn thấy tên Nghiêm Kiều cô sợ hãi tới mức suýt chút nữa đánh rơi điện thoại khỏi tay.
Nghiêm Kiều: “Em đang ở đâu?”
Ninh Thư hoảng sợ, như thể cởi hết quần áo bị anh nhìn thấy, nói chuyện cũng có chút lắp bắp: “Em... Em đang chuẩn bị ngủ.”
Nghiêm Kiều: “Em ở nhà một mình à?”
Ninh Thư nhận thấy có gì đó không ổn trong giọng nói của Nghiêm Kiều liền cau mày: “Anh sao thế?”
Nghiêm Kiều: “Sao lại không mở cửa cho anh, không dám mở à?”
Ninh Thư vội vàng giải thích: “Em chuẩn bị đi ngủ nên nút bông vào tai.”
Nghiêm Kiều: “Em nói dối, rõ ràng là em không có thói quen dùng bịt tai khi ngủ.”
Ninh Thư sửng sốt, chẳng lẽ anh biết cô đang làm gì sao: “Anh... Anh đang ở đâu?”
Cô đi tới mở cửa, vừa mở ra liền thấy Nghiêm Kiều đang đứng bên ngoài.
Bốn mắt đối diện nhau.
Ninh Thư mở đôi mắt to ngây thơ ngẩng đầu nhìn Nghiêm Kiều: “Anh sao thế, sao sắc mặt lại khó coi thế kia?”
Nghiêm Kiều thở phào một hơi nhẹ nhõm, như người bị ấn đầu xuống nước, đến khi suýt chết đuối lại được vớt lên rồi nói với mình rằng chỉ đang đùa mà thôi. Toàn thân anh có chút mất hết sức lực đột nhiên lại mạnh mẽ trở lại, anh bế cô lên ném xuống giường, đè xuống cô hôn thật mạnh, như muốn xé nhỏ cô ra nuốt xuống bụng.
Ninh Thư không dám nhúc nhích, một chút cũng không dám, cô vừa nghĩ đã hiểu ra. Anh nghe thấy cô đang luyện tập kỹ năng trên giường, sau đó hiểu lầm và trả thù cô như một người phụ nữ đang lừa dối mình. Xấu hổ chết đi được, cô không muốn sống nữa, cô muốn đập đầu vào tường một cái chết luôn tại chỗ cho rồi.
Nụ hôn của anh rất mãnh liệt, không khí dần trở nên loãng hơn. Cô không thể hô hấp, thốt lên trong vô thức. Nó không hề cứng ngắc, không phải tiếng đọc văn bản nặng nề, mà rất nhẹ nhàng, có âm điệu bay bổng, dư vị kéo dài, thanh âm mềm mại. Tự nhiên hơn tất cả những lần thực hành trước, cô chắc chắn rằng mình đang không diễn.
Giọng người đàn ông trầm thấp, khàn khàn: “Anh muốn nghe.”
Từ gò má đến vành tai Ninh Thư đều đỏ bừng cả lên, cô dùng sức đẩy anh một cái rồi quay đầu đi chỗ khác, không nhìn anh.
Ninh Thư cuộn mình vào trong chăn bông, cả đầu lẫn chân đều giấu thật chặt, hoàn toàn không dám ló ra, cô nói cách lớp chăn bông dày, âm thanh ong ong: “Anh, sao đột nhiên lại về, chẳng phải đi ăn cùng La Minh rồi sao?”
Nghiêm Kiều đứng dậy đi vào phòng tắm rửa mặt, trấn định lại tinh thần, nói: “Về lấy đồ.”
Anh đứng trước gương nhìn xuống cô, nói đúng hơn là nhìn xuống một đống chăn bông, hỏi: “Vừa rồi em làm gì thế?”
Ninh Thư không nói lời nào cũng không dám động, nếu biết lái máy xúc thì tốt biết mấy, khi đó cô sẽ tự đào một cái hố để chôn mình xuống đó, như vậy sẽ không cần phải đối mặt những lời thăm dò của anh.
Đệm trên giường bị lún xuống, cô cảm nhận được người đàn ông đang kéo chăn ra, cô dùng sức ngăn anh lại, cố gắng tiếp tục vùi mình trong chăn. Cô không muốn gặp anh nữa, ít nhất một tháng sau cũng không muốn gặp lại, khi nguôi ngoai sự ngại ngùng thì hai người sẽ có thể gặp nhau.
Nghiêm Kiều lại hỏi: “Ở nhà một mình nên thấy cô đơn phải không?”
Ninh Thư nghe Nghiêm Kiều nói vậy đột nhiên chui ra khỏi chăn, tự biện minh cho bản thân, nói: “Không, không phải!” Nói xong, lại vùi đầu vào trong chăn.
Thế mà anh lại nghĩ rằng cô đang 'tự sướng'.
Người đàn ông đè lên chăn bông, tìm vị trí của cô: “Anh có thể giúp em.”
“Em biết đó, tay của anh rất linh hoạt, biết làm đồ thủ công còn biết làm cả những cái khác nữa, muốn không?”
Cả người Ninh Thư như muốn nổ tung, cô mở chăn bông ra: “Không cần đâu, cảm ơn.”
“Em không cô đơn, cũng không cần.”
“Xin anh, đừng nói nữa!”
Nói xong, cô lại quấn lấy chăn bông không nhúc nhích, để anh nghĩ rằng cô đã chết, dù sao thì cũng chẳng muốn sống nữa.
Nghiêm Kiều thấp giọng cười, anh chưa thấy người con gái nào dễ thương như vậy, đặc biệt là khi cô xấu hổ.
“Nói cho anh biết, rốt cuộc vừa rồi em làm gì?”
Ninh Thư chẳng còn luyến tiếc gì cuộc sống, nằm trong chăn bông, cảm thấy mình vẫn còn cơ hội được cứu.
Cô chui ra khỏi chăn, giả vờ bình tĩnh: “Em ấy mà, dạo này đi vệ sinh hơi khó khăn, là bị táo bón, không ra được, nên mới phải dùng sức, rồi kêu á á á để cổ vũ bản thân.”
Nói xong, lại vùi mình vào trong chăn.
Nghiêm Kiều đè lên chăn, nói: “Anh không tin.”
Chẳng thấy ai đi vệ sinh mà phải nút tai, lời nói dối của cô đã bị đổ bể ngay tức khắc.
Ninh Thư chọn cách giả vờ chết, không cử động cũng không lên tiếng, thậm chí anh cào cào cô qua lớp chăn cô cũng nhịn cười. Hiện tai cô đã là một cái xác không hồn, nguyên nhân dẫn đến cái chết là vì quá xấu hổ. Cô là người đầu tiên trên thế giới chết vì xấu hổ.
Đột nhiên điện thoại của Nghiêm Kiều đổ chuông, các đồng nghiệp trong studio đang thúc giục, bọn họ đã đợi anh một lúc lâu lắm rồi.
Nghiêm Kiều chỉ đành đứng dậy khỏi người cô: “Anh ra ngoài đây, ngủ sớm đi nhé.”
Người con gái trong chăn bông vẫn nằm bất động, anh sợ cô chết ngạt bên trong nên tạm thời bỏ qua cho cô: “Sáng mai sẽ làm nước mật ong cho em, thêm cả khoai lang luộc nữa, ăn thanh long nhiều một chút.”
Đây đều là thực phẩm có lợi cho đường ruột, tương đương với việc anh tin lời cô nói.
Ninh Thư ló đôi mắt ra khỏi chăn bông, thấp giọng đáp: “Ừm.”
Ninh Thư nghe thấy Nghiêm Kiều vừa ra khỏi cửa vừa cười, biết anh rằng không hề tin lời cô, nửa chữ cũng không tin.
Cô ra khỏi chăn bông, đứng bên cửa sổ, nhìn xe Nghiêm Kiều ra khỏi nhà, rồi lại trở lại giường, hét to một tiếng 'Aaaaaaaaaa', lần này là hét vì bất lực.
Sau khi bình tĩnh lại, cô mới bắt đầu tức giận.
Anh đứng ngoài cửa nghe thấy tiếng cô đang tập luyện chuyện giường chiếu nhưng phản ứng đầu tiên của anh là nghi ngờ cô đang lăng nhăng với người đàn ông khác, anh không tin tưởng cô. Người đàn ông đó không tin tưởng cô.
Cô quyết định giận anh, hơn nữa còn chiến tranh lạnh với anh, cho đến khi nào cô cảm thấy không còn xấu hổ nữa lúc đó mới tha thứ cho anh. Đây là một quyết định rất thông minh.
Sáng sớm hôm sau, Ninh Thư vệ sinh cá nhân xong, lúc xuống lầu đã thấy bữa sáng được chuẩn bị sẵn trên bàn ăn. Cháo yến mạch, khoai lang tím, nước mật ong, thanh long, chuối, đều là những thực phẩm tốt cho tiêu hóa. Anh không tin tưởng cô mà còn chuẩn bị những thứ này cho cô, rõ ràng là đang muốn làm cô bẽ mặt.
Nghiêm Kiều bước ra khỏi bếp với ly sữa trên tay, nói với cô: “Chào buổi sáng, tiểu Ninh Ninh.”
Ninh Thư không thèm để ý đến anh, cô ngồi vào bàn ăn, như một đứa trẻ bướng bỉnh, biểu cảm rõ sự phản kháng: “Mấy thứ này em không thích ăn, hơn nữa hôm nay tâm trạng em rất không tốt, nên không muốn ăn.”
Nghiêm Kiều chưa từng thấy Ninh Thư như vậy, trước đây cho dù không thích ăn, cô vẫn sẽ luôn trân trọng thành quả lao động của anh, ít nhiều cũng sẽ ăn cho anh vui lòng.
Anh đoán rằng cô vẫn đang xấu hổ, cộng thêm tức giận, liền ngồi xuống giúp cô bóc vỏ khoai lang tím, đưa đến miệng cô: “Chẳng phải trước giờ em rất thích ăn khoai lang tím sao?”
Ninh Thư mím môi, làm nũng: “Không ăn.”
Nghiêm Kiều: “Vậy anh ăn nhé.”
Ninh Thư: “Đó là của em, tại sao phải cho anh ăn.”Nói xong liền cúi đầu cắn một cái thật to.
Á, vừa ngọt vừa dẻo, ngon quá đi mất.
Nghiêm Kiều mỉm cười nói: “Anh về phòng một lát, ăn xong thì gọi anh một tiếng nhé.”
Anh nói xong liền lên lầu, năm phút sau lại xuống, đúng như dự đoán, bữa sáng trên bàn đã được đánh chén sạch sẽ. Nhưng chẳng thấy người đâu, cô đi mà không thèm đợi anh.
Ninh Thư không muốn đi làm cùng Nghiêm Kiều nữa, hễ nghĩ đến chuyện tối qua cả người cô lại cảm thấy không ổn, thậm chí còn muốn bỏ nhà đi, không bao giờ quay lại.
Triệu Vũ Kiệt ngồi xổm trước cửa Thanh Nịnh, thấy Ninh Thư một mình đi tới, ngạc nhiên hỏi: “Vị kia đâu, sao không đi cùng nhau?”
“Không biết.” Ninh Thư nói với Triệu Vũ Kiệt: “Khoảng thời gian tới tôi không đến Thanh Nịnh ăn trưa đâu nhé, anh dặn tiểu Chu không cần chuẩn bị đồ ăn cho tôi đâu.”
“Cãi nhau rồi à?” Gần đây Triệu Vũ Kiệt đã bị ném cho không ít cơm chó, lúc này không khỏi hả hê: “Có phải Kiều muội ngoại tình với tên nào rồi không?”
Ninh Thư vừa nghe thấy mấy từ 'ngoại tình với tên nào', liền lập tức nghĩ ngay tới chuyện tối qua: “Đúng!”
Ninh Thư rời đi không lâu, thì Nghiêm Kiều đi tới. Triệu Vũ Kiệt ngồi xổm ngoài cửa hít một hơi thuốc, hoàn toàn không thèm để ý đến anh.
Nghiêm Kiều quay đầu lại liếc anh ta một cái: “Tôi nợ cậu tiền à?”
Triệu Vũ Kiệt: “Không muốn nói chuyện với một tên tra nam.”
Nghiêm Kiều: “Thần kinh.”
Ninh Thư ở trong lớp xem học sinh ôn bài buổi sáng, vừa quay đầu ra lại thấy Nghiêm Kiều đang dựa người vào lan can bên ngoài phòng học nhìn cô. Cô giả vờ như không nhìn thấy, tiếp tục chắp hai tay sau lưng đi vòng quanh lớp. Khi sắp hết giờ ôn bài, tiếng đọc sách cũng dừng lại.
Ninh Thư đứng trên bục giảng: “Không chuẩn bị đi ăn sáng, còn ở đấy nhìn cô làm gì, trên mặt cô có chữ hay mở hoa rồi?”
Không biết ai đó ở dãy bàn cuối huýt sáo, những người khác bắt đầu hò reo, không ngừng nhìn ra bên ngoài cửa sổ.
Ninh Thư: “Ra chơi, đại diện môn học thu lại bài tập Ngữ văn hôm qua nhé.” Nói xong liền bước ra khỏi lớp học.
Ninh Thư kéo Nghiêm Kiều qua một bên: “Lần sau anh đừng đến đây, ảnh hưởng tới học sinh trong lớp ôn bài buổi sáng.”
Bọn họ chỉ cần nhìn thấy Nghiêm Kiều đến tìm Ninh Thư là bắt đầu hò hét, vui vẻ như chẳng bao giờ biết mệt mỏi là gì. Có những lúc không cần Nghiêm Kiều đến, chỉ cần thấy anh ở bất cứ nơi nào khác trong trường cũng sẽ hò hét ầm ĩ cả lên. Học sinh luôn cảm thấy tò mò và mới lạ trước đối tượng của giáo viên chủ nhiệm, cho dù người đó cũng là giáo viên của bọn họ.
Nghiêm Kiều dựa vào tường nhìn Ninh Thư: “Giận thật à?”
Ninh Thư: “Đúng.”
“Anh không tin tưởng em, nghi ngờ em lừa dối anh.” Ninh Thư chính thức tuyên bố: “Em sẽ chiến tranh lạnh với anh.”
Nghiêm Kiều tiến lên một bước, nắm lấy cổ áo phía sau gáy Ninh Thư, nâng cô lên ngang với tầm mắt mình: “Anh không đồng ý.”
Ninh Thư nhìn chằm chằm xuống chân mình, bực tức nói: “Thả em xuống.”
Người đàn ông nói với giọng điệu hoài nghi: “Nói cho anh biết, rốt cuộc tối qua em đã làm gì trong phòng?”
Ninh Thư thoát khỏi tay Nghiêm Kiều: “Chẳng làm gì cả.” Nói xong, liền bực tức, vừa càu nhàu vừa bỏ chạy.
Vài ngày sau đó, Ninh Thư đều tránh Nghiêm Kiều, đi làm, tan làm đều không đi cùng anh, cũng không ăn cơm với nhau, ở trường hễ nhìn thấy anh lại chuyển
đường vòng để đi, về đến nhà thì nhốt mình trong phòng không chịu thì mặt ra ngoài.
Nghiêm Kiều ban đêm thì đến phòng thu, ban ngày thì đi làm, còn phải bớt chút thời gian ngủ bù, sau đó lại tham gia luyện tập biểu diễn ca hát của đoàn Thể thao nên không có thời gian rảnh để xử lý cô.
Thời tiết càng ngày càng lạnh, chớp mắt cái đã là cuối tháng mười hai. Mỗi buổi sáng trước khi ra ngoài, Nghiêm Kiều đều đứng ngoài hành lang, đợi Ninh Thư mặc xong chiếc áo khoác dày cộp, rồi giúp cô quàng khăn và đội mũ, sau đó lại đưa cho cô chiếc túi sưởi. Anh không được phép đi cùng cô, phải đợi cô ra ngoài năm phút sau mới được xuất phát. Nếu không cô sẽ vì trốn anh mà chạy một mạch tới trường, có những ngày mưa, mặt đất rất trơn, chạy rất dễ bị ngã, anh lo cô ngã nên để cô đi trước rồi mới đi theo cô. Dần dần, sự khó xử của Ninh Thư cũng giảm bớt đi rất nhiều, có lúc sẽ đợi anh ở cửa rồi cùng ra ngoài.
Ngày 31 tháng 12, là ngày cuối năm đầu tiên kể từ khi họ yêu nhau. Mới sáng sớm, hai người ra khỏi cửa, Nghiêm Kiều đã ôm lấy vai Ninh Thư, giúp cô chắn gió: “Tiệc đón năm mới tối nay, em giữ một chỗ bên cạnh cho anh nhé.”
Ninh Thư: “Không, em muốn ngồi cùng Tôn Hiểu Thiến, cô ấy vừa thơm lại vừa mềm mại.”
Nghiêm Kiều thấy bộ dạng này của cô liền biết cô vẫn muốn tránh anh, anh khẽ mỉm cười: “Sao da mặt em lại mỏng thế này, cho dù chuyện kia có bị lật tẩy cũng không cần phải xấu hổ, có được không?”
Ninh Thư: “Em không thèm để ý tới anh không phải vì xấu hổ, mà là vì tức giận.”
Tức giận thực ra chỉ là một cái cớ, chủ yếu vẫn là do ngượng ngùng. Cô đã sớm nghĩ theo một khía cạnh khác, nếu là cô, về đến nhà lại đột nhiên nghe thấy mấy tiếng rên la lẳng lơ đó vọng ra từ phòng Nghiêm Kiều vậy thì suy nghĩ của cô chắc chắn sẽ giống anh, sẽ nghi ngờ anh đang ở cùng với người nào đó trong phòng. Con người càng sợ hãi điều gì, thì càng hay nghĩ về điều đó. Được và mất là vấn đề chung của đàn ông và phụ nữ khi yêu, càng thích sẽ càng quan tâm và ngày một nghiêm trọng hơn.
Nghiêm Kiều dừng lại bước chân, ôm Ninh Thư vào lòng: “Không phải không tin tưởng em, mà là anh sợ, sợ sẽ đánh mất em.”
Anh cúi xuống, dùng môi xoa xoa lên trán cô, giọng nói nhẹ nhàng: “Ninh Ninh, tha thứ cho anh, được không?”
Ninh Thư không nói lời nào, trong lòng thầm nghĩ, phải tận dụng cơ hội này để trị cái thói hay ghen tuông vớ vẩn của anh: “Sao này còn ghen tuông bừa bãi nữa không?”
Nghiêm Kiều thấy giọng điệu Ninh Thư đã thoải mái hơn: “Ghen tuông bừa bãi thì có gì là hay, anh muốn 'bừa bãi' với em kìa.”
Ninh Thư vội vàng quay đầu nhìn sang bên cạnh, vì sợ người khác nghe thấy: “Anh đừng nói nữa.”
Một trận gió lạnh thổi qua, Ninh Thư khoan thai ôm lấy Nghiêm Kiều, thì thào nói: “Tối nay anh lên khán đài sớm, em sẽ dành chỗ cho anh.”
Cả hai tiếp tục đi về hướng cổng trường. Nghiêm Kiều thực sự vô cùng tò mò về những gì cô đã làm trong phòng ngày hôm đó. Không phải ngoại tình, không phải xem phim, không phải 'tự sướng', cũng chẳng phải đi vệ sinh, anh thực sự nghĩ không ra rốt cuộc cô đã làm gì trong đó. Rất nhiều lần muốn mở miệng hỏi nhưng lại phải nhịn.
Bảy giờ tối, tiệc đón năm mới diễn ra như đã hẹn, địa điểm tổ chức là hội trường của trường học, hai hàng ghế đầu tiên là vị trí ngồi của giáo viên, phía sau là của học sinh, cả hội trường đã chật kín người. Buổi biểu diễn sắp bắt đầu, đèn trong khán phòng mờ đi, chỉ còn lại ánh đèn trên sân khấu là sáng rõ. Hai người dẫn chương trình đều là học sinh, nữ MC mặc váy dạ hội màu đen, còn nam MC mặc vest màu đen, với chiếc nơ xinh xắn trên cổ, hai người cùng nhau bước ra giữa sân khấu, khí chất ngời ngời, mang đậm hương vị của bữa tiệc đón năm mới.
Nữ MC: “Kính thưa các thầy cô giáo.”
Nam MC: “Các bạn học sinh thân mến.”
Sau đó hai người cùng đồng thanh: “Chúc mọi người năm mới vui vẻ!”
Trong hội trường vang lên một tràng pháo tay, những đứa trẻ tội nghiệp, cả ngày bị nhốt trong phòng học, hễ có chút cơ hội được vui chơi liền háo hức tới mức chết đi sống lại.
Ninh Thư quay đầu lại nhìn khu vực chỗ ngồi của lớp A6, kỷ luật tạm ổn, có vài nam sinh đang nô đùa, lớp trưởng nói: “Còn làm ồn nữa là ghi tên đó nhé.”
Hiệu trưởng lên sân khấu phát biểu, chỉ nói ngắn gọn vào câu rồi đi xuống ngồi ở hàng ghế đầu tiên, lặng lẽ lấy ra một túi hạt dưa. Vào bữa tiệc đón năm mới hàng năm, bất luật là học sinh hay giáo viên cũng sẽ có rất nhiều kịch hay để hóng.
Một số người nói lên sân khấu biểu diễn, nhưng thực chất là đang tận dụng cơ hội để tỏ tình với người mà họ thích. Nghe tiếng hò hét của học sinh bên dưới, cộng thêm ánh mắt như hổ rình mồi của chủ nhiệm Đào là đủ để hiểu.
Nữ MC khoác chiếc áo phao lông vũ dáng dài màu đỏ bên ngoài chiếc váy dạ hội đen, bước lên dẫn chương trình.
“Trời đông lạnh giá, nhưng băng tuyết cũng không thể làm tan chảy nhiệt huyết của chúng ta, sau đây xin mời các thầy giáo trong đoàn Thể thao gửi đến tiết mục đồng ca, bài hát được mang tên 'Vịnh Nam Nễ'.”
Một tiếng thở dài thoáng qua khán phòng, bọn họ đều muốn xem giáo viên Thể dục biểu diễn tiết mục nhào lộn hơn. Ninh Thư lấy điện thoại ra, hướng về phía sân khấu, tìm góc độ chuẩn nhất, bắt đầu quay video. Giáo viên trong tổ Thể thao đều rất cao ráo, dáng người không tồi, cả đội đồng đều, bắt mắt. Nghiêm Kiều đứng ở hàng sau cùng, áo khoác trên người anh đã được cởi bỏ, lúc này chỉ đang mặc một chiếc áo len màu trắng, ánh mắt lúc nào cũng hướng về phía Ninh Thư.
Tiếng nhạc vang lên, giọng hát ma mị vang vọng khắp khán phòng.
“Hỡi hương hoa trong lẵng, hãy lắng nghe ta hát, a ý a ý a~~”
“Đến với vịnh Nam Nễ, một nơi xinh đẹp tuyệt vời, ơi ý ơi ý ơi ~~”
......
Bài hát kết thúc, lạc giọng lạc đến tận nhà bà ngoại luôn rồi, học sinh bên dưới cười như hóa điên, điều này thú vị hơn nhiều so với màn biểu diễn nhào lộn.
Ninh Thư cười đến mức đau thắt cả bụng, tay cầm điện thoại cũng rung theo, còn chưa kịp quay đã cười lăn ra ghế rồi.
Xuống khỏi sân khấu, trưởng đoàn thể thao nói với Nghiêm Kiều: “Thầy Nghiêm, sao giọng thầy lạc quẻ thế hả, chẳng ăn khớp với bọn tôi chút nào.”
Một giáo viên Thể dục khác cũng nói: “Đúng vậy, hát sai hết cả nhạc rồi, cứ tưởng rằng giọng của cậu hay như vậy thì nhất định hát cũng sẽ hay.”
“Vừa rồi tất cả học sinh đều cười nhạo cậu.” trưởng đoàn thể thao vỗ vỗ lên vai Nghiêm Kiều an ủi: “Thôi không sao, đừng buồn nhé.”
Nghiêm Kiều cảm thấy mệt mỏi, chẳng muốn nói chuyện chút nào. Từ đầu tới cuối bài hát, chỉ mình anh là người duy nhất hát đúng điệu, còn lại toàn bộ đều lạc giọng đi tận đâu rồi. Kỳ diệu ở chỗ là những người này đều 'lạc' đến cùng một chỗ, giống như một đàn ngựa cùng rủ nhau chạy về cùng một hướng. Ngược lại, người hát đúng duy nhất là anh lại thành ra lạc quẻ.
Ninh Thư dùng mu bàn tay lau mắt, cô cười đến mức chảy cả nước mắt luôn rồi, sau này nếu tâm trạng không tốt, sẽ mở đoạn video này lên xem.
“Chị.”
Ninh Thư nghe thấy giọng của Ninh Sương, nụ cười trên mặt lập tức biến mất, khóe môi mím chặt, cả người tiến vào tư thế phòng ngự giống như phản xạ có điều kiện.
Ninh Sương lại gọi một tiếng: “Chị.”
Một giáo viên gần đó nghĩ rằng Ninh Thư không nghe thấy, nên chạm vào cánh tay cô, nói: “Cô giáo Ninh, em gái cô gọi kìa.”
Ninh Thư chỉ có thể đứng dậy, đi qua khán phòng sôi động, đưa Ninh Sương ra ngoài theo lối cửa sau.
Bên ngoài trời rất gió, khiến người ta phải rùng mình, ớn lạnh. Trên mặt Ninh Thư không chút biểu cảm, giọng nói cũng chẳng hề dao động: “Sao thế?”
Ninh Sương kéo khóa áo khoác phao của mình lên, thu mình vào bên trong chiếc áo, nhìn Ninh Thư nói: “Ba muốn ly hôn với mẹ, chị đã biết chưa?”
Ninh Thư không hề biết điều này, Nghiêm Kiều chưa từng nói với cô. Ninh Thư nhướng mắt nhìn Ninh Sương, không biết vì sao, từ khi ra khỏi hội trường, còn chưa tới hai phút đồng hồ, cô đã bắt đầu nhớ anh rồi.
Ninh Sương đội tóc giả, nhìn không ra mái tóc của cô gái đã bị cạo, nhưng vẫn có thể thoáng thấy cái đầu hói phía trong, cảm thấy có chút rợn người.
Ninh Sương dùng giọng điệu hết sức thản nhiên nói: “Mẹ không chịu ly hôn, suốt ngày chỉ ở trong nhà, dạo này chẳng để ý gì đến em, tiền ba cho em cũng đã tiêu hết rồi, em chẳng còn tiền để tiêu vặt nữa.”
Ninh Thư lạnh giọng, như thời tiết bên ngoài lúc này vậy: “Sau này đừng tới xin tiền tôi nữa, tôi không có tiền.”
Cô liếc nhìn cô gái trước mặt một cái: “Có cũng không cho.”
Ninh Sương cười lạnh một tiếng: “Nếu chị không cho em, em sẽ nói với mọi người rằng chị là đồ không có hiếu, đã đoạn tuyệt quan hệ với ba mẹ, không muốn nhận trách nhiệm phụng dưỡng người thân.”
“Chị gái, chị còn ở trường này làm việc dài dài, nếu như để người khác biết được, thì danh tiếng của chị sẽ bị ảnh hưởng, học sinh của chị cũng sẽ coi thường chị.”
“Đừng có gọi tôi là chị, tôi không phải chị gái của cô.” Ninh Thư ngắt lời Ninh Sương, sau đó ngẩng đầu nhìn cô ta, thái độ kiên cường, ngữ điệu cứng rắn: “Mày muốn nói thế nào thì nói, tao chẳng có nghĩa vụ phải cho mày tiền.”
Nếu lần này bị Ninh Sương uy hiếp tống tiền thành công, thì sau này con bé sẽ lợi dụng cả một đời, bám riết lấy mà hút máu.
Sắc mặt Ninh Sương thay đổi, lửa giận bừng lên: “Tôi đã nghe mẹ nói, chị bị người ta bỏ rơi ở cô nhi viện, là đồ con hoang chẳng ai cần đến.”
Ninh Thư chỉ thẳng vào mặt Ninh Sương, ngón tay run lên vì tức giận, nhưng cô không hề mắng chửi, chỉ có thể dùng lời lẽ của đối phương phản đòn lại: “Mày mới là đồ bị bỏ rơi.”
Ninh Sương cũng tức giận, cô gái vươn tay lên đập vào tay Ninh Thư: “Tôi không phải là đồ bị bỏ rơi, tôi được chính ba mẹ sinh ra.”
“Nếu chị không đưa tôi tiền, tôi sẽ đi tìm thầy Nghiêm đòi, thầy ấy tốt với chị như vậy, chắc chắn không muốn trong trường đồn thổi tin chị bất hiếu, còn bị người ta bỏ rơi từ khi mới lọt lòng.”
“Bốp” một tiếng, Ninh Thư không biết lấy sức từ đâu ra, cô tát vào mặt Ninh Sương một cái, hai mắt đỏ bừng: “Con mẹ nó mày dám đi uy hiếp Nghiêm Kiều thử xem, tao sẽ bóp chết mày.”
Ninh Sương bị đánh đến choáng váng, cả người đứng không vững, sau đó khóc lóc ầm ý, kêu la om sòm: “Cô Ninh ra tay đánh học sinh, xúc phạm nhân cách người khác.”
Nói xong liền bỏ chạy.
Xung quanh có vài học sinh ra ngoài hóng gió nghe thấy, liền chạy tới xem, nhỏ giọng bàn tán: “Có phải vừa rồi cô Ninh thực sự tát vào mặt cô gái kia không?”
“Đánh ai, sao lại tát thẳng vào mặt người ta như thế cơ chứ, thật là quá đáng.”
Vốn dĩ Ninh Thư cũng chẳng định giải thích, nhưng mọi người lại xúm đến, nên đành quay lại, nói với hai học sinh kia: “Đó là em gái cô, đổ đốn, học hành chẳng ra gì, khiến ba mẹ cô tức muốn chết, cô đang dạy bảo lại con bé.”
Hai học sinh không nói gì, có một người hơi dừng lại rồi nhỏ giọng nói: “Thì ra là em gái của cô Ninh, đúng là nên dạy bảo lại một chút.”
Ninh Thư mở cửa bước vào khán phòng.
Có một câu Ninh Sương nói rất đúng, sau này cô sẽ luôn ở lại ngôi trường này. Cô muốn sống thật tốt, không muốn bị những tin đồn thất thiệt làm phiền, những lúc cần nói đỡ cho bản thân thì nên nói, nếu không đợi đến khi chẳng còn cách giải quyết nữa lại đến tay Nghiêm Kiều giúp cô dọn dẹp một đống lộn xộn. Cô muốn hai người vui vẻ ở bên nhau, cô muốn có được hạnh phúc.
Ninh Thư mở cửa vào hội trường, Tạ Thành Thành và lớp trưởng đang biểu diễn trên sân khấu.
Tạ Thành Thành khua tay múa chân rất sôi động, còn vẻ mặt lớp trưởng thì trông rất bất lực, như chẳng còn gì nuối tiếc trên đời, sự kết hợp giữa hai người lại tạo ra hiệu quả đáng ngạc nhiên, tạo nên những tràng cười vô cùng sảng khoái.
Ninh Thư đi đến chỗ ngồi của mình, thấy Nghiêm Kiều đang tìm mình, cô vẫy tay ra hiệu với anh: “Anh, em ở đây.”
Học sinh xung quay đều nhìn sang, ngay cả hiệu trưởng ở hàng ghế đầu tiên cũng nghe thấy.
Các học sinh bắt đầu hò hét, một cậu nhóc nghịch ngợm đã tự tóm lấy cổ của mình để học nói theo cô, gọi với về phía Nghiêm Kiều: “Anh~~, anh tốt bụng~~.”
Khiến những người xung quanh đều phải nổi da gà.
Ninh Thư chưa kịp ngồi vào chỗ đã có người gọi cô vào hậu trường chuẩn bị cho tiết mục biểu diễn. Cô vào phía trong, chuẩn bị bút, mực, giấy và nghiên mài mực, lát nữa lên sân khấu viết vài chữ là hoàn thành nhiệm vụ.
“Cô Ninh, làm phiền giúp tôi một việc.”
Ninh Thư quay đầu lại, thấy tổ trưởng tổ Chính trị: “Sao vậy thầy Trương?”
Thầy Trương lo lắng nói: “Đáng lẽ trong tổ chúng tôi là thầy Chu đăng ký biểu diễn vẽ tranh cát, nhưng vừa rồi không cẩn thận bị ngã ở cầu thang, trật cổ tay, nên không thể biểu diễn được nữa.”
“Chẳng phải cô biểu diễn viết chữ sao, hay là để thầy Phương trong tổ chúng tôi biểu diễn cùng nhé, nếu không tổ chúng tôi chẳng có tiết mục nào tham gia cả.”
Nhóm nào không biểu diễn sẽ bị phạt múa hát trong giờ chào cờ thứ hai đầu tuần, vô cùng xấu hổ.
Ninh Thư có chút do dự, biểu diễn cùng Phương Danh Nhã rất đơn giản, chủ cần chuẩn bị thêm bút và mực, rồi hai người cùng nhau lên sân khấu là xong, rất đơn giản. Nhưng 'Vua ghen' họ Nghiêm còn đang ngồi bên dưới quan sát.
Ninh Thư lại không đành lòng từ chối thầy Trương. Thầy Trương luôn đối xử rất tốt với cô, mỗi lần gặp cô đều mỉm cười, lần nào đi du lịch cũng mang đặc sản địa phương về chia cho cô. Trong năm năm qua, cô đã rất biết ơn cảm giác nhớ thương, vấn vương mà thầy Trương mang đến cho mình.
Ninh Thư: “Được, vậy gọi thầy Phương đến chuẩn bị một chút, sắp phải ra sân khấu rồi.”
Sau khi người dẫn chương trình giới thiệu, cả hội trường tối sầm lại, một số giáo viên đã giúp Ninh Thư và Phương Danh Nhã bê bàn ghế lên, sau đó trải giấy và đổ mực. Đèn sân khấu bật sáng, các hiệu ứng cổ xưa xuất hiện trên màn hình LCD cùng với đó là tiếng nhạc nền nhẹ nhàng, ngọt ngào phát ra. Ninh Thư và Phương Danh Nhã đứng cạnh nhau, ngồi chung một chiếc bàn. Nam thanh nữ tú trông rất quyến rũ, giáo viên chủ nhiệm lớp A5 không khỏi thấp giọng cảm thán một câu: “Tôi đã nói rồi mà, hiệu ứng này tốt hơn nhiều so với việc cô giáo Ninh biểu diễn một mình.”
Nhưng nghĩ ra bạn trai của cô Ninh cũng có mặt ở khán đài, nên giáo viên chủ nhiệm lớp A5 vội vàng im lặng. Hiệu trưởng cắn vài hạt dưa, tiếp tục hóng kịch.
Không biết ai đang nhỏ giọng nói: “Bình thường không nhìn ra, nhưng khi đứng cạnh nhau, thấy cô Ninh và thầy Phương cũng có tướng phu thê đó chứ, ngoại hình hao hao, đôi mắt đều sáng lấp lánh.”
“Chẳng phải trai xinh gái đẹp đều như vậy cả sao? Hơn nữa, cô Ninh đã có bạn trai rồi, nếu nói cô ấy có tướng phu thê với người đàn ông khác e là không thích hợp cho lắm.”
“Được, tôi sai rồi, không phải tướng phu thê mà là tướng anh em, được chưa.”
“Chưa được, cái gì mà anh với em, quá mơ hồ.”
“Ruột thịt, anh em ruột, thế đã được chưa?”
“Thôi đừng nói nữa, tập trung xem biểu diễn đi.”
Ninh Thư viết chữ trên giấy, nhưng không dám ngẩng đầu nhìn xuống khán đài. Lần trước vì hiểu lầm câu 'Mỹ nữ trâm hoa' mà Nghiêm Kiều đã suýt chút nữa thì ăn thịt cô luôn rồi. Lần này lại biểu diễn chung với Phương Danh Nhã, không biết anh sẽ ghen tuông thành cái dạng gì.
Biểu diễn xong, từ hậu trường đi xuống, Ninh Thư vừa ngẩng đầu đã thấy Nghiêm Kiều, cô chạy chậm về phía anh, ôm lấy cánh tay anh làm nũng: “Anh~”
Cô giải thích lại lý do tại sao mình lại biểu diễn chung với Phương Danh Nhã. Nghiêm Kiều liếc nhìn Phương Danh Nhã một cái rồi nắm tay Ninh Thư rời đi. Cho dù là Ninh Thư hay Phương Danh Nhã, bọn họ đều không sai. Nhưng điều đó không thể khiến cơn ghen của anh biến mất, chỉ có điều anh không thể đánh mất lý trí, gây sự vô cớ nữa. Con người đang không ngừng trưởng thành, sau này khi ngẫm nghĩ lại, anh mới thấy lần trước ở văn phòng bỏ trống, anh đã khiến cô sợ hãi. Sau đó nửa đêm ngồi trong phòng làm việc luyện viết chữ, còn đăng ký một lớp học thư pháp, thực ra những việc đó đều là hành động của trẻ con. Anh không phải một đứa trẻ, anh là một người đàn ông.
Một người đàn ông muốn 'Trừng phạt' một cô gái thì có rất nhiều cách, đây mới là 'hành động' của những người yêu nhau.
XiaoLiang: Chị Ninh lại toang tập 2 =)))) Hóng màn “Trừng phạt” của Kiều muội:v
Mềnh up truyện rùi đi lượn đây, chúc mọi người cuối tuần vui vẻ:* Hẹn gặp lại vào t7 tuần sau nhé. Yêu thương!!!