Mùng tám tết, kỳ nghỉ của khối mười hai kết thúc, bắt đầu lao vào học bù, chỉ còn 115 ngày nữa là đến kỳ thi đại học.
Sáng sớm Ninh Thư đã đến lớp kiểm tra học sinh ôn bài buổi sáng. Đã gần mười ngày không gặp, lũ nhóc ở nhà mập ra không ít, sắc mặt cũng rất hồng hào, Ninh Thư còn tưởng vừa qua kỳ nghỉ cả lớp sẽ trở nên lười biếng, nhưng không ngờ rằng kỷ cương trong lớp lại khá tốt. Ngoại trừ hai, ba người đến muộn ra thì còn lại tất cả đều đang chăm chỉ ôn bài.
Cô đi quanh lớp vài vòng, sau đó đứng ở cửa lớp học cho thoáng. Từ đây có thể nhìn ra sân vận động, Nghiêm Kiều bị thương ở cánh tay nên đang đứng một bên giám sát việc tập luyện của các học sinh trong đội thể thao.
Kỳ thi thể chất là vào giữa tháng tư, vẫn còn hai tháng nữa, dự kiến trong khoảng thời gian tới Nghiêm Kiều sẽ tương đối bận rộn. Ninh Thư đề nghị anh xin nghỉ ở nhà nghỉ ngơi để hồi phục vết thương, nhưng anh không chịu, khăng khăng đòi đến trường làm việc.
Thực ra anh cũng chẳng mấy hứng thú với việc dạy học, mà chỉ thích cảm giác gặp người mình yêu thương trong khuôn viên nhà trường, điều này có thể khiến anh vui vẻ mãi cho tới tận lần tình cờ gặp mặt tiếp theo.
Cũng may là vết thương trên cánh tay anh không quá nghiêm trọng, nếu chăm sóc cẩn thận sẽ lành rất nhanh.
Hết giờ tự học buổi tối, Ninh Thư đi xuống từ tòa nhà dạy học, nhìn thấy Nghiêm Kiều đang đợi cô dưới cây phong to lớn, liền lập tức chạy về phía anh.
Nghiêm Kiều nắm tay Ninh Thư, vừa cho vào túi để sưởi ấm, vừa dắt cô về nhà. Vừa tan học, bên ngoài cổng trường đâu đâu cũng là người. Nghiêm Kiều nhận thấy bước chân Ninh Thư dần chậm lại, anh nhìn theo hướng ánh mắt của cô.
Tạ Thành Thành đang đeo cặp sách, mẹ cậu tới đón, trên tay còn cầm một chiếc áo khoác to màu xanh bộ đội khoác lên người cho cậu: “Mặc vào.”
Tạ Thành Thành không chịu: “Không mặc.” Cổng trường đều là các bạn cùng lớp, thấy cậu mặc chiếc áo to xù như con gấu thế này chắc chắn bị cười cho thối mũi.
Mẹ Tạ dứt khoát nắm lấy tay Tạ Thành Thành, nhét vào ống tay áo: “Ngồi xe điện lạnh lắm, không mặc không được.”
Tạ Thành Thành bị mẹ cằn nhằn đến đau cả tai, nên nghe lời mặc áo vào, ngồi phía sau xe: “Đi thôi, mẹ của con ơi.”
Mẹ Tạ lại đội thêm cho cậu chiếc mũ len, sau đó kéo hai bên tai chiếc mũ xuống, rồi mới hài lòng lái xe rời đi.
Nghiêm Kiều tiếp tục đưa Ninh Thư về nhà, nắm chặt lấy tay cô trong túi: “Có nhớ mẹ không?”
Ninh Thư cúi đầu, trầm mặc hồi lâu, mím chặt môi: “Không biết.”
Một mặt cô rất tò mò không biết người sinh ra mình trông như thế nào, có cuộc sống ra sao. Một mặt cô lại sợ rằng mình thực sự bị bọn họ bỏ rơi, ít nhất đó là những gì Từ Mỹ Lan đã nói. Nếu cô thật sự bị bỏ rơi thì thà rằng không tìm thấy ba mẹ còn hơn. Nhiều người vứt bỏ những bé gái bởi vì gia đình trọng nam khinh nữ, muốn sinh con trai, nên đã bỏ rơi con gái của mình. Ba mẹ như vậy không dành tình yêu thương cho cô, sẽ chỉ để cô chăm sóc hỗ trợ cho em trai, vướng bận cả đời, chẳng bao giờ dứt được. Cô không muốn sống những ngày tháng như vậy, cũng không muốn liên lụy đến Nghiêm Kiều.
Cô chưa bao giờ cảm thấy mình thiếu thốn so với người khác, chỉ cần nghĩ đến Nghiêm Kiều, nghĩ tới hai mươi bốn món quà anh tặng cho mình sẽ lập tức cảm thấy tràn ngập niềm vui sướng, cô quay lại nhìn anh cười: “Em có anh và Lễ Lễ là quá đủ rồi.”
Đến cửa Thanh Nịnh, Ninh Thư thấy Tôn Hiểu Thiến đang cãi nhau với Triệu Vũ Kiệt, hai người không biết lại xảy ra mâu thuẫn gì mà cãi nhau từ mùng hai tết tới bây giờ.
Ninh Thư đi vào bếp lấy một xiên kẹo hồ lô, cầm đến đưa lên miệng Nghiêm Kiều, nở nụ cười ngọt ngào: “Ninh Ninh đút kẹo hồ lô cho anh này.”
Nghiêm Kiều mỉm cười cắn một miếng, rồi cúi đầu hôn lên môi cô, đút cho cô ăn.
Về đế nhà, Ninh Thư rót cho Nghiêm Kiều một ly nước, lại gọt ít trái cây mang lên phòng cho anh: “Anh vì em mà bị thương, em sẽ chăm sóc anh thật cẩn thận.”
Nghiêm Kiều ôm lấy Ninh Thư, để cô ngồi trên đùi mình, cười xấu xa: “Người anh ngứa, có gãi giúp anh không?”
Ninh Thư đứng dậy khỏi người Nghiêm Kiều, lùi lại phía sau nửa bước: “Không gãi.”
Nghiêm Kiều nhìn hai má ửng hồng của Ninh Thư, kìm chế không được lại trêu chọc cô: “Cái gì cần thấy, cái gì không cần thấy, tối qua chẳng phải đã nhìn cả rồi sao, sao vẫn còn xấu hổ?”
Tối qua cô tắm cho anh, sợ nước dính vào vết thương của anh, nên không dùng vòi sen, mà chỉ lấy nước ấm rồi dùng khăn lau qua người cho anh một lượt.
Nghiêm Kiều đánh răng xong, bảo Ninh Thư cởi quần áo giúp mình, âm thanh trầm thấp, cố ý thở hổn hển: “Ninh Ninh ngoan, giúp anh.”
Tối qua, không thấy anh phóng túng như vậy, bởi vì cô đang giận anh, nên anh không dám. Hôm nay thấy cô không còn tức giận nữa, liền lập tức dở thói lưu manh. Mùa đông mặc áo len, cởi ra mặc vào thật bất tiện, Ninh Thư là người dễ mềm lòng, không để ý đến Nghiêm Kiều đang trêu chọc mình, mà giúp anh cởi áo.
Tối qua lần đầu tiên thấy anh khỏa thân, cô cảm thấy vô cùng xấu hổ khi nhìn, hễ nhìn là mặt lập tức đỏ rực cả lên, hôm nay bạo dạn hơn hôm qua một chút, dám nhìn chằm chằm vào anh. Thân hình anh rất rắn chắc, cơ bắp khỏe mạnh, nhưng người thường xuyên tập luyện thể thao đều như vậy.
Cô vươn ngón tay chọc vào bắp thịt của anh, vừa chọc vừa nhỏ giọng đếm: “Một, hai...”
Có tổng cộng sáu múi cơ căng tràn sức sống, dường như có thể bùng phát bất cứ lúc nào. Tim cô loạn nhịp mấy lần, lại nghĩ đến giấc mơ trong đêm giao thừa, thân thể người đàn ông trước mặt hòa vào hình ảnh trong mơ, khiến mặt Ninh Thư đỏ như quả cà chua chín trong vườn rau mùa hè, vừa nóng vừa đỏ.
Ninh Thư xoay người vắt chiếc khăn ấm, lau lên người anh.
Anh quá cao, cô giơ tay lên rất mỏi, nên lấy một chiếc ghế đẩu nhỏ, đứng lên trên giúp anh lau, đồng thời nói nhỏ: “Sao anh lại cao thế này làm gì chứ?”
Giọng nói của người đàn ông có chút khàn khàn: “Cao lớn sẽ khỏe mạnh.”
“Em đang gãi ngứa cho anh đấy à?”
Sức lực trên của tay Ninh Thư tăng lên một chút, cô đứng trên ghế lau lưng cho anh, vừa cúi đầu nhìn xuống một cái liền lập tức rời tầm mắt đi chỗ khác, giọng nói nhỏ như muỗi kêu: “Sao anh lại thế nữa rồi?”
Nghiêm Kiều: “Khi nhớ em thì sẽ như vậy.”
Ninh Thư vùi mặt sau lưng Nghiêm Kiều: “Vậy nó cứ dựng đứng lên như thế có bị mệt không?”
Quả táo Adam của Nghiêm Kiều khẽ lăn, giọng nói trầm tới mức khó phát ra âm thanh: “Không mệt, nhưng nóng đến mức khó chịu.”
Ninh Thư bước lên bước xuống trên chiếc ghế, dùng chiếc chậu khác lấy thêm chút nước lạnh, rồi giặt khăn đưa cho Nghiêm Kiều: “Vậy anh lau cho nó hạ nhiệt chút đi.”
Nghiêm Kiều không đón lấy: “Dùng cái này không có tác dụng.”
Ninh Thư lại tiếp tục nhúng khăn vào nước ấm, vừa lau cánh tay giúp Nghiêm Kiều, vừa nói: “Vậy phải làm thế nào, hay là ngâm nó vào nước lạnh?”
Nghiêm Kiều: “Không cần, em lau nhanh lên, lau xong thì ra ngoài đi.”
Ninh Thư: “Anh...”
Nghiêm Kiều: “Đúng, chính là những gì em đang nghĩ.”
Ninh Thư không dám lên tiếng nữa, mặt đỏ bừng tiếp tục giúp anh lau người.
Cô lau phía sau trước, nơi ít áp lực tâm lý nhất, sau đó chậm rề rề đứng trước mặt anh, vừa nhấc tay định lau, thì anh lại nắm lấy cổ tay cô, khiến cô giật nảy mình, suýt chút nữa thì ném chiếc khăn trên tay đi.
Nghiêm Kiều mỉm cười: “Sao lại nhát gan vậy, yên tâm, anh nghe lời em, trước khi kết hôn sẽ không đụng vào em.”
Anh nhìn xuống cô, ánh mắt lưu lại trên đôi môi đỏ mọng của cô: “Em nói kết hôn là sau khi đăng ký kết hôn hay là sau khi tổ chức hôn lễ?”
Ninh Thư cúi đầu: “Đợi đến hôm tân hôn đi.”
Cô vừa cúi đầu liền nhìn thấy 'Bảo bối lớn', lại vội vàng ngẩng đầu lên, nhưng vừa ngẩng lên lại bị anh hôn lên môi.
Anh hôn cô vài cái liền thả cô ra, vì sợ không kiểm soát được bản thân.
Ninh Thư dùng mu bàn tay chạm lên đôi môi của bị anh hôn, nói ra nghi ngờ của bản thân mình mấy ngày nay: “Có phải chúng ta không hợp nhau không?”
Nghiêm Kiều khẽ cau mày: “Ý em là sao?”
Ninh Thư thấp giọng nói: “Thì là, anh biết cái đai ốc và đinh vít chứ?”
Cô nhìn trộm bảo bối lớn một cái: “Nếu đai ốc và đinh vít ông khớp, chúng sẽ không kết hợp được với nhau.”
“Em, tính huống của chúng ta, chính là đai ốc quá nhỏ mà đinh vít lại quá to, như vậy sẽ không cho vào được, có vặn thế nào cũng không vặn nổi.”
Cô rất khó khăn mới nói xong đoạn này, xấu hổ tới mức cố gắng giấu mặt mình đi.
Nghiêm Kiều nhìn người con gái trước mặt, cô lại dùng những lời nói trong sách, đơn thuần để nói về việc tế nhị này, thật là đáng yêu đến mức chết người.
Anh khẽ thở vào tai cô, nhẹ giọng nói: “Vậy sau này em sẽ chết thật thảm hại.”
Thấy vẻ mặt như muốn khóc của cô, anh vội dàng dỗ dành: “Anh sẽ nhẹ nhàng, sẽ không làm em đau.”
Ninh Thư ngẩng đầu, đánh giá anh: “Anh, anh có thể chấp nhận hôn nhân không tình dục không?”
Nghiêm Kiều từng muốn mở cái đầu nhỏ này của cô ra xem bên trong đó cả ngày nghĩ cái gì, anh vô cùng nghiêm túc: “Không thể.”
Ninh Thư rơi vào lưỡng lự, chật vật, sau một hồi cân nhắc, mới ngẩng đầu nói với anh: “Vậy, vậy được, nếu không thể được thì em sẽ tiếp tục trau dồi khả năng diễn xuất.”
Nghiêm Kiều xoa xoa mái tóc Ninh Thư, khẽ cười: “Không cần diễn, đừng nghĩ quá nhiều, đến khi đó anh sẽ đưa em vào vở kịch, khiến em hòa mình vào nhân vật.”
Ninh Thư cầm khăn mặt ở chậu nước lạnh, nhúng vào bên nước ấm, rồi vắt sạch tiếp tục lau cho anh, động tác của cô nhanh hơn rất nhiều, bởi vì cảm thấy nhiệt độ trong phòng tắm càng lúc càng nóng, hô hấp dồn dập, dường như cả hai người đều đang bất ổn. Cô bỏ qua 'Bảo bối lớn', giúp anh lau những vị trí khác, nhưng lại vô tình chạm vào một cái, khiến cô bỏng rát: “Có thể, có thể để nó ngồi xuống không?”
Nó lúc nào cũng 'đứng', cô phải vòng qua vòng lại, không tiện cho việc lau những vị trí khác của anh.
Giọng Nghiêm Kiều vừa khô vừa khàn: “Cái này nằm ngoài tầm kiểm soát của anh.”
Ninh Thư thở dài, giọng điệu vô vùng thất vọng: “Nếu có cái công tắc thì tốt biết mấy, ấn một cái thì 'đứng dậy', ấn thêm cái nữa liền 'ngồi xuống', được vậy thì tiện hơn nhiều.”
Nghiêm Kiều: “Cho thêm công tắc cũng không phải là không thể, nhưng phải cài đặt một cái có độ rung cực mạnh.”
Ninh Thư lại bị trêu chọc, cô ném chiếc khăn lên người anh: “Còn nói mấy lời lưu manh đó thì anh tự đi mà lau.”
Ninh Thư: “Hay là chúng ta nói chuyện khác đi.” Nếu cứ tiếp tục như vậy, cô không thể ở lại đây thêm được nữa, vì mặt quá nóng.
May mắn thay, người đàn ông không làm khó cô: “Vậy nói về sở thích đi.”
Ninh Thư thoải mái, thả lỏng hơn hẳn: “Sở thích của em là viết chữ, anh thì sao?”
Nghiêm Kiều: “Sở thích của anh là vận động, sau này chúng ta cùng 'vận động' với nhau nhé.”
Ninh Thư không nghe ra đây là một câu ám chỉ, ngây thơ gật đầu: “Vậy em sẽ dậy sớm một chút, chúng ta cùng nhau chạy bộ.”
Giọng nói Nghiêm Kiều khàn khàn: “Muốn biết sở thích của 'nó' không?” Anh nói xong liền động một cái.
Ninh Thư sửng sốt khi thấy 'nó' động đậy: “Nó, nó chỉ là một 'linh kiện', sao có thể có sở thích được chứ?”
Bị anh khiến cho tò mò, cô nhịn không được hỏi: “Là gì thế?”
Nghiêm Kiều: “Đào hang động, chỉ đáng tiếc là điều kiện có hạn, vẫn chưa có cơ hội được thử.”
Ninh Thư: “...” Cô biết rằng người đàn ông này chẳng bao giờ nói được câu nào nghiêm túc.
Nghiêm Kiều: “Ninh Ninh, hy vọng 'khu vui chơi' của em mở cửa sớm một chút, nó muốn vào trong chơi.”
Ninh Thư cầm khăn mặt trên tay lên, hung hăng ném vào người anh, quay người ra ngoài: “Anh tự đi mà tắm.”
Cô đứng bên cửa sổ, hé mở cánh cửa để hóng gió, muốn bình tĩnh lại một chút. qua.
Nghiêm Kiều rau rửa xong thì ra khỏi phòng tắm. Vừa cài cúc áo vừa ngước mắt lên nhìn bóng lưng Ninh Thư bên cửa sổ, nhỏ nhắn, gầy yếu, đến cái bóng trên sàn cũng nhỏ xíu. Khiến cô trông càng cô đơn hơn.
Đột nhiên anh nhận ra rằng, trên thế giới này cô chỉ có mình anh. Nếu một ngày nào đó anh xảy ra chuyện, thì cô phải làm sao, ai ở bên an ủi chăm sóc cô.