Chào Em, Cô Giáo Của Tôi

Chương 67: Chương 67: Cầu hôn




Ninh Thư ôm bó hoa hồng, nhìn chiếc bánh sinh nhật với mười tám cây nến trước mặt, bật khóc như chú cún ngốc nghếch.

Một nữ sinh giúp cô lau nước mắt, nhỏ giọng an ủi: “Cô Ninh, đừng khóc nữa, hãy ước rồi thổi nến đi ạ.”

Ninh Thư nhắm chặt mắt lại, ước một điều ước trước khi bài hát chúc mừng sinh nhật kết thúc, sau đó tất cả học sinh cùng cô thổi nến.

Có người hỏi: “Chị Ninh, chị đã ước điều gì thế?”

Lại có người nói: “Điều ước không thể nói ra, nếu không sẽ không thiêng đâu.”

Nhưng điều này cũng không ngăn cản được bọn họ phỏng đoán.

“Tôi đoán chị Ninh ước sẽ kết hôn với thầy Nghiêm thật sớm.”

“Đừng nói nhảm, việc này còn cần chị Ninh của chúng ta ước nữa hay sao, chắc là thầy Nghiêm đã quỳ xuống cầu hôn rồi.”

“Lẽ nào là sớm sinh quý tử sao?”

Ninh Thư vừa cười vừa lau nước mắt: “Đều không phải.”

Tạ Thành Thành hét to một tiếng: “Em biết rồi, chắc chắn là ước lớp chúng ta thi đại học thuận lợi, bảng vàng ghi danh.”

Câu trả lời này có lẽ là phù hợp nhất, cũng hoàn toàn phù hợp với tính cách của Ninh Thư.

Nhưng cô vẫn lắc đầu mỉm cười: “Không phải.”

Cô đưa mắt nhìn các học sinh xung quanh, bàn ghế đã chiếm gần hết không gian trong lớp học, nên không đủ chỗ cho tất cả mọi người đứng, có người còn dẫm lên ghế, cũng có người trèo lên bàn. Rất nhiều học sinh các lớp khác đứng bên ngoài cửa sổ đế hóng chuyện.

Ánh mắt Ninh Thư rơi vào từng học sinh trong lớp: “Mong ước của cô chính là sau này tất cả các em, mùa hè được đón gió mát, mùa đông được sưởi nắng ấm, những người yêu thương đều ở bên cạnh.”

Hai nữ sinh đứng bên cạnh cũng bắt đầu khóc: Cô Ninh.”

Ninh Thư đưa khăn giấy cho từng người: “Đừng khóc, khóc nữa là lem chì kẻ mắt đó.”

Chu Thanh lau nước mắt: “Cô Ninh, cô biết em trang điểm sao ạ?”

Cô gái thấp giọng hỏi: “Vậy tại sao cô không phạt em?”

Ninh Thư mỉm cười xoa xoa mái tóc Chu Thanh: “Khi cô còn học cấp ba, ngoài học hành ra thì không còn gì khác, thực ra cô rất ngưỡng mộ em.”

“Cô rất ngưỡng mộ các em.”

Lớp trưởng đưa cho Ninh Thư một con dao cắt bánh dài nửa mét, mời cô cắt chiếc bánh sinh nhật có đường kính nửa mét này.

Trước khi cắt, Ninh Thư đã đọc một bài thơ: “Ai hay bát cơm đầy, từng hạt là vất vả.”

Hàm ý là đừng ai nghĩ đến việc bôi bánh lên mặt cô, lãng phí đồ ăn là có tội.

Ninh Thư chia chiếc bánh thành năm mươi phần, phải mất một lúc mới chia xong.

Cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra, chủ nhiệm Đào bước tới chỉ tay về phía vài học sinh: “Em kia, em kia, còn em kia nữa, mau nộp điện thoại ra đây.”

Có người thở dài một tiếng: “Không phải chứ ạ nữ thần, hôm nay là sinh nhật của cô Ninh mà.”

Chủ nhiệm Đào xắn tay áo lên: “Ai nói đấy, ra đây mau, dám gọi biệt danh trước mặt thầy, giỏi quá rồi phải không?”

Một học sinh đứng gần cửa nháy mắt với mọi người, âm thầm khóa cửa lớp học lại, học sinh đứng cạnh cửa sổ thì đóng rèm cửa lại. 'Tạch' một tiếng, có người tắt đèn trong lớp học. Cả không gian chìm trong bóng tối, một trận hỗn loạn phía sau truyền đến, tiếng chủ nhiệm Đào hét lên như đang mổ heo.

Đối với học sinh mà nói, ông luôn đóng vai phản diện, suốt ngày bắt cái này, phạt cái kia. Là một nhân vật phản diện thì tiếng hét chỉ có thể dùng tiếng heo để mô tả.

Khi chủ nhiệm Đào chạm vào công tắc, đèn bật sáng trở lại, nhưng khuôn mặt ông lại chẳng thấy nữa, thay vào đó toàn là bánh kem. Điều quan trọng nhất đó là ông ấy không biết ai đã làm điều đó.

Học sinh có thể coi đã trả được 'mối thù' của mình, những học sinh bên ngoài hóng chuyện đều vỗ tay tán thưởng, nói lớp A6 đã thay trời hành đạo, những anh hùng đường phố.

Ninh Thư ôm bó hoa đứng bên cạnh, cười đến đau cả bụng. Trong lòng thầm nghĩ lần này học sinh đã quá manh động rồi, các học sinh trước khi tốt nghiệp thường tìm cơ hội để 'trả thù' giáo viên chủ nhiệm khối, thông thường là vào khoảng thời gian trước khi đến kỳ thi đại học.

Ninh Thư nhớ có một năm, chủ nhiệm Đào bị các học sinh chuẩn bị tốt nghiệp 'báo thù', đuổi ông chạy quanh trường, cuối cùng phải nhảy xuống dòng sông thơ mộng bên cạnh bơi sang bờ bên kia sau đó trèo lên cây để trốn.

Chơi đểu chủ nhiệm khối là tiết mục không thể thiếu trong mỗi mùa tốt nghiệp hàng năm.

Ninh Thư đang lo lắng cho học sinh của mình, bọn họ dám báo thù sớm như vậy, không sợ chủ nhiệm Đào phản công sao?

Nhịn thêm một chút, đợi đến trước kỳ thi đại học vài ngày có phải tốt hơn không. Thông thường, chủ nhiệm khối sẽ sợ ảnh hưởng tới kỳ thi đại học của học sinh, nên cho dù có bị chơi đểu thảm hại thế nào đi chăng nữa cũng không dám làm khó bọn họ.

Chủ nhiệm Đào cầm hộp khăn giấy mà Ninh Thư đưa cho, nhìn lũ tiểu quỷ trước mặt: “Hôm nay nể mặt cô giáo Ninh, nên không tính sổ với các em, lần sau đừng để tôi bắt được đó.”

Nói xong liền bước ra khỏi phòng học, trước khi đi còn nói thêm một câu: “Bánh kem trên nền đất không dễ lau dọn, lớp trưởng đi tìm bộ phận vệ sinh đến dọn dẹp, chi phí tính vào tên của thầy.” Sau đó, ông ấy đóng cửa rời đi.

Một nam sinh thường xuyên bị chủ nhiệm Đào gọi lên văn phòng dạy bảo lên tiếng: “Đời tôi cũng có lúc bị nữ thần khiến cho cảm động rồi.”

Hết giờ tự học buổi tối, về nhà, Ninh Thư cắt tỉa lại bó hoa do học sinh tặng rồi cắm vào bình.

Sau khi tắm xong, Ninh Thư ngồi xếp bằng trên ghế sofa, tựa vào vai Nghiêm Kiều, nhìn món quà sinh nhật mà học sinh tặng cho mình.

Một cuốn sổ tay, bên trong có ảnh của từng học sinh, bọn họ còn viết tặng cô một đoạn văn. Ninh Thư vừa đọc vừa khóc, mới xem một nửa Nghiêm Kiều đã không cho cô xem nữa, sợ cô khóc đến sưng húp cả mắt.

Ninh Thư lại lấy điện thoại ra, muốn lấy ảnh và video trong điện thoại của học sinh quay mình lúc đó. Cô không biết chỉnh sửa ảnh, đến cả mấy hiệu ứng cũng không biết dùng, sau khi lên mạng tìm kiếm một hồi, rồi lại thêm hiệu ứng này đổi hiệu ứng kia, cuối cùng mới đăng lên trang cá nhân tất cả những khoảnh khắc từ lúc cô lo lắng chạy ra khỏi văn phòng, đến khi nhận được bó hoa tên tay Tạ Thành Thành, lại nhìn thấy những quả bóng bay trên tay vịn cầu thang, chiếc bánh kem trong lớp học, học sinh đội mũ sinh nhật cho cô, rồi gương mặt phủ đầy bánh kem của chủ nhiệm Đào, con số ngày thi đếm ngược trên bảng đen, bìa của cuốn sổ tay vân vân.

Một người rất hiếm khi cập nhật tin mới trên trang cá nhân lại đăng liền một lúc bảy, tám dòng, với giọng điệu tự hào và khoe khoang không thể che giấu. Cô giáo Ninh luôn khiêm tốn lần đầu tiên cao hứng thể hiện tình cảm thầy trò.

Nghiêm Kiều: “...”

“Anh không xứng đáng được xuất hiện trên trang cá nhân của em sao?”

Ninh Thư ôm điện thoại, nhìn chằm chằm vào những lượt thích và bình luận trong bài đăng của mình, trong lúc đang vô cùng bận rộn, cô xoay người hôn lên má Nghiêm Kiều một cái lấy lệ.

Nghiêm Kiều sờ sờ vào nơi Ninh Thư vừa hôn: “Hóa ra anh chỉ xếp thứ bốn mươi chín trong lòng em.”

Lớp A6 có bốn mươi tám học sinh.

Ninh Thư quay đầu sang nhìn Nghiêm Kiều: “Anh sai rồi, anh không có xếp hạng trong tim em.”

Nghiêm Kiều nhướng mày, có chút không vui, nói: “Ý em là sao?”

Anh lại nghe thấy người con gái bên cạnh cười ngọt ngào nói với mình: “Bởi vì anh đã hòa nhập vào máu thịt của Ninh Ninh rồi.”

Nghiêm kiều đột nhiên bị tán tỉnh, con sói già đỏ mặt, đè người con gái xuống sofa hôn, âm thanh trầm thấp: “Anh muốn sinh con với Ninh Ninh.”

Đứa trẻ là kết tinh của sự hòa nhập của máu thịt, tướng mạo sẽ giống với hai người họ.

Tai Ninh Thư bị giọng nói của Nghiêm Kiều khiến cho tê dại, cô nghiêng đầu tránh khỏi môi anh, đỏ mặt nhỏ giọng nói: “Đừng nói như thế, em vừa nghe thấy giọng anh đã muốn rụng trứng luôn rồi.”

Hai người giằng xé trên sofa một hồi, Ninh Thư thở gấp đẩy Nghiêm Kiều ra: “Không hôn được nữa.” Việc này rất dễ khiến 'súng lên đạn', như vậy thân phận 'con gái' của cô khó mà bảo toàn được.

Nghiêm Kiều đem theo 'bảo bố lớn cứng rắn' đi đến bên cửa sổ hóng gió để bản thân mình tĩnh lại một chút.

Ninh Thư đang thu dọn bàn làm việc, lại phát hiện chân bàn có chút lung lay: “Anh, đến giúp em sửa bàn làm việc.”

Nghiêm Kiều liếc nhìn, rồi về phòng mình lấy một cuốn sách đem tới, sau đó xé vài trang, cắt thành hình tròn nhỏ đặt dưới chân bàn: “Được rồi, như vậy sẽ không bị lung lay nữa.”

Ninh Thư nhặt cuốn sách vừa bị Nghiêm kiều xé lên: “Sách ôn thi biên chế cho giáo viên, sao anh lại xé?”

Nghiêm Kiều chẳng hề quan tâm: “Trưởng đoàn nhất quyết đưa nó cho anh, dù sao thì anh xem cũng chẳng hiểu, lấy nó cố định chân bàn cho em cũng coi như phát huy được tác dụng của nó rồi.”

Ninh Thư sốt sắng đặt cuốn sách lên bàn: “Anh không định thi vào biên chế thật sao, nếu muốn em có thể giúp anh, ôn tập cùng anh.”

Nghiêm Kiều khoát tay nói: “Không cần, em còn đang phải chăm lo cho lớp sắp tốt nghiệp nữa.”

Sau khi Nghiêm Kiều trở lại phòng, Ninh Thư mở cuốn sách ôn thi của Nghiêm Kiều ra, bắt đầu giúp anh đánh dấu những điểm chính trên từng trang, ngộ nhỡ một ngày nào đó cần dùng đến.

Hiện nay, áp lực việc làm trong xã hội quá lớn, doanh nghiệp tồn tại được là điều vô cùng khó khăn, nói không chừng đến một thời điểm nào đó, không may Thanh Nịnh phá sản, studio lồng tiếng mà anh làm việc cũng phá sản, đồng thời cũng bị trường cấp ba số một đuổi việc. Nếu thi được vào biên chế thì tốt, trước tiên nên nắm chắc bát cơm của ngành nhà giáo, sau này sẽ không bị biến thành kẻ thất nghiệp, vô công rỗi nghề.

Sau khi Ninh Thư ngủ chẳng bao lâu, Nghiêm Kiều liền ra khỏi nhà, anh lại nhận thêm mấy việc nên lái xe máy ra ngoài. Trên đường đến studio, đang dừng đèn đỏ tại một ngã tư, Nghiêm Kiều nghe thấy giọng nói của mấy cô gái truyền đến từ phía cửa hàng tiện lợi bên đường, bọn họ đang bàn tán về anh.

Anh quay đầu sang liếc nhìn một cái, mấy cô gái đó không quá nhiều tuổi, chỉ khoảng không đến hai mươi, nhưng ăn mặc trang điểm rất già dặn, áo cúp ngực, chân váy ngắn, tóc nhuộm, trang điểm rất đậm. Toàn thân lộ ra vẻ phóng túng không hề ăn khớp với độ tuổi.

Nghiêm Kiều chỉ nhìn lướt qua, nên không nhận ra người trang điểm đậm đó là Ninh Sương, cho dù là có nhận ra, anh cũng chẳng có gì để nói với cô ta.

Sau khi Nghiêm Kiều rời đi, các cô gái lại tiếp tục bàn tán. Một trong số đó là chị cả của nhóm, học tại trường Kỹ thuật gần đó, từ nhỏ đã rất ăn chơi, tất cả mấy người còn lại đều đang nịnh nọt cô ta.

Chị đại phì phèo điếu thuốc trên môi: “Anh chàng vừa rồi khá đẹp trai đó chứ, dáng người đẹp, lại có tiền, chiếc xe moto đã độ của anh ấy, chắc chắn không dưới hai, ba mươi vạn.”

Ninh Sương mới gia nhập nhóm nhỏ này, vội vàng lấy lòng chị đại: “Tôi biết người đó, là anh rể tôi.”

Chị đại: “Anh rể, đã kết hôn chưa?”

Nghĩ đến Ninh Thư, trong mắt Ninh Sương tràn đầy ý hận: “Chưa.”

Chị đại cười khẩy, nói một câu thô tục: “Em vợ chẳng bằng nửa bên đít của anh rể.”

Những người khác bắt đầu cười, chỉ mình Ninh Sương là không lên tiếng.

Một cô gái khác nói: “Cái khác không cần nói đến, nhưng xin anh ấy ít tiền chắc không thành vấn đề chứ?”

Những người khác cũng hùa theo: “Phải đó Ninh Sương, hình như cậu vẫn chưa mời bọn tôi ăn uống lần nào, nên đi kiếm ít tiền không khó khăn vậy chứ?”

“Ôi trời, không phải là cậu không dám đi xin anh rể tiền đó chứ, có phải do sợ chị gái cậu không?”

Ninh Sương lớn tiếng ngắt lời: “Chị ta là cái loại thối nát, từ nhỏ đã bị người ta bỏ rơi, tôi có gì mà không dám.”

Chị đại vỗ vai Ninh Sương, cong môi mỉm cười: “Chị đây rất thích em thế này, có can đảm, có tham vọng, sau này nhất định sẽ làm nên đại sự.”

Ninh Sương hận Ninh Thư, cho rằng nếu không vì cô thì tinh thần của Từ Mỹ Lan đã không xảy ra vấn đề, dẫn đến việc bị đưa vào bệnh viện tâm thần.

Tin đồn bắt đầu lan rộng trong khuôn viên trường cấp ba số một, cô giáo Ninh của khối mười hai, đã bị bỏ rơi ở trại trẻ mồ côi từ khi còn nhỏ, bố mẹ nuôi vất vả nuôi cô khôn lớn, nhưng cô không báo đáp ân tình, không hiếu thuận, khiến mẹ nuôi tức đến phát điên, cũng chẳng đến thăm bố mẹ nuôi, không thèm hỏi thăm đến người em gái đã lớn lên cùng cô.

Tuy rằng tin đồn len lỏi khắp nơi, nhưng thường ngày Ninh Thư đối xử với mọi người thế nào, ai ai cũng biết, nên tin đồn này cũng chẳng dễ dàng gì lọt vào tai người khác. Đặc biệt là học sinh lớp A6, khi nghe thấy có người khua môi múa mép sau lưng, liền lập tức lao tới lý luận một hồi, có lần có suýt chút nữa thì xảy ra đánh nhau.

Phương Danh Nhã đã đến tìm Ninh Thư hỏi han, cô cũng không phủ nhận việc mình được người khác nhận làm con nuôi. Còn những tội ác khác, cô không nhận.

Ninh Thư cảm thấy Phương Danh Nhã hơi kỳ lạ, anh ta thường không phải là người có hứng với các tin đồn và trình độ học vẫn của anh ta cũng không cho phép bản thân trực tiếp hỏi về chuyện riêng tư của người khác.

Ninh Thư không nghĩ nhiều, cũng chẳng bị mấy tin đồn nhảm này làm ảnh hưởng. Chuẩn bị cho lớp sắp tốt nghiệp đã đủ bận rộn rồi, cô làm gì có thời gian rảnh để tham gia vào trò chơi của Ninh Sương.

Nếu có ai đó hỏi, cô sẽ giải thích qua, không có ai hỏi thì cô sẽ làm việc khác, những ngày qua sống như thế nào thì bây giờ vẫn vậy.

Trước sự việc này, chủ nhiệm Đào đã nói trước toàn thể giáo viên và học sinh trong rằng trường học là nơi để học tập, dặn dò học sinh nên để tâm trí vào sách vở. Nếu có giáo viên thực sự mắc sai phạm, thì nhà trường sẽ điều tra và xử lý. Đồng thời, nếu ai đó cố ý làm giáo viên tổn thương, thì người đó sẽ bị trừng phạt nghiêm khắc.

Ninh Sương đứng bên cạnh sân vận động nghe những lời phát biểu của lãnh đạo nhà trường, ngón tay bấu chặt vào gấu áo đồng phục, nghiến răng nghiến lợi không phục. Cô gái quay đầu nhìn về phía đoàn giáo viên, Nghiêm Kiều đứng phía sau Ninh Thư, anh đang dùng tay che nắng giúp cô. Các giáo viên bên cạnh dường như cũng có mối quan hệ rất tốt với cô, khi trên khán đài không có ai phát biểu, họ sẽ cười nói với nhau. Cô cười thật rạng rỡ, tươi đẹp. Cô có tất cả mọi thứ, có người đàn ông của mình, có tiền, có bạn bè, tất cả mọi người đều yêu thích, bảo vệ cô.

Ninh Sương bấm móng tay vào lòng bàn tay mình, cơn đau trên da thịt dường như đã làm giảm bớt nỗi uất ức và không cam chịu trong lòng. Cái thứ hoang dã kia từ nhỏ đã đẹp hơn cô ta, mắt to hơn, da trắng hơn, học giỏi và ngoan ngoãn hơn. Mỗi lần thấy cô lấy lòng ba mẹ là Ninh Sương lại cảm thấy buồn nôn, cũng cảm thấy dễ chịu, cho rằng cách cô bắt buộc phải dựa vào việc lấy lòng người khác để nhận được sự quan tâm thật là đáng thương cũng thật buồn cười. Đó là tất cả những gì cô đáng phải nhận, ai bảo cô bị người ta bỏ rơi từ nhỏ, rồi đến ở gia đình người khác, tranh giành ba mẹ của người khác. Tất cả đều là lỗi của cô, đã khiến ba mẹ ly hôn, khiến mẹ cô ta vào viện tâm thần, phá hoại gia đình cô ta.

Còn Ninh Sương thì sao, cô gái không có bạn bè, không có mẹ, học hành sa sút, chẳng thấy tương lai, không có bất cứ thứ gì. Cô ta trông như một con quái vật xấu xí khi không đội tóc giả, các bạn trong lớp cũng đã không ai thèm chơi cùng, nên chỉ đành tìm bạn ngoài trường. Cô ta vừa chìm đắm trong sự tự do khi kết thân với bọn họ, vừa căm ghét sự sa đọa của chính mình, hai thế giới không ngừng cắn xé cô ta ra thành từng mảnh. Cô ta hận Ninh Thư, muốn phá hủy cô, khiến cô mất hết tất cả.

Lãnh đạo nhà trường yêu cầu một học sinh lên phát biểu đại diện, Ninh Sương nhân cơ hội này tiến lên, cầm lấy micro trên bàn, nhìn về hướng Ninh Thư, chua chát nói: “Ninh Thư, cô giáo Ninh, chị gái của em.”

“Chị ấy không chỉ là đồ con hoang bị bỏ rơi ở cổng cô nhi viện, sau khi ba mẹ sinh em ra, còn ghen ghét đến mức bóp cổ em, đến khi bị phát hiện đã bỏ nhà ra đi.”

“Sau khi quay lại, quần áo đều đã rách nát, mới chín tuổi đã bị đàn ông làm nhục, suốt ngày giả bộ thanh khiết sạch sẽ, nhưng thật ra đã thối nát từ lâu rồi!”

Micro được kết nối với loa, âm thanh chói tai lan ra khắp khuôn viên trường học. Ninh Sương còn muốn nói tiếp nhưng lại bị giáo viên bên cạnh bịt miệng lại.

Ninh Thư đứng dưới ánh nắng mặt trời, giọng nói của Ninh Sương vẫn văng vẳng bên tai cô. Kí ức đưa cô trở về cái đêm mưa dầm dề hơn mười năm trước, vết sẹo trên đầu gối đau nhức, kí ức ngủ quên bấy lâu nay lại bị đánh thức.

Nghiêm Kiều ôm vai Ninh Thư, nhận thấy cơ thể cô hơi run rẩy, tay anh liền tăng thêm sức để ngăn cơn run của cô lại.

Ninh Thư cúi thấp đầu, không dám nhìn ánh mắt của mọi người xung quanh, cô quay đầu nhìn Nghiêm Kiều, vội vàng giải thích cho bản thân: “Không phải, không phải như con bé nói, em không bị, không bị người ta...”

“Anh biết.” Nghiêm Kiều nhẹ giọng an ủi cô: “Không sao đâu.”

Ninh Thư ngẩng đầu nhìn Nghiêm Kiều: “Anh tin em sao?”

Nghiêm Kiều xoa xoa mái tóc Ninh Thư: “Em hỏi câu ngốc nghếch gì vậy?” Đừng nói đến việc Ninh Sương đang nói nhảm, cho dù đó là sự thật đi chăng nữa, anh cũng sẽ không vì thế mà khinh thường, bỏ mặc cô.

Ngày nào anh cũng muốn cưới được cô về nhà để yêu thương chăm sóc cho cô. Nghiêm Kiều đưa Ninh Thư đến bên chiếc ghế trúc nhỏ trong trường ngồi xuống.

Anh ngồi xổm trước mặt cô, nhẹ nhàng vén váy cô lên, dùng ngón tay xoa xoa vết sẹo trên đầu gối cô: “Còn đau không?”  

Ninh Thư cắn môi dưới, trầm giọng nói: “Không đau nữa rồi.”

Như sợ Nghiêm Kiều không tin, cô nghiêm túc giải thích: “Lúc đó, trên cây gậy có một cái đinh, bị đinh cào vào.”

Cô lo lắng anh không tin, càng nói càng gấp gáp: “Bọn họ không có động vào em, bởi vì hôm đó trời mưa, em bị ngã dưới mặt đất lăn mấy vòng, trên người dính đầy bùn đất, nên bọn chúng chê bẩn, đạp em vài cái rồi bỏ đi, thực ra em cũng không quá đau.”

“Thật đó, không đau chút nào.” Cuối cùng cô gấp gáp đến mức bật khóc, vừa lau nước mắt vừa giải thích: “Em thật sự không bị bọn chúng đụng vào, em rất sạch sẽ.”

Đã từ rất lâu, Nghiêm Kiều luôn muốn hỏi cô chuyện gì đã xảy ra khi cô bỏ nhà đi vào đêm đó nhiều năm trước, nhưng anh sợ gợi lại những ký ức xấu đó của cô, định mở miệng mấy lần cuối cùng lại nuốt xuống bụng.

Cô nói rất nhẹ nhàng, chỉ bị đinh cào vào chân, chỉ bị đạp mấy cái, anh không cần nghĩ cũng biết, thực ra thực tế còn tệ hơn nhiều so với những gì cô miêu tả. Cô chỉ không muốn anh cảm thấy tồi tệ, không muốn anh lo lắng mà thôi.

Anh nghĩ đến lần đầu tiên họ gặp nhau, cô nghĩ anh là một tên đầu gấu, cô sợ hãi khi nhìn thấy anh, hận không thể tránh xa anh một chút. Sau khi ở bên cạnh anh, mỗi lần gặp mấy người đàn ông ăn mặc như xã hội đen trên đường, cô đều nấp sau người anh, không dám quay đầu lại vì sợ bị bọn họ bắt lại, rồi đánh đập. Tất cả những điều này đủ để giải thích rằng việc cô bị bỏ rơi và việc cô bị đánh đập khi còn nhỏ đã để lại bóng ma tâm lý trong lòng cô nhiều thế nào.

Anh đứng dậy, ôm cô rất lâu, bức tranh anh tự dựng lên trong đầu mình cứ lởn vởn mãi không thôi. Cô bé chín tuổi mất đi tình yêu thương của ba mẹ, trong sự tuyệt vọng và sợ hãi, ôm ba lô của mình bỏ nhà ra đi, cô vừa đi vừa khóc dưới mưa mà không có ô, chạy đến mái hiên bên đường trú mưa lại bị mấy tên côn đồ nhìn thấy. Bọn họ thất bại trong thế giới của người lớn, nên lấy việc bắt nạt những kẻ yếu đuối làm niềm vui. Mọi người càng sợ hãi, càng khóc lóc thảm thiết thì bọn chúng sẽ càng vui vẻ, điên cuồng hơn.

Cô bé gầy gò bị đám côn đồ cầm gậy đinh đánh ngã xuống đất, đầu gối chảy rất nhiều máu, đôi tất trắng bị nhuộm đỏ giống như con mèo sắp chết bị người ta đá tới đá lui dưới bùn đất.

Hơi thở của Nghiêm Kiều ngưng trệ, trái tim anh như bị một con dao cùn tẩm độc mạnh mẽ đâm vào khiến lục phủ ngũ tạng đều vô cùng đau nhức. Anh lấy trong túi ra một chiếc hộp nhỏ màu đen, mở nó ra, bên trong là chiếc nhẫn kim cương màu hồng anh mua vào ngày mùng một tết khi hai người đi trung tâm mua sắm cùng nhau. Đó là chiếc nhẫn anh dùng để cầu hôn cô.

Hầu như ngày nào anh cũng đem theo chiếc nhẫn này bên người và luôn tìm thời điểm thích hợp để đeo nó lên tay cô.

Anh nắm lấy tay Ninh Thư, tháo chiếc nhẫn cô đang đeo trên ngón áp út, rồi đeo chiếc nhẫn kim cương vào, sau đó nâng tay cô lên hôn xuống chiếc nhẫn: “Trung tâm tổ chức tiệc cưới đã đặt rồi, ngày hè khi kỳ thi đại học kết thúc, chúng ta sẽ tổ chức hôn lễ.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.