Chào Em, Cô Giáo Của Tôi

Chương 61: Chương 61: Hoa hồng và sâm panh




Bữa tiệc đón năm mới kết thúc lúc 9 giờ 30 phút, Ninh Thư trở lại khu vực lớp A6 dặn học sinh không được ở lại, phải về nhà sớm: “Ngày mai nghỉ tết Dương lịch, ở nhà chơi đừng quên làm bài tập đó nhé, bây giờ thì về nhà thôi.”

Nghiêm Kiều nắm tay Ninh Thư bước ra khỏi hội trường, sau đó quay đầu lại hỏi: “Có phải lúc anh biểu diễn xong em đã ra ngoài phải không?”

Ninh Thư gật đầu, không hề che giấu: “Ninh Sương đến tìm em.”

Nghiêm Kiều cau mày: “Nói gì thế?”

Ninh Thư nép mình vào vòng tay Nghiêm Kiều: “Xin tiền, nhưng em không cho. Nếu xin anh anh cũng đừng cho, có lần một sẽ có lần hai, chẳng bao giờ dứt ra được.”

Cô cúi đầu, đá viên đá nhỏ dưới ánh trăng: “Dù sao thì từ nhỏ tới lớn em đều không thích con bé, trước giờ đối xử tốt với nó cũng chỉ vì muốn lấy lòng mẹ...Từ Mỹ Lan, bây giờ đã biết bọn họ chẳng có quan hệ huyết thống gì với em, nên chẳng cần để ý đến nó làm gì.”

Nghiêm Kiều nói: “Còn nói gì nữa không?”

Ninh Thư lắc đầu: “Hết rồi.”

Cô quay lại nhìn anh: “Anh đừng lo lắng, nếu con bé dám bắt nạt em, em sẽ phản đòn lại, vừa rồi em còn cho nó ăn một cái bạt tai.”

Nghiêm Kiều biết tính cách Ninh Thư, không phải là kiểu kể cả khi nóng giận vẫn không dám đánh người. Khiến cô tức giận đến mức như vậy, không cần nghĩ cũng biết Ninh Sương đã nói những lời khó nghe thế nào.

Anh xoa tóc cô, như tiện miệng nói: “Em có bao giờ nghĩ tới việc tìm ba mẹ ruột của mình không?”

Ninh Thư im lặng hồi lâu, một lúc sau mới nở nụ cười: “Không, không tìm.”

“Chẳng phải Từ Mỹ Lan đã nói rồi sao, em bị người ta bỏ rơi ở cổng cô nhi viện, bọn họ đã vứt bỏ em rồi, tại sao em phải đi tìm bọn họ làm gì?”

Nghiêm Kiều cố gắng an ủi Ninh Thư: “Bị bỏ ở cô nhi viện không có nghĩa là bị bỏ rơi.”

“Trước đây La Minh cũng sống trong trại trẻ mồ côi, nghe cậu ấy nói, có những đứa trẻ thực ra là bị bọn buôn người ném ở đó, trẻ sơ sinh hoặc những đứa trẻ ốm yếu, mắc bệnh khó chữa, khó bán sẽ bị bỏ ở đó.”

“Cũng có những đứa nhỏ được người tốt bụng nhặt trên đường, sau đó không tìm được gia đình của chúng nên được đưa tới cô nhi viện.”

Có rất nhiều trẻ em bị bắt cóc, ba mẹ chúng vẫn ngày đêm thương nhớ.

Ninh Thư ôm lấy cánh tay Nghiêm Kiều: “Thôi bỏ đi, hiện tại em đang sống rất tốt, có anh và Lễ Lễ là quá đủ rồi.”

“Sau này sẽ có con của mình nữa, như vậy là em mãn nguyện lắm rồi.”

“Nhắc mới nhớ, Lễ Lễ đâu?”

Ninh Thư nhìn về phía lớp A6, nhưng chẳng thấy người đâu.

Nghiêm Kiều: “Thằng bé về ký túc thu dọn đồ đạc, lát nữa sẽ tự về nhà.”

Ninh Thư không chịu rời đi, nhất quyết đứng ở cổng trường đợi Lễ Lễ cùng về nhà. Ở với mình Nghiêm Kiều vẫn chưa đủ, Nghiêm Kiều là quan hệ yêu đương, phải có thêm Lễ Lễ mới giống một gia đình.

Một lúc lâu sau mới thấy Nghiêm Lễ bước ra khỏi công trường, Ninh Thư thấy cậu liền vẫy tay: “Lễ Lễ, ở đây.”

Nghiêm Lễ mỉm cười, tiến lên phía trước, cùng Ninh Thư đi phía trước, còn Nghiêm Kiều theo sau.

Ninh Thư quay đầu lại nhìn Nghiên Kiều, hỏi ý kiến anh: “Ngày mai ăn bánh gạo đi, tết Dương lịch phải ăn bánh gạo, Lễ Lễ nhà ta thích ăn bắp cải xào hay là rau tể thái xào (chả hiểu là rau gì luôn ^^), để bảo anh trai em làm cho chúng ta ăn.”

Nghiêm Lễ: “Em thế nào cũng được, không cần để ý đến em đâu ạ, cứ làm món gì cô thích ăn là được.”

Đột nhiên Ninh Thư nghĩ ra, mình còn chưa chuẩn bị lì xì cho Lễ Lễ, muốn tới tiệm tạp hóa bên đường mua bao lì xì, lại bị Nghiêm Kiều kéo lại: “Tết Âm lịch mới cần lì xì, tết Dương không cần.”

Ninh Thư phản ứng lại, tự đưa tay lên vỗ vào trán mình: “Em hồ đồ quá rồi.”

Ninh Thư lại nói với Nghiêm Lễ: “Vậy ngày mai ba người nhà chúng ta đi mua sắm nhé, mua cho em ít quần áo và giày mới.”

Ngoài cửa Thanh Nịnh có treo hai chiếc đèn lồng màu đỏ rất lớn, mang đậm không khí tết. Ninh Thư đi vào lấy một xiên kẹo hồ lô cho Nghiêm Lễ, rồi lại giúp cậu hâm nóng ly nước trái cây.

Cô quay đầu nhìn chằm chằm vào Triệu Vũ Kiệt: “Có phải anh mặc đồng phục của Lễ Lễ để đến hội trường xem biểu diễn không?”

Triệu Vũ Kiệt: “Đâu có.”

Ninh Thư sờ sờ sau gáy mình: “Chẳng lẽ tôi lại nhìn nhầm, không phải anh cũng hò hét khi Thiến Thiến biểu diễn tiết mục nhảy sao?”

Triệu Vũ Kiệt: “Cô nhìn nhầm rồi.”

Ninh Thư cũng không nghĩ nhiều, dắt theo Nghiên Lễ cùng Nghiêm Kiều về nhà.

Nghiêm Lễ nói chuyện phiếm với Ninh Thư một lúc rồi trở về phòng, cô định chấm bài tập một lúc rồi mới đi ngủ. Nhìn bóng lưng cậu thiếu niên mặc đồng phục bước hai bậc một lên cầu thang, Ninh thư mới thấm thía câu nói mà trước đây Nghiêm Kiều đã từng nói. Trong ngày sinh nhật Lễ Lễ, anh nói, cảm ơn cậu bé đã có mặt trên thế giới này. Bởi vì có Lễ Lễ, anh mới có một ngôi nhà cho dù sống ở đâu, hay trôi dạt về phương nào đi chăng nữa.

Nghiêm Lễ lên lầu, đứng ngoài hàng lang nhìn xuống, hé môi, âm thanh trong trẻo nói vọng xuống: “Anh trai, chị dâu, năm mới vui vẻ.”

Nghiêm Kiều mỉm cười: “Chúc mừng năm mới, Lễ Lễ.”

Ninh Thư từ trên sofa đứng dậy, ngẩng đầu nhắc nhở: “Buổi tối nhớ đắp chăn cẩn thận, ngày mai nhiệt độ xuống thấp, chọn chiếc quần nỉ nào có lót bông mà mặc nhé, ngày mai cô sẽ kiểm tra đó.”

Sau khi Nghiêm Lễ về phòng, Nghiêm Kiều dắt Ninh Thư lên lầu, rồi ai về phòng nấy tắm rửa.

Một lúc sau, Nghiêm Kiều sang phòng Ninh Thư, bắt đầu tính sổ món nợ trong tiệc cuối năm khi nãy: “Em và Phương Danh Nhã ăn ảnh lắm nhỉ.”

Hôm nay, anh không lên lịch làm việc ở Studio, nên có rất nhiều thời gian để chơi với cô.

Tim Ninh Thư muốn nhảy dựng cả lên, quả nhiên cái gì đến cũng phải đến, cô biết mình chạy không thoát: “Cũng tàm tạm thôi, nếu như anh lên sân khấu chắc chắn chụp với em còn ăn ảnh hơn thầy ấy.”

Nói xong cô mới phát hiện ra là không đúng, câu này nghe chẳng có vẻ gì là an ủi cả, bởi vì chữ của anh quá xấu, nghe lại càng giống như đang chế nhạo anh thì đúng hơn.

Cô vội vàng dùng nụ cười ngọt ngào để cứu lấy mình: “Ý của em là, hai chúng ta mới là đẹp đôi nhất, trời sinh một cặp.”

Nghiêm Kiều vừa tắm xong, anh mặc bộ đồ ngủ màu xanh nước biển, đi đến bên giường Ninh Thư ngồi xuống: “Giường của em cũng không tệ nhỉ, mềm mại hơn của anh, hôm nay anh quyết định sẽ ngủ lại đây.”

Ninh Thư: “...”

Đây là phòng của ai, giường của ai, cô đã cho phép chưa mà anh đã quyết định rồi, anh quyết định với ai?

“Đừng nói chuyện.” Nghiêm Kiều lên giường, lấy chiếc gối tựa lên, chân dài bắt chéo, rũ hai hàng mi ngẩng đầu nhìn người con gái trước mặt, ngăn cản lời nói của cô: “Sẽ không thay đổi ý kiến đâu.”

Anh ngẩng đầu nhìn trần nhà, vẻ mặt khá u sầu: “Bây giờ anh là một người đàn ông bị tổn thương về mặt tinh thần, chẳng có chỗ nào chứa đựng tâm hồn và thể xác của anh cả, vì vậy anh nhắm trúng chiếc giường này của em rồi.”

Ninh Thư đứng bên giường nhìn người đàn ông đang nói lảm nhảm: “Em đếm đến ba.”

“Một, hai,......”

Nghiêm Kiều: “Em sẵn lòng biểu diễn viết chữ cùng với Phương Danh Nhã, nhưng lại từ chối hát chung với anh.”

Ninh Thư nuốt từ “ba” vào cổ họng, đi tới ngồi bên cạnh Nghiêm Kiều: “Đại ca, anh cứ nói thẳng ra đi, rốt cuộc là anh muốn gì?”

“Em biết anh sẽ không thực sự ở lại chiếm giường của em, vậy nên nói mục đích thật của anh ra đi.”

Nghiêm Kiều: “Nhìn anh không đủ nghiêm túc sao?”

Ninh Thư: “Anh nghiêm túc thật à?”

Nghiêm Kiều: “Anh chỉ ngủ thôi, không làm gì khác cả.”

Ninh Thư: “Em có thói quen không mặc quần áo khi đi ngủ.”

Nghiêm Kiều: “Nếu em tự mình cởi ra, thì đừng có trách anh đó.”

Ninh Thư chắp tay: “Em nói không lại được anh, em đầu hàng được chưa?”

Nghiêm Kiều mỉm cười, dang rộng vòng tay để Ninh Thư tựa vào, anh ôm cô nói: “Anh không làm khó em, chỉ cần em làm lại trước mặt anh việc mà hôm đó em lén lén lút lút làm là được.”

Ninh Thư vội vàng bò ra khỏi vòng tay Nghiêm Kiều, dán chặt lấy vị trí phía đuôi giường, vẻ mặt đắc ý: “Em đi vệ sinh anh cũng muốn xem à?”

Nghiêm Kiều túm lấy chân Ninh Thư kéo cô lại, cọ cằm lên mái tóc mềm mại của cô, trầm giọng nói: “Cả em và anh đều biết là không phải.”

Ninh Thư mím môi không nói gì, không muốn cho anh biết cô nghi ngờ bản thân mình lãnh cảm, nhưng nhìn bộ dạng của anh thì xem ra anh sẽ không buông tha cho cô.

Cô cúi đầu nhìn xuống quần của anh, lại nghĩ đến người đàn ông khiến cô ghê rợn trong đoạn video mà Tôn Hiểu Thiến gửi cho tới.

Nghiêm Kiều chú ý tới ánh mắt của Ninh thư, quả táo Adam của anh khẽ lăn, trầm giọng nói: “Muốn nhìn?”

Lần trước ở bệnh viện, cô cùng anh đi truyền dịch, anh đã nói đợi thời điểm nào đó thích hợp sẽ sắp xếp cho cô và 'Bảo bối lớn' gặp mặt nhau.

Hôm nay là ngày cuối cùng của năm, chỉ còn một giờ đồng hồ nữa là sang năm mới rồi. Nghiêm Kiều: “Đừng vội, đợi đến mười hai giờ đi, năm mới, khởi đầu mới, nghi lễ đầy đủ.”

Ninh Thư: “Anh đang nói cái gì thế?”

Nghiêm Kiều liếc Ninh Thư một cái, sau đó cúi đầu chỉ chỉ vào mình: “Lần gặp mặt đầu tiên của em và nó.”

Mặt Ninh Thư đỏ lên với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường, vội vàng phủ nhận: “Ai muốn gặp nó thế?”

Thực ra cô cũng muốn nhìn một cái, muốn biết cảm nhận của mình về 'nó' thế nào, nếu vẫn thấy ghê rợn như người đàn ông trong video, thì cô phải tiếp tục chăm chỉ trau dồi kỹ năng diễn xuất trên giường. Còn nếu cô không có cảm giác không thích, thì sẽ không cần luyện tập thêm nữa. Khi anh hôn cô, cô có cảm giác, cảm giác rất mãnh liệt, sau này cùng anh làm chuyện đó chắc chắn cũng sẽ có cảm giác.

Ninh Thư ngẫm nghĩ xong xuôi, đỏ mặt, nhỏ giọng nói: “Anh sắp xếp 'cuộc gặp mặt', xong thì em sẽ nói cho anh biết tối hôm đó em làm gì.”

Nghiêm Kiều mỉm cười: “Được.”

Anh bước xuống giường: “Anh ra ngoài mua vài thứ.”

Ninh Thư cúi đầu, lại liếc nhìn quần Nghiêm Kiều, nói nhỏ: “Có phải anh ra ngoài mua quần áo cho 'nó' không?”

Cô chỉ vào hộp quà bên cạnh sofa: “Trong đó chẳng phải đều là quần áo của nó sao?” Nghiêm Kiều đã tặng cho cô một hộp chứa đầy bao cao su.

Nghiêm Kiều mỉm cười, cúi đầu cắn lên môi Ninh Thư một cái, dùng ngón tay búng lên trán cô: “Đang nghĩ cái gì thế, nhóc đáng yêu?”

“Không có, em không nghĩ tới cái đó, còn chưa kết hôn, không được làm chuyện đó.” Ninh Thư đỏ mặt, thấp giọng: “Ý của em là, lần đầu tiên gặp mặt...”

Cô lại liếc nhìn quần anh, vì ngại ngùng, nên giọng nói như phát ra từ cổ họng: “Nó cứ thế ra ngoài mà không mặc quần áo cũng được à?”

Nghiêm Kiều hít sâu một hơi, trấn tĩnh lại, trầm giọng nói: “Đừng nhìn nữa.”

Cô thấy vị trí đó ở quần anh bắt đầu thay đổi, vội vàng rời mắt đi: “Không phải anh nói ra ngoài mua đồ sao, vậy thì mau đi đi.”

Nói xong liền dùng trán mình tì vào lưng Nghiêm Kiều, đẩy anh ra khỏi phòng, rồi nhanh chóng đóng cửa lại.

Cô chạy đến bên cửa sổ, một lúc sau thì thấy Nghiêm Kiều lái xe ra khỏi cổng. Nửa giờ sau Nghiêm Kiều quay lại, Ninh Thư thấy anh ôm một bó hoa hồng rất to, tay còn lại cầm theo hai chai Sâm panh.

Nghiêm Kiều vào phòng Ninh Thư, khóa trái cửa lại, tặng bó hoa cho cô, rồi mở một chai rượu.

Ninh Thư thắc mắc: “Anh đang mở tiệc ăn mừng à?”

Nghiêm Kiều: “Phải đầy đủ nghi lễ chứ, lần đầu tiên gặp mặt mà.”

Ninh Thư cúi đầu, ngửi bó hoa hồng trong tay, thấp giọng nói: “Cũng chẳng cần phải cầu kỳ vậy chứ, đợi đến khi kết hôn chẳng phải ngày nào cũng gặp nhau sao.”

Nghiêm Kiều mỉm cười, anh không biết trên đời này lại có người con gái đáng yêu đến vậy, có thể dùng ngôn ngữ sạch sẽ, thuần khiết nhất để nói về việc này.

Anh rót hai ly sâm panh, tôi đưa cho cô một ly.

Ninh Thư lắc đầu: “Em đánh răng rồi, không muốn uống, anh uống đi.”

Sau đó, lại tiếp tục cúi đầu nhìn những bông hoa trên tay, thật lạ, cho dù anh có tặng hoa cho cô bao nhiêu lần đi chăng nữa, cô vẫn sẽ vui vẻ như lần đầu tiên được nhận.

Nghiêm Kiều nhấp một ngụm sâm panh, có vị đào, hơi ngọt. Anh đưa tay lên ôm sau đầu cô, hôn xuống môi cô, đút cho cô nửa ngụm. Ninh Thư giật mình, bó hoa trong tay rơi xuống sàn, còn chưa kịp mở miệng đã bị anh bế lên giường.

Cánh tay người đàn ông rất cứng rắn, anh giữ chặt không cho cô nhúc nhích, giọng nói khàn khàn: “Còn năm phút nữa là đến mười hai giờ.”

Cô đã cảm nhận được sự thay đổi của anh, liền cuống quýt thu bàn tay nhỏ bé về, đỏ mặt, không dám nhúc nhích.

Giọng nói của anh rất trầm và gợi cảm: “Vì để giúp hai người lần đầu tiên gặp mặt đã thấy thích đối phương, nên anh sẽ giúp em làm một số công tác chuẩn bị, được không?”

Ninh Thư khó hiểu: “Cái này còn cần phải chuẩn bị nữa à?”

Cô bị người đàn ông hôn lên môi. Động tác của anh vô cùng nhẹ nhàng, rất quan tâm đến cảm nhận của cô, từng bước từng bước dẫn dắt, khiến cô thoải mái, không chịu nổi, chủ động ôm lấy anh đòi hôn, muốn nhiều hơn nữa.

Anh nói thời điểm thích hợp, chính là trong lúc cô ý loạn tình mê: “Có thể gặp mặt rồi.”

Tai cô đỏ bừng, cẩn trọng liếc nhìn một cái.

Quả táo Adam của anh khẽ cuộn: “Em gái nhỏ, có thích cái em nhìn thấy không?”

Ninh Thư chỉ nhìn thoáng qua một cái, sau đó dứt khoát lăn xuống giường, ném chăn bông lên người anh, che lại. Cô dựa người vào tường, sợ tới mức bật khóc, nước mắt chảy dài, vừa mếu máo vừa nói: “Em sẽ chết mất.”

Lớn như vậy, sẽ làm cô chết mất.

Từ nhỏ cô đã rất sợ đau, tay bị xước nhẹ cũng sẽ chảy nước mắt. Ninh Thư mở cửa phòng chạy ra ngoài, nhưng cô chẳng còn nơi nào để đi, chỉ đành vào phòng Nghiêm Kiều, rồi khóa trái cửa lại. Khi bình tĩnh trở lại, cô bắt đầu suy nghĩ xem có nên đổi bạn trai hay không, cô sợ sẽ bị anh 'đâm' chết.

Sáng sớm hôm sau, Ninh Thư mở cửa phòng ngủ, thấy Nghiêm Kiều đang ở dưới phòng bếp dưới lầu. Lễ Lễ vẫn chưa thức dậy, nên cô vội vàng về phòng mình. Sau khi thay quần áo, rửa mặt mũi xong vẫn không dám ra ngoài, cho đến khi nghe thấy tiếng mở cửa của phòng Nghiêm Lễ. Ninh Thư đi theo Nghiêm Lễ xuống lầu, liếc nhìn Nghiêm Kiều một cái, như thể vừa nhìn thấy con quái vật to lớn có thể nhảy ra xé xác ăn thịt cô bất cứ lúc nào.

Nghiêm Kiều quay đầu nhìn Ninh Thư, cười đắc ý, nhân lúc đứa trẻ không để ý, nói với cô một câu: “Cảm ơn lời khen.”

Mặc dù cô không lên tiếng, nhưng hành động của cô đã nói lên tất cả.

Ăn sáng xong, Nghiêm Kiều kéo Ninh Thư vào phòng mình, áp cô lên cửa, nhỏ giọng nói: “Đừng sợ, anh sẽ không làm em đau đâu.”

Anh nhìn cô: “Bây giờ có thể nói về những tiếng ưm ưm á á hôm đó em làm khi nhốt mình trong phòng rồi chứ?”  

Ninh Thư cúi đầu, nhỏ giọng thuật lại sự việc một lần: “Em thấy của người đàn ông khác thì cảm thấy ghê rợn, sợ với anh cũng cảm thấy như vậy, ngộ nhỡ không thể thỏa mãn anh, anh sẽ đuổi em ra khỏi nhà thì làm thế nào.”

“Nên em chỉ đành nghĩ ra kế hoạch, tự mình trau dồi kỹ năng diễn xuất, sau đó thì bị anh nghe thấy.”

Nghiêm Kiều cọ cọ lên sống mũi Ninh Thư, khẽ cười: “Có nhiều lúc anh thực sự muốn bổ cái đầu nhỏ của em ra, suốt ngày nghĩ mấy chuyện không đâu.”

Anh trầm mặc nhìn cô, nghiêm túc hứa: “Anh nói lại một lần nữa, sẽ không bỏ rơi em, cả đời này cũng không.”

Cô cúi đầu lau nước mắt, sau đó ngẩng đầu nhìn hỏi anh: “Thật không?”

Anh hôn lên mắt cô, nhẹ nhàng nói: “Đương nhiên rồi.”

Anh thì thầm bên tai cô hỏi: “Nhìn thấy của anh rồi có cảm giác thế nào, ghê rợn không?”

Ninh Thư lắc đầu: “Không, chỉ là có hơi sợ.”

Nghiêm Kiều cong môi: “Đã gặp nhau một lần, thì lần sau sẽ không sợ nữa.”

“Em sẽ yêu nó thôi, sau đó sẽ không thể rời xa nó, mỗi ngày mỗi đêm đều muốn nó.”

Ninh Thư đỏ bừng mặt khi bị Nghiêm Kiều trêu chọc, cô lí nhí nói: “Chuẩn bị một chút, sắp phải ra ngoài rồi, hôm nay cần mua rất nhiều đồ đó.” Nói xong liền bỏ chạy khỏi vòng tay anh.

Ngày đầu tiên của năm mới, thời tiết rất tốt, tâm trạng của mọi người bên đường đều rất vui vẻ. Cả Nghiêm Kiều và Nghiêm Lễ đều rất cao, Ninh Thư luôn phải ngẩng đầu lên khi nói chuyện với họ. Cô mặc chiếc áo phao trắng đi giữa hai người, cả đường đi cô luôn phải ngẩng đầu rất nhiều lần, cả đời cô cộng lại cũng chưa phải ngẩng đầu lên nhiều như vậy, trên đường đi khóe môi lúc nào cũng cong lên, để lộ ra hai má lúm đồng tiền ngọt ngào.

Ninh Thư kéo Nghiêm Lễ đến một trung tâm mua sắm, bước vào cửa hàng bán quần áo, nói với nhân viên bán hàng vừa đi ra tiếp đón: “Đây là em trai tôi, muốn mua cho em ấy một chiếc áo len.”

Cô quay đầu nhìn vào Nghiêm Kiều: “Người đứng sau là anh trai tôi, cũng muốn tìm cho anh ấy một chiếc áo len.”

Có vài nhân viên bán hàng đều nhìn qua, bày tỏ niềm ngưỡng mộ với Ninh Thư, trong nhà có anh và em trai đẹp trai như vậy, tình cảm lại tốt nữa, đúng là hạnh phúc.

Ninh Thư sắm sửa cho Nghiêm Lễ từ đầu tới chân, từ trong ra ngoài, cũng mua cho Tô Phan Dương vài món.

Nghiêm Lễ không thích đi mua sắm, nên kiếm cớ chuồn trước, chỉ còn lại mình Nghiêm Kiều và Ninh Thư.

Ninh Thư khoác cánh tay Nghiêm Kiều đi ngắm nghía, Tết năm nay là khoảng thời gian hạnh phúc nhất trong cuộc đời cô. Họ mua một đôi găng tay cho bà lão bên tiệm may sau đó còn gói nó trong một hộp quà xinh xắn. Triệu Vũ Kiệt và La Minh mỗi người được tặng mười đôi tất len, còn tặng Tô Hiểu Thiến một chai nước hoa.

Tưởng tượng tới niềm hạnh phúc của họ, người chuẩn bị những món quà cũng thấy hạnh phúc theo.

Trước khi rời đi, Ninh Thư vào nhà vệ sinh, Nghiêm Kiều từ trên lầu đi xuống, đi đến quầy bán đồ trang sức ở dưới tầng một. Anh chọn một chiếc nhẫn kim cương màu hồng, rất hợp với nụ cười của cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.