Chào Em, Cô Giáo Của Tôi

Chương 72: Chương 72: Ngoại truyện 2




Nhận người thân 2:

Ninh Thư đưa cho Nghiêm Kiều một cuốn sổ và một cây bút: “Mấy ngày nay anh xin nghỉ ốm, tận dụng thời gian đó ngồi viết bản kiểm điểm đi.”

Nghiêm Kiều liếc mắt nhìn một cái, nhưng không cầm: “Anh là bệnh nhân, cầm không nổi cây bút.”

Ninh Thư nhét bút vào lòng bàn tay anh, không hài lòng: “Anh bị thương ở cổ, đây phải ở tay?”

Nghiêm Kiều đưa tay mình tới trước mặt Ninh Thư: “Bị thương thật mà.”

Ninh Thư: “...”

Đúng là sự thật, khi anh nằm bất tỉnh trên giường bệnh, cô tức giận tới mức cắn mạnh anh một cái, đến nay dấu răng trên mu bàn tay vẫn chưa biến mất.

Ninh Thư hễ nghe thấy giọng nói khàn khàn của Nghiêm Kiều liền lập tức hoảng sợ thay anh: “Hiện tại anh cần phải giữ công việc giáo viên Thể dục của mình, dám bỏ tiết thì phải viết bản kiểm điểm ít nhất là hai nghìn chữ.”

“Còn nữa, anh chuẩn bị phải thi vào biên chế rồi, nên chữ viết cũng cần luyện.”

Ninh Thư quay người đi lên lầu, lấy quyển sách mà lần trước trưởng đoàn thể thao đưa cho Nghiêm Kiều, ở giữa còn thiếu vài trang do bị anh xé để kê chân bàn cho cô.

Nghiêm Kiều vừa nhìn thấy quyển sách toàn chữ là chữ liền lập tức cảm thấy đau đầu: “Không muốn đọc.”

Ninh Thư: “Em đi lấy thước nhé?”

Cô nhìn anh với ánh mắt lo lắng: “Nếu không lồng tiếng được nữa, thì anh chỉ có thể làm giáo viên thôi.”

Nghiêm Kiều sờ sờ lên yết hầu của mình: “Yên tâm, sẽ bình phục lại thôi.”

Ninh Thư: “Bác sĩ cũng không nói sẽ khỏi một trăm phần trăm, anh cũng biết điều đó mà?”

“Anh đừng nói nữa, giữ gìn cẩn thận.”

Vừa ngẩng đầu cô liền bắt gặp ánh mắt của người đàn ông chợt tối sầm đi, anh dán mắt vào môi cô, đi về phía cô, tiến lại gần liền nói: “Đã một tuần rồi.”

Ninh Thư nâng mắt nhìn môi Nghiêm Kiều, sau đó vội vàng rời tầm mắt đi chỗ khác: “Hôn rồi, khi anh nằm trên giường bệnh em đã hôn anh mấy cái.”

Nghiêm Kiều giữ lấy eo Ninh Thư, ôm cô vào lòng, giọng nói càng trở nên khàn đặc: “Chuồn chuồn lướt nước mà cũng gọi là hôn à?”

Nói xong, anh lập tức cắn chặt lấy môi cô, mạnh mẽ cạy mở hàm răng của cô. Cứ thế cho đến khi Ninh Thư bị anh hôn đến thở không ra hơi, cảm nhận được bàn tay của anh đang không ngoan ngoãn chút nào.

Cô mới đẩy ngã anh xuống, rồi lùi lại phía sau nửa bước, tựa vào bàn, nhỏ giọng nói: “Vừa rồi anh còn bảo tay mình bị thương, cầm không nổi cây bút mà.”

Người đàn ông không lên tiếng, anh ôm cô đặt lên bàn ăn, nghiêng người đè xuống, giọng nói khàn khàn nhưng lại đem đến cảm giác khác lạ: “Cầm không nổi cây bút, nhưng vẫn sờ được em.”

Anh lại bắt đầu hôn cô, dùng chóp mũi cọ cọ vào cổ cô: “Ninh Ninh.”

Ninh Thư bị chóp mũi của người đàn ông khiến cho bỏng rát, cô vâng một tiếng: “Anh.”

Nghiêm Kiều: “Từ nay về sau anh không phải là người duy nhất được em gọi là anh nữa rồi.”

Ninh Thư cắn môi nhìn ánh mắt của người đàn ông trước mặt, chủ động ôm lấy cổ anh, rất cẩn thận để không chạm vào vết thương, nhẹ giọng nói: “Không giống nhau mà, kia là tình thân, đây là tình yêu.”

Cô thấy trong ánh mắt anh gợn lên một tia phiền muộn, liền nở nụ cười ngọt ngào: “Đây là 'anh người yêu'.”

Cô liếm môi anh: “Là chồng tương lai của em, là ba của các con em.”

Đột nhiên Ninh Thư cảm thấy cổ mình đau nhói, nghi ngờ bị anh cắn chảy máu, liền đá anh: “Đừng làm vậy, ngày mai đi làm bị mọi người nhìn thấy thì làm thế nào?”

Cuối xuân đầu hạ chính là mùa của những chiếc váy, không như mùa đông lúc nào cũng có thể quấn khăn quanh cổ đều che chắn.

Nghiêm Kiều buông Ninh Thư ra, ôm cô từ bàn ăn xuống: “Hôm nay là thứ năm, chủ nhật Phương Danh Nhã sẽ đến đón em.”

Ninh Thư ngẩng đầu nhìn Nghiêm Kiều, anh vậy mà dễ dàng buông tha cô, có lẽ là vì không muốn nhà họ Phương nhìn thấy dấu vết anh 'ức hiếp' cô trên khắp người cô.

Lần đầu tiên Ninh Thư cảm nhận được lợi ích của việc có gia đình, vì có thể ngăn chặn cảnh 'bạo hành' của tên sắc lang này.

Ninh Thư thấy Nghiêm Kiều bước vào bếp, đeo tạp dề để chuẩn bị bữa tối cho cô. Trong một khoảng thời gian dài cũng không nói lấy một lời.

Cô cảm nhận được tâm trạng đột nhiên trùng xuống của anh, liền bước tới ôm eo anh từ phía sau, dụi má vào lưng anh, chọc chọc vào nách anh, cố gắng làm anh cười.

Nhưng người đàn ông này lại chẳng giống cô, anh không sợ nhột, mặc cho cô có nghịch ngợm thế nào anh cũng vẫn không cười.

Cô kéo chiếc ghế đẩu nhỏ tới, đứng lên trên, thổi vào tai anh: “Kiều muội, sao lại không vui rồi, tới kỳ rớt dâu hả?”

Nghiêm Kiều quay đầu lại nhìn Ninh Thư, ánh mắt rơi vào đôi má lúm đồng tiền bên má cô, không lên tiếng.

Buổi tối, Ninh Thư tắm rửa sạch sẽ ngồi vào bàn chuẩn bị giáo án, cô đã xin nghỉ mấy ngày liền, nên có rất nhiều việc tồn đọng, bận đến mức quên cả uống nước, thoáng cái đã hai tiếng đồng hồ trôi qua.

Cuối cùng là đến mười một giờ, vầng trăng treo bên ngoài khung cửa sổ. Ninh Thư xoa xoa cái cổ đau nhức, dựa người vào ghế nghỉ ngơi một lúc, quay đầu nhìn lại liền thấy người đàn ông đang đứng cạnh cửa phòng ngủ, bất động thanh sắc nhìn mình, cũng không biết đã nhìn bao lâu rồi.

Ninh Thư đứng dậy đi tới ôm lấy eo Nghiêm Kiều, dụi dụi vào lòng anh, làm nũng: “Anh.”

Rồi lại than phiền một chút: “Chẳng phải bác sĩ đã dặn dò anh phải nghỉ ngơi thật tốt rồi à, sao giờ này mà vẫn chưa đi ngủ?”

Nghiêm Kiều vươn tay xoa xoa mái tóc Ninh Thư: “Đừng cắt tóc nữa nhé.”

Ninh Thư không mấy khắt khe với mái tóc của mìn: “Được.”

Nghiêm Kiều: “Kết hôn cần tạo kiểu tóc.”

Ninh Thư cúi xuống nhìn chiếc nhẫn kim cương trên tay, ánh sáng của viên kim cương màu hồng chiếu rọi chói lóa, rực rỡ như nụ cười của cô vậy.

Nghiêm Kiều trở về phòng, lấy một cái gối tới, ôm bên tay nhìn người con gái đang nằm trên giường.

Ninh Thư vốn đã định ngủ, may mà cô chưa cởi quần áo, nhìn chiếc gối trong tay anh đỏ mặt: “Anh muốn ngủ ở đây à?”

Nghiêm Kiều đặt gối của mình xuống bên cạnh gối của Ninh Thư, cứ thế nằm xuống, kéo một góc chăn lên che người, đồng thời mở rộng vòng tay để cô chui vào.

Ninh Thư ngoan ngoãn nằm xuống, có chút lo lắng nắm chặt gấu áo của mình, cô vô cùng cảnh giác với con 'sói già' này.

Chắc chắn anh sẽ không dễ dàng gì buông tha cho cô, nếu anh muốn ngủ với cô, thì cô thà chết cũng không chịu khuất phục, sắp kết hôn rồi, nhẫn nhịn một chút là tới ngày động phòng, không thể thất bại trong gang tấc vậy được.

Điều mà cô không ngờ rằng, anh thậm chí còn không có ý muốn động vào cô. Ninh Thư không tin rằng anh lại có thể bình tĩnh như vậy khi nằm cùng mình, vì vậy cô lặng lẽ đưa một tay ra khẽ chạm vào quần anh. Người đàn ông lại di chuyển đột ngột khiến cô giật mình.

Anh nắm lấy tay cô, giọng nói khàn khàn: “Ai dạy em thế? 'Tổ chim' cũng dám đào, không sợ chết sao?”

Ninh Thư thu tay về, kéo chăn lên che mặt, chỉ để hở mỗi đôi mắt ra ngoài: “Sao anh không thế kia?” Vừa rồi ngoài vải quần áo ra, cô không chạm thấy thứ gì cả.

Ninh Thư phụng phịu, giọng nói có chút ấm ức: “Anh không còn cảm giác với em nữa sao? Mới vậy mà đã mất đi sự tươi mới rồi à?”

Giọng nói người đàn ông trầm xuống, nhưng vẫn khàn khàn như vậy: “Em nhìn lại xem.”

Ninh Thư cúi đầu liếc mắt nhìn một cái sau đó lập tức xoay người giả chết.

Người đàn ông ôm cô từ phía sau, áp lại gần: “Dám châm lửa mà không chịu dập lửa hả?”

Ninh Thư lăn đến bên mép giường, cuộn chặt chăn lên người, giả bộ như không phải do mình làm ra.

Cô nghe thấy tiếng anh từ trên giường đứng dậy, đi vào phòng tắm khóa trái cửa lại, một lúc sau mới đi ra, rồi nằm nghiêng người bên cạnh cô: “Được rồi, không động vào em nữa.”

Anh kéo cô ra khỏi chăn, nhìn cô bằng đôi mắt dịu dàng và sâu thẳm, anh chỉ muốn ôm cô thật chặt.

Ninh Thư chui vào vòng tay Nghiêm Kiều, đoán được nguyên nhân khiến anh trầm mặc: “Ghen sao?”

Người đàn ông lại càng ôm cô chặt hơn.

Ninh Thư nhẹ nhàng hôn lên quả táo Adam của anh: “Ninh Ninh chỉ gần gũi với anh nhất thôi, được không?”

Nghiêm Kiều: “Anh nào?”

Ninh Thư bật cười: “Anh người yêu.”

Rất nhanh đã đến chủ nhật, Ninh Thư mặc bộ quần áo mà Nghiêm Kiều đã phối cho mình, một chiếc váy liền thân màu hồng nhẹ nhàng, cùng với đôi giày da trắng tinh xảo, trông thật dịu dàng và đoan trang, hợp với đôi má lúm đồng tiền xinh xắn của cô.

Nghiêm Kiều cầm kéo, cắt một bó hồng trong hoa viên, thắt thêm một chiếc nơ màu hồng, đi tới trước mặt Ninh Thư, cười với cô: “Ninh Ninh hôm nay thật đẹp.”

Ninh Thư cầm lấy bó hoa, đưa lên chóp mũi ngửi, sau đó mỉm cười: “Thơm quá.”

Rồi ngẩng đầu lên, đối diện với camera điện thoại của Nghiêm Kiều, để anh chụp hình với nụ cười chói lọi trên môi.

Nghiêm Kiều liếc nhìn thời gian: “Mới tám rưỡi, vẫn sớm.”

Vừa dứt lời, ngoài cổng đã vang lên tiếng động cơ xe. Phương Danh Nhã cũng cảm thấy còn quá sớm, nhưng anh ấy bị ba mẹ giục lên đường, bữa sáng còn chưa kịp ăn, lúc này bụng đang cảm thấy đói meo.

Quần áo trên người anh ấy đã được Dương Thụy Phương chuẩn bị trước hai ngày, áo sơ mi trắng ủi phẳng phiu, quần jeans màu xanh đen và giày thể thao màu trắng trông giản dị và trẻ trung hơn so với phong cách thường ngày của anh ấy.

Nghiêm Kiều đứng ở cổng nhìn thấy Phương Danh Nhã liền bất mãn nói một câu: “Mới mấy giờ cơ chứ?”

Phương Danh Nhã: “Cổ họng của cậu không thoải mái thì đừng nói chuyện, em gái tôi đâu?”

Ninh Thư túm lấy áo Nghiêm Kiều, thò đầu lên từ phía sau lưng anh, nhẹ nhàng giơ tay vẫy, đôi mắt to tròn sinh động nhìn ra: “Ở đây.”

Phương Danh Nhã mỉm cười bước tới phía trước: “Đã ăn sáng chưa?”

Ninh Thư gật đầu: “Ăn rồi.”

Ninh Thư đưa Phương Danh Nhã vào hoa viên, cùng anh ấy dạo quanh một vòng.

Phương Danh Nhã đứng trước chiếc máy gắp thú bông trong phòng khách, Ninh Thư lập tức tự hào giới thiệu: “Cái này là Nghiêm Kiều mua cho em, thú bông bên trong tuần nào cũng được thay mới.”

Phương Danh Nhã nhận lấy tiền xu từ tay Ninh Thư, phải gắp mười lần mới được một chú mèo trắng, liền đưa cho cô: “Sau này anh sẽ mua cho em một cái lớn hơn.”

Nói xong, muốn đưa tay lên xoa mái tóc cô, nhưng tự cảm thấy hành động này của mình quá mức thân mật, sợ cô nhất thời không thích ứng, nên lại đổi thành tự đưa lên đầu mình vuốt hai cái để giảm bớt sự khó xử.

Ninh Thư đem chú mèo trắng về phòng ngủ, đặt trên đầu giường. Nghiêm Kiều đứng dưới lầu, nhìn Ninh Thư chạy lên chạy xuống, lần này còn cầm theo tập giấy có chữ viết tay của mình đưa cho Phương Danh Nhã xem.

Phương Danh Nhã đặt hai bức giống hệt nhau lên bàn và chỉ: “Cái này là của ba, cái này là của Ninh Ninh.”

Ninh Thư mỉm cười: “Sai rồi.”

Phương Danh Nhã giả vờ ngạc nhiên: “Em chép chữ giống quá, còn hơn cả Phương Bỉnh Đức nữa rồi.”

Ninh Thư ngượng ngùng mỉm cười, đây là một lời khen gián tiếp, anh ấy đang khen chữ của cô đẹp.

Nghiêm Kiều bĩu môi thầm chửi Phương Danh Nhã là đồ đạo đức giả, trước giờ luôn nghĩ rằng anh ấy là một chính nhân quân tử, nhưng không ngờ lại có thể nói dối mà không chớp mắt.

Ninh Thư và Phương Danh Nhã nó chuyện với nhau về chủ đề thư pháp, Nghiêm Kiều muốn tham gia cùng họ nhưng vừa mở miệng lại phát hiện mình chẳng hiểu gì về thư pháp cả, nên chỉ đành chua xót đứng sang một bên.

Phương Danh Nhã thấy thời gian cũng sắp tới, nên nói với Ninh Thư: “Đi thôi, ba mẹ đợi em từ sớm rồi.”

Nghiêm Kiều cầm bó hồng vừa cắt trong vườn đưa cho Ninh Thư ôm. Anh nhìn cô, cô cúi đầu nhìn xuống bó hoa, đôi má lúm đồng tiền cười khẽ. Trái tim anh lỡ nhịp, vừa là cảm động, vừa là không nỡ rời xa.

Phương Danh Nhã đánh xe ra ngoài, sau đó xuống xe chuẩn bị mở cửa cho Ninh Thư, vừa quay đầu lại thì thấy Nghiêm Kiều nắm lấy tay Ninh Thư kéo cô chạy đi. Những bông hồng rơi trên mặt đất, vương vãi khắp nơi.

Phương Danh Nhã đuổi theo sau: “Không được chạy!” Công chúa nhỏ bị người ta cướp mất, anh ấy về nhà chỉ còn nước bị đánh gãy chân.

Nghiêm Kiều kéo Ninh Thư ra khỏi cổng, rẽ vào một góc rồi biến mất.

Phương Danh Nhã không quen với khu vực này, nên không biết Nghiêm Kiều đang trốn ở con hẻm nào mà tìm. Anh ấy vừa nhìn ngó xung quanh vừa gọi cho Nghiêm Kiều, nhưng đối phương đã tắt máy. Khi gọi cho Ninh Thư, vừa được hai hồi chuông đã bị dập máy, không cần nói cũng biết người dập máy là ai.   

Ninh Thư thở hổn hển sau lưng Nghiêm Kiều: “Anh, chậm một chút.”

Nghiêm Kiều dừng lại, cúi đầu hôn lên môi cô: “Hôm nay chúng ta hẹn hò.” Giọng của Phương Danh Nhã đang gọi tên Ninh Thư cách đó không xa.

Cô ngoan ngoãn gật đầu, như sợ sẽ đánh động đến Phương Danh Nhã, thì thào nói: “Em nghe anh.”

Nghiêm Kiều nắm tay Ninh Thư đưa cô đến công viên, khu vui chơi, trung tâm game, còn xem bộ bộ phim hoạt hình nữa.

Cứ thế cho tới bảy giờ, Nghiêm Kiều gọi một chiếc taxi và báo cho tài xế địa chỉ mà Ninh Thư chưa từng nghe qua.

Cô nhanh chóng phản ứng lại, đó là nhà họ Phương.

Ninh Thư ôm lấy cánh tay Nghiêm Kiều, nhỏ giọng nói: “Nếu anh không muốn em về, thì em sẽ ở lại.”

Nghiêm Kiều dịu dàng xoa mái tóc cô, không lên tiếng.

Chiếc taxi dừng trước một căn biệt thực phong cách Trung Quốc điển hình, cửa đang mở, cả căn nhà đều sáng đèn. Ngoài trong nhà ra, thì từ cổng, sân, tới lối vào phòng khách đều được trang trí hai hàng đèn chùm nhỏ ở hai bên, đem lại cảm giác cổ điển và tinh tế, bên cạnh còn trồng một khóm Thiết Mộc Lan.

Ánh sáng của đèn điện đan xen với những vì sao và vầng trăng trên bầu trời, phản chiếu bóng lá và hoa dài ngắn khác nhau xuống mặt đất. Giữa hoa viên còn có một cây hoa Quế xum xuê.

Hôm nay, Phương Danh Nhã cũng nhắc tới, câu hoa Quế này đã hai mươi tư năm tuổi, nó được trồng vào ngày cô công chúa nhỏ của nhà họ Phương chào đời.

Cây lặng lẽ đứng dưới một mảng ánh sáng, bóng trên mặt đất đung đưa theo gió, giống như một vòng tay ấm áp, nhẹ nhàng nói với người bên ngoài: Chào mừng trở về nhà.

Ninh Thư kéo cánh tay Nghiêm Kiều, ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt lóe sáng, thì thào nói: “Nếu họ không thích em thì phải làm thế nào?”

Cửa phòng khách từ từ được mở ra, Dương Thụy Phương và Phương Bỉnh Đức đứng ở ngưỡng cửa, nhìn ra phía hoa viên.

Phương Danh Nhã làm mất người nên bị phạt ở trong phòng chép kinh thư, đến cơm trưa cũng không được ăn.

Dương Thụy Phương tiến lên một bước, lo sự kích động của mình dọa sợ cô công chúa nhỏ, nên đành phải dừng lại. Hai mắt bà đỏ hoe nhìn cô gái trước mặt, cảm thấy khoảng cách giữa họ vừa gần lại vừa xa. Bà sợ rằng đây chỉ là một giấc mơ, giống như mọi giấc mơ khác trước đây, con gái bà sẽ biến mất ngay khi bà vừa mở mắt.

“Là Ninh Ninh trở về đó sao?”

Nghiêm Kiều giúp Ninh Thư sửa sang lại váy áo, nhẹ nhàng xoa mái tóc cô, nắm lấy bàn tay đeo nhẫn của cô, nói với người đứng bên trong cửa: “Phải, Ninh Ninh về nhà rồi.”

- ----

Thiên Hamho: Đùa chị Ninh quá đáng thế chị, lúc anh em đang 'hừng hực' khí thế thì chị né cho bằng được, đến khi anh em nằm im thì chị lại trách anh em hết cảm giác với chị:)))

Mà cũng nể Kiều muội thật, ghen được với cả anh vợ:v

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.