Chào Em, Cô Giáo Của Tôi

Chương 73: Chương 73: Ngoại truyện 3




Nhận người thân 3:

Ninh Thư được Nghiêm Kiều nắm tay nên cảm thấy thoải mái hơn nhiều, ngay cả khi gia đình họ Phương không thích cô, cô chẳng còn nơi nào để đi nữa, thì Ninh Thư biết anh vẫn sẽ luôn đứng sau lưng, làm chỗ dựa cho mình, không để cô thành kẻ lang thang không nơi nương tựa.

Ninh Thư thấy Dương Thụy Phương và Phương Bỉnh Đức tiến về phía mình, cô lại càng nắm chặt tay Nghiêm Kiều hơn, móng tay gần như cắm hết vào da thịt anh.

Nghiêm Kiều quay đầu nhìn Ninh Thư, cô vừa nhìn đã hiểu được ánh mắt của anh. Anh đang nói rằng, nếu cô không muốn trở về, anh có thể đưa cô đi ngay bây giờ, giống như ban ngày cướp cô khỏi Phương Danh Nha. Anh muốn bắt cóc cô, giấu cô ở một nơi không ai biết.

Ninh Thư chớp mắt cười với Nghiêm Kiều, đôi má lúm đồng tiền đong đầy ánh trăng dịu dàng.

Anh hiểu, cô muốn về nhà.

Ninh Thư tiến lên vài bước, rồi dừng lại ở giữa hoa viên, bên cạnh cây hoa Quế đã hai mươi bốn năm tuổi.

Dương Thụy phương nhìn cô gái trước mặt, nhất thời không biết gọi cô là gì, Phương Bỉnh Đức đã lên tiếng trước: “Ninh Ninh.”

Tên của cô là Phương Hinh Ninh, nếu cô lớn lên trong gia đình họ Phương thì biệt danh của cô cũng sẽ là Ninh Ninh.

Ninh Thư gật đầu, cũng không biết nên xưng hô với hai người họ thế nào, gọi thẳng là ba mẹ thì có chút không tự nhiên, nếu gọi là chú dì thì lại hơi lãnh đạm. Cô nghĩ tới nghĩ lui, nhưng vẫn không thể chọn ta cách gọi phù hợp nhất.

Nghiêm Kiều: “Chú, dì.” Anh luôn có thể giải quyết những hoang mang lo lắng của cô một cách hợp lý nhất.

Dương Thụy Phương mặc một chiếc áo sơ mi màu xanh lá cây đậm, kết hợp với chân váy màu đen, tóc búi thấp, trông thật hiền từ và sang trọng.

Ninh Thư đi theo phía sau, ngẩng đầu nhìn bà ấy thêm vài lần, trong lòng thầm so sánh với Từ Mỹ Lan. Từ Mỹ Lan là một chủ nhiệm bộ môn ở trường cấp hai, vẻ ngoài hơi hung dữ, bước đi nhanh nhẹn, trong trí nhớ của Ninh Thư, ngoại trừ khi còn nhỏ ra thì sau này nụ cười của bà ta cũng trở nên vô cùng giả tạo.

Chỉ khi cô đạt điểm cao trong kỳ thi, khiến bà ta nở mày nở mặt trước hàng xóm và họ hàng, hoặc khi cô dành cả tháng lương của mình để mua cho bà ta những món quà đắt tiền thì bà ta mới mỉm cười và đối xử tốt với cô hơn một chút.

Ninh Thư tựa vào người Nghiêm Kiều, nhỏ giọng nói với anh: “Quên mua đồ rồi, lại đến đây tay không.”

Cô bắt đầu cảm thấy bất an, bước chân ngày càng chậm, cô muốn dừng lại để ra ngoài mua thứ gì đó rồi mới quay lại. Cô thích nơi này, thích bọn họ cũng muốn bọn họ thích mình.

Nghiêm Kiều nắm bàn tay Ninh Thư, giọng nói của anh quá khàn, gần như không thể nghe ra anh đang nói gì: “Không sao, ở đây không cần.”

Bước vào phòng khách, tại huyền quan có đặt hai đôi dép lê ngay ngắn, một đôi màu hồng và một đôi màu đen.

Ninh Thư xỏ chân vào, giẫm trên mặt đất, ngẩng đầu mỉm cười: “Vừa in nè.” Đó là size dép của cô.

Tất cả mọi thứ về Ninh Thư đều được Phương Danh Nhã tìm hiểu từ Nghiêm Kiều, hai người đã đưa ra thỏa thuận với nhau, Nghiêm Kiều bán thông tin cho Phương Danh Nhã, còn sau này Phương Danh Nhã phải nói tốt về Nghiêm Kiều ở nhà.

Dương Thụy Phương nhìn chằm chằm vào nụ cười của cô gái trước mặt, sau đó đưa tay lên nhẹ nhàng chạm vào cánh tay cô. Thực ra hành động này có chút đột ngột, đáng lẽ nó không nên xuất hiện. Ninh Thư không biết Dương Thụy Phương có ý gì, nên nhất thời ngây người nhìn bà ấy.

Dương Thụy Phương quay lại nói với Phương Bỉnh Đức: “Là thật.”

Lần này không phải là một giấc mơ, con gái bà đã trở về thật rồi. Trong giấc mơ chỉ cần bà ấy chạm vào con gái mình thì tất cả sẽ lập tức biến thành không khí.

Ninh Thư hiểu ra, vẻ trống rỗng trong mắt mờ đi, cô tiến lên một bước, đưa cánh tay của mình qua, nhẹ nhàng nói: “Dì chạm lại đi ạ.”

Dương Thụy Phương duỗi tay ra, lại chạm vào, sau đó nắm lấy tay Ninh Thư đưa cô đến bàn ăn.

Ninh Thư chơi bên ngoài cả ngày với Nghiêm Kiều, nên đã đói bụng từ lâu rồi. Thức ăn trên bàn đang bốc hơi nghi ngút, dì giúp việc vừa bê canh ra bàn. Ninh Thư ngồi xuống, tất cả đều là những món mà cô thích ăn nhất.

Phương Danh Nhã từ phòng làm việc trên lầu đi xuống, anh ấy đã một ngày chưa ăn cơm, nghe thấy động tĩnh liền lập tức xuống xem.

Dương Thụy Phương liên tục gắp thức ăn cho Ninh Thư, muốn cô ăn nhiều một chút.

Phương Danh Nhã nhìn món sườn xào chua ngọt đang bày phía xa trên bàn, ở giữa là một tô canh, nên với không tới: “Mẹ, gắp cho con một miếng sườn xào.”

Dương Thụy Phương gắp một miếng có cả nạc lẫn mỡ, bên trên phủ đầy nước sốt đường đỏ.

Phương Danh Nhã mỉm cười, anh ấy biết dù con trai cả đã bị thất sủng, nhưng vẫn có thể được ăn cơm. Sau đó, Phương Danh Nhã nhìn thấy Dương Thụy Phương đặt miếng sườn đó vào bát Ninh thư.

Phương Danh Nhã: “...”

Ninh Thư cúi đầu, nhìn miếng sườn trong bát, khóe môi dưới khẽ nhếch lên.

Sau bữa tối, Nghiêm Kiều và Phương Danh Nhã cùng nhau ra ngoài chơi, còn Dương Thụy Phương đưa Ninh Thư tham quan ngôi nhà, Phương Bỉnh Đức thì trở lại thư phòng nhốt mình trong đó.

Khác với sự thể hiện ra mặt của Dương Thụy Phương, cảm xúc của Phương Bỉnh Đức được kiềm chế hơn rất nhiều.

Ngay trong đêm nhận được tin tức, Dương Thụy Phương đã ôm album ảnh cũ khóc suốt đêm, còn Phương Bỉnh Đức thì ở trong phòng làm việc viết thư pháp, nhưng dù viết thế nào cũng chỉ ra ba chữ Phương Hinh Ninh.

Dương Thụy Phương đưa Ninh Thư đi dạo quanh hoa viên sau đó dừng lại trước cây hoa Quế thơm ngào ngạt. Tháng năm, hoa Quế không nở, cành lá tươi tốt, Dương Thụy Phương cắt vài cành sau đó hai người cùng nhau cắm vào chiếc bình đặt giữa bàn ăn.

Dì giúp việc nhìn thấy thì vô cùng ngạc nhiên, rồi ngước mắt nhìn lên thư phòng, trong nhà không ai dám động vào cây hoa Quế này, vì ông Phương không cho phép.

Phương Bỉnh Đức thường xuyên ngồi trên ghế mây trong hoa viên cả ngày để ngắm nhìn cây hoa Quế, mỗi lần như vậy, ngoài Dương Thụy Phương ra, không ai dám tới quấy rầy ông ấy.

Dương Thụy Phương đưa Ninh Thư lên lầu, rồi dừng lại trước một căn phòng, sau đó quay đầu nhìn cô, muốn vươn tay nắm lấy tay cô nhưng lại sợ cô không thoải mái nên đành buông xuống.

Ninh Thư chủ động đưa tay mình cho bà, cô thấy ánh mắt Dương Thụy Phương lóe sáng, nước mắt vòng quanh.

Dương Thụy Phương nắm lấy tay Ninh Thư, nhẹ nhàng xoa xoa: “Có tới bốn mươi lăm cân không?”

Ninh Thư mỉm cười, giọng điệu đem theo sự tự hào: “Đương nhiên là tới, hiện tại con bốn mươi chín cân, đều là do Nghiêm Kiều ép ăn.”

Dương Thụy Phương mở cửa, đưa Ninh Thư vào trong: “Đây là phòng của con.”

Căn phòng được trang trí với tông màu hồng nhạt nhẹ nhàng, tao nhã, từng món nội thất bên trong từ đèn chùm, đèn bàn, bàn trang điểm... đều giống như một tác phẩm nghệ thuật.

Tất cả mọi thứ đều không hề lạnh lẽo, trên bàn cạnh đầu giường còn có cả hoa tươi, nơi nào cũng sạch sẽ không hề có dấu vết của bụi bặm. Trên giá sách được bày đầy những cuốn sách kinh điển, tạp chí nổi tiếng mà các cô gái trẻ thích đọc.

Rèm cửa bị gió thổi khẽ đung đưa, ánh trăng và ánh sáng đèn điện hòa quyện vào nhau, rơi xuống sàn nhà như một lớp sương trắng mềm mại.

Ninh Thư bước đến bên cửa sổ lập tức cảm nhận được ánh mặt trời sẽ chiếu rọi vào bên trong căn phòng khi mùa đông tới. Căn phòng trước đây của cô quay mặt về hướng Bắc, vừa lạnh lại vừa ẩm, là nơi quanh năm không có chút ánh nắng mặt trời.

Dương Thụy Phương mở tủ quần áo: “Con nhìn xem có thích hay không, nếu không thích đều có thể đổi.”

Quần áo bên trong đã được giặt sạch, có thể mặc ngay. Trên mặt vải không hề có nếp nhăn, chiếc nào chiếc nấy đều đã được ủi cẩn thận. Bên trong còn có cả đồ lót, là size của cô.

Đây hẳn là tin tức mà Nghiêm Kiều đã 'bán' cho họ.

Dương Thụy Phương ngồi xổm xuống, mở chiếc tủ nhỏ bên dưới ra, bên trong toàn bộ là băng vệ sinh. Mọi thứ Ninh Thư có thể tưởng tượng và không thể tưởng tượng đều được chuẩn bị đầy đủ, thậm chí cô chẳng cần đem theo túi xách vẫn có thể lập tức đến ở.

Ninh Thư có chút tò mò không biết khi còn bé mình trông như thế nào, Dương Thụy Phương liền mang tới một cuốn album dày cộp.

Tên của cô được viết trong album: “Phương Hinh Ninh.”

Bên trong toàn bộ là ảnh của cô.

Ninh Thư có chút không hiểu, từ khi năm, sáu tháng tuổi cô đã không còn ở nhà họ Phương nữa, sao họ có thể có một cuốn album dày như thế này được chứ.

Dương Thụy Phương ngồi bên giường, lật mở trang đầu tiên của cuốn album, đó không phải là ảnh Ninh Thư mà là Dương Thụy Phương khi còn trẻ, có một cậu bé trắng trẻo xinh xắn đang đứng bên cạnh bà, từ cặp lông mày có thể nhìn ra đó là Phương Danh Nhã.

Ninh Thư chỉ vào tấm ảnh, mỉm cười: “Con ở đây sao?”

Trong ảnh, Dương Thụy Phương đang dùng một tay đỡ eo, cúi nhìn xuống bụng mình, ánh mắt cũng dịu dàng như chính cách bà ấy đang nhìn cô lúc này.

“Khi ấy đã được tám tháng rưỡi, sắp tới ngày sinh rồi.” Dương Thụy Phương nhìn Ninh Thư: “Khi con còn ở trong bụng mẹ đã rất ngoan ngoãn, rất hiếm khi quẫy đạp.”

Từ 'mẹ' đã khiến bà hơi giật mình, cũng may là cô gái bên cạnh không cảm thấy khó chịu.

Ninh Thư nhìn những tấm ảnh ở trang album thứ hai, bật cười: “Đứa nhỏ xấu xí này thực sự là con sao? Nhìn trông như bà cụ vậy.”

Dương Thụy Phương cũng mỉm cười, nói: “Trẻ sơ sinh đều như vậy, sau này con có con rồi, em bé lúc mới sinh ra cũng sẽ như vậy.”

Khi Ninh Thư nghĩ tới Nghiêm Kiều cùng với việc sau này sinh cho anh những đứa con, khuôn mặt cô bỗng nhiên trở nên đỏ bừng.

Khi đầy tháng, đứa trẻ bé nhỏ đã lớn dần lên thành một cô nhóc dễ thương hồng hào, đôi mắt to tròn trong veo mở ra, khi cười lộ ra hàm nướu hồng nhạt, đôi má lúm đồng tiền đã hiện rõ, khiến ai ngắm nhìn cũng phải mềm lòng.

Hai tháng tuổi, cô được Phương Danh Nhã khi đó bốn tuổi bế, xem ra tư thế không mấy thoải mái, hàng lông mày anh ấy cau chặt, đang quơ chân múa tay muốn thả ra, khiến bức ảnh chụp có chút ma mị.

Cứ thế cho đến tận năm tháng rưỡi, bức ảnh cuối cùng Ninh Thư ở nhà họ Phương, cô mặc chiếc váy màu hồng, tay cầm bút viết trên bàn, lòng bàn chân loang lổ vết mực, để lại dấu chân nho nhỏ trên mặt giấy.

Sau đó, không còn ảnh của Ninh Thư nữa.

Đôi khi là một chiếc bánh sinh nhật có nội dung: Chúc mừng sinh nhật Ninh Ninh một tuổi, sáu tuổi, tám tuổi, mười lăm tuổi, cứ thế cho tới hai mươi bốn tuổi, năm nào cũng có.

Đôi khi là những tấm ảnh các món đồ chơi đẹp mắt màu hồng, những bông hoa Quế thơm ngào ngạt ngoài sân, hay bóng lưng của những cô bé cắp cặp tới trường tiểu học, một cốc pudding xoài thơm ngon, hay những vì sao trên bầu trời đêm hè và chiếc áo len đan tay.

Dương Thụy Phương là một Giáo sư đại học môn Lịch sử và không quá bận rộn, hàng năm bà đều đan hai chiếc áo len, một chiếc cho con trai cả, một chiếc cho công chúa nhỏ.

Sau khi con gái bị bắt cóc, Dương Thụy Phương đã nghĩ về vô số khả năng, mỗi khả năng đều đau như cứa vào tận trái tim. Bà không thể kìm được những suy nghĩ của mình, liệu có phải cô đã bị bán lên vùng núi xa xôi, không được ăn no không được mặc ấm, liệu có bị đánh gãy chân để bắt ngồi bên đường ăn xin hay không.

Nhìn thấy đôi mắt trong veo và sạch sẽ của cô gái, Dương Thụy Phương quay lưng đi, không kìm được nước mắt. Bà chưa bao giờ mê tín như lúc này, cho rằng bản thân mình là một người may mắn nhất thế giới.

Cô con gái nhỏ của bà đã trở về.

Đột nhiên bà cảm thấy như có ai đó đang ôm mình, cùng với giọng nói nhẹ nhàng vang lên bên tai: “Mẹ...”

Cô gái dường như không quen với các âm tiết này, vì vậy khi thử lại một lần nữa mới nói được hoàn chỉnh: “Mẹ.”

Vòng tay của Dương Thụy Phương thật ấm áp, Ninh Thư chưa bao giờ được ôm một cái ôm mềm mại như vậy, của Nghiêm Kiều thì không tính vì cơ bắp của anh quá cứng, lại còn thường xuyên làm cô đau.

Ninh Thư nhìn xuống mũi chân mình, có chút do dự: “Mẹ sẽ luôn yêu thương con chứ?”

Sẽ không yêu thương tới giữa chừng lại thôi, giống như Từ Mỹ Lan chứ.

Dương Thụy Phương giúp Ninh Thư lau giọt nước mắt trên khóe mắt, trái tim tan nát nhìn cô như nhìn một chú nai con thường xuyên phải chịu đựng sợ hãi.

Bà vuốt ve mái tóc cô, dùng âm thanh dịu dàng nhất của bậc cha mẹ: “Ba, mẹ và anh trai sẽ luôn yêu thương con.”

“Con là máu thịt của mẹ, cho dù sau này mẹ có già rồi chết đi, cũng sẽ biến thành một ngôi sao ở trên trời dõi theo con.”

Nghiêm Kiều đứng dưới ngọn đèn đường ở lối vào căn biệt thự, đột nhiên nghe thấy tiếng khóc lớn phát ra từ trong nhà.

Hôm nay là ngày 15 tháng 5, những bông Tường Vi lần lợt nở rộ, gió đêm thổi bay những cánh hoa, có người đã trở về nhà.

Còn có người bắt đầu hai người hai ngả.

Nghiêm Kiều nghe thấy tiếng khóc của Ninh Thư dừng lại, nói với Phương Danh Nhã: “Tôi đi đây.”

Phương Danh Nhã gật đầu: “Chú ý an toàn.”

Nghiêm Kiều ngẩng đầu nhìn lên cửa sổ tầng hai, đi vài bước lại quay người lại, có chút lo lắng: “Nói với dì một tiếng, buổi tối khi ngủ cô ấy rất hay đạp chăn.”

“Buổi sáng thích uống sữa ngọt một chút, uống xong nhớ nhắc cô ấy súc miệng, kẻo sâu răng.”

Cổ họng của anh vẫn chưa khỏi hẳn, giọng nói khàn khàn, sợ Phương Danh Nhã không nghe thấy nên lại lấy điện thoại ra soạn những gì mình vừa nói thành tin nhắn rồi gửi qua.

Lúc này, anh không nghĩ được gì khác cả, nhìn Phương Danh Nhã, đầu óc nhất thời trống rỗng, dừng lại vài giây rồi xoay người đi ra phía cổng lớn của căn biệt thự.

Đã chín giờ tối, trong khu không có nhiều người, chỉ có bóng lưng của anh đổ trên mặt đất, bởi ánh đèn đường mà trải dài.

Sau lưng anh có người đi tới, vì có thêm một chiếc bóng khác xuất hiện.

“Anh ~~”

Anh nghe thấy một giọng nói quen thuộc truyền tới từ khoảng cách bốn, năm mét phía sau.

Nghiêm Kiều quay lại thấy Ninh Thư đang chạy về phía mình.

Anh dang tay ôm cô lên, cô bám chặt cổ anh thở hổn hển, nũng nịu phàn nàn: “Sao không đợi em mà đã đi rồi.”

- -----

“Hôm nay là ngày 15 tháng 5, những bông Tường Vi lần lợt nở rộ, gió đêm thổi bay những cánh hoa, có người đã trở về nhà.

Còn có người bắt đầu hai người hai ngả.”

Tác giả viết những đoạn buồn buồn hay thật đó, ahuhu!!!

Thiên Hamho: Biết là anh sắp cưới được chị về nhà rồi, nhưng vẫn thấy thương anh vì phải tạm xa vợ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.