Chào Em, Cô Giáo Của Tôi

Chương 68: Chương 68: Má lúm đồng tiền ngọt ngào




Ninh Thư trằn trọc trên giường mãi không ngủ được, cứ hễ nhắm mắt là lại nhìn thấy cảnh tượng mình chạy trốn khỏi nhà, vết sẹo trên đầu gối đột nhiên đau nhói, đau đến phát khóc. Cô cứ tưởng rằng mình đã quên đi những ký ức đó, nhưng lời nói của Ninh Sương đã đưa cô trở lại cái đêm mưa gió ấy.

Không phải là bọn chúng không chạm vào cô, chúng không những dùng gậy đinh đánh cô, đạp cô, mà còn sờ mó vào người cô nữa. Lúc ấy, cô còn quá nhỏ để hiểu chuyện, cho rằng bọn chúng chỉ là đang đánh mình. Bao nhiêu năm nay, cô đã luôn cho rằng như vậy. Cứ thế cho đến khi Ninh Sương nói ra hai chữ 'cưỡng hiếp', cô mới chợt tỉnh táo trở lại, mới biết đó là dâm ô. May mà có người đi đường ngang qua, nếu không cô đã thực sự trở thành cái mà Ninh Sương nói ra khỏi miệng. Cảm giác an toàn mà cô chẳng dễ gì có thể xây dựng lên cuối cùng lại bị phá vỡ hoàn toàn bởi lời nói của Ninh Sương.

Mặc dù Tôn Hiểu Thiến đã nói với cô rằng ở Trung Quốc thậm chí là trên toàn thế giới, cứ ba bé gái thì có một người bị lạm dụng tình dục nhẹ hoặc nghiêm trọng từ khi còn nhỏ và đó không phải là lỗi của nạn nhân. Nhưng cô vẫn cảm thấy không thoải mái, vì Nghiêm Kiều quá tốt, anh đối xử với cô tốt bao nhiêu thì cô lại càng cảm thấy bản thân tồi tệ bấy nhiêu.

Khi Nghiêm Kiều đeo chiếc nhẫn kim cương lên tay cô, cô không lên tiếng, muốn gật đầu đồng ý với anh nhưng lại cảm thấy bản thân mình không xứng với anh. Nhưng cô cũng không cam lòng lắc đầu, ngộ nhỡ anh thấy cô không đón nhận anh, quay đầu đi tìm người phụ nữ khác thì làm thế nào, vậy thì cô sẽ trở thành người chẳng có gì trên đời nữa hay sao.

Cô không dám nói sự thật với anh, chỉ có thể giải thích rằng bản thân mình trong sạch và chưa từng bị lũ côn đồ kia chạm vào dù chỉ một chút. Cô hận đám người đó, hận Ninh Chấn Lâm và Từ Mỹ Lan đã bỏ rơi cô, hận cha mẹ ruột của cô đã tàn nhẫn ném cô ở cô nhi viện. Nếu không phải do bọn họ, cô đã không cảm thấy tội lỗi và do dự khi đứng trước lời cầu hôn của người đàn ông mình yêu, cô có thể vui vẻ chấp nhận anh và trở thành cô dâu hạnh phúc nhất thế giới.

Phần đời còn lại của cô còn rất dài, cô không muốn sống mà phải đem theo những bí mật và sự lừa dối với anh, điều đó khiến cô cảm thấy thật đáng khinh bỉ và vô liêm sỉ.

Lần này, sự kiên cường của cô không còn đủ dùng nữa, bắt đầu nghi ngờ tự hỏi rằng liệu mình có phải là người bị số phận ruồng bỏ từ khi mới sinh ra hay không. Cô nằm trên giường, ôm con búp bê Elsa nhỏ mà Nghiêm Kiều mua cho mình, nhắm mắt ngủ. Nhưng nằm mãi vẫn không ngủ được, nên đứng dậy đi tới phòng Nghiêm Kiều.

Tối nay anh đã ra ngoài, nói rằng đi ăn tối với các đồng nghiệp ở Studio, từ sớm đã báo cáo với cô còn dặn dò nếu có việc gì thì gọi điện ngay cho anh.

Ninh Thư trèo lên giường Nghiêm Kiều, nằm lên gối của anh, đắp chăn của anh, được mùi vị của anh bao bọc lấy.

Lúc này, Nghiêm Kiều đang ở một quán cafe gần nhà Ninh Thư, anh đã hẹn gặp Ninh Chấn Lâm.

Nghiêm Kiều đưa điện thoại cho Ninh Chấn Lâm, nói thẳng: “Chuyển trường cho Ninh Sương đi.” Giọng điệu của anh có vẻ rất thản nhiên, nhưng lại mang theo một sự uy hiếp chắc chắn, mặc dù người đàn ông trước mặt hơn anh rất nhiều tuổi và cũng là cha nuôi của người con gái mà anh yêu.

Ninh Chấn Lâm trông già hơn nhiều so với lần gặp trước đây, ông ta không cạo râu, trên khuôn mặt lộ đầy vẻ mệt mỏi. Ông ta nhìn xuống điện thoại của Nghiêm Kiều, đó là cuộc nói chuyện giữa Ninh Sương và Nghiêm Kiều.

Qua cuộc hội thoại cho thấy rõ, Ninh Sương đang đe dọa Nghiêm Kiều để đòi tiền, nói nếu anh không đưa tiền ra thì sẽ phát tán ảnh khỏa thân của Ninh Thư khắp nơi. Trong tay Ninh Sương không thể có ảnh của Ninh Thư, cô ta nói mình có thể tải từ trên mạng xuống, tìm vài bức ảnh không rõ khuôn mặt, rồi viết tên Ninh Thư lên trên, sau đó gửi hết cho học sinh trong lớp Ninh Thư. Cho dù đó là giả thì đã sao, chỉ cần phụ huynh học sinh tin là được. Cuối cùng, ngay cả khi sự việc đã được điều tra rõ ràng, nhưng danh tiếng của Ninh Thư chắc chắn sẽ bị hoen ố vì việc này.

Ninh Sương còn nói, bản thân mình chưa vị thành niên, dưới mười sáu tuổi, cho dù có giết người cũng không phải chịu trách nhiệm hình sự, huống chi là việc nhỏ nhặt như vậy. Nghiêm Kiều chuyển cho Ninh Sương mười nghìn tệ.

Nhưng chẳng được mấy ngày, Ninh Sương lại tìm gặp Nghiêm Kiều và tiếp tục đòi tiền anh, lần này là ba mươi nghìn tệ. Cô ta nói rằng nếu anh không đưa tiền, cô ta sẽ gọi người đến, nói rằng anh rể đang có hành động không đứng đắn với mình. Dù sao cô ta cũng là trẻ con, mọi người sẽ thông cảm nếu có chuyện gì đó xảy ra và Nghiêm Kiều sẽ bị mắng nhiếc là đồ giáo viên cầm thú. Những vụ việc như vậy không hiếm trên mạng xã hội. Nghiêm Kiều lại chuyển tiền cho Ninh Sương.

Sau khi đọc xong nhật ký trò chuyện trên điện thoại và lịch sử chuyển khoản, Ninh Chấn Lâm tái mặt vì tức giận. Gần đây ông ta luôn ở bệnh viện tâm thần, hợp tác với bác sĩ trong việc điều trị cho Từ Mỹ Lan, nên không có thời gian quan tâm tới Ninh Sương. Những việc Ninh Sương đã làm đều bị coi là tống tiền, dù không phải chịu trách nhiệm hình sự nhưng nếu Nghiêm Kiều truy cứu tới cùng thì cô bé nhất định sẽ bị quản thúc.

Ninh Chấn Lâm nhướng mắt nhìn người trước mặt, biết anh đã quyết liệt và dứt khoát thế nào, nhất định sẽ không dễ dàng bị một cô nhóc tống tiền. Là anh cố ý, cố ý nhượng bộ, để có thể nắm thóp Ninh Sương.

Ninh Chấn Lâm chuyển bốn mươi nghìn tệ cho Nghiêm Kiều.

Nghiêm Kiều không nhận, anh cất điện thoại của mình đi, nhìn Ninh Chấn Lâm: “Không cần hao tâm tổn tứ vì Ninh Thư nữa, cả đời này cô ấy không thể hàn gắn mối quan hệ cha con với ông nữa đâu.”

“Đúng là về mặt Luật pháp cô ấy có nghĩa vụ phụng dưỡng ông và Từ Mỹ Lan, bốn mươi nghìn tệ đó hãy coi như là phí phụng dưỡng hoặc phí nuôi dưỡng cô ấy trong những năm vừa qua mà ông phải bỏ ra.”

Ninh Chấn Lâm cau mày: “Có cần phải lạnh lùng tàn nhẫn vậy không?”

Nghiêm Kiều nhướng mắt, giọng điệu nhàn nhạt, nghiêm nghị tiếp tục nói: “Tôi không cần biết ông sẽ dùng biện pháp gì, sau này đừng để Ninh Sương xuất hiện trước mặt Ninh Thư nữa, nếu không tôi sẽ không dễ nói chuyện như hôm nay đâu.”

Ninh Sương là trẻ vị thành niên, được pháp luật bảo vệ. Cho dù có bị kỷ luật trong trại giáo dưỡng đi chăng nữa, thì khi được ra ngoài, cô ta sẽ càng hận Ninh Thư hơn nữa, sự việc như thế này còn lặp đi lặp lại, kéo dài không dứt. Nên anh đã chọn cách tự lao đầu vào bẫy của Ninh Sương, rồi lợi dụng Ninh Chấn Lâm quản thúc cô ta. Đây không phải là giải pháp xả hận, nhưng là cách tốt nhất và nhẹ nhàng nhất đối với Ninh Thư.

Ninh Chấn Lâm biết Nghiêm Kiều đã đưa Từ Mỹ Lan vào viện tâm thần như thế nào, ông ta bắt buộc phải để ý Ninh Sương, nếu không cuối cùng kết quả của Ninh Sương cũng sẽ chẳng tốt hơn Từ Mỹ Lan là bao.

Ninh Chấn Lâm cũng biết rõ, người trước mặt luôn tỏ ra khách sáo, lịch sự, nhưng thật ra anh có thể làm bất cứ điều gì đê tiện, tàn nhẫn nhất.

Nghiêm Kiều không muốn ở lại quá lâu, anh muốn trở về ở bên cạnh Ninh Thư, nên nhanh chóng kết thúc sự việc của Ninh Sương rồi chuyển sang việc Ninh Thư được nhận nuôi: “Ngày 16 tháng 4 là ngày cô ấy bị bỏ rơi ở cô nhi viện hay là ngày ông nhận nuôi cô ấy?”

Ninh Chấn Lâm nhìn xuống cốc cafe trong tay, không biết đang nghĩ đến điều gì, biểu tình có chút cô đơn: “Là ngày nhận nuôi.”

“Khi đó con bé đã bị bỏ rơi ở cổng cô nhi viện hơn một tháng, xem ra còn chưa tròn một tuổi.”

Thật kỳ lạ, gần đây ông ta luôn nhớ đến cảnh ngày nhận nuôi Ninh Thư, ông ta và Từ Mỹ Lan kết hôn rất nhiều năm mà không có con, được chẩn đoán là vô sinh nên mới nhận Ninh Thư làm con nuôi. Bọn họ rất may mắn khi nhận nuôi được một đứa trẻ còn nhỏ tuổi và khỏe mạnh về mọi mặt.

Ninh Chấn Lâm không muốn trở thành kẻ thù của Nghiêm Kiều, ông ta biết anh là một người nguy hiểm nên đã nói ra tất cả những gì mà mình biết.

Nghiêm Kiều: “Ông còn giữ bức ảnh nào của năm đó không?”

Ninh Chấn Lâm lấy ra một cuốn sổ chứng nhận nhận nuôi con, đưa cho Nghiêm Kiều: “Mặt Ninh Ninh bị Ninh Sương dùng bút cào rách rồi.”

Nghiêm Kiều nhận lấy nó, đến bản thân cũng không phát hiện ra rằng mình đang có chút căng thẳng, anh đã được nhìn thấy cô khi còn là một đứa bé. Trong ảnh, cô bụ bẫm hơn hiện tại, trắng trẻo mềm mại, mặc trên người chiếc yếm màu đỏ, phần thịt trên cánh tay đầy đặn và tròn trịa. Một cô bé dễ thương như vậy, tại sao lại bị người ta nhẫn tâm bỏ rơi cơ chứ?

Nghiêm Kiều đóng cuốn sổ lại và hỏi Ninh Chấn Lâm địa chỉ cô nhi viện: “Trên người cô ấy có độ vật gì của ba mẹ ruột để lại không?”

Ninh Chấn Lâm nhíu mày: “Cậu định tới cô nhi viện tìm ba mẹ ruột của con bé à?”

Giọng điệu ông ta kiên quyết: “Đừng tìm, lúc đó chúng tôi đã hỏi han rất kỹ càng và xác nhận lại nhiều lần, quả thực là con bé bị người ta bỏ rơi, nên nếu tìm ra cũng rất phiền phức.”

Nghiêm Kiều: “Những điều ông cân nhắc, tôi cũng đã cân nhắc rất kỹ, hơn nữa còn suy nghĩ rất cặn kẽ.”

Ninh Chấn Lâm thấy Nghiêm Kiều khăng khăng muốn tìm, liền nói: “Không có, trên người con bé không có bất kỳ đồ trang sức nào, đến cả những loại như mặt dây chuyền để phân biệt thân phận cũng không có.”

Nghiêm Kiều: “Vết bớt thì sao?”

Ninh Chấn Lâm: “Cũng không có.” Có những đứa trẻ sinh ra mà chẳng có vết bớt nào cả.

“Cô nhi viện đó nằm ở khu vực miền núi ở tỉnh bên cạnh, đi lại khó khăn, lần đó chúng tôi đi qua, đã tận mắt chứng kiến một chiếc xe lật xuống đường núi, chết mất mấy người.”

Nghiêm Kiều ra khỏi quán cà phê, lái xe về nhà, trong xe mở bản nhạc nhẹ nhàng mà Ninh Thư yêu thích.

Vào ngày Ninh Sương phát điên, khi anh đưa cô từ sân vận động tới ngồi bên chiếc ghế trúc nhỏ, đã phát hiện ra điểm bất thường ở cô. Cô hơi run rẩy, nói năng lộn xộn, liều mạng giải thích với anh rằng bản thân cô trong sạch. Đối mặt với lời cầu hôn của anh, cô lại im lặng, anh đoán rằng đô đã bị tổn thương, không chỉ dừng lại ở việc bị đánh bằng gậy đinh hay bị người ta đấm đá. Cô không dám thổ lộ với anh, vì sợ rằng anh sẽ chê bai, bỏ rơi cô.

Nghiêm Kiều đậu xe bên đường, mở cửa sổ, hút xong một điếu thuốc rồi đặt vé đi tới cô nhi viện đó.

  ——

Ninh Thư ngủ một giấc trên giường Nghiêm Kiều, sau khi tỉnh lại, cô cảm thấy tốt hơn rất nhiều.

Cô thấy buồn chán, định ra ngoài đi dạo quanh trường học hay phố thiên đường cũng được, chỉ cần không phải ở một mình, nếu không cô lại nghĩ ngợi linh tinh về việc đó.

Buổi tối giữa tháng tư, thời tiết vẫn còn hơi lạnh, Ninh Thư mặc một chiếc áo sơ mi màu hồng, buộc tóc đuôi ngựa thấp, cùng với quần jeans màu xanh nhạt, và một đôi giày thể thao màu trắng. Cả người trông nhẹ nhàng và tràn đầy năng lượng, tâm trạng của cô lúc này đã tốt hơn rất nhiều.

Cô mặc chiếc áo sơ mi không cổ, gió lùa vào bên trong áo, có hơi lạnh. Sau khi bước đi không rõ mục đích một lúc lâu, cổ cô lại bị một cơn gió thổi vào, cái lạnh khiến cô co rụt cổ lại.

Ninh Thư thấy Phương Danh Nhã đứng trước một cửa tiệm bán bánh thạch đậu đỏ. Bên cạnh là một người phụ nữ khoảng ngoài năm mươi, có vẻ như là mẹ anh ta.

Ninh Thư nở nụ cười chào hỏi Phương Danh Nhã như trước đây: “Chào thầy Phương.” Cô hắt xì hơi một cái, mũi hơi ngứa, không biết có phải bị cảm lạnh hay không.

Phương Danh Nhã nhẹ nhàng mỉm cười: “Chào cô Ninh.”

Ninh Thư ngửi thấy mùi thơm của chiếc bánh ngọt mới ra lò, nên bảo ông chủ lấy cho mình một phần. Bánh thạch đậu đỏ và bột củ sen, có vị ngọt dịu, được nhiều trẻ nhỏ và các bạn gái yêu thích.

Mẹ Phương Danh Nhã đi đến cũng mua một phần.

Bà liếc nhìn Ninh Thư, rồi cởi chiếc khăn lụa trên cổ mình quàng lên cho cô, còn thắt thành hình nơ rất đẹp, nở nụ cười hiền hậu: “Buổi tối ra ngoài sao không mặc nhiều áo một chút.”

Ninh Thư mỉm cười: “Ra ngoài hơi vội, nên quên không mặc ạ.”

Mẹ Phương Danh Nhã nhìn Ninh Thư thêm vài lần những vẫn không nỡ rời tầm mắt đi chỗ khác, lại sợ khiến người ta khó chịu. Bà luôn cư xử rất tệ nhị và hiếm khi thất lễ với người khác. Bà ta luôn thích nhìn những cô gái ở độ tuổi này, đặc biệt là những cô gái có đôi má lúm đồng tiền, trên môi luôn nở nụ cười ngọt ngào.

Đến đi mẹ con Phương Danh Nhã đi xa rồi, Ninh Thư mới phát hiện bản thân mình có chút thất lễ, mẹ của Phương Danh Nhã cũng mặc chiếc áo không cổ, nhưng bà lại nhường chiếc khăn quàng cổ cho cô, là phận hậu bối, cô không nên nhận mới phải.

Cô cởi chiếc khăn lụa trên cổ xuống, đuổi theo về phía trước, định lên tiếng gọi thì thấy Phương Danh Nhã đang ôm vai mẹ mình và cầm khăn giấy lau nước mắt cho bà.

Ninh Thư không tiến lên nữa, cô không hiểu sao vừa rồi bà còn mỉm cười với mình mà đột nhiên lại khóc.

- -----

XiaoLiang: Vậy Ninh Thư là em gái thầy Phương chắc rồi, hèn chi từ đầu tới cuối tác giả luôn miêu tả thầy Phương đúng chuẩn “Con nhà người ta”:v

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.