Chào Em, Cô Giáo Của Tôi

Chương 64: Chương 64: Tay anh bị thương thì tắm thế nào?




Nghiêm Kiều mời Ninh Chân Lâm ngồi xuống ghế, làm bộ làm tịch chúc mừng năm mới, sau đó đi thẳng vào vấn đề: “Lần trước tôi đã nói qua điện thoại với bác rồi, chứng minh thư của Ninh Ninh sắp hết hạn, cần có hộ khẩu để làm lại.”

“Hơn nữa, chúng tôi cũng dự định kết hôn sớm.”

Ninh Chấn Lâm cau mày, dường như đang cân nhắc điều gì đó. Ông ta không phản đối việc Ninh Thư kết hôn với Nghiêm Kiều, cũng có thể nhìn ra tình cảm của Nghiêm Kiều dành cho Ninh Thư. Ông ta đã lật mặt hoàn toàn với Từ Mỹ Lan, Ninh Sương thì hư hỏng, bây giờ bản thân mới biết cái tốt của Ninh Thư.

Ninh Chấn Lâm muốn cứu vãn mối quan hệ cha con với Ninh Thư, cau mày hỏi: “Sao con bé không tự đến tìm tôi lấy?”

Nghiêm Kiều liếc nhìn Ninh Chấn Lâm một cái: “Tin tôi đi, nếu để cô ấy nói chuyện với bác, thì sự việc sẽ càng trở nên tồi tệ hơn.”

Anh biết Ninh Thư không muốn có bất cứ mối liên quan nào với nhà họ Ninh nữa.

Nghiêm Kiều: “Mối quan hệ cha mẹ và con cái sẽ không bị cắt đứt trên mặt pháp lý, nếu bác ly hôn với Từ Mỹ Lan, Ninh Ninh sẽ phải theo một trong hai người.”

Ninh Chấn Lâm là người khôn ngoan, vừa nghe đã hiểu ra vấn đề. Nếu ông ta cản trở sẽ càng đầy Ninh Thư ra xa.

Nghiêm Kiều lấy sổ hộ khẩu từ chỗ Ninh Chấn Lâm và bỏ nó vào túi của mình.

“Tiên sinh, nhà hàng chúng tôi đã hết chỗ rồi ạ.” Nhân viên phục vụ nói với hai người vừa bước vào: “Phiền ngài lấy số thứ tự xếp hàng bên ngoài ạ.”

Triệu Vũ Kiệt nhìn vào bên trong nhà hàng, nói với nhân viên phục vụ: “Tôi tìm người.” Nói xong liền dẫn theo một người phụ nữ khoảng bốn mươi tuổi bước vào.

Người phụ nữ này tên là Trần Như, khi còn trẻ làm nhân viên lễ tân tại một lớp học múa, sau đó khuôn mặt bị biến dạng nên đã bị sa thải. Trình độ văn hóa lại không cao, với rào cản đó nên chuyển sang làm nhân viên bán bảo hiểm. Công việc này không hề dễ làm, vừa căng thẳng lại chẳng dễ kiếm tiền. Không ngờ mới đầu năm mới đã có người tới tìm bà ta nói rằng muốn mua bảo hiểm.

Triệu Vũ Kiệt đi tới bên cạnh Ninh Chấn Lâm: “Ninh tiên sinh.”

Ninh Chấn Lâm không quen biết Triệu Vũ Kiệt nên cau mày nhìn anh ta, dường như đang cố nhớ lại xem mình đã gặp người này ở đâu.

Triệu Vũ Kiệt rất giỏi chém gió trước mặt người khác: “Tôi là tiểu Triệu đây, bữa tiệc chiêu đãi của ngân hàng ngài lần trước là do bên chúng tôi tổ chức, tôi chịu trách nhiệm lên kế hoạch, lúc đó đã gặp ngài một lần.”

Dường như Ninh Chấn Lâm đã bị lời nói của anh ta thuyết phục, nghi ngờ bản thân mình đã gặp nhưng lại quên mất.

Triệu Vũ Kiệt ngồi xuống: “Hai vị không ngại ghép bàn chứ?”

Nghiêm Kiều liếc nhìn Ninh Chấn Lâm: “Nếu đã là người quen của bác thì tôi thế nào cũng được.”

Triệu Vũ Kiệt mời Trần Như ngồi xuống: “Tìm một chỗ ăn cơm thật chẳng dễ dàng gì, bà không phiền chứ?”

Trần Như đã từng gặp Ninh Chấn Lâm, khi bà ta còn trẻ đã từng cặp kè với ông ta, khi đó ông ta cũng đã có gia đình, con gái lớn đến học múa tại trung tâm bà ta làm việc lúc đó, còn vợ thì đang mang thai. Bà ta đã hơn bốn mươi tuổi, trên mặt có một vết sẹo nhỏ, hình dáng mà bản thân luôn tự hào khi còn trẻ không còn nữa. Ngực xệ, bụng ngấn mỡ, những nếp nhăn hằn rõ trên khuôn mặt, sắc mặt nhợt nhạt trước áp bức của cuộc đời, trên người là những bộ quần áo rẻ tiền, nhăn nhúm.

Bà ta không muốn xuất hiện trước mặt người yêu cũ trong bộ dạng này, nhưng bà ta vẫn phải sống, phải kiếm tiền để nuôi bản thân và gia đình: “Tôi không sao, cứ ngồi đây đi.”

Nói xong liền lấy tài liệu bảo hiểm trong túi ra giới thiệu các gói bảo hiểm cho Triệu Vũ Kiệt.

Tất nhiên là Ninh Chấn Lâm cũng nhận ra Trần Như, sau khi họ chia tay, Từ Mỹ Lan đã giám sát ông ta rất chặt, nên hai người họ đã sớm cắt đứt, đã mười mấy năm không còn liên lạc gì với nhau.

Ông ta nhìn bộ dạng cười nói, uống rượu với người khác để giới thiệu bảo hiểm của bà ta, đột nhiên có chút ghê rợn, lập tức đứng dậy nói với Nghiêm Kiều: “Tôi có việc, phải đi trước đây.”

Trần Như ngước mắt nhìn Ninh Chấn Lâm một cái, hai người không nói chuyện, không ai muốn quen biết đối phương nữa.

Bên ngoài nhà hàng, qua lớp kính cửa sổ, có thể nhìn thấy rất nhiều người đang đi dạo quanh khu mua sắm, chủ yếu là cả gia đình lôi kéo nhau ra ngoài.   

“Ba.” Ninh Chấn Lâm nghe thấy giọng Ninh Sương, quay lại thì thấy Từ Mỹ Lan và những người thân bên phía gia đình bà ta.

Ninh Sương chạy tới, nắm lấy cánh tay Ninh Chấn Lâm làm nũng: “Ba, sao ba lại tới trung tâm mua sắm một mình vậy?”

Cô gái nói xong liền ngẩng đầu lên nhìn biển hiệu nhà hàng: “Ba đi ăn cơm sao?”

Ninh Chấn Lâm ừm một tiếng: “Ba có hẹn với bạn.”

“Bạn.” Từ Mỹ Lan đi tới, giọng nói ác ý: “Bạn kiểu gì, nam hay nữ, ngực to hay ngực nhỏ?”

Ninh Chấn Lâm nhìn Từ Mỹ Lan chẳng biết nói tình nói lý, gần đây bà ta đã trở nên vô cùng điên cuồng, trước mặt bao nhiêu người trong nhà mà dám nói chuyện như vậy.

Ninh Chấn Lâm trầm mặt, giọng nói hiển nhiên không vui: “Nghiêm Kiều, bạn trai của Ninh Ninh.”

Từ Mỹ Lan nhìn lướt qua nhà hàng một lượt: “Sao không thấy?”

Bà ta nhìn thêm vài cái thì thấy Trần Như. Cả đời này bà ta cũng không thể quên khuôn mặt đã hủy hoại gia đình mình.

Từ Mỹ Lan như hóa điên, lớn tiếng hỏi Ninh Chấn Lâm: “Nghiêm Kiều, ông nói cho tôi biết, Nghiêm Kiều ở đâu?”

Ninh Chấn Lâm quay đầu lại, chỉ thấy Trần Như ngồi trên ghế, cả Nghiêm Kiều và tiểu Triệu nào đó đều đã biến mất. Trần Như cũng nhìn về phía họ, bắt gặp ánh mắt Từ Mỹ Lan liền vội vàng cúi đầu xuống. Bà ta đã biết Từ Mỹ Lan là một người phụ nữ điên, năm đó Từ Mỹ Lan đã cầm chai Axit sunfuric đến nơi làm việc để tạt lên mặt bà ta, nếu như không tránh kịp thì cái mạng này đã chẳng còn rồi.

Từ Mỹ Lan đang định lao vào nhà hàng nhưng Ninh Chấn Lâm đã tóm lấy cánh tay bà ta, lớn tiếng khiển trách: “Bà bình tĩnh chút đi!”

Từ Mũ Lan quay đầu lại, cười lạnh: “Tôi mới không ở nhà có hai ngày, ông đã đi tìm tình nhân cũ, tro tan lại bắt đầu cháy có phải không?”

Ánh mắt bà ta gần như cuồng dại, nếu Ninh Chấn Lâm không dùng lực thì cơ bản là chẳng thể ngăn được bà ta. Người bên đằng ngoại nhà Từ Mỹ Lan chạy tới, vừa mắng mỏ Ninh Chấn Lâm không biết điều, vừa khuyên nhủ Từ Mỹ Lan, cuối cùng là lôi kéo người rời đi. Trước khi rời đi, Từ Mỹ Lan còn lớn tiếng quát tháo rằng dù bà ta có chết cũng không bao giờ ly hôn để Ninh Chấn Lâm có cơ hội để đến với đồ đĩ điếm Trần Như kia. Ninh Chấn Lâm vì tiếng ồn ào đến đau đầu, xoa xoa huyệt thái dương.

Khi sự việc mười sáu năm trước xảy ra, lúc đó ông ta đã cảm thấy trạng thái tinh thần của Từ Mỹ Lan có vấn đề, ông ta vì trong lòng cảm thấy hổ thẹn với bà ta, nên cho rằng bà ta là do đau lòng cộng thêm tức giận mới thường xuyên trở nên cuồng loạn như vậy. Bây giờ xem ra, tinh thần của bà ta sẽ chẳng bao giờ khá lên nổi.

Ông ta đã từng đề cập đến việc đưa bà ta đi gặp bác sĩ tâm lý, hoặc đến khám tại khoa thần kinh và tâm lý tại bệnh viện, nhưng bà ta không chịu, còn mắng chửi ông ta, nói ông ta coi vợ mình như một kẻ tâm thần, mất trí.

Hơn mười năm qua, Ninh Chấn Lâm đã sống dưới áp lực tinh thần của vợ, tâm trạng bất ổn có thể bộc phát bất cứ lúc nào, cuộc sống chẳng hề vui vẻ gì. Đây có lẽ chính là quả báo, đó là sự trừng phạt của ông trời cho việc phản bội lại gia đình và bỏ mặc Ninh Thư của ông ta. Đã nhận nuôi con bé nhưng lại chẳng nuôi nấng tử tế. Khi còn nhỏ, lúc cô cần nhất thì lại không có được đầy đủ tình yêu của ba, đến khi lớn lên, cô lại không cần đến nó nữa.

Ninh Chấn Lâm đứng ở cửa nhà hàng đợi, cho đến kho Nghiêm Kiều đi ra.

Ông ta bước lên phía trước, hỏi: “Là cậu sắp xếp phải không?”

Nghiêm Kiều không phủ nhận.

Ninh Chấn Lâm cau mày nói: “Tôi đã đưa hộ khẩu cho cậu rồi, cậu đã đạt được mục đích của mình, tại sao còn tính toán với tôi, không thấy như vậy là quá tàn nhẫn hay sao?”

Nghiêm Kiều nhướng mắt, giọng nói lạnh lùng: “Xin lỗi, tôi không để ý tới cảm nhận của người đã từng làm hại Ninh Ninh.”

Từ Mỹ Lan, Trần Như, Ninh Chấn Lâm, Ninh Sương, có người nào tính người đó.

Ninh Chấn Lâm biết mình sai nên không có tư cách để chất vấn Nghiêm Kiều nữa, giọng nói cũng bình tĩnh hơn một chút: “Từ Mỹ Lan thấy tôi và Trần Như xuất hiện cùng với nhau, bà ấy lại chuẩn bị càng phát điên hơn rồi.”

Nghiêm Kiều liếc nhìn Ninh Chấn Lâm một cái, không lên tiếng mà xoay người rời đi.

Ninh Chấn Lâm nhìn bóng lưng Nghiêm Kiều đang bước đi, chợt hiểu ra, ý đồ của anh là muốn đưa Từ Mỹ Lan vào bệnh viện tâm thần.

Điên, toàn một lũ điên.

Tận mắt thấy chồng mình và người tình cũ xuất hiện trong cùng một nhà hàng, Từ Mỹ Lan càng thêm nghi ngờ, tinh thần căng thẳng đến cực hạn, nhìn không nổi những người ngực lớn, nghe không nổi chữ tam trong tiểu tam, chữ cắp, trong ăn cắp. Bà ta thường xuyên tỉnh giấc trong cơn ác mộng, mơ thấy mười sáu năm về trước, không lâu sau khi sinh ra Ninh Sương, bà ta đã bắt được Ninh Chấn Lâm và Trần Như ở trên giường với nhau. Những hình ảnh đó đã kích thích khiến thần kinh bà ta vô cùng rối loạn. Để những hình ảnh đó biến mất khỏi đầu, bà ta liên tục đập đầu vào tường, cho đến khi trán chảy đầy máu, khiến lũ trẻ trong gia đình bên ngoại sợ hãi khóc thét. Vụ việc làm bùng lên ngọn lửa.

Tác là con trai mới lên ba tuổi của nhà cậu Ninh Sương, thằng bé đang tập đọc, luôn mồm nói: “Ba, Ba, Ba.” (Ba ở đây đọc là Tam.)

Chữ Tam lại được chia thành loại chữ viết hoa và chữ viết thường, nên đứa nhỏ đã đọc thành: “Tiểu tam, tiểu tam, tiểu tam.”

Từ Mỹ Lan suy sụp hoàn toàn, nhất thời mất kiểm soát đẩy ngã đứa trẻ, khiến thằng bé văng ra xa vài mét, suýt nữa ngã ra khỏi ban công tầng mười. Đây là một đứa trẻ ngoan, trong nhà được nhiều người cưng chiều, mợ của Ninh Sương sợ đến mức tim suýt ngừng đập, sau đó đã cãi nhau một trận với Từ Mỹ Lan. Cả nhà họ Từ đều đang đổ lỗi cho Từ Mỹ Lan, mợ của Ninh Sương vô cùng tức giận, mắng chửi bà ta là một kẻ điên, bảo bà ta đến khoa tâm thần khám bệnh. Những người còn lại trong nhà họ Từ, bao gồm cả ông bà ngoại của Ninh Sương đều im lặng. Im lặng động nghĩa với cam chịu, chấp nhận.

Họ không thể không nhận ra rằng tinh thần của Từ Mỹ Lan ngày càng trở nên bất thường, lần này bà ta suýt chút nữa thì đẩy sinh mệnh nhỏ bé, quý giá của gia đình xuống lầu, sau này ai biết được bà ta sẽ mất kiểm soát tới mức nào và làm ra những chuyện không thể cứu vãn nào nữa. Những người trong gia đình họ Từ không dung thứ cho Từ Mỹ Lan, bảo bà ta hoặc là đến bệnh viện khám hoặc là về nhà họ Ninh. Từ Mỹ Lan suy sụp khóc lóc thảm thiết, bà ta đã bị gia đình bỏ rơi. Chồng cũng bỏ đi theo tình nhân cũ, không cần bà ta nữa.

Chiều ngày mùng bảy tết, Ninh Chấn Lâm nhận được điện thoại của Ninh Sương.

Ninh Sương khóc lóc trong điện thoại, nói: “Ba, cậu và mợ muốn đưa mẹ đến bệnh viện điều trị, ba đến xem mẹ thế nào đi ba.”

Ninh Chấn Lâm nhanh chóng đến nhà họ Từ.

Nhà họ Từ có ý định muốn đưa Từ Mỹ Lan đến gặp bác sĩ tâm thần hoặc khoa tâm lý để khám với bác sĩ tâm lý. Nếu thần kinh bà ta thực sự có vấn đề, thì bà ta không thích hợp ở nhà với bọn trẻ, cũng không được ra ngoài, ngộ nhỡ làm tổn hại đến người đi đường thì phải làm thế nào. Hai năm trở lại đây, có rất nhiều tin tức về việc bệnh nhân tâm thần chém trọng thương người qua đường, người qua đường thì vô tội còn người nhà bệnh nhân thì đáng trách.

Từ Mỹ Lan nhìn Ninh Chấn Lâm nói chuyện với nhà họ Từ, trong lòng đột nhiên bình tĩnh trở lại, rất lâu cũng không lên tiếng, lẳng lặng ngồi trên ghế sofa bên cạnh. Nghe thấy bọn họ muốn đưa mình đến gặp bác sĩ lập tức không còn cuồng loạn như vừa rồi nữa. Tất cả đều cho rằng bà ta đã khá hơn, cho đến khi nhân lúc mọi người không chú ý, Từ Mỹ Lan đã lao ra khỏi phòng khách, chạy ra bên ngoài bắt một chiếc xe phóng đi mất.

Ninh Thư đứng trên ban công lầu hai để đón ánh nắng mặt trời, từ xa nhìn thấy một chiếc taxi đậu trước cổng biệt thự. Từ Mỹ Lan ra khỏi xe và bắt đầu dùng chân đá vào cửa phát ra tiếng 'bang, bang, bang'.

Ninh Thư chẳng hề hoảng hốt, cánh cổng này rất kiên cố, chỉ cần không mở từ bên trong thì cho dù Từ Mỹ Lan có đá đến gãy chân cũng chẳng thể đạp mở được cửa.

Ninh Thư yên lặng nhìn Từ Mỹ Lan. Bà ta trông già hơn vài tuổi so với lần gặp gần đây nhất, tóc mai đã bạc trắng, không được chải chuốt, có hơi rối. Bà ta đang mặc một bộ đồ ngủ bằng vải bông dày, chân đi dép lê.

Ninh Thư biết bộ đồ ngủ đó, đã có rất nhiều lần cô muốn tựa vào bộ đồ ngủ đó, muốn được Từ Mỹ Lan ôm cô vào lòng, dỗ dành cô đi vào giấc ngủ. Nhưng không, từ khi Ninh Chấn Lâm có bồ bịch bên ngoài, Ninh Sương ra đời, thì đến một lần cô cũng không có được. Vốn dĩ Từ Mỹ Lan chỉ là một nạn nhân đáng thương, nhưng bà ta lại đặt nỗi đau của mình lên người một bé gái vô tội và biến cô thành kẻ có tội.

Từ Mỹ Lan vừa đá vào cửa vừa hét to: “Đồ nghiệt chủng không ai cần đến, mau ra đây.”

Bà ta luôn tin rằng bi kịch của cuộc đời mình đều bắt nguồn từ Ninh Thư. Nếu khi còn nhỏ cô không làm ầm lên vì muốn đi học múa thì Ninh Chấn Lâm đã không gặp gỡ được Trần Như và mọi chuyện sẽ không thành ra thế này. Giờ đây, bà ta bị những người thân của mình phản bội, đến cả người nhà cũng nói bà ta có bệnh. Mà người đã hại bà ta lại đang uống trà, tắm nắng trong một căn biệt thự rộng lớn!

Từ Mỹ Lan đá đến mức các ngón chân bật máu, bà ta vừa ngồi trên mặt đất giữ chặt chân mình vừa lớn tiếng mắng chửi.

Ninh Thư đứng bên cửa sổ, không hề nhúc nhích, buồn bực nghĩ đến bản thân mình phải lấy lòng một con người như vậy hơn mười năm trời. Nghĩ lại cũng không phải là khó hiểu, không lấy lòng Từ Mỹ Lan, thì cô sẽ chẳng có nhà đề về.

Hôm nay Nghiêm Kiều không đi làm, anh đang ở dưới lầu làm cơm cho Ninh Thư, vừa mới cho đường vào món sườn xào chua ngọt, thì nghe thấy tiếng đạp cửa của Từ Mỹ Lan. Anh chậm rãi rửa tay, cởi tạp dề, ngồi trên sofa bên bàn trà, cầm con dao sắc bén gọt táo, cắt được một nửa thì dừng lại, đi ra mở cổng biệt thự.

Ninh Thư không biết tại sao Nghiêm Kiều lại muốn Từ Mỹ Lan vào nhà, anh cũng không cho cô xuống lầu, chỉ nói với cô rằng bất kể nghe thấy tiếng động gì cũng không được xuống dưới.

Cô đi đi lại lại quanh phòng ngủ, cuối cùng vẫn không thể yên tâm. Khi mở cửa phòng ngủ, cô thấy một vệt máu đỏ tươi, người bị thương là Nghiêm Kiều, cánh tay của anh bị con dao gọt trái cây cứa phải, bộ quần áo ở nhà bị thủng một mảng dài, máu không ngừng chảy ra, rơi xuống sàn gỗ rắn chắc.

Từ Mỹ Lan đang nhìn xuống con dao gọt trái cây dính máu trên tay mình, như thể không dám tin rằng bản thân mình lại đâm chém người khác. Chỉ có người bị bệnh tâm thần mới cầm dao chém người bừa bãi, bà ta không phải kẻ điên, cũng không mất trí. Vừa ngẩng đầu, lại thấy người đàn ông trước mặt khẽ cong môi. Trên mặt anh không có bất cứ biểu hiện đau đớn nào, khóe môi cong lên như đường chân trời khi màn đêm buông xuống. Khuôn mặt lấm tấm những vết máu như một bóng ma bò ra từ địa ngục, nguy hiểm và hung tợn, không thấy bất cứ điểm hiền lành, nho nhã nào của thường ngày.

“Aaaaaa.” Từ Mỹ Lan hét lên một tiếng tâm tê liệt phế, chói tai.

Ninh Thư nhìn thấy máu chảy từ cánh tay Nghiêm Kiều, tim cô run rẩy, lo lắng tới mức gần như bật khóc.

Cô từ trên lầu chạy xuống, lấy khăn quấn lên vết thương của Nghiêm Kiều: “Anh ấn giữ đi.”

Giọng cô lạnh cóng, định quay người về phía Từ Mỹ Lan, nhưng Nghiêm Kiều lại nắm lấy cổ tay cô, bảo vệ cô phía sau lưng mình.

Từ Mỹ Lan nhìn thấy Ninh Thư, như bất chấp tất cả, bà ta cầm con dao gọt trái cây lao tới. Nhưng bị Nghiêm Kiều đánh vào cổ tay, “Bốp' một tiếng, con dao rơi xuống sàn. Chỉ cần anh không muốn, thì Từ Mỹ Lan chẳng bao giờ làm anh bị thương được, trừ phi chính anh muốn bà ta đâm mình. Muốn đạt được mục đích, thì phải trả giá, chỉ chảy một chút máu mà thôi, giao dịch này thực sự quá lời.

Từ phía xa, tiếng còi 'Pi pô, pi pô, pi pô' của xe cảnh sát truyền tới, xe cấp cứu cũng nhanh chóng đến.

Cuối cùng, Từ Mỹ Lan được chẩn đoán có vấn đề về thần kinh và được đưa đến bệnh viện tâm thần để điều trị sau khi người nhà đã ký tên đồng ý chấp nhận trị liệu.

  ——

Nghiêm Kiều đứng ở cửa phòng Ninh Thư gõ cửa: “Ninh Ninh, mở của cho anh.” Gọi mấy lần vẫn không thấy ai mở cửa.

Ninh Thư tức giận, cô cảm thấy nghẹt thở khi nghĩ đến việc ngộ nhỡ Từ Mỹ Lan đâm trung tim hoặc yết hầu Nghiêm Kiều, cô không thể chấp nhận loại khả năng hay kết quả này. Mặc dù Nghiêm Kiều đã giải thích với cô rằng Từ Mỹ Lan cơ bản không thể làm hại anh. Vị trí mà anh để bà ta đâm vào nhìn thì có vẻ chảy rất nhiều máu nhưng thực chất sẽ không gây tổn hại gì khác cho cơ thể anh.

Ninh Thư ra mở cửa, nhìn lướt qua lớp băng dày quấn quanh cánh tay Nghiêm Kiều, trầm mặc nói: “Anh cố tình phải không?”

Nghiêm Kiều không lên tiếng.

Ninh Thư biết thói quen của Nghiêm Kiều, anh thường gọt trái cây trong bếp hoặc ở phòng ăn, rất hiếm khi mang ra bàn trà ngoài phòng khách.

Cô nhìn anh với đôi mắt đỏ hoe, mắng: “Anh không muốn sống nữa à?”

Nghiêm Kiều tiến lên phía trước nửa bước, vươn tay ôm lấy Ninh Thư, nhưng lại bị cô hẩy ra: “Đừng có chạm vào em.”

Thực ra trong thâm tâm cô luôn biết Từ Mỹ Lan là một kẻ mất trí, con dao trên tay bà ta như quả bom hẹn giờ. Hết lần này đến lần khác nhảy ra muốn đâm cô, chỉ có điều không biết là ngày nào. Cũng giống như việc của Đinh Hạo Sơ lần trước, Từ Mỹ Lan mua hotsearch để hãm hại cô, khiến cô không thể làm giáo viên được nữa, muốn dìm chết cô. Cô biết sớm muộn gì Từ Mỹ Lan cũng sẽ gặp quả báo, có thể là ngày mai, cũng có thể là năm sau, hoặc nhiều năm sau nữa.

Nghiêm Kiều đã rút ngắn quãng thời gian đó thành ngày hôm nay, đem những tổn hại mà Từ Mỹ Lan có thể gây ra cho cô hoặc những người vô tội khác dồn hết lên người anh. Để ngăn chặn Từ Mỹ Lan dùng con dao này đâm cô, giúp cô đỡ lấy nó.

Anh thực sự rất thông minh và mưu trí, giải quyết được mối rắc rối lớn là Từ Mỹ Lan đồng thời cũng để bản thân mình có thể rút lui, ngoại trừ một vết chém xuất hiện trên cánh tay. Cô biết anh là vì muốn tốt cho cô, cũng chính vì biết điều đó nên cô càng cảm thấy đau khổ và tức giận. Cô giận anh, càng giận bản thân mình hơn, nếu không có cô, anh sẽ không phải chịu đau đớn như vậy.

Nghiêm Kiều thấy sắc mặt Ninh Thư không tốt, nên cũng không dám nhúc nhích, anh thấp giọng xin lỗi cô: “Ninh Ninh, anh xin lỗi, sau này anh sẽ không làm vậy nữa.” Nói xong lại học theo cách mọi khi cô hay làm nũng, anh nắm lấy cánh tay cô lắc qua lắc lại.

Ninh Thư nhìn đôi môi có chút tái nhợt vì mất máu của Nghiêm Kiều: “Bữa tối để em làm, anh về phòng nằm đi.”

Nghiêm Kiều không muốn ở một mình, nên đi theo Ninh Thư như cái đuôi, lại bị cô trừng mắt nhìn lại.

Ninh Thư mua rất nhiều gan heo, làm gan heo xào hành tây, gan xào cay, Pate gan, canh gan heo. Cô và Lễ Lễ gọi đồ ăn bên ngoài, còn toàn bộ gan heo để Nghiêm Kiều ăn. Tay nghề nấu nướng của cô không tốt, mùi tanh của gan heo rất nồng, người khác rất khó mà bỏ vào miệng, nhưng Nghiêm Kiều không dám không ăn, cố gắng ăn hết phân nửa, đến mức mặt sắp biến thành màu gan heo luôn rồi.

Sau khi ăn tối, Lễ Lễ rửa bát đĩa trong bếp, Nghiêm Kiều bị bắt về phòng nghỉ ngơi, còn Ninh Thư lại bực tức ở trong phòng.

Một lúc sau, có tiếng gõ cửa phòng cô, giọng Nghiêm Kiều truyền vào: “Ninh Ninh?”

Ninh Thư không đáp lại, người bên ngoài gõ thêm vài cái rồi dừng lại. Cô nghi ngờ anh đang núp ngoài cửa, đợi mình mở cửa rồi chen vào. Cô nhìn thấu ý định của anh, nhưng vẫn đứng dậy mở cửa. Không ngoài dự đoán, anh dùng chân chặn khe cửa lại, rồi nhân cơ hội đó chen vào phòng.

Ninh Thư không ngăn được Nghiêm Kiều, nên nằm trên giường cuộn cả người trong chăn bông. Một bên nệm chợt lún xuống, cô lại càng thu mình vào trong chăn. Nghiêm Kiều kéo chăn bông ra, người bên trong chăn lại càng tóm chặt hơn, không cho anh chạm vào, kể cả chăn cũng không.

Anh có chút đau khổ gãi gãi sau gáy, bình thường mấy câu vô liêm sỉ tuôn ra như suối, lúc này đột nhiên lại chẳng biết dỗ dành cô thế nào, đợi thêm một lúc lâu cũng không thấy người trong chăn động đậy.

Anh lên giường, giơ cánh tay bị thương lên, nằm bên cạnh, nhìn chiếc chăn bông màu hồng trên người cô. Rất lâu sau chiếc chăn cũng không động đậy, anh có chút lo sợ cô sẽ bị ngạt, nên vươn tay muốn kéo góc chăn xuống, lại bị người bên trong hất ra.

Xác nhận cô vẫn còn sống, anh thở phào một hơi nhẹ nhõm, dựa sát vào người cô, khẽ lay lay: “Anh sai rồi, Ninh Ninh, đừng giận nữa được không?”

“Ngoan, ra đây đi, nếu em bị ngạt thở thì phải làm thế nào?”

Giọng nói đau khổ của người con gái phát ra từ trong chăn: “Anh lo em bị ngạt chết vậy em thì không lo anh bị đâm chết sao?”Anh lập tức nghe ra giọng cô có chút không ổn, nên kéo chăn ra, lại bị cô chặn lại, nhưng lần này anh không nhường cô nữa, mà dứt khoát kéo thật mạnh. Chăn bông ướt đẫm, khóe mắt ngấn nước, không biết cô đã khóc bao lâu, mà không hề phát ra tiếng động, cũng không run rẩy, chỉ có hai hàng nước mắt là không ngừng chảy xuống.

Ninh Thư bị ánh sáng đột ngột làm cho giật mình, cô lấy tay che mắt lại, không thèm nhìn anh cũng không cho anh nhìn.

Anh đau lòng nhìn cô, muốn ôm cô nhưng lại bị cô dùng chân đá.

Ninh Thư ngẩng đầu nhìn Nghiêm Kiều, cố ý khiến anh tức giận: “Nếu anh chết rồi, em sẽ đi tìm người đàn ông khác, để anh ta ở trong phòng của anh, ngủ trên giường anh, còn...”

Mấy chữ 'Ngủ với bạn gái anh' cô không dám nói, vì sợ nói ra sẽ bị anh giết chết.

Nghiêm Kiều dùng đầu ngón tay lau đi những giọt nước mắt trên khóe mắt Ninh Thư: “Đừng nói đến việc tìm người đàn ông khác, cho dù anh có chết, em cũng không được tìm người đàn ông khác.”

Ninh Thư từ trên giường ngồi dậy, nhìn anh nói: “Anh nỡ lòng để em thành quả phụ, để em một mình cô đơn đến chết sao?”

Nghiêm Kiều khẽ động hai hàng mi: “Em sẽ không phải cô đơn một mình, mà sẽ nuôi dạy con của chúng ta thật tốt.”

Ninh Thư nghiêng đầu: “Ai sinh con cùng anh?”

Nghiêm Kiều: “Vậy nên, phải tranh thủ lúc anh còn sống, mau chóng mang thai thì hơn.”

Ninh Thư lại nghe thấy anh đang trêu chọc mình, liền cầm gối lên muốn đánh anh, nhưng nghĩ đến vết thương ở cánh tay anh, nên lại đặt gối xuống.

Ninh Thư: “Em muốn đi ngủ, anh ra ngoài đi.”

Nghiêm Kiều liếc nhìn thời gian: “Ngày mai đi làm lại rồi, nên ngủ sớm một chút.”

Anh từ trên giường bước xuống, vươn tay xoa mái tóc cô, nhưng lại bị cô né tránh, vẫn không cho anh chạm vào người.

Nghiêm Kiều trở về phòng, cảm thấy có chút lạc lõng. Cho dù đối phó và tính toán với người ngoài thế nào đi chăng nữa cũng không cảm thấy gì, cũng chưa từng sợ hãi điều gì cả. Điều đầu tiên anh sợ là người con gái của anh khóc, thứ hai là sợ cô không để ý đến anh.

Anh lấy quần áo ngủ trong phòng, chuẩn bị vào phòng tắm tắm rửa, mới nhớ ra cánh tay mình đang bị thương, không được để dính nước, cũng không tiện tắm. Nhưng không tắm lại rất khó chịu, ngủ không nổi.

Lễ Lễ đã ngủ rồi, anh không muốn đánh thức thằng bé. Ninh Thư thì vẫn đang tức giận, chắc chắn không thèm để ý đến anh. Anh cầm bộ đồ ngủ của mình, đứng ở cửa phòng tắm một lúc lâu. Đột nhiên bên ngoài có tiếng gõ cửa, anh mở cửa thì thấy cô đang đứng bên ngoài, hùng hùng hổ hổ ngước mắt nhìn mình.

Anh cho rằng cô lại đến mắng mình, thực sự anh đáng bị ăn mắng. Nếu nghĩ theo một góc độ khác, nếu cô cố ý khiến mình bị thương, lúc đó anh còn tức giận hơn cả cô hiện tại.

Nghiêm Kiều cúi thấp đầu xuống, như một đứa trẻ mắc lỗi, chờ bị mắng. Nhưng lại nghe thấy tiếng cô khẽ thở dài, giọng nói đầy thương xót: “Tay anh bị thương thì tắm thế nào?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.