Chào Em, Cô Giáo Của Tôi

Chương 75: Chương 75: Ngoại truyện 5




Nhận người thân 5:

Dương Thụy Phương cầm cốc nước gõ cửa phòng Ninh Thư: “Ninh Ninh?”

Không có ai trả lời, bà lại gõ thêm vài lần, vẫn chẳng thấy ai đáp lại. Bà biết giờ này Ninh Thư vẫn chưa ngủ, nên có chút lo lắng, đang định vào phòng làm việc tìm thì vừa quay đầu lại đã thấy Phương Danh Nha đi từ hoa viên vào: “Thấy em gái con đâu không, hình như con bé không có trong phòng.”

Không có gì khó hiểu khi Dương Thụy Phương căng thẳng như vậy, dù sao thì họ cũng đã khó khăn lắm mới tìm được bảo bối thất lạc hơn hai mươi năm của gia đình.

Phương Danh Nhã khoát tay: “Đừng tìm nữa, em ấy không ở nhà, ra phía ngoài cổng nhà ăn đêm rồi.”

Dương Thụy Phương bưng cốc nước xuống lầu, trách mắng con trai lớn: “Vậy sao con lại về một mình, muộn thế này rồi, con bé ở ngoài ngộ nhỡ gặp phải người xấu thì sao?”

Phương Danh Nhã cười lạnh một tiếng, không đáp lại.

Dương Thụy Phương: “Thái độ này của con là sao hả?”

Phương Danh Nhã: “Mẹ đừng lo, bây giờ con đi đón em ấy về ngay đây.”

“Mẹ đi cùng con.” Dương Thụy Phương lên lầu cầm theo cho Ninh Thư chiếc áo khoác, sợ cô bị lạnh, vừa thay giày vừa nói: “Nhìn mẹ làm gì, đi thôi.”

Phương Bỉnh Đức đi ra từ thư phòng trên lầu hai, không trực tiếp nói đi tìm con gái, mà chỉ nói ở nhà quá nhàm chán muốn ra ngoài đi dạo.

Phương Danh Nhã nghĩ tới cảnh tượng không mong muốn vừa nhìn thấy bên ngoài cổng nhà, sợ hai vị trưởng lão chứng kiến việc em gái mình bị ức hiếp sẽ chặt luôn đầu Nghiêm Kiều xuống.

Phương Danh Nhã cầm lấy chiếc áo khoác từ tay Dương Thụy Phương, nghĩ ra một cách từ chối rất hay ho: “Hai người về phòng đợi đi ạ, sao lại kéo cả đoàn đi thế này, sẽ dọa em ấy sợ đó.”

“Tính cách của em ấy thế nào ba mẹ còn không hiểu sao, nhất định không muốn vì mình mà làm ảnh hưởng đến việc nghỉ ngơi của hai người đâu ạ.”

Lúc này hai người họ mới chịu nghe lời quay lại phòng.

Phương Danh Nhã vừa ra khỏi phòng khách thì thấy Ninh Thư từ bên ngoài đi vào.

Đèn trong sân hơi mờ, nhưng anh ấy vẫn có thể nhìn rõ đôi môi sưng tấy của cô, khóe môi đỏ mọng, chắc chắn là bị cắn.

Ninh Thư đỏ mặt, giọng nói có chút mất tự nhiên: “Anh hai, muộn thế này rồi anh còn ra ngoài sao?”

Trong lúc nói chuyện, cô còn cố ý đưa tay lên che cổ mình, không cần nhìn cũng biết trên đó chắc chắn có dấu hôn.

Người đàn ông kia như con chó đói hít ngửi cơ thể cô, rồi đột nhiên lại như phát điên mà hôn cô, tàn nhẫn tới mức chẳng giống một con người nữa rồi.

Phương Danh Nhã đưa áo khoác cho Ninh Thư, rồi xoay người tìm một cây gậy trong hoa viên, sắc mặt thay đổi liên tục: “Em về phòng nghỉ ngơi đi.”

“Gần đây có tên lưu manh hay xuất hiện quanh khu, anh ra ngoài xem thế nào.”

Phương Danh Nhã cầm cây gậy bước ra khỏi hoa viên, không phải nói nghiêm cấm yêu đương, nhưng nửa đêm nửa hôm còn mò tới cửa nhà con gái người ta, rồi giở trò côn đồ, như vậy có phải không được hay cho lắm không?

Nghiêm Kiều đứng dưới bức tường bên ngoài, nhìn lên cửa sổ phòng Ninh Thư, thấy cô đứng cạnh cửa sổ, liền gửi cho cô một nụ hôn gió rồi mới quay người chuẩn bị rời đi.

Phương Danh Nhã ra khỏi nhà, lắc lư cây gậy trên tay: “Thầy Nghiêm.”

Nghiêm Kiều quay lại, lễ phép chào một tiếng: “Anh.”

Phương Danh Nhã đập đập cây gậy vào lòng bàn tay, từng chữ từng chữ đều mang theo sự uy hiếp: “Lần sau còn tới ức hiếp em gái tôi nữa không?”

Nghiêm Kiều: “Còn.”

Phương Danh Nhã không phải là đối thủ của Nghiêm Kiều, đánh không lại anh, đuổi cũng không kịp, cuối cùng chỉ đành để anh chạy mất.

Ninh Thư đứng bên cửa sổ nhìn bọn họ đánh nhau, cười đến mức đau cả bụng.

Cứ thế cho đến khi không thấy bóng dáng của Nghiêm Kiều nữa, Phương Danh Nhã mới cầm cây gậy đi vào nhà và đặt nó ở sau cổng đề phòng lần sau còn dùng đến.

Ninh Thư đứng trước gương, vừa nhìn vừa thở dài. Hiện tại cô đã rất thành thạo trong việc xử lý dấu hôn, dùng khăn ngâm vào nước ấm, rồi chườm lên đó, chườm đi chườm lại đến hơn chục lần. Những dấu vết mờ một chút thì có thể biến mất, nhưng Nghiêm Kiều lại để lại vết quá đậm, nhìn vào vẫn rất rõ ràng. Ngày mai sẽ có giáo viên tới dự giờ, không biết có bị mọi người nhìn thấy không.

Ninh Thư trở lại giường, ước chừng lúc này Nghiêm Kiều đã về tới nhà, nên gọi video cho anh để tính sổ.

Đối phương bắt máy sau vài giây.

Ninh Thư nhìn vào camera: “Sao anh lại ở phòng em?”

Anh đang dựa người vào giường cô, đắp chăn của cô, bên tay là chiếc gối của cô.

Người đàn ông cong môi, nhìn cô đầy ẩn ý: “Ở đây có mùi cơ thể em, anh thích.”

Ninh Thư lại đỏ mặt khi bị trêu ghẹo, cô chỉ vào cổ mình than thở: “ Nhìn việc tốt mà anh làm này.”

Nghiêm Kiều liền nhìn một cái: “Đỡ nhiều rồi.”

Ninh Thư chẳng thể đánh người qua màn hình, cô ngẫm nghĩ một chút, sau đó cởi áo khoác ngoài ra, ánh mắt trở nên quyến rũ mê người, giọng nói nhẹ nhàng mềm mại: “Anh có muốn nhìn Ninh Ninh không?”

Quả táo Adam của Nghiêm Kiều khẽ lăn, anh ngồi thẳng người dậy, đôi mắt đen láy bỗng chốc trở nên ẩm ướt.

Ninh Thư kéo dây váy xuống một chút, rồi lại thêm một chút nữa, nhưng cuối cùng không cho anh thấy toàn bộ.

Giọng nói của người đàn ông trở nên khàn khàn, hô hấp cũng không còn ổn định: “Ninh Ninh ngoan.”

Ninh Thư siết chặt hai dây váy, làm bộ như sắp kéo nó xuống, sau đó 'bộp' một tiếng, kết thúc cuộc gọi video.

Anh gọi lại nhưng cô không thèm nhận, sau đó thấy anh gửi tin nhắn tới.

“Tiểu yêu tinh.”

“Anh muốn xé nát chiếc váy đó, rồi hôn em, làm tình với em.”

Anh không hề nói đùa, cô nên cảm ơn vì lúc này mình không ở trước mặt anh.

Ninh Thư trả lời lại: “Vậy anh cứ từ từ mà tưởng tượng nhé.”

Sau khi trả thù vụ dấu hôn thành công, Ninh Thư mãn nguyện nằm trên giường, cô có thể tượng tượng ra cảnh anh đang cào xé tâm can mình thế nào, không biết giấy vệ sinh có còn đủ cho anh dùng hay không.

Ngày hôm sau, hết giờ tự học buổi tối về nhà, Ninh Thư đang soạn giáo án thì nghe thấy tiếng viên đá ném vào cửa sổ phòng mình. Cô đặt bút xuống, chạy tới mở cửa, thì thấy Nghiêm Kiều đang đứng dưới bức tường bên ngoài hoa viên, anh mặc chiếc áo sơ mi trắng mà cô yêu thích nhất.

Phương Danh Nhã đang ngồi trong thư phòng, không để ý thấy động tĩnh bên ngoài.

Ninh Thư xuống lầu, lại bị Phương Danh Nhã gọi lại: “Ninh Ninh.”

Ninh Thư: “Em đói bụng, ra ngoài ăn đêm.”

Phương Danh Nhã đặt sách xuống, đứng dậy: “Muốn ăn gì, anh đi cùng em, con gái ra ngoài một mình không an toàn, rất dễ gặp phải mấy tên dê già.”

Ninh Thư: “Anh, năm nay anh hai mươi tám tuổi rồi.”

Nghiêm Kiều mới có hai mươi bảy.

Phương Danh Nhã lập tức hiểu ra, cô nhóc này đang nói với người đàn ông bên ngoài.

Ninh Thư lợi dụng lúc Phương Danh Nhã không để ý liền cầm điện thoại rồi chạy vọt ra cửa, nắm lấy tay Nghiêm Kiều nấp vào bức tường, giấu anh ở sau lưng mình rồi thò đầu nhìn về phía cổng nhà.

Quả nhiên là Phương Danh Nhã đang cầm theo cây gậy đi về phía cô.

Ninh Thư nắm chặt tay Nghiêm Kiều kéo anh chạy, cứ thế cho đến khuôn viên bên ngoài khu nhà.

Đêm tối yên tĩnh, khuôn viên không người qua lại, làn gió nhẹ nhàng thổi qua, khiến mặt sông lăn tăn gợn sóng.

Nghiêm Kiều dương khóe môi đi theo sau Ninh Thư: “Chúng ta đang yêu đương vụng trộm sao?”

Ninh Thư vừa nhìn về phía sau vừa đáp: “Đúng, anh có thể nghĩ vậy cũng được.”

Cô suy nghĩ một hồi: “Không đúng, từ đó của anh nghe phóng đãng quá, có thể đổi thành từ nào đó thuần khiết hơn một chút, ví dụ như yêu sớm chẳng hạn, vì muốn giấu giếm người nhà nên mới cần lén lén lút lút.”

Ninh Thư cùng Nghiêm Kiều núp sau hòn non bộ, cười giảo hoạt: “Thế này là được rồi, anh trai em nhất định sẽ tìm không ra.”

Cô ngẩng đầu nhìn anh, vươn tay chạm vào yết hầu của anh: “Anh nói một câu cho em nghe đi.”

Nghiêm Kiều: “Ninh Ninh.”

Âm thanh vẫn hơi khàn khàn, nhưng đã khá hơn so với hai ngày trước rất nhiều và phải mất một thời gian nữa mới có thể khôi phục lại như trước khi làm phẫu thuật.

Nghiêm Kiều nghiêng đầu nhìn người con gái bên cạnh, ánh trăng trải một lớp ánh sáng dịu nhẹ lên làn da cô, lông mày và đôi môi của cô là hai thứ mà anh thích nhất.

Anh ngửi thấy hương sữa tắm hoa hồng quen thuộc bên cổ cô hòa quyện với mùi cơ thể cô.

Ninh Thư cúi đầu: “Tối qua anh ngủ có ngon không?”

Sao anh có thể ngủ ngon được sau màn trả đũa của cô cơ chứ?

Đôi mắt người đàn ông còn sâu hơn cả bóng của hòn non bộ, sáng hơn những ngôi sao sáng nhất trên bầu trời và mãnh liệt hơn những con sóng trên mặt biển. Anh không nói lời nào, chỉ cúi đầu xuống hôn cô, nửa giây cũng không để lãng phí.

Hôm nay, Nghiêm Kiều đã tới trường làm việc, khi đang giảng bài cho học sinh thì thấy Ninh Thư ôm sách vở đi ngang qua sân vận động, nhưng chỉ có thể liếc nhìn cô một cái từ xa.

Còn mấy ngày nữa là tới kỳ thi đại học, Ninh Thư ngày nào cũng ở trong lớp từ sáng tới tối, rất hiếm khi về văn phòng, nên bọn họ hầu như không có thời gian gặp nhau.

Nên cứ hễ nhìn thấy nhau là như củi khô gặp lửa, cô bị anh hôn đến mơ màng mới đẩy anh ra: “Không được đâu, anh, em sắp chết đến nơi rồi.”

Anh cúi đầu: “Mới vậy đã muốn chết, vậy sau này phải làm thế nào?”

Cô ngẩng đầu, nhìn anh bằng đôi mắt to tròn trong veo: “Vậy anh có thể nhẹ nhàng một chút được không?”

Anh nói: “Tất cả những việc khác đều có thể đồng ý với em, chỉ riêng việc này là không thể.”

Ninh Thư: “Vậy em không lấy anh nữa.”

Anh cúi đầu, cắn cô một cái, giọng nói trầm mặc: “Em dám?”

Cô bị cắn đau, nên ôm cổ anh làm nũng xin tha: “Không dám.” Từ sau khi yêu anh, cô chưa từng nghĩ tới việc sẽ kết hôn với người đàn ông khác.

Nghiêm Kiều đưa Ninh Thư về nhà.

Khi gần đến cổng, anh liền kéo cô vào lòng mình, rồi lại không kiềm chế được muốn ức hiếp cô.

Cánh cửa từ bên trong mở ra, Phương Danh Nhã xắn tay áo lên: “Để tôi thấy cậu bắt nạt em gái tôi nữa xem.”

Ninh Thư vội vàng chạy đến bên cạnh Phương Danh Nhã, lôi anh ấy vào hoa viên: “Anh, chẳng phải anh luôn muốn có chiếc nghiên mực trong phòng của ba sao, chính là cái mà anh đã xin bao nhiêu lần nhưng ba không cho đó.”

Phương Danh Nhã: “Sao cơ?”

Ninh Thư: “Em có, em cho anh.”

Phương Danh Nhã: “Chiếc nghiên mài mực đó cả thế giới chỉ có một chiếc, sao em lại có nó?”

Ninh Thư mỉm cười, lộ ra đôi má lúm đồng tiền xinh xắn: “Là ba cho em, dù sao thì em cũng không dùng được.”

Phương Danh Nhã: “...”

Anh ấy đã xin ba mình không biết bao nhiêu lần, nhưng Phụ hoàng vẫn chẳng thèm để ý tới, còn bảo anh ấy đừng mơ mộng hão huyền. Kết quả là chớp mắt cái đã coi nó như món đồ chơi để cho cô công chúa nhỏ.

Nghe thấy tiếng cười của Ninh Thư từ hoa viên truyền tới, Nghiêm Kiều khẽ cong môi quay người hòa vào màn đêm dịu dàng.

- ------

Thiên Hamho: Vậy là hết 5 chương chị Ninh nhận người thân rùi, mấy chương ngoại truyện sau là về kỳ thi đại học và hôn lễ của hai anh chị. Nói mấy chương này là nhận người thân nhưng thực ra là tác giả đang để anh chị nhà ném cơm chóa trá hình cho con dân thì đúng hơn:)))) Nó ngọt đừng hỏi luôn ý:v

Chỉ tội anh Nhã, đang từ con cưng của gia đình biến thành con ghẻ, đã thế lại vớ ngay được ông em rể láo chóa thôi rồi =))))

Còn 7 chương ngoại truyện nữa, tuần sau sẽ cố xong hết để up luôn 1 thể đọc cho đã. ahihi

Vậy thui, chúc mọi người đọc truyện vui vẻ, cuối tuần thư giãn nha:*

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.