Nghiêm Kiều ăn trúng một miếng sủi cảo bên trong có hai chiếc nhẫn bạch kim một to, một nhỏ.
Ninh Thư ngồi bên cạnh vỗ tay: “Whoa, chúc mừng anh, anh đã ăn trúng cái có nhẫn, chắc chắn anh sắp kết hôn rồi.”
Nghiêm Kiều nhìn Ninh Thư, tự hỏi không biết bao nhiêu lần rằng tại sao cô lại đáng yêu như vậy.
Ninh Thư đem nhẫn đến vòi nước rửa sạch, còn xịt nước hoa hương hoa Mộc (Osmanthus fragrans) lên trên, hương thơm nức mũi.
Kiểu nhẫn đơn giản, hai chiếc nhẫn trắng trơn điểm thêm hai đường vạch mảnh vòng quanh thân nhẫn, hai đường mảnh đó dần dần tiến lại gần nhau cho đến khi chúng bắt chéo lại, đan xem vào nhau.
Ninh Thư cầm chiếc nhẫn đến trước mặt Nghiêm Kiều, dẫn anh tới nơi có ánh đèn sáng nhất, chỉ vào lòng trong của nhẫn nói: “Cái này của em có khắc tên anh.”
Rồi lại lấy ra chiếc còn lại, chỉ cho anh xem: “Còn cái của anh thì khắc tên em.”
Cô quay đầu nhìn anh, đôi mắt sáng ngời, như chứa đựng những vì sao lấp lánh, mỉm cười hỏi anh: “Thích không?”
“Thích.” Nghiêm Kiều vươn tay, nhìn chằm chằm cô không chịu rời đi, giọng nói trầm thấp: “Đeo vào giúp anh.”
Ninh Thư cất nhẫn đi, đỏ mặt cúi đầu: “Bây giờ chưa được.”
Cô quay đầu liếc nhìn đồng hồ treo trên tường trong phòng khách: “Còn mười hai phút nữa mới đến mười hai giờ, em muốn đeo nó cho anh khi tiếng chuông báo hiệu giao thừa đã đến vang lên.”
Cô đưa chiếc nhẫn nhỏ cho Nghiêm Kiều, nghiêm túc giao nhiệm vụ cho anh: “Anh cũng phải đeo cho em.”
Nghiêm Kiều xoa xoa mái tóc Ninh Thư, đáy mắt đột nhiên có chút chua xót: “Được, nghe em.”
Anh nắm tay cô dắt lên lầu: “Lên mái nhà ngắm sao nhé.”
Ninh Thư gật đầu và đi theo Nghiêm Kiều. Từ lâu cô đã phát hiện ra rằng, dù là Nghiêm Kiều hay Nghiêm Lễ, bất kể là đi lên hay đi xuống cầu thang, họ đều dựa vào tay vịn bên phải. Cô nhớ đến lời bà cụ từng nói, đêm giao thừa nhiều năm trước, máu chảy lênh láng xuống cầu thang, hai đứa trẻ đã chứng kiến toàn bộ. Lúc này cô mới nhận ra rằng, anh không bao giờ bước phía bên trái cầu thang, là bởi vì ở đó từng có những vệt máu lớn, loang lổ.
Ninh Thư siết chặt tay Nghiêm Kiều, hai người cùng nhau lên sân thượng. Thời tiết hôm nay rất tốt, nhiều sao, các tòa nhà xa gần được trang hoàng bằng ánh đèn dịu dàng, ánh sáng ấy từ hàng nghìn hộ gia đình phản chiếu, phủ lên nhân gian một tầng sắc màu ấm áp, dịu nhẹ.
Nghiêm Kiều cởi áo khoác, khoác lên người Ninh Thư. Ninh Thư cũng bọc Nghiêm Kiều vào, hai người co lại gần nhau trong áo khoác của anh.
Nghiêm Kiều nhìn lên bầu trời, mẹ thường nói với anh rằng, sau khi chết con người sẽ biến thành những ngôi sao. Ngôi sao sáng nhất trong mắt mỗi người là khác nhau, ngôi sao sáng nhất mà họ nhìn thấy chính là người thân thiết sau khi qua đời biến thành. Vì vậy anh và Lễ Lễ đều thích nhìn lên các vì sao trên bầu trời, thích nhìn chằm chằm vào hai ngôi sao sáng nhất, như thể bản thân mình cũng được các vì sao đó dịu dàng ngắm nhìn vậy.
Nghiêm Kiều quay đầu lại hỏi Ninh Thư: “Em thấy ngôi sao nào sáng nhất?”
Ninh Thư ngẩng đầu, nhìn hồi lâu mới chỉ vào bầu trời đêm: “Ngôi sao kia, còn kia nữa, hai ngôi sao sáng nhất ở cạnh nhau đó.”
Nghiêm Kiều khẽ cười: “Chúng ta nhìn thấy giống nhau.”
Anh cũng cảm thấy đó là hai ngôi sao sáng nhất và tin tưởng mà chẳng hề nghi ngờ rằng đó chính là ba mẹ mình biến thành. Nếu lúc này có Lễ Lễ ở đây, chắc chắn thằng bé cũng nhìn thấy giống như hai người họ, đây chính là linh cảm mà những người thân cận nhất sẽ có.
Nghiêm Kiều nghiêng đầu hôn lên tóc Ninh Thư: “Tết sang năm cùng nhau chuẩn bị, sắm sửa đồ tết nhé, năm nay vất vả cho em rồi.”
Ninh Thư thoải mái dán lên người Nghiêm Kiều, như một chú cừu nhỏ đầy lông mềm mại và ngoan ngoãn: “Cái này thì có là gì chứ, em đi siêu thị mua sắm rất vui vẻ.”
Niềm vui này đều do anh mang đến cho cô.
“Chỉ có điều khi viết câu đối hơi mỏi tay.” Ninh Thư khẽ cười: “Năm sau câu đối trong nhà anh viết nhé.”
Giọng nói của Nghiêm Kiều có chút lạc lõng: “Chữ của anh không đẹp.”
Ninh Thư nắm lấy tay Nghiêm Kiều, xoa xoa lên mặt mình, nhìn vào mắt anh nói: “Nhưng em thích nhìn.”
Nghiêm Kiều bóp bóp khuôn mặt nhỏ nhắn của Ninh Thư: “Muốn cười nhạo anh à?”
Ninh Thư nghiêm túc nói: “Không, em thích chữ của anh.”
Nghiêm Kiều có chút cảm động, cô không chê cười chữ viết của anh, trước giờ chưa từng ghét bỏ nó, từ đầu lúc nào cũng là do anh vô duyên vô cớ ghen tuông với Phương Danh Nhã.
Ninh Thư nói tiếp: “Bởi vì chữ viết của anh xem một hồi sẽ khiến người ta rất vui vẻ.”
“Chữ viết đẹp tất nhiên sẽ vừa mắt, nhưng chữ viết xấu cũng có ưu điểm của nó, em cứ nhìn thấy là chỉ muốn phì cười.”
Nghiêm Kiều: “...”
Còn vẫn nói chữ của anh không đẹp, anh có thể làm gì được cơ chứ, đương nhiên là yêu chiều rồi: “Được rồi, Ninh Ninh nhà chúng ta vui là được, sang năm câu đối để anh viết.”
Một tiếng chuông từ xa vọng đến, vang lên mười hai lần, năm mới đã tới. Pháo hoa rực rỡ từ hướng bờ sông bay lên, chiếu sáng nửa bầu trời, lộng lẫy như trong một đám cưới long trọng.
Ninh Thư vội vàng lấy nhẫn ra, nắm lấy tay Nghiêm Kiều đeo vào, rồi cúi đầu hôn lên chiếc nhẫn, sau đó ngẩng đầu nhìn anh.
Vào thời khắc này, cô nghe thấy tiếng nhịp tim của chính mình phát ra từ nơi sâu thẳm nhất trong lồng ngực, thậm chí không thể nói thành lời, có chút lắp bắp: “Kiều, Kiều muội, gả cho em nhé.”
“À, không đúng.” Lần đầu tiên cô cầu hôn một người đàn ông, nên có chút hồi hộp, thiếu mạch lạc, vì vậy vội vàng sửa lại: “Anh, kết hôn với em nhé.”
Nghiêm Kiều cúi đầu nhìn xuống ngón áp út đang đeo nhẫn của mình, không lên tiếng.
Ninh Thư lo lắng đến mức suýt bật khóc, giống như đứa trẻ bị ai đó lấy mất kẹo: “Anh, có phải anh không cam lòng, không muốn kết hôn với em không?”
Giọng cô dần dần trầm xuống, mang theo vài phần bất bình: “Có phải em đã làm gì đó không tốt sao?”
Người đàn ông ôm lấy mặt cô, cúi xuống hôn lên môi cô. Ánh trăng bao trùm vạn vật trên thế giới, rơi xuống mặt, mắt, mũi và tai cô, anh nhìn vẻ đẹp lung linh đó, chỗ nào cũng muốn có được, cứ thế cho đến khi cô bị hôn đến mức không thở nổi, khóe môi bị anh cắn rách, anh mới chịu buông cô ra.
“Anh không đồng ý lời cầu hôn của em.”
Trái tim Ninh Thư đột nhiên trùng xuống, đôi mắt sáng ngời của cô trở nên mịt mờ vô định, cho đến khi nghe được lời nói của anh, ánh mắt lại sáng bừng lên, như thể trong đó là cả bầu trời đầy sao lấp lánh.
Anh đeo chiếc nhẫn vào ngón tay cô, rồi nắm lấy bàn tay hôn lên nó, nói: “Việc cầu hôn tại sao lại để phụ nữ làm chứ?”
Ninh Thư nhìn Nghiêm Kiều, chờ đợi anh cầu hôn mình.
Nghiêm Kiều ôm lấy vai Ninh Thư: “Anh còn có việc cần xử lý, đợi xử lý xong sẽ cho em một đám cưới hạnh phúc nhất.”
Ninh Thư: “Vậy anh phải bảo đảm với em rằng, thời gian không được quá lâu.”
Nghiêm Kiều mỉm cười, trìu mến bóp chóp mũi Ninh Thư: “Muốn gả cho anh đến vậy sao?”
Anh cúi đầu cắn vành tai cô, thì thầm: “Hay là đợi không được nữa, muốn động phòng sớm một chút?”
Ninh Thư đỏ mặt: “Không phải, em cũng đâu có nói bây giờ muốn kết hôn, muốn động phòng với anh ngay.”
Ra tết được mấy hôm, các học sinh lại quay trở lại trường, sau đó bắt đầu chạy nước rút cho kỳ thi tuyển sinh đại học, cô không có nhiều thời gian và sức lực để chuẩn bị cho đám cưới, muốn đợi thi đại học xong rồi tính.
Ninh Thư ngẩng đầu nói: “Hơn nữa, nếu cầu hôn anh phải chuẩn bị nhẫn kim cương, chẳng chuẩn bị cái gì mà muốn cưới được vợ.”
Chiếc nhẫn kim cương màu hồng anh chọn cho cô đang được đặt ngay trong túi áo mà bọn họ đang mặc, khi không có ai xung quanh, anh thường lấy nó ra ngắm nghía. Ánh sáng phản chiếu trên viên kim cương giống như ánh mặt trời rơi xuống mặt nước được gió thổi khẽ chuyển động.
Nghiêm Kiều đứng dậy, nắm tay Ninh Thư kéo cô dậy: “Về phòng ngủ thôi.”
Đêm đó, anh tắm trong cô, nằm trên giường của cô. Cô không xua đuổi anh như trước nữa, mà nằm bên cạnh anh trong bộ đồ ngủ mềm mại. Họ chăm chú nhìn nhau rất lâu. Bữa cơm tối tất niên, Ninh Thư uống cạn ly rượu vang mà La Minh mang tới, do tác dụng của hơi men, nên rất nhanh đã nhắm chặt mắt, chìm vào giấc ngủ.
Nghiêm Kiều vươn tay ra, kéo người con gái trước mặt vào lòng. Anh nhìn cô, hôn cô suốt cả một đêm. Đến gần sáng mới ôm cô ngủ thiếp đi.
Sáng sớm hôm sau, Ninh Thư thức dậy, quay đầu nhìn ánh sáng chiếu qua khe hở trên chiếc rèm lọt vào phòng, sau đó ngồi dậy dụi dụi mắt. Người đàn ông bên cạnh đã dậy, để lại nửa bên ga trải giường lộn xộn. Mặt cô nhanh chóng đỏ bừng, nghĩ đến giấc mơ trong đêm của mình, trong mơ cô thấy cái đó của Nghiêm Kiều, cảm giác rất chân thật, cũng rất thoải mái. Cô giấu mặt trong chăn bông, xấu hổ không dám nhìn lên. Lần đầu tiên cô có loại cảm giác này, cô nhỡ rõ từng chi tiết trong giấc mơ đó, thậm chí cô còn kêu rên, không phải là diễn xuất.
Ninh Thư ngồi trên giường, đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng, sao người lại lạnh căm căm thế này, cô cúi đầu nhìn xuống, khỏa thân, ngoại trừ quần lót ra còn lại trên người không mặc bất cứ thứ gì cả. Cô sợ đến mức vội vàng giấu mình trong chăn bông. Chẳng lẽ tối qua không phải nằm mơ, những gì xảy ra trong giấc mơ đó là thật sao?
Cô vội vàng, hoảng hốt mặc lại đồ ngủ, mở chăn bông ra tìm vết máu trên ga trải giường, nhưng tìm mãi cũng không thấy gì, chỉ thấy trên người mình có những dấu hôn lớn nhỏ. Trong thùng rác còn có một nắm lớn giấy ăn, ôi mẹ ơi!
Cô hoàn toàn mờ mịt, rốt cuộc đêm qua đã xảy ra chuyện gì rồi!
Cô... Bây giờ cô còn còn là cô gái còn trinh nữa không?
Còn chưa kết hôn, chưa động phòng, sao có lại thế này cơ chứ, sao lại thế này được chứ, cô tự hỏi bản thân mình rất nhiều lần, cũng không biết tại sao bản thân lại có thể như vậy.
Ninh Thư mặc quần áo mà Nghiêm Kiều đã chuẩn bị sẵn cho mình, tất cả đều màu đỏ từ trong ra ngoài, đồ lót đỏ, áo giữ nhiệt đỏ, áo đen cũng màu đỏ, đến cả tất và áo khoác cũng vậy. Cô mở cửa phòng ra, thấy mặt trời sắp lên cao đến đỉnh đầu, Nghiêm Lễ đang tưới hoa trong sân, còn Nghiêm Kiều đang ngồi ngoài ban công đọc sách.
Nghiêm Kiều thấy tiếng động, quay lại nhìn Ninh Thư: “Năm mới vui vẻ, cung hỉ phát tài.”
Ninh Thư nghi ngờ rằng có lẽ mình bị mù rồi, tại sao anh có thể bình tĩnh như vậy sau khi làm chuyện đó với cô cơ chứ? Cô lại quay về phòng, nghĩ rằng có phải mình vừa trải qua một giấc mơ kỳ lạ hay không. Nhưng dấu vết trên người cô không phải là giả, cô cũng đâu có thể tự hôn lên người mình được, có rất nhiều nơi cô chạm không tới mà.
Ninh Thư điều chỉnh lại cảm xúc, bước ra sân phát lì xì cho Nghiêm Lễ, sau đó đến ban công tìm Nghiêm Kiều. Người đàn ông đang ngồi dưới ánh mặt trời đọc sách. Sắc da của anh rất tốt, râu cạo sạch sẽ, đôi mắt đào hoa mơ hồ như đang say lại như không say, giống như một nam yêu tinh chuyên đi hút dương khí của phụ nữ vậy.
Ninh Thư đi tới trước mặt Nghiêm Kiều, nhỏ giọng hỏi: “Tôi hôm qua...”
Cô không nói hết câu, bởi vì cô thực sự không biết chuyện gì đã xảy ra, tưởng rằng anh có thể hiểu nên không cần nói hết những lời đáng xấu hổ đó.
Người đàn ông ngẩng đầu nhìn cô: “Tối qua làm sao?”
Ninh Thư kéo cổ áo của mình ra, cho anh xem xem mấy dấu hôn trên cổ, xấu hổ không dám nhìn vào mắt anh: “Chuyên tốt anh làm đây.”
Nghiêm Kiều cong môi dưới: “Anh đã làm cái gì?”
Ninh Thư không muốn nói chuyện, thực ra cô muốn hỏi, rốt cuộc mình có còn là 'Con gái' hay không.
“Nghĩ gì thế?” Nghiêm Kiều mỉm cười, đứng dậy đi vào phòng, vừa chuẩn bị đồ ăn sáng cho Ninh Thư vừa nói: “Khi phụ nữ trong tình trạng không tỉnh táo mà phát sinh quan hệ, vẫn đủ để cấu thành tội hiếp dâm.”
Anh thấp giọng nói với cô: “Đều trách anh, kìm chế không được, nên hôn thêm vài cái.”
Ninh Thư thả lỏng người, cô không muốn lần đầu tiên của mình lại diễn ra không rõ ràng như vậy, cô đỏ mặt nói: “Vậy anh cũng không thể cởi quần áo của em khi chưa có sự đồng ý của em vậy chứ.”
Nghiêm Kiều giúp Ninh Thư hâm nóng sữa, đợi cô uống xong nước ấm mới đưa sữa đến cho cô: “Không phải anh, là em tự cởi, em tự cởi đó.”
Ninh Thư nghĩ đến giấc mơ đêm qua, nhất định là do anh hôn cô trước, nên mới dẫn dắt cô có một giấc mơ như vậy. Truyện Huyền Huyễn
Nghiêm Kiều nhìn Ninh Thư uống sữa, trên môi để lại một vệt trắng, liền cúi đầu hôn cô một cái, cong môi nói: “Anh đi thay ga trải giường.”
Ninh Thư: “Chẳng phải sáng hôm qua em vừa mới thay à, sao hôm nay lại thay nữa?”
Nghiêm Kiều thấp giọng đáp: “Ướt một mảng lớn rồi.”
Ninh Thư đứng yên tại chỗ, cả người như sắp nổ tung, lại là một ngày mất mặt, xấu hổ nhìn người ta. Sao cô lại lẳng lơ thế này, aaaaa, không muốn sống nữa.
Cô không phải như vậy, nhất định là bị lây nhiễm từ anh rồi. Aaaaa, lại không muốn sống nữa rồi.
Mùng hai tết, là ngày mọi người thường hay đi thăm hỏi họ hàng và bạn bè, Ninh Thư và Nghiêm Kiều đều không có người thân, nên chỉ có thể đi thăm bạn bè.
Ninh Thư mặc đồ đỏ, còn Nghiêm Kiều diện cả cây đen, Lễ Lễ mặc màu trắng, ba người đến nhà La Minh trước, sau đó cùng La Minh đến Thanh Nịnh, bữa trưa ăn luôn tại Thanh Nịnh.
Tôn Hiểu Thiến buổi chiều mới đến, cô ấy phải lẻn ra khỏi nhà dì Bảy, bà Tám cứ hễ nhìn thấy là bắt đầu bật chế độ giục cưới.
Tôn Hiểu Thiến kể khổ: “Cậu tôi muốn giới thiệu cho tôi một đồng nghiệp cùng đơn vị của cậu ấy, bà ngoại thì muốn giới thiệu cháu trai của bạn bà ngoại, dì thì muốn giới thiệu hàng xóm cạnh nhà dì, làm phi công, nghiên cứu khoa học, bác sĩ, cảnh sát, tôi sắp tề tựu đủ ba trăm sáu mươi ngành nghề luôn rồi.”
Ninh Thư nghe xong vô cùng thích thú: “Tài nguyên của gia đình nhà cô không tồi nhỉ, chọn lấy một người đi.”
“Phi công, bác sĩ, cảnh sát... cũng được, người ta còn mặc đồng phục, quân phục nữa kìa. Dụ hoặc.”
Nghiêm Kiều quay đầu liếc nhìn Ninh Thư: “Em còn biết cả cái này?” Anh thực sự đã đánh giá cô quá thấp rồi.
Đây là những gì Ninh Thư xem được trong tệp phim đen mà Tôn Hiểu Thiến gửi cho cô, bị Nghiêm Kiều nhìn chằm chằm nên không dám lên tiếng. Cô quay lại nhìn Nghiêm Kiều, thấy khóe môi anh cong lên, nở nụ cười xấu xa, thì biết ngay anh đang không có bất kỳ ý tưởng lành mạnh, trong sáng nào trong đầu.
Triệu Vũ Kiệt ngồi xổm trên ghế, bĩu môi: “Không phải chỉ là phi công, bác sĩ, cảnh sát thôi sao, có gì ghê gớm.”
Tôn Hiểu Thiến không thích nghe những lời như vậy: “Liên quan gì tới ngài, ông chủ Triệu?”
Triệu Vũ Kiệt: “Tôi đâu có nói sai.”
Tôn Hiểu Thiến đứng dậy, đi đến bên cạnh Triệu Vũ Kiệt: “Vừa mới đầu năm đã gây sự, đầu anh có vấn đề à, lại đây, để tôi giúp anh điều trị.”
Nói xong liền lắc lắc chiếc ghế: “Xuống đây.”
Triệu Vũ Kiệt đang ngồi xổm trên ghế, suýt chút nữa thì té ngã vì rung: “Không xuống.”
Tôn Hiểu Thiến: “Có ghế không ngồi cho đàng hoàng, suốt ngày ngồi xổm bên trên, xuống ngay.” Ngồi xổm liên tục sẽ ảnh hưởng đến quá trình lưu thông máu, không tốt cho cơ thể.
Triệu Vũ Kiệt nghiêng đầu: “Tôi thích ngồi xổm đấy.” Anh ta đã quen với việc ngồi xổm, vô số lần muốn thay đổi nhưng vẫn không thể sửa được.
Tôn Hiểu Thiến lại lắc lắc chiếc ghế: “Có xuống hay không?”
Lần này cô ấy lắc có chút mạnh, Triệu Vũ Kiệt ngã luôn từ trên ghế xuống, mông đau điếng, rất khó chịu: “Cái loại nhà cô, không đi mà xem mắt đi, quản việc của tôi nhiều vậy làm gì.”
Hai người anh một câu tôi một câu, khiến đối phương tức giận, cuối cùng kết thúc bằng việc Tôn Hiểu Thiến lao ra ngoài đóng sầm cửa lại, Triệu Vũ Kiệt cũng phi ra rồi đóng sầm cửa lại.
La Minh lấy ra một bộ bài, đổ thêm đống hạt dưa và quýt ra bàn: “Đừng để ý đến bọn họ, đánh bài đi.”
Ninh Thư, Nghiêm Lễ, La Minh hợp thành nhóm ba người đánh bài, còn Nghiêm Kiều đứng phía sau Ninh Thư xem bọn họ chơi. Nghiêm Lễ nhớ được bài nên chỉ mới một lúc đã thắng được rất nhiều tiền, Ninh Thư thì thua sạch túi, La Minh cũng chẳng khá hơn là bao.
Nghiêm Kiều xem thêm một lúc sau đó ra ngoài tìm Triệu Vũ Kiệt đến cuối hành lang nói chuyện.
Hai người châm mỗi người một điếu thuốc, Triệu Vũ Kiệt hút một hơi thật dài: “Con mẹ nó nếu tôi còn nói chuyện với người phụ nữ kia nữa thì tôi không phải là người.”
Nghiêm Kiều nghĩ đến cô gái xinh xắn ngọt ngào dễ thương cầu hôn anh chợt mỉm cười.
Nghiêm Kiều vỗ vai Triệu Vũ Kiệt an ủi anh ta: “Anh Kiều tặng cậu một món quà tết, thấy thế nào?”
Triệu Vũ Kiệt: “Há?” Bọn bọ chỉ chuẩn bị quà cho Lễ Lễ chứ trước giờ chưa từng tặng quà nhau.
Nghiêm Kiều tiếp tục nói: “Tặng cậu một suất bảo hiểm, ngày mai cậu gặp nhân viên tư vấn tìm hiểu xem sao, nhà hàng cũng chọn cho cậu rồi, là một quán trà kiểu Hồng Kông, anh Kiều trả tiền.”
Nói xong lại đưa điện thoại của mình ra, trên màn hình là ảnh của nhân viên bán bảo hiểm, một người phụ nữ khoảng bốn, năm mươi tuổi, tên là Trần Như.
Triệu Vũ Kiệt cảm thấy không đúng lắm: “Đờ mờ, không phải chứ, lần này cậu lại muốn tôi bán sắc là cái khỉ gì đây?”
“Người này là ai, kẻ thù của cậu à?”
——
Ngày hôm sau, Ninh Thư ở nhà, mới sáng sớm Nghiêm Kiều đã ra khỏi cửa, nói là đi ăn cùng đồng nghiệp ở Studio. Ninh Thư cũng không nghĩ nhiều, cô ở nhà dọn dẹp nhà cửa, đem chăn của cả ba người ra ngoài ban công phơi, thay nước cho hoa trong bình, rồi lại vào bếp gọt trái cây ngồi trên ghế mây cùng Lễ Lễ ngoài ban công. Một người làm bài tập Toán, một người soạn giáo án.
Ninh Thư nhẫn nhịn một lúc lâu, mới ngẩng đầu nhìn Nghiêm Lễ: “Bạn Nghiêm Lễ, có phải em có ý kiến gì với cô Ninh không?”
“Sao cả nửa ngày rồi vẫn không thấy em làm bài tập Ngữ văn, bài luận em đã viết xong chưa? Mang ra đây để cô xem em viết thế nào nào.”
Nghiêm Lễ mỉm cười: “Vẫn chưa viết, chiều nay em sẽ viết ạ.”
Nói xong liền bóc hai cây kẹo mút, chia cho Ninh Thư một cây, rồi thuận miệng bảo Ninh Thư tắt 'chế độ' cô giáo và chuyển sang 'chế độ' chị dâu đi.
Một lúc sau, chuông cửa vang lên, Nghiêm Lễ đi ra mở cửa. Các học sinh lớp A6 đã hẹn nhau đến chúc mừng năm mới cô giáo Ninh. Tạ Thành Thành mang bò viên mẹ cậu làm đến, Lâm đình mang một túi lớn trái cây, Chu Tư Dao thì mang đến một đống câu hỏi Ngữ văn mình không làm được để hỏi. Tô Phan Dương mang cá bà cậu làm tới, Phương Hãn Vũ đem đến rất nhiều đậu phộng rang muối, không biết phải ăn đến năm nào tháng nào mới hết, còn rất nhiều học sinh khác cũng mang đồ đến nữa, chất đống trên bàn. Trịnh Nam mang đến một chiếc phong bao lì xì lớn, còn nói là do ba cậu gói, muốn gửi lời chúc mừng tân hôn sớm của cô Ninh. Các học sinh bắt đầu hò hét, hỏi Nghiêm Lễ đến khi nào mới được bế cháu trai, cháu gái.
Vốn dĩ Ninh Thư muốn nói với mấy đứa nhóc này rằng nếu còn hò hét nữa cô sẽ gọi ra kiểm tra đọc thuộc lòng. Nhưng lại nghĩ, mới đầu năm mới sao cứ phải nói những lời không vui làm gì, vẫn nên đợi đến khi đi học lại thì hơn, bây giờ nếu còn ai hò hét thì ghi hết lại, cô đã ghi cả vào cuốn sổ nhỏ rồi, tiết học đầu tiên sau năm mới sẽ gọi lên kiểm tra.
Học sinh chúc mừng năm mới xong, lập tức lao vào chiếc máy gắp thú bông.
Tạ Thành Thành dẫn đầu: “Tôi đã nói rồi mà, thầy Nghiêm đã mua cho cô Ninh một chiếc máy gắp thú bông.”
Phương Hãn Vũ xắn tay áo lên: “Để tôi trước, tôi rất có kinh nghiệm trong việc gắp thú.”
Các bạn nữ đứng một bên, nhìn chằm chằm vào những con thú bông dễ thương trong chiếc máy gắp thú. Chu Thanh ngưỡng mộ nói: “Trong khi chúng ta còn đang nghĩ xem có thể gắp được thú bông hay không thì thầy Nghiêm đã mang cả chiếc máy về nhà cho cô Ninh rồi.”
Lâm Đình chỉ vào chú mèo con màu trắng có lông tơ rất đáng yêu bên trong: “Tớ muốn cái đó, muốn gắp.”
Một nam sinh đứng cạnh bắt đầu xô đẩy Tạ Thành Thành, còn có mấy bạn nữ bên cạnh cũng túm vai bá cổ nói: “Anh Thành Thành, người ta cũng muốn chú mèo đó.”
Tạ Thành Thành dùng cùi chỏ đẩy người ra: “Biến.”
Ninh Thư đi tới mang theo một hộp tiền xu nhét vào máy game: “Một tệ một xu, ai muốn chơi thì đến đây đổi.”
Cả đám phát ra tiếng kêu buồn bã: “Không phải chứ ạ cô Ninh, chơi cái này mà cũng thu tiền sao ạ?”
Ninh Thư: “Không muốn tốn tiền cũng được, đọc một bài văn đổi lấy một xu, văn cổ thì được năm xu.”
Mọi người lần lượt lấy điện thoại ra: “Bọn em quét hay cô quét bọn em ạ?” Vừa qua năm mới, hầu như đứa trẻ nào cũng có một món tiền lớn.
Ninh Thư không thực sự để bọn họ bỏ tiền, cô đặt hộp đựng xu lên bàn, cả đám cùng lao vào tranh giành nhau, giành xong lại xúm đến máy gắp thú.
Ninh Thư ngờ rằng lũ nhóc này không phải đến thăm cô mà là đến thăm cái máy gắp thú kia mới đúng. Cô đứng bên cạnh cầm điện thoại chụp ảnh. Học sinh không mặc đồng phục mà mặc quần áo của mình, con trai mặc áo khoác màu xanh lam,
màu đen, màu đỏ, hoặc màu vàng, kiểu dáng na ná nhau, nhưng lại chẳng ai giống ai. Các bạn nữ thì chia thành hai loại, một là như Lâm Đình, khi ra khỏi cửa luôn hận không thể cuốn luôn chiếc chăn bông ở nhà ra ngoài, lúc nào cũng đóng bộ tầng tầng lớp lớp, bọc kín lấy người, đến khi vào phòng ấm hơn một chút mới cởi bớt áo khoác ngoài và áo nỉ ra. Còn kiểu thứ hai là như Chu Thanh, hận không thể mặc những chiếc váy ngắn mùa hè, vì đẹp, nên không ngần ngại, lạnh đến mức hai hàm răng va vào nhau nhưng mặt vẫn không biến sắc.Ninh Thư thích ngắm nhìn sự trẻ trung của các chàng trai cũng thích những khuôn mặt khỏe khoắn, xinh đẹp của các cô gái này. Cô chụp rất nhiều ảnh lưu trong điện thoại của mình. Nghĩ đến việc vài tháng nữa không được gặp bọn họ, lại cảm thấy đau lòng.
Trước khi học sinh rời đi, Ninh Thư lên lầu lấy áo khoác phao của mình xuống mặc cho Chu Thanh, vì sợ cô bé chết cóng trên đường.
Lúc này, Nghiêm Kiều đang ở trong một quán trà kiểu Hồng Kông rất đông người, anh đã đặt trước chỗ ngồi, cũng đến từ điểm hẹn từ sớm. Người anh hẹn là Ninh Chấn Lâm, hôm nay anh đến để lấy hộ khẩu của Ninh Thư. Nghiêm Kiều đến sớm, thấy Phương Danh Nhã nên gật đầu với đối phương như thay lời chào hỏi. Phía sau Phương Danh Nhã là hai người khoảng năm mươi tuổi, ăn mặc rất lịch sự, tính tình tao nhã, có lẽ là ba mẹ của Phương Danh Nhã.
Nghiêm Kiều thấy ba của Phương Danh Nhã có chút quen mắt, nhớ ra lần trước anh đã nhìn thấy trong điện thoại của Ninh Thư, anh đã hỏi cô đây là ai, thì cô nói rằng đây là một nhà thư pháp nổi tiếng, là người cô rất thích và ngưỡng mộ, cô cũng thường xuyên học theo cách viết chữ của ông ấy. Gia đình Phương Danh Nhã ngồi tại một bàn dành cho bốn người. Nhân viên phục vụ thấy có ba người, nên định dọn bớt một bộ chén đũa, nhưng Phương Danh Nhã lại ngăn lại, nói không cần, chỗ này cũng có người ngồi.
Cho đến khi Ninh Chấn Lâm đến, Nghiêm Kiều vẫn không thấy ai tới vị trí để trống tại bàn Phương Danh Nhã, chỉ thấy nhân viên phục vụ mang đến đó một ly kem pudding xoài. Phương Danh Nhã đặt ly kem pudding xoài ở vị trí còn trống, mẹ Phương Danh Nhã cũng đặt vào trong ly một chiếc thìa inox tinh xảo, như thể có một cô bé yêu thích đồ ngọt đang ngồi ở đó vậy.