Một khoảng thời gian dài sau đó, càng gần đến kỳ thi đại học, Ninh Thư và Nghiêm Kiều càng bận rộn hơn. Trong kỳ kiểm tra thể chất vào đầu tháng tư, Nghiêm Kiều dành phần lớn thời gian ở trường cùng với các học sinh trong đoàn thể thao. Không cần phải nói, Ninh Thư là một giáo viên chủ nhiệm của lớp cuối cấp lại càng có nhiều nhiệm vụ nặng nề hơn, ngoài việc dạy bảo học sinh học tập thật tốt, còn phải chú ý đến sức khỏe thể chất và tinh thần của bọn họ, đặc biệt là về mặt tâm lý.
Chủ nhiệm Đào đã bố trí một văn phòng làm việc riêng cho khối mười hai, nó được bài trí như một phòng trò chuyện tâm lý để học sinh trò chuyện cùng giáo viên để có thể giải tỏa áp lực tâm lý.
Ninh Thư ngồi trên ghế sofa quay đầu nhìn thiếu niên trước mặt, trong lòng cảm thấy khó chịu không thể nói ra thành lời. Cậu mới mười tám tuổi, đã mắc bệnh ung thư. Ninh Thư vẫn luôn nhớ rằng, lần trước khi xảy ra xung đột với lớp A1, sau đó cả nhóm cùng nhau đi đến bờ sông hò hét.
Lúc đó, có người hét to một câu: “Tôi bị ung thư, chỉ còn sống được bốn tháng nữa, ha ha ha, đùa thôi!”
Có người tiếp thêm một câu: “Không được phép nói đùa như vậy, lớp A6 ai cũng rất khỏe mạnh và đi đỗ đại học!”
Ninh Thư luôn để việc này trong lòng, cảm thấy đó không phải một câu nói đùa, chẳng ai lại đùa kiểu vậy cả. Cô đã hỏi riêng rất nhiều học sinh xem ai là người hét câu đó, nhưng chẳng ai thừa nhận và cũng không biết là ai.
Trái tim Ninh Thư bị bóp nghẹt, mỗi lần cô đi kiểm tra trong lớp đều chú ý quan sát từng học sinh một, luôn tự hỏi rằng liệu là ai trong số họ. Khi ấy là cuối tháng mười, đầu tháng mười một, bây giờ đã là giữa tháng tư, tính ra cũng đã năm tháng trôi qua. Học sinh trong lớp chẳng thiếu một ai, lúc này cô mới yên tâm, tin rằng đó chỉ là một câu nói đùa.
Cứ thế cho đến hôm nay, Bạch Việt đến văn phòng tìm cô, nói với cô rằng cậu bị ung thư tuyến giáp. Khi mới phát hiện bệnh, cậu đã vô cùng hoảng sợ, kiểm tra thông tin trên mạng, cho rằng mình chẳng còn sống được bao lâu, thời gian còn lại của cậu chỉ là vài tháng ngắn ngủi. Sau khi hỏi ý kiến bác sĩ, cậu mới biết được rằng ung thư tuyến giáp là loại ung thư 'may mắn' nhất trong các loại ung thư khác, cũng có thể gọi là 'ung thư lười biếng'. Nó có thể được chữa khỏi bằng cuộc phẫu thuật đơn giản, so với các căn bệnh ung thư khác, thì thực sự là trong cái rủi có cái may. Miễn là sau khi phẫu thuật, phải uống thuốc đúng giờ, thì tuổi thọ của bệnh nhân sẽ không ảnh hưởng.
Ninh Thư hỏi: “Tại sao lại kéo dài thời gian không tiến hành phẫu thuật?” Phẫu thuật thì phải xin nghỉ phép, Bạch Việt chưa bao giờ xin nghỉ.
Bạch Việt cụp mắt xuống: “Em không muốn làm phẫu thuật, phẫu thuật sẽ ảnh hưởng đến dây thần kinh ở cổ từ đó ảnh hưởng tới thanh quản.”
Cậu ngước mắt nhìn Ninh Thư, đáy mắt lấp lánh sáng ngời: “Cô Ninh, ước mơ của em là trở thành ca sĩ, nếu làm phẫu thuật em sẽ không thể hát được nữa.”
Bạch Việt là một học sinh tổ nghệ thuật, cậu đã đỗ vào một học viện âm nhạc hàng đầu cả nước trong kỳ thi nghệ thuật hồi tháng hai, chỉ cần trình độ văn hóa của cậu không thụt lùi thì có thể thuận lợi nhập học và tiến gần thêm một bước đến với ước mơ của mình. Cậu rất thích hát, yêu âm nhạc, bảo cậu không hát chẳng khác nào giết chết cậu.
Ninh Thư thuyết phục Bạch Việt nghe theo lời khuyên của bác sĩ, nhất định phải phẫu thuật: “Nếu sau này sức khỏe suy yếu, đến mạng sống cũng chẳng bảo toàn được, thì chẳng phải em cũng không hát được nữa hay sao.”
“Bữa tiệc đón năm mới lần trước, em đã hát bài hát do chính mình sáng tác và được các bạn trong lớp quay lại đăng lên mạng, không phải là có người đã trả giá rất cao để mua lại bản quyền hay sao? Nếu giọng nói của em bị ảnh hưởng, em có thể thử sức với việc sáng tác.”
Bạch Việt cúi đầu, trầm giọng nói: “Cô Ninh, mọi người không hiểu.”
Sở thích và ước mơ của một người cũng giống như tình yêu, chỉ có thể là cô ấy, không thể nào thay thế bằng bất cứ người nào khác, ngay cả khi tướng mạo có giống với cô ấy đi chăng nữa cũng không thể được.
Ninh Thư gọi điện thoại cho một người bạn làm bác sĩ, rồi quay lại nói với Bạch Việt: “Nếu nhất quyết không làm phẫu thuật, đến khi khối u chèn ép vào dây thần kinh, lúc đó giọng nói cũng sẽ khàn khàn, nói chuyện không có sức lực.”
Bạch Việt mỉm cười, âm thanh mang theo sự trong trẻo đặc trưng của tuổi trẻ, lại càng thêm kiên định, rõ ràng hơn: “Chẳng phải bây giờ vẫn chưa đến lúc đó sao?”
Cậu đứng lên khỏi ghế sofa, an ủi ngược lại Ninh Thư: “Cô Ninh, em không sao, em lên lớp đây ạ.”
Ninh Thư gọi Bạch Việt quay lại, rồi trở về văn phòng của mình, đem theo rất nhiều đồ ăn vặt mà Nghiêm Kiều đã mua cho cô, nào là rong biển, củ mài thái lát... tất cả đều tốt cho tuyến giáp, nhét vào tay Bạch Việt.
Cuối cùng còn không quên dặn dò cậu: “Đừng ăn trong giờ học, đợi ra chơi hãy ăn.”
“Còn nữa, có phải tóc em lại uốn xoăn rồi không?”
Bạch Việt xoa xoa đầu, mỉm cười: “Không ạ, do nằm ngủ đấy ạ.”
Sau khi Bạch Việt rời đi, Ninh Thư ngồi lại một mình trong phòng trò chuyện thêm một lúc, rồi liếc nhìn thời gian thấy sắp đến giờ Thể dục của lớp A6 liền đứng dậy.
Trước đây, mỗi lần đến tiết học Thể dục đều giống như đang chơi trò mèo vờn chuột, học sinh chạy ra sân như đàn chuột, còn cô lại như chú mèo chạy theo bắt chúng trở lại lớp. Bây giờ dường như rất ít người chủ động chạy ra sân vận động nữa, có thêm giáo viên bộ môn chính đến chiếm giờ thì càng tốt. Nếu không có giáo viên, rất nhiều học sinh sẽ nói với giáo viên Thể dục rằng bọn họ muốn ở lại lớp để học bài.
Khi nhìn thấy Ninh Thư, học sinh cả lớp đều đồng loạt lấy sách Ngữ văn ra, đợi cô vào lớp giảng bài. Ninh Thư không cầm sách và bài tập trong tay, cũng không đổi chữ Thể dục thành chữ Ngữ văn trên bảng đen như trước nữa.
“Thời tiết hôm nay rất tốt, các em không ra ngoài phơi nắng và tập thể dục sao?” Ninh Thư đứng trên bục giảng nhìn học sinh cả lớp, tận tình khuyên bảo: “Ánh nắng mặt trời quý giá biết bao, có thể diệt khuẩn, thúc đẩy sự hấp thụ canxi, tốt cho việc phát triển chiều cao cũng như rất tốt cho thị lực.”
Lớp trưởng trả lời: “Sắp tới kỳ thi đại học rồi, làm gì còn thời gian nữa ạ, chi bằng ở trong lớp đọc sách, làm thêm bài tập, ngộ nhỡ lại gặp đúng bài đó trong bài thi đại học thì sao.”
Lâm Đình gật đầu không ngừng: “Câu hỏi trong tay em đang làm lúc này có vẻ như rất giống câu hỏi sẽ xuất hiện trong đề thi đại học.”
Ninh Thư nhìn lũ nhóc, rất nhiều em có quầng thâm ở mắt, chắc là do thức khuya học bài, có người buồn ngủ quá phải xoa xoa thái dương bằng tinh dầu gió để giữ mình tỉnh táo. Còn có em nãy giờ vẫn đứng lên để đọc sách, nếu cảm thấy uể oải sẽ vào nhà vệ sinh rửa mặt bằng nước lạnh rồi lại tiếp tục. Bàn học của ai cũng chất cao đống sách vở, bài thi xếp như núi.
Chuông vào giờ thể dục vang lên, Tạ Thành Thành bước vào từ cửa sau lớp học: “Đã nói với thầy Nghiêm rồi, ai muốn học thể dục thì mau xuống sân vận động tập trung, ai không muốn thì ở lại lớp tự học.”
Chỉ có mấy học sinh ở dãy bàn phía sau đứng dậy, muốn ra ngoài sân chơi bóng, thư giãn. Nhưng thấy những bạn khác vẫn ngồi im, lại đành ngồi xuống, không định đi nữa.
Ninh Thư đi tới dãy bàn cuối, dừng lại vị trí của Nhậm Tử Ngang: “Nếu muốn đi thì đi đi, vận động một chút cũng rất tốt.”
Nhậm Tử Ngang nhìn Phương Hãn Vũ: “Lão Phương, đi không?”
Phương Hãn Vũ đang làm bài, cũng không ngẩng đầu lên: “Không đi, tôi phải thi vào đại học Kỹ thuật.”
Nhậm Tử Ngang lại thò đầu nhìn về phía Tạ Thành Thành: “Anh Thành Thành, ủy viên thể thao, chơi bóng rổ không?”
Tạ Thành Thành quay đầu lại: “Đợi một lát, tôi làm nốt bài này đã.”
Nói xong lại cầm bài tập hướng về phía bàn của Nghiêm Lễ: “Học bá, câu này làm thế nào?”
Nhậm Tử Ngang lấy bài tập Sinh học trong ngăn bàn, vừa mở ra vừa nói: “Vậy tôi cũng làm bài tập, ba mẹ tôi muốn tôi theo nghề của họ, trở thành một bác sĩ.”
Ninh Thư lại nhìn những học sinh khác một lượt, mấy người Chu Tư Dao, Tô Phan Dương thì không cần nói, qua kỳ nghỉ tết là không tham gia vào giờ thể dục nữa rồi. Ân Bành Hải đang lên cơn sốt mà vẫn đi học, đến cả mắc bệnh nặng như Lữ Hủy Hủy cũng không thấy nghỉ phép.
Ninh Thư bước ra khỏi phòng học, đóng cửa sau lại, đứng bên ngoài nhìn học sinh trong lớp, đột nhiên cảm thấy sống mũi cay cay. Nếu là trước đây, nhìn thấy mọi người chăm chỉ học hành như vậy, cô sẽ cảm thấy vui vẻ vô cùng.
Ninh Thư luôn có một câu cửa miệng, ngày nào cũng nói đi nói lại trong lớp. Cô thường nói với học sinh của mình rằng, chỉ cần học mà không chết, thì phải hướng tới cái chết đấy mà học. Nhưng bây giờ cô lại bắt đầu lo lắng về sức khỏe của bọn họ, sợ rằng bọn họ vì học mà bỏ qua các bài vận động, sẽ khiến cơ thể suy sụp.
Nghiêm Kiều đang đứng bên cạnh sân vận động, chờ mãi chẳng thấy học sinh nào tới, lại chỉ thấy Ninh Thư đang đi về phía mình, anh chạy chậm đến đón cô: “Cô giáo Ninh, học sinh trong lớp em dạo này sao thế, đều không học Thể dục nữa à?”
Ninh Thư ngồi ở mép cột cờ, quay lưng về phía mặt trời: “Em gọi rồi, nhưng các em ấy không chịu xuống.”
Giữa tháng tư, thời tiết đã ấm dần lên, Nghiêm Kiều mặc trên người bộ thể thao màu xám, xắn ống tay áo lên đến khuỷu tay.
Anh ngồi bên cạnh Ninh Thư, đưa tay vuốt ve trán cô, trêu chọc: “Em đừng cau mày, anh chỉ thích những em gái trẻ trung tươi tắn, không thích mấy bà già nhăn nheo đâu.”
Cuối cùng Ninh Thư cũng nở nụ cười, sau đó quay đầu hỏi Nghiêm Kiều: “Kiểm tra thể chất xong rồi, có phải gần đây anh rất rảnh phải không?”
Nghiêm Kiều: “Ừm.” Anh nói xong lại lấy trong túi ra một đề thi Toán để chấm điểm, hỗ trợ Lễ Lễ chạy nước rút tới kỳ thi đại học.
Càng ngày càng có ít lớp học tiết Thể dục, tất cả đều ở lại lớp ôn bài. Có đôi khi Ninh Thư tới ký túc xác kiểm tra phòng, thường xuyên nghe thấy tiếng khóc ở dưới lầu, nam có nữ có, là các học sinh đang hối hận vì bản thân không nỗ lực, chăm chỉ sớm hơn.
Chủ nhiệm Đào lại cầm chiếc loa, đứng bên dưới nói một câu: “Bây giờ bắt đầu cũng chưa muộn.”
Nghiêm Kiều lấy trong túi ra một chiếc kẹo cam, bóc vỏ rồi đút vào miệng Ninh Thư: “Em cũng thả lỏng một chút, đừng quá lo lắng.”
Chỉ cần đến trường thần kinh Ninh Thư lập tức căng như dây đàn, cô cảm thấy vô cùng mệt mỏi. Thật hiếm khi được thư giãn như lúc này, phơi mình dưới ánh nắng, ăn kẹo chua chua ngọt ngọt, ngồi bên cạnh người đàn ông mà mình thích.
Nghiêm Kiều chấm bài, Ninh Thư ngồi một bên nói rất nhiều, không cần anh phải trả lời, giống như như đang độc thoại thì đúng hơn.
“Trong lần thi thử trước, thành tích chung của lớp đã được cải thiện rất nhiều, chỉ kém với lớp đứng đầu toàn khối là lớp A1 0.9 điểm, có thể nói gần đây lũ trẻ đã thực sự cố gắng.”
“Hôm nay, Lễ Lễ ngủ gật trong giờ Ngữ văn, trước giờ em ấy chưa từng ngủ gật, chắc hẳn đêm qua đã thức rất khuya.”
“Hôm nay, trong giờ học em gọi Lâm Đình lên kiểm tra chính tả, chuẩn bị gọi người thứ hai thì cả lớp bắt đầu hô hào Tạ Thành Thành, chủ nhiệm Đào nói tình huống này phải đặc biệt chú ý.”
“Đinh Hạo Sơ được chẩn đoán mắc chứng trầm cảm nhẹ, hy vọng em ấy có thể khỏi bệnh, sau này cởi mở và vui vẻ hơn một chút.”
“Ba của Trịnh Nam cuối cùng cũng tìm được cho cậu ấy một người mẹ kế, còn gửi thiệp mời tới cho em.”
......
“Một hai một, một hai một.” Những câu khẩu hiệu vang lên từ phía đường chạy, Ninh Thư nhìn lên thấy Tần Nguyệt Hương đang chạy cùng lớp A1.
Tiết học này của lớp bọn họ không phải là môn Thể dục, cả lớp chạy được hai vòng thì dừng lại và tụ tập dưới bóng cây. Tần Nguyệt Hương cầm cuốn sách trên tay, đứng ngoài trời giảng bài cho học sinh. Cô ta vẫn như trước, luôn hòa đồng với học sinh, phương pháp giảng dạy cũng vô cùng linh hoạt, thay đổi tùy theo tình hình thực tế. Vẫn thích so cái này bì cái kia với Ninh Thư, chỉ có điều không còn nhìn người bằng nửa con mắt nữa. Lâu lắm rồi không nghe thấy có người gọi cô ta là Tần khổng tước.
Tưởng Hàng Vũ của lớp A1 chạy tới: “Cô Ninh, cô Tần muốn hỏi tại sao học sinh trong lớp cô lại không xuống học Thể dục ạ, còn nói hai lớp có thể giao lưu, thi đọc bài khóa, lớp nào thua thì giáo viên chủ nhiệm lớp đó sẽ phải hát.”
Ninh Thư mỉm cười: “Các em chơi đi, học sinh của lớp cô đều đang học bài trên lớp.”
Tần Nguyệt Hương bước tới, nói với Ninh Thư: “Có phải do cô hát rất khó nghe, nên không dám không?”
Ninh Thư hếch cằm, bĩu môi: “Nói nhảm cái gì vậy, cả trường cấp ba số một này có ai là không biết cô giáo Ninh hát hay thế nào, còn từng đoạt giải nữa.”
Sau khi Tần Nguyệt Hương rời đi, Nghiêm Kiều quay đầu nhìn Ninh Thư: “Hát, hát cho anh nghe đi.”
Ninh Thư bĩu môi: “Không.”
Nghiêm Kiều không làm khó cô, khẽ mỉm cười, vuốt vuốt mái tóc cô, rồi lại cúi đầu chấm bài.
Ninh Thư cắn vỡ viên kẹo cam trong miệng, tiếp tục độc thoại: “Em Bạch Việt ở lớp em bị bệnh nhưng không chịu làm phẫu thuật, tuy là 'ung thư may mắn' nhưng nó vẫn là ung thư mà.”
Nghiêm Kiều: “Tại sai lại không chịu phẫu thuật?”
Ninh Thư truyền tải lại suy nghĩ của Bạch Việt một lượt rồi quay đầu nhìn Nghiêm Kiều: “Anh cũng được tính là một người dùng giọng nói kiếm cơm, nếu anh là Bạch Việt, anh sẽ đưa ra quyết định thế nào?”
Từ tận đáy lòng, cô không thể đồng ý với suy nghĩ của Bạch Việt và cảm thấy mạng sống mới là thứ quan trọng nhất.
Nghiêm Kiều gấp tờ bài thi trên tay lại rồi bỏ vào túi: “Thực ra, cũng chẳng có gì là khó hiểu, Bạch Việt yêu ca hát, anh yêu em.”
Có người thấy giọng nói của mình là quan trọng nhất, còn anh coi cô còn quan trọng hơn cả mạng sống.
Nghiêm Kiều nhìn Ninh Thư: “Giọng nói quan trọng, nhưng em còn quan trọng hơn.”
Ninh Thư bị Nghiêm Kiều tán tỉnh đến đỏ mặt, lập tức đứng dậy: “Em lên lớp xem thế nào.”
Nghiêm Kiều nhìn Ninh Thư, đau lòng nói: “Hết giờ tự học buổi tối về nhà anh massage cho em, đừng để bản thân quá mệt mỏi.”
Sau khi Ninh Thư rời đi, trưởng đoàn thể thao đi tới, ném cho Nghiêm Kiều vài quyển sách ôn thi biên chế cho giáo viên: “Tranh thủ đang rảnh rỗi, mau chóng thi vào biên chế đi, nếu không cứ mãi là giáo viên hợp đồng, nói không chừng sẽ bị đuổi việc bất cứ lúc nào đó.”
Nghiêm Kiều cầm lấy, mở ra xem, bên trong dày đặc toàn chữ là chữ, vừa nhìn đã thấy buồn ngủ: “Được, cảm ơn trưởng nhóm.”
Trưởng đoàn thể thao nhỏ giọng nhắc nhở: “Hình xăm trên cánh tay cậu, khi nào rảnh thì đi xóa đi, nếu không sẽ không vào được biên chế đâu.”
“Trời sắp nắng nóng đến nơi rồi, mặc ít quần áo cũng dễ bị nhìn thấy, nếu để phụ huynh học sinh phàn nàn chắc chắn bát cơm của cậu cũng đi toi theo đó.”
Nghiêm Kiều miệng thì nói được được được, nhưng trong lòng lại chẳng thèm để ý. Anh là người có đường để lui, dù có bị đuổi việc cũng không sợ, vẫn có thể quay lại phòng thu lồng tiếng, miễn là giọng của anh vẫn ổn thì chẳng có vấn đề gì cả.
Ngay sau khi trưởng đoàn thể thao rời đi, anh ném cuối sách sang một bên, bắt đầu suy ngẫm về thân thế của Ninh Thư, anh dự định đến trại trẻ mồ côi nơi Ninh Thư từng sống một chuyến.
Ninh Thư về đến hành lang lớp học, đứng bên ngoài cửa sau nhìn một hồi. Mặc dù kỷ luật trong lớp đã rất tốt, nhưng 'căn bệnh' bám vào cửa sổ của cô cả đời này vẫn không thể sửa được.
Cô mở cửa lớp đi vào, chắp hai tay sau lưng đi đi lại lại mấy vòng liền: “Đã nửa tiết học trôi qua rồi, không có ai muốn học thể dục thật sao, thầy Nghiêm đang ở dưới sân đợi các em đó.”
Các học sinh vẫn tiếp tục cúi đầu làm bài tập, chỉ có mấy người ở dãy bàn cuối muốn chơi bóng rổ là ra ngoài. Ninh Thư liếc nhìn thời gian đếm ngược được viết trên bảng đen, còn lại 54 ngày, chưa tới hai tháng.
Lưu bút của các học sinh đã lưu truyền trong lớp được một thời gian, thỉnh thoảng có học sinh tìm cô yêu cầu cô viết cho họ, viết cho mỗi một người là lại tiến một bước đến giờ phút chia ly. Ninh Thư ngẩng đầu liếc nhìn ra ngoài cửa sổ, xuân sắc nở rộ, ngay cả làn gió thổi qua cũng thấy ấm áp. Đột nhiên cô cảm thấy buồn bã, hai tháng nữa là đến ngày học sinh của cô tốt nghiệp rồi. Hiện tại một ngày cô ở cùng với bọn họ mười mấy tiếng đồng hồ, sau này đến cả cơ hội gặp mặt cũng khó khăn, có những người chia tay là cả một đời.
Cô nhìn lần lượt từng học sinh từ bàn đầu trở xuống, phát hiện bọn họ lớn hơn nhiều so với hồi đầu năm mới vào lớp mười hai, thậm chí đồng phục của một vài bạn cũng đã ngắn. Nữ sinh đều xinh đẹp, nam sinh cũng rất đẹp trai.
Cô là một giáo viên Ngữ văn, lẽ ra phải có những từ ngữ phù hợp và hay hơn để miêu tả về họ, nhưng lúc này ngoài xinh đẹp và đẹp trai ra thì chẳng thể nghĩ ra từ thứ ba.
Trước khi kết thúc giờ học, Ninh Thư đứng trên bục giảng vỗ vỗ tay: “Đừng làm bài nữa, ngẩng đầu lên nhìn cô, hoặc nhìn ra ngoài cửa sổ, cho mắt nghỉ ngơi một chút.”
Một số học sinh vẫn đang đọc sách, còn một số thì bỏ bút xuống, xoa xoa cổ tay mỏi nhừ nhìn Ninh Thư.
Ninh Thư vừa định mở miệng, lại phát hiện càng đến gần ngày thi đại học thì những lời cằn nhằn của cô với học sinh lại càng ít. Trước đây, lo lắng học sinh học hành không cẩn thận, bây giờ lại lo bọn họ bị bệnh hoặc tâm trạng không tốt, ngược lại trong học tập lại chẳng còn nhiều thứ có thể cằn nhằn được nữa.
“Không có gì, chỉ cần chú ý nghỉ ngơi thật nhiều, đừng tự tạo áp lực cho bản thân.”
“Buổi tối ngủ sớm một chút, ngủ ngon thì sáng hôm sau tinh thần mới tốt, nếu không đầu óc sẽ mơ mơ màng màng, hiệu quả học tập cũng vì thế mà giảm sút rất nhiều.”
“Ngoài ra, gần đây đang giao mùa, bạn nào bị dị ứng thì tránh xa vườn hoa nhỏ dưới tầng ra một chút. Giờ ra chơi nên ra ngoài sân hít thở không khí, có mười phút cũng chẳng ảnh hưởng gì tới việc học.”
Ninh Thư nhận thấy mình lại cằn nhằn hơi nhiều, trẻ em ở độ tuổi thiếu niên không thích nhất chính là mấy lời cằn nhằn thế này của phụ huynh và giáo viên. Cô có chút ngượng ngùng mỉm cười: “Được rồi, cô không lảm nhàm cằn nhằn với các em nữa, hết giờ rồi, ra ngoài chơi đi.”
Cô tự chế giễu mình, thầm nghĩ, bản thân quả không hổ là bà già Ninh, thật sự khiến người ta chán ghét. Sau này, nhất định phải quản lý cái miệng của mình cho thật tốt, nói bớt đi vài câu.
Chẳng mấy chốc các em ấy sẽ xuôi Đông, ngược Tây, đừng để sau này khi bọn họ nghĩ tới cô, ấn tượng duy nhất về cô chính là, ồ bà già Ninh ấy hả, suốt ngày chỉ biết mỗi việc cằn nhằn.
Ninh Thư bước ra khỏi phòng học, nhìn thấy Ninh Chấn Lâm gửi tin nhắn cho cô: “Ninh Ninh, sinh nhật vui vẻ.” Sau đó là một số tiền lớn được chuyển tới tài khoản của cô.
Ninh Thư không nhận.
*Vì là chuyển tiền qua Wechat nên người nhận có thể nhận hoặc không.
Hôm nay là ngày 16 tháng 4, sinh nhật trên giấy tờ tùy thân của cô, ngày này có thể là ngày cô bị bỏ rơi ở trại trẻ mồ côi, cũng có thể là ngày cô được Ninh Chấn Lâm và Từ Mỹ Lan nhận nuôi.
Cô không nói với bất kỳ ai về việc mình đã đổi ngày sinh nhật, chính là ngày thứ hai sau khi đoạn tuyệt với Từ Mỹ Lan, là ngày sinh nhật mà Nghiêm Kiều đã định cho cô.
Ninh Thư trở lại văn phòng, cô giáo Quách rót cho cô một cốc trà: “Tiểu Ninh Ninh, uống trà đi.”
Cứ hễ nghe thấy giáo viên trong văn phòng gọi mình là tiểu Ninh Ninh là cô lại muốn tóm ngay Nghiêm Kiều tới để tẩn cho anh một trận. Bởi vì có một lần, Nghiêm Kiều tới tìm cô, thấy trong văn phòng không còn ai khác, anh liền hào hứng gọi cô một tiếng Ninh Ninh, tiểu Ninh Ninh và bị một giáo viên quay lại lấy đồ nghe được, kể từ đó mọi người đều thích gọi như vậy để trêu chọc cô.
Ninh Thư đè thấp giọng nói: “Cô giáo Quách, tại sao đến cả chị cũng trêu chọc em thế?”
Cô giáo Quách mỉm cười: “Hay mà, cái tên này nghe rất hay.”
“Mấy ngày nay làm sao thế, thấy em có chút phiền muộn.”
Ninh Thư ngơ ngác ngồi xuống, nhìn chằm chằm vào một tấm ảnh trên bàn, nó được chụp hôm đại hội thể thao, cô thất thần nói: “Chẳng phải sắp tốt nghiệp rồi sao.”
Thật ra không chỉ mình cô, mà tất cả các giáo viên của khối mười hai đều như vậy, ngày ngày ở bên học trò, đến lúc chia tay nói không khó chịu là không thể.
Cô giáo Quách an ủi Ninh Thư: “Không sao, đây là năm đầu tiên em chủ nhiệm lớp cuối cấp, đến khi bằng tuổi chị thì sẽ đỡ hơn, quen rồi thì sẽ không thấy khó chịu như vậy nữa.”
Mũi Ninh Thư lại bắt đầu cay cay, nhưng cô đã kịp thời kìm chế, cầm một xấp bài tập trên bàn lên bắt đầu sửa. Sửa được vài bài mới quên đi nỗi sầu muộn, bởi vì lúc này cô chỉ muốn cầm thước kẻ lên lao về lớp đánh cho lũ nhóc kia một trận. Có câu hỏi đã giảng đi giảng lại tới năm sáu lần mà vẫn làm sai mỗi lần sai còn không giống nhau, muôn hình vạn trạng, kiểu sai nào cũng có.
Chữ viết của Nghiêm Lễ vẫn không ổn, đến kì thi nhất định bị trừ điểm trình bày. Tạ Thành Thành viết sai hai câu thơ cổ, Trịnh Nam là đại diện môn Ngữ văn mà ngay cả câu đầu tiên trong bài đọc hiểu cũng làm sai. Còn cả cậu Tần Khả này nữa, có phải lúc làm phẫu thuật ruột thừa đã để nước ngấm vào bụng rồi không, “Dạ lan ngọa thính phong xuy vũ, Thiết mã băng hà nhập mộng lan”, chữ 'Lan' lại viết thành 'Làn' rồi.Ninh Thư sửa xong bài về nhà, phải lấy ngay lọ thuốc trợ tim mà Nghiêm Kiều chuẩn bị cho cô ra, thực chất bên trong là viên bánh xốp bọc socola. Cô hy vọng mình sẽ sớm có một trái tim mạnh mẽ như cô giáo Quách, để không bị phun ra máu khi chấm bài cho học sinh, cũng sẽ không buồn chán bởi vì sắp tới lúc tốt nghiệp.
Nhưng khi nhìn lên lại thấy cô giáo Quách đang đứng bên lan can ở lối vào văn phòng, ôm lấy một học sinh đến hỏi bài tập. Khi cô giáo Quách bước vào, đôi mắt đỏ hoe, phàn nàn rằng gió hôm nay quá mạnh, thổi cát bay vào mắt mình.
Ninh Thư cúi đầu viết lên giấy một câu: “Có người phát minh ra chữ vừa yêu vừa hận, chính là dùng để miêu tả về học sinh.”
Cô vẽ hình trái tim vòng quanh chữ 'Yêu' bằng bút đỏ, rồi lại dùng bút đen gạch ngang chữ 'Hận'. Dự định lát nữa hết giờ tự học sẽ mang về nhà cho Nghiêm Kiều xem.
Trước khi tan học, Ninh Thư suýt chút nữa bị làm cho tức giận đến ngất. Lâm Đình hoảng hốt chạy đến văn phòng tìm cô, vừa thở hổn hển vừa nói: “Cô Ninh, cô đến xem xem, Tạ Thành Thành và Trịnh Nam đánh nhau vì một học em học sinh xinh đẹp lớp dưới, khiến kính cửa sổ cuối lớp vỡ tan rồi ạ, còn bị thương nữa.”
Đầu Ninh Thư ong ong muốn ngất, nhưng chẳng ngất nổi, sút chút nữa ngã nhào xuống ghế: “Bị thương ở đâu, có nghiêm trọng không? Đến phòng y tế chưa?”
Lâm Đình: “Hai bạn ấy vẫn đang đánh nhau, mười mấy bạn nam lao vào can cũng không được.”
Ninh Thư được Lâm Đình dẫn lên lớp, vừa đi vừa hỏi: “Chủ nhiệm Đào hay lãnh đạo nào khác ở trường biết chưa?”
Lâm Đình vừa chạy vừa trả lời: “Em không rõ ạ.”
Trời đã tối, đèn trong khuôn viên trường rất sáng, Ninh Thư thấy chủ nhiệm Đào đi về phía tòa nhà dạy học của khối mười hai, lúc này cô chỉ cảm thấy mắt mũi tối sầm, suýt chút nữa thì ngất lịm. Nếu bị lãnh đạo trường bắt tại trận đang đánh nhau, còn trong diện tình nghi đang yêu đương sớm, nhất định sẽ bị phạt, sắp đến ngày tốt nghiệp rồi, mấy tên nhóc bướng bỉnh này tại sao lại gây ra chuyện như vậy cơ chứ. Mới chỉ sáng nay, cô đang còn cảm thấy nhẹ nhõm, thấy cả lớp học hành nghiêm túc, cứ tưởng rằng bọn họ đã thực sự khôn lớn, hiểu chuyện.
Ninh Thư lao tới như đang trong đường chạy 100m, thầm nghĩ nhất định phải ngăn được Tạ Thành Thành và Trịnh Nam trước khi chủ nhiệm Đào kịp đến. Chạy được nửa đường không may trượt chân ngã nhoài ra phía trước vài mét, đầu gối xước một lớp da, đau đến mức phải rùng mình. Cô không còn thời gian dừng lại, liền vội vàng đứng dậy tiếp tục chạy về phía trước, vừa quay đầu lại thì thấy Lâm Đình đang khóc.
Ninh Thư vừa kéo Lâm Đình chạy vừa an ủi cô bé: “Có cô ở đây rồi, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.”
Lâm Đình nghe xong lại càng khóc dữ dội hơn.
Lúc này, Ninh Thư không còn thời gian để ý tới cô gái nữa, mắt thấy chủ nhiệm Đào ngày càng đến gần tòa nhà dạy học, cô lại càng chạy nhanh hơn.
Đi đến hành lang lớp học, lại bị Nghiêm Lễ và Tạ Thành Thành ngăn lại. Ngay khi Ninh Thư thấy Tạ Thành Thành, huyết áp của cô bắt đầu tăng vọt, cô vừa định mắng cho cậu một trận thì Tạ Thành Thành lấy từ phía sau ra một bó hoa hồng rất lớn, nhét vào tay cô. Nghiêm Lễ mỉm cười nhìn cô, khom lưng như đang nghênh đón một nàng công chúa, rồi dắt cô lên lầu.
Ninh Thư có chút sững sờ, đột nhiên hiểu ra vấn đề, lửa giận trong lòng biến thành xúc động, hai mắt ươn ướt không kiềm chế được, lập tức che miệng lại khóc thành tiếng.
Cô nhìn lên thấy mỗi đoạn tay vịn cầu thang lại được buộc một quả bóng bay màu hồng. Cô bước lên đến cửa lớp, đẩy cửa đi vào, căn phòng tối om bỗng bừng sáng, những tờ giấy màu lấp lánh rơi từ trên đầu xuống, có người đội mũ sinh nhật lên đầu cô, có người cầm điện thoại để chụp ảnh, quay phim.
Bàn học giữa lớp đã được dọn dẹp sạch sẽ, bên trên đặt một chiếc bánh sinh nhật màu hồng rất lớn, xung quanh đầy ắp những cánh hoa hồng. Đèn vụt tắt, nến trên bánh bừng sáng, mười tám ngọn lửa nhẹ nhàng nhảy múa.
Ninh Thư nghe thấy học sinh đồng thanh hô to: “Chị Ninh, sinh nhật vui vẻ!”
- ------
XiaoLiang: Ahuhu chương này cảm động quá, tình bạn, tình thầy trò tất cả đều cảm động T_T