Chào Em, Cô Giáo Của Tôi

Chương 74: Chương 74: Ngoại truyện 4




Nhận người thân 4:

Ninh Thư đứng trước tủ, dưới chân có một chiếc vali đang mở, bên trong đã đựng gần đầy đồ mà cô vẫn đang nhặt quần áo, hận không thể nhét luôn chiếc tủ này vào trong.

Nghiêm Kiều một tay đút túi quần, tựa người bên cửa nhìn Ninh Thư, đôi mắt trầm mặc như bầu trời đêm không sao. Anh nhìn cô đang vất vả nhét đống quần áo của mình vào vali. Đồ đạc quá nhiều, cô quỳ trên vali nhưng vẫn không thể kéo được khóa vào.

Ninh Thư nhướng mắt nhìn Nghiêm Kiều: “Đến giúp em đi.” Người đàn ông chưa từng nỡ nhìn cô làm chút việc vặt mà hiện tại lại chỉ bàng quang đứng nhìn.

Nghiêm Kiều vẫn đứng yên tại chỗ, Ninh Thư phải gọi thêm mấy lần anh mới đi tới, lặng lẽ giúp cô đóng quá chiếc vali lại.

Ninh Thư thấy sắc mặt của anh không được tốt lắm, liền hôn lên má anh một cái như để lấy lòng, rồi mỉm cười: “Cũng đâu có phải sống chết cách biệt, Vĩnh Ninh Lý lại gần trường như vậy, anh muốn gặp em lúc nào cũng có thể mà.”

Ninh Thư chạy tới phía sau Nghiêm Kiều, lúc này anh đang ngồi xổm xuống giúp cô sắp xếp lại vali.

Cô trèo lên lưng anh, rồi tiếp tục leo lên trên cổ, cúi đầu hỏi: “Có nặng không?”

Nghiêm Kiều đứng dậy: “Ngồi vững.”

Ninh Thư ra lệnh: “Ra vườn hái anh đào.”

Cây anh đào trong hoa viên đã trồng rất nhiều năm, tháng năm, tháng sáu hàng năm đều ra rất nhiều quả, mấy năm trước khi nhà bỏ không, thường xuyên có người treo vào hái. Năm nay không có nữa rồi, bởi vì nơi đây đã có người ở và cây anh đào cũng đã có chủ mới.

Ninh Thư ngồi trên cổ Nghiêm Kiều, một tay cầm rổ, tay kia hái anh đào, cô chọn những quả to và đỏ nhất, rất nhanh đã hái được một rổ đầy.

Ninh Thư xuống khỏi người Nghiêm Kiều, chia anh đào vào nhiều hộp bảo quản thực phẩm. Để cho Lễ Lễ, Triệu Vũ Kiệt, La Minh, Tôn Hiểu Thiến, nhà họ Phương và cả đồng nghiệp trong văn phòng nữa.

Hộp ngon nhất, to nhất sẽ dành cho trưởng đoàn thể thao và lãnh đạo trong trường, cô sẽ đưa kèm nó với bản kiểm điểm của Nghiêm Kiều, để hối lộ họ một chút.

Ninh Thư vừa chia anh đào vừa rửa sạch một bát đưa cho Nghiêm Kiều: “Em nếm thử rồi, ngọt lắm.”

Nghiêm Kiều không nhận lây, vẫn nhìn cô bằng đôi mắt đen sâu thẳm và an tĩnh.

Ninh Thư lau tay, cầm lấy một quả anh đào đứng lên ghế, hơi cúi người xuống hôn lên môi người đàn ông, đút quả anh đào sang cho anh. Môi cô đột nhiên xuất hiện cơn đau, anh biến môi cô thành trái Anh đào.

Anh đem cô từ trên ghế đặt lên bàn ăn, đè cô xuống, giọng nói trầm thấp, khàn khàn: “Em đã đồng ý lời cầu hôn của anh rồi.”

Hơi thở của anh phả vào một bên cổ khiến Ninh Thư hơi ngứa ngáy, cô khẽ gật đầu: “Ừm.”

Nghiêm Kiều buông Ninh Thư ra, ôm cô ngồi dậy, rồi quay đầu không nhìn cô nữa.

Ngoài cổng truyền tới tiếng động cơ xe, Ninh Thư: “Anh trai tới đón em rồi.”

Nghiêm Lễ ừm một tiếng, không nói thêm gì liền lên lầu xách hai chiếc vali lớn cộng với chiếc túi du lịch xuống.

Anh xốc lên một cái: “Bên trong đựng những gì thế, thu dọn không biết mệt hả?”

Ninh Thư giấu chiếc vali sau lưng giống như bảo bối: “Không có gì.”

Nghiêm Kiều trầm mặc nhìn cô: “Không phải nói mẹ em đã chuẩn bị đầy đủ mọi thứ để em chỉ việc đến ở rồi sao?”

Anh nhướng mày: “Em mang tất cả đồ đạc đi có phải không có ý định quay lại đây nữa không?”

Khi lên lầu lấy hành lý, anh đã nhìn vào phòng cô, bên trong gần như trống rỗng, cô đã mang đi cả gấu bông trên đầu giường, hầu hết quần áo trong tủ, bút viết, đồ dưỡng da, thậm chí là cả sữa tắm.

Ninh Thư: “Đâu có, chỉ là chút đồ thôi mà, không nhiều.” Sau khi nói xong liền nhấc một chiếc vali lên để chứng minh rằng nó rất nhẹ và mình không hề mang theo nhiều đồ như anh nói.

Kết quả là đến khi mặt cô đỏ bừng mà vẫn không thể nhấc nổi chiếc vali đó lên, nó vẫn đứng yên chẳng thèm nhúc nhích.

Ninh Thư: “...” Điều này có chút xấu hổ.

Phương Danh Nhã bước vào định giúp Ninh Thư cất vali vào cốp xe, nhưng lại bị Nghiêm Kiều ném cho ánh mắt chẳng mấy thiện cảm.

Phương Danh Nhã: “Tôi đón em gái mình về nhà, có vấn đề gì không?”

Ninh Thư đi theo phía sau Phương Danh Nhã, nhỏ giọng nói: “Có lẽ anh ấy không nỡ xa em.”

Khi cô quay lại, thì thấy Nghiêm Kiều đang cầm chìa khóa và điện thoại đi ra, anh rời đi mà không đơi cô đi trước.

Ninh Thư chạy đến cổng, hét lớn về phía Nghiêm Kiều: “Anh đi đâu vậy?”

Người đàn ông không quay đầu lại, giọng nói khàn khàn: “Ăn cơm.”

Trên lầu hai của Thanh Nịnh, Nghiêm Kiều đứng bên cửa sổ trên tay cầm điếu thuốc, cổ họng chưa khỏi nên không hút, chỉ ngửi hơi khói thuốc mà thôi.

Triệu Vũ Kiệt tựa người đứng bên cạnh, thấy ánh mắt Nghiêm Kiều đang nhìn chằm chằm vào một chiếc xe, liền nhìn theo.

Khi xe dừng lại bên đường, Ninh Thư xuống xe đi vào Thanh Nịnh, Phương Danh Nhã cũng xuống, tựa vào xe chờ cô.

Triệu Vũ Kiệt chỉ về phía anh ấy: “Đây là anh trai của cô giáo Ninh sao, chẳng phải là ai nhỉ, là ai nhỉ, cái người mà lần trước định tìm người tới tẩn cho anh ta một trận đó, cũng là nói tại đây luôn này.”

Nghiêm Kiều liếc anh ta một cái: “Tôi không nói.”

Triệu Vũ Kiệt nhớ ra: “Đúng, là tôi nói.” Anh ta mừng thầm, may quá lần đó Nghiêm Kiều không đồng ý.

Trà chanh được pha rất ngon, lần nào khách tới tiệm ăn cơm cũng sẽ gọi một cốc. Ninh Thư cầm theo mấy cốc trà chanh từ Thanh Nịnh đi ra, rồi ngẩng đầu nhìn lên lầu hai một cái.

Triệu Vũ Kiệt vẫy vẫy tay với cô: “Cô giáo Ninh, chuyển nhà đó à?”

Ninh Thư gật đầu: “Lần sau sẽ mời ông chủ Triệu tới nhà tôi chơi.” Giọng nói của cô rất tự hào khi nói tới hai chữ “nhà tôi”, không như trước đây, cô chưa từng mời ai tới nhà mình.

Ninh Thư nhìn sang phía bên cạnh Triệu Vũ Kiệt nhưng không thấy Nghiêm Kiều, ánh mắt có chút ảm đạm.

Triệu Vũ Kiệt thấy Ninh Thư đã ngồi vào xe, mới quay đầu nhìn Nghiêm Kiều đang đứng tựa vào bức tường bên cạnh cửa sổ, nhướng mày nói: “Sao thế, cãi nhau à?”

Nghiêm Kiều: “Không.”

Triệu Vũ Kiệt nhìn xuống đường phố một lần nữa, thấy chiếc xe đã lẫn vào dòng xe cộ tấp nập, càng lúc càng xa, sau đó biến mất tại một ngã rẽ.

Anh ta nhịn không được ngâm nga một bài hát: “Ngày đó, biết em đã rời đi, chúng ta chẳng thể nói một lời ~~”

Triệu Vũ Kiệt vừa hát vừa vẫy tay về hướng Ninh Thư rời đi: “Em có biết anh lo lắng, anh buồn đau nhường nào không, nhưng lại không dám nói ra ~~”

Anh ta kết thúc bài hát như tiếng gà trống kêu, suýt chút nữa khiến bản thân bật khóc vì cảm động. Sau đó, Triệu Vũ Kiệt mới hiểu lý do tại sao Nghiêm Kiều lại im lặng như vậy, cũng giống như bài hát vừa rồi.

Tôn Hiểu Thiến vừa bước vào cửa: “Vừa rồi tôi thấy Ninh Ninh đang ở trên xe của Phương Danh Nhã, không phải nói tối nay mới chuyển nhà à, sao mới tới trưa đã đi rồi?”

Sắc mặt Nghiêm Kiều lại càng trầm xuống.

Tôn Hiểu Thiến nhìn Triệu Vũ Kiệt, Triệu Vũ Kiệt lại nhìn chằm chằm Nghiêm Kiều: “Cậu nói xem cậu đúng là cái thân làm tội cái đời, rảnh quá không có việc gì làm à? Không dưng lại đi giúp cô giáo Ninh tìm người nhà làm gì, nếu cậu không tìm hoặc tìm ra rồi nhưng không nói với cô ấy, thì chẳng phải cô ấy chỉ có mỗi mình cậu thôi sao?”

Tôn Hiểu Thiến: “Anh thì hiểu cái mẹ gì.”

Tình yêu dù đẹp đến đâu, người yêu dù hoàn hảo đến mấy cũng không thể thay thế được cha mẹ, anh chị em ruột thịt. Hai khía cạnh khác nhau sao có thể đem ra so sánh với nhau được chứ.

Triệu Vũ Kiệt bĩu môi nhìn Tôn Hiểu Thiến, dùng ánh mắt chẳng mấy tốt đẹp liếc cô ấy một cái, mỉm cười hết sức bỉ ổi, tiếp lời: “Tôi hiểu cô.”

Tôn Hiểu Thiến cầm chiếc gạt tàn trên bàn lên, đập mạnh vào người Triệu Vũ Kiệt: “Anh chửi ai đấy hả?”  

Tôn Hiểu Thiến thấy tâm trạng Nghiêm Kiều đang không tốt nên tạm thời tha cho Triệu Vũ Kiệt. Cô ấy đặt gạt tàn xuống, an ủi Nghiêm Kiều: “Chỉ hơn hai tháng thôi mà, hai tháng sau là hai người kết hôn rồi.”

“Nói thật, khó khăn lắm mới tìm được cô công chúa nhỏ, nhà họ Phương còn hận không thể giữ cô ấy ở nhà thêm vài năm để yêu thương chiều chuộng, bằng lòng để cô ấy kết hôn là tốt lắm rồi đó.”

Nghiêm Kiều ừm một tiếng, sau đó vẫn im lặng như cũ. Mới sáng sớm anh đã thấy cô tất bật thu dọn hành lý, cô hận không thể mang tất cả mọi thứ rời đi, chỉ để lại cho anh một căn phòng trống trải, như thể cô sẽ chẳng bao giờ quay lại đó nữa.

  ——

Ninh Thư bắt đầu sống tại nhà họ Phương, mọi thứ ở đó đều khiến cô yêu thích. Người mẹ hiền dịu, chu đáo, người anh trai trông có vẻ nho nhã, tinh anh nhưng thực chất lại hơi ngốc nghếch, nhà thư pháp cô luôn kính trọng và sùng bái đã trở thành ba mình, lại luôn nghiền mực cho cô, nắm tay cô luyện viết chữ.

Mỗi sáng, Dương Thụy Phương và dì giúp việc đều cùng nhau chuẩn bị bữa sáng thịnh soạn, sau khi ăn xong, Phương Danh Nhã sẽ đưa cô tới trường, hết giờ tự học buổi tối lại đón cô về nhà.

Đến tối, sau khi tắm rửa sạch sẽ, nằm lên giường, cô gọi điện thoại cho Nghiêm Kiều, nhẹ giọng làm nũng: “Anh, có nhớ em không?”

Nghiêm Kiều: “Em thì sao?”

Ninh Thư cầm búp bê Elsa ở đầu giường ôm vào lòng: “Nhớ rồi.”

Cô có chút trách móc: “Anh ở nhà làm gì vậy, sao không đến trường gặp em?” Làm chủ nhiệm lớp cuối cấp quá bận rộn, lại chuẩn bị đến kỳ thi đại học, ngay cả giờ nghỉ trưa cũng không có thời gian để đến khu Vĩnh Ninh Lý.

Nghiêm Kiều đứng dưới bức tường trước cổng nhà Ninh Thư, nhìn về hướng cửa sổ phòng cô: “Em mở cửa sổ ra đi.”

Ninh Thư xuống giường thò đầu ra ngoài cửa sổ nhìn xuống lầu. Người đàn ông đang đứng dưới ngọn đèn đường, tay cầm điện thoại, ngước nhìn cô.

Ninh Thư khoác chiếc áo mỏng bên ngoài bộ đồ ngủ, lặng lẽ hé một khe cửa ngó ra ngoài, sau khi chắc chắn bên ngoài không có ai mới nhẹ nhàng đi xuống lầu.

Đang định mở cửa phòng khách liền nghe thấy có người gọi mình: “Ninh Ninh.”

Ninh Thư giật mình sợ hãi, quay đầu lại thì thấy Phương Danh Nhã đang đứng trên lan can tầng hai nhìn cô.

Cô lập tức giả bộ điểm tĩnh nở nụ cười: “Em ra vườn hít thở không khí.”

Sau đó, liền đóng cửa và đi ra ngoài.

Ninh Thư bước ra khỏi cổng, dừng lại trước mặt Nghiêm Kiều, ngẩng đầu nhìn anh: “Anh đến bao lâu rồi?”

Nghiêm Kiều: “Vừa mới tới.”

Anh giúp cô cài cúc áo khoác ngoài, nắm tay cô dắt đến góc vườn, không nói một lời đã cúi xuống mãnh liệt hôn cô.

Lúc trước anh không hiểu, tại sao cô lại thu dọn phòng ngủ, có phải cô không muốn quay lại hay không? Cô có một gia đình hoàn hảo, ba mẹ đều là những người có địa vị trong xã hội, cuộc sống và tầm nhìn của cô đã khác trước, cũng có thể sẽ gặp được người đàn ông tốt hơn anh.

Anh không tự ti, chỉ là đang sợ hãi, sợ cô sẽ không quay lại giống như ba mẹ mình.

Nhưng khi nhìn thấy cô, ôm cô, hôn cô, quanh mũi đều là hương vị của cô, anh mới tự tin thuyết phục mình rằng, cô vẫn luôn ở đó.

Quần áo trên người cô đang mặc là do anh mua, bộ đồ ngủ hai dây màu đen này cũng là bộ mà anh thích nhất. Cô vừa mới tắm xong, trên người còn thoang thoảng mùi sữa tắm hoa hồng quen thuộc, giống hệt khi còn ở Vĩnh Ninh Lý.

Vì mang theo quá nhiều đồ, trống rỗng cả phòng ngủ, vali mới nặng như vậy. Cô chuyển nhà, như đã rời đi, lại như không hề rời đi. Đây là sự lãng mạn mà cô dành cho anh.

Người phụ nữ trong vòng tay nhiệt tình hôn lại anh, cô cắn vào tai anh, gọi tên anh: “Nghiêm Kiều.”

Anh hít một hơi bên cổ cô, giọng nói trầm thấp: “Ừm.”

“Nghiêm Kiều”, anh nghe thấy cô gọi tên mình, rồi thấp giọng hỏi: “Anh có biết em yêu anh nhiều thế nào không?”

Anh mạnh mẽ ấn cô lên tường, Ninh Thư cảm nhận được hơi thở ngày càng gấp gáp của anh, những cái cắn điên cuồng dày đặc rơi xuống môi cô.

Ninh Thư nhắm chặt mắt lại, nếu lúc này cô nhìn thấy ánh mắt của anh, chắc chắn sẽ cảm thấy sợ hãi, bởi đó là sự tham lam mãnh liệt của con thú dữ sắp nuốt chửng con mồi.

- -----

Thiên Hamho: Chẳng hiểu sao càng đọc càng thấy thương anh Nghiêm, cảm thấy tình yêu chị dành cho anh là không đủ:(

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.