Thi đại học 1: Lễ vật tốt nhất.
Ninh Thư từ xe của Phương Danh Nhã bước xuống: “Anh, em vào lớp đây.”
Phương Danh Nhã đi tới, giúp Ninh Thư gỡ chiếc lá rơi trên tóc cô xuống, ấm áp dặn dò: “Bữa trưa và bữa tối nhớ ăn đồ gì bổ dưỡng một chút.”
Vốn dĩ mọi người ở nhà muốn dì giúp việc đưa cơm cho Ninh Thư, nhưng cô lại một mực từ chối, nói muốn đến căng tin cùng đồng nghiệp, không thì tới Thanh Nịnh cũng được.
Phương Danh Nhã lấy chiếc bình giữ nhiệt trong xe đưa cho Ninh Thư, bên trong là canh gà Dương Thụy Phương đã dậy từ sáng sớm để hầm: “Làm việc đừng căng thẳng quá, nếu có học sinh nào làm em tức giận thì ghi hết tên lại cho anh.”
Ninh Thư nhận chiếc bình giữ nhiệt: “Học sinh lớp em đều rất ngoan.”
Phương Danh Nhã là giáo viên bên ban chính trị, thỉnh thoảng sẽ dạy thay bộ môn thư pháp, anh ấy đã sớm được nghe danh của học sinh lớp A6, đó là lớp có kỷ luật kém nhất trường và điểm số trung bình cũng thấp nhất, còn thường xuyên khiến giáo viên giảng dạy bật khóc vì tức giận.
Ninh Thư mỉm cười: “Lớp bọn em bây giờ khác nhiều rồi, các em ấy đều rất chăm chỉ, cũng không khiến em tức giận nữa.”
“Trong kỳ thi thử vừa rồi, điểm số trung bình của lớp em đã cao hơn 0.8 điểm so với lớp A1, chiếm 3/10 học sinh có thành tích cao nhất, đứng đầu toàn khối thì không cần nói rồi, chính là Nghiêm Lễ đó.”
“Ngay cả những bạn thành tích kém cũng đã tiến bộ hơn rất nhiều.”
Cô mở sách giáo khoa đang cầm trên tay, đưa cho Phương Danh Nhã xem cuốn sổ lưu niệm được cất giấu bên trong, đó là món quà sinh nhật lần trước học sinh cả lớp dành cho cô, mỗi bạn đều viết tặng cô những dòng tâm sự, những lời chúc vô cùng tình cảm.
Ấm áp, chân thành, gắn kết.
Phương Danh Nhã nhìn vào đôi mắt nhỏ xinh đầy tự hào của cô, vẻ mặt sủng nịnh nói: “Được rồi, nếu có vấn đề gì không giải quyết được thì cứ tìm anh.”
Ninh Thư vâng một tiếc rồi cầm theo chiếc bình giữ nhiệt rời đi.
Phương Danh Nhã dựa vào xe, lấy điện thoại ra đăng một dòng trạng thái lên trang cá nhân. Bức ảnh vừa được chụp trong xe, người trong ảnh là Ninh Thư, cô đang quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, những tia nắng ban mai phủ lên mái tóc cô một tầng mềm mại lấp lánh.
Caption là: “Đưa em gái đi làm.”
Người đàn ông hiền lành và trầm tính trước đây chưa từng đăng bài trên trang cá nhân, vậy mà gần đây ngày nào cũng khoe cô em gái đáng yêu của mình với cả thế giới.
Từ khi Ninh Thư về nhà họ Phương, Phương Danh Nhã đã trở thành một người 'nghiện em gái' chính hiệu.
Dương Thụy Phương bình luận bên dưới bức ảnh: “Tan làm về nhà in tấm ảnh này của Ninh Ninh ra, mẹ để ở văn phòng làm việc một tấm và ở nhà một tấm.”
Chủ nhiệm Đào ấn like đồng thời bình luận: “Chúc cả gia đình luôn hạnh phúc.”
Còn hiệu trưởng thì giả bộ như không nhìn thấy, sau đó âm thầm chặn luôn tài khoản của Phương Danh Nhã. Ông ấy đúng thật là quá thảm, lúc 'ăn dưa' nhất quyết đứng về phía cặp đôi Phương Danh Nhã và Ninh Thư, kết quả là CP mà ông ấy chọn lại trở thành anh em, như thế ai mà chịu cho nổi.
Ninh Thư mang canh gà về văn phòng, trên đường tới lớp học đi ngang qua sân vận động, cô thấy Nghiêm Kiều đang đứng cùng các giáo viên trong tổ Thể dục, hình như bọn họ đang mở cuộc họp.
Hôm nay, anh mặc bộ đồ thể thao màu xám, tóc đã được cắt lại gọn gàng hơn trước, khi sờ vào cảm thấy có chút buồn buồn ở lòng bàn tay. Anh đang quay lưng về phía cô nên không thấy cô đi qua, cứ thế cho đến khi trưởng đoàn thể thao thổi một hồi còi và những người khác bắt đầu hò reo.
Nghiêm Kiều dựa vào lan can ngoài sân vận động, khóe môi khẽ cong, nhìn vị hôn thê của mình ở cách đó không xa.
Ninh Thư dừng lại một chút liền nghe thấy một giáo viên Thể dục gọi mình: “Nghiêm phu nhân.”
Ninh Thư sợ bị trêu chọc, sắc mặt đỏ bừng, ôm sách vở xoay người rời đi, khi tới tòa nhà dạy học lại quay đầu liếc nhìn về phía sân vận động, tim đập loạn nhịp khi đụng phải ánh mắt của Nghiêm Kiều.
Kỳ lạ ở chỗ, mặc dù hai người đã yêu nhau khá lâu, nhưng cứ hễ gặp anh trong khuôn viên trường học là trái tim cô lại loạn nhịp.
Ninh Thư leo lên cầu thang, cố gắng lấy lại bình tĩnh. Khi vừa đến cửa lớp học, đứng ở phía sau nhìn qua tấm kính, cô đã thay đổi từ vẻ mặt của một thiếu nữ đang yêu thành khuôn mặt của giáo viên chủ nhiệm đúng tiêu chuẩn.
Gần đây, cô đã dịu dàng hơn rất nhiều, cũng không hay cằn nhằn trong lớp, không phải vì việc yêu đương và kết hôn của mình, mà là vì sắp tới kỳ thi đại học rồi. Con số đếm ngược cho tới kỳ thi được viết trên bảng đen chỉ còn lại hai mươi ngày, thời gian chưa đầy ba tuần và chỉ chớp mắt cái là tới.
Thầy trò sớm chiều ở cạnh hơn mười tiếng đồng hồ, chỉ còn lại hai mươi ngày nữa là xa cách, cô ở lại, bọn họ người xuôi Đông, người ngược Tây.
Ninh thư chắp tay sau lưng, đi quanh lớp vài vòng, bàn học của em nào cũng chất đầy sách vở, còn cao hơn cả đầu người. Tạ Thành Thành hôm nay đến muộn năm phút, cậu cầm sách lên, chủ động ra cửa lớp đứng phạt.
Ninh Thư đi tới, ân cần nhìn cậu một cái: “Đừng đứng ở đây.”
Tạ Thành Thành giật mình: “Phạt chạy ạ? Đừng mà cô Ninh, hôm nay em đau bụng.”
Cậu cũng không hiểu tại sao lại lấy cơn đau bụng ra làm cái cớ, dù sao thì mấy bạn nữ trong lớp chỉ cần nhắc đến đau bụng là có thể không cần chạy cũng không cần làm bài, đến muộn cũng không bị mắng.
Ninh Thư nhìn Tạ Thành Thành, cảm thấy hình như cậu lại cao thêm một chút, một cậu nhóc lớn như vậy thực ra cũng không cần phải giáo huấn quá nhiều: “Vào lớp đọc sách đi.”
Tạ Thành Thành cầm theo cuốn sách chuẩn bị vào lớp, đi đến cửa lại quay người, ngập ngừng nói: “Cô Ninh, em...”
Ninh Thư bị cảm xúc của ngày sắp tốt nghiệp kéo tâm trạng đi xuống, nghĩ rằng đứa trẻ này có điều gì đó muốn nói với mình.
Tạ Thành Thành: “Em quên bài tập Ngữ văn ở nhà rồi ạ.”
Ninh Thư: “...”
“Chưa làm thì nói là chưa làm, lại còn quên mang, sao em không quên cả người ở nhà luôn đi?”
“Chạy đi đâu đấy? Ra ngoài cửa đứng!”
Tạ Thành Thành đã chạy về tới chỗ ngồi của mình, cậu ngẩng cầu mỉm cười với Ninh Thư đang đứng phía cửa. Nụ cười của cậu thiếu niên trong trẻo và tươi sáng, giống như mặt trời mọc, ấm áp và cảm động, cùng với sự tinh nghịch đáng ghen tị chỉ có ở lứa tuổi này, khiến người ta liên tưởng tới những khía cạnh tốt đẹp nhất trong cuộc sống.
Ninh Thư khẽ rung động, thôi bỏ đi, chỉ còn hai mươi ngày nữa là chẳng được gặp, không phạt thì không phạt. Lát nữa sẽ lấy thêm một tờ bài tập từ đại diện môn Ngữ văn của lớp là Trịnh Nam đưa cho Tạ Thành Thành.
Cuối cùng thì Tạ Thành Thành vẫn không thể trốn thoát, đành phải mau chóng làm bù lại bài tập của mình. Không phải vì cậu mải chơi nên không hoàn thành được bài tập, mà là vì tối qua đánh vật với môn Vật lý đến khuya, cuối cùng vô tình ngủ gục trên bàn học, khi tỉnh dậy trời đã gần sáng, nên đành vội vàng đánh răng rửa mặt rồi phi tới trường.
Ninh Thư tiếp tục tuần tra quanh lớp.
Lữ Hủy Hủy đã xin nghỉ, sức khỏe của em ấy ngày càng giảm sút, nên sẽ chỉ tới trường vào mỗi thứ hai và thứ sáu hàng tuần, những ngày còn lại tự ôn tập tại nhà.
Cuối cùng thì Tô Phan Dương cũng mập mạp lên một chút, nước da cũng khỏe khoắn hơn nhiều, quầng thâm dưới mắt rất đậm, chắc chắn là do tối qua ngủ không ngon.
Lâm Đình không có nhiều thay đổi so với hồi đầu năm, là một cô nhóc dễ thương và hiểu chuyện, về cơ bản không cần quá lo lắng. Dường như mỗi ngày cô bé đều rất vui vẻ và không hề bị ảnh hưởng bởi kỳ thi đại học đang đến gần.
Phương Hãn Vũ học hành rất chăm chỉ, kết quả trong bài thi thử lần ba đã có những tiến bộ vượt bậc, chạm được đến nguyện vọng hai trong sự ngỡ ngàng của mọi người.
Ninh Thư vừa đi quanh lớp học vừa quan sát từng học sinh. Trước khi tiếng chuông báo hiệu hết giờ ôn bài buổi sáng vang lên, có một số em đã bắt đầu không ngừng nhìn ra phía ngoài, như thể trên ghế ngồi có gắn đinh, nên ngó ngoáy liên tục không yên.
Ninh Thư liếc nhìn thời gian, còn hai phút là đến giờ nghỉ: “Hôm nay nghỉ sớm, cả lớp ra ngoài đi.”
Cô vừa dứt lời thì đám con trai ở dãy bàn phía sau đã lao ra ngoài, Phương Hãn Vũ và Nhậm Tử Ngang vấp phải nhau ngã lăn ra đất, sau khi mắng chửi đối phương hai câu liền đứng dậy tiếp tục chạy về phía căng tin.
Lớp A5 bên cạnh thấy học sinh lớp A6 chưa tới giờ nghỉ mà đã chạy ra ngoài, nên cũng sốt sắng chạy theo, lớp A4 thấy lớp A5 chạy rồi, đương nhiên là chẳng thể ngồi lại, rất nhanh cả tòa nhà dạy học đâu đâu cũng thấy người qua lại nhộn nhịp.
Có người nói: “Chủ nhiệm Đào đang ở dưới lầu chặn người, hay là chờ đến hết giờ hãy đi.”
“Đông như vậy, thầy ấy làm sao mà nhớ được ai với ai.”
Ninh Thư đứng ngoài lan can nhìn xuống, thấy chủ nhiệm Đào đứng trước hành lang, một mình chống chọi với đám học sinh đang ùa ra ngoài như ong vỡ tổ, cuối cùng không thể địch lại đám đông, đàng chịu lép vế.
Trước giờ chủ nhiệm Đào chưa bao giờ 'thua trận', đương nhiên lần này cũng không ngoại lệ, ông mở chế độ quay phim trên điện thoại ra, ghi lại tất cả những học sinh ra chơi sớm.
Ninh Thư bước tới cửa sổ phòng học, một vài học sinh vẫn chưa rời đi, có người mang theo bữa sáng tới lớp, lúc này đang bỏ ra ăn. Vì để tiết kiệm thời gian, nên vừa ăn bánh vừa làm bài.
Ninh Thư đi tới vị trí của Nghiêm Lễ, gõ nhẹ lên mặt bàn rồi dẫn cậu ra khỏi phòng.
Vừa đi cô vừa mắng: “Sao bữa sáng lại chỉ ăn bánh mì, không cao được thì làm thế nào?”
Nghiêm Lễ đi theo Ninh Thư xuống lầu, mỉm cười nói: “Em đã một mét tám mươi sáu rồi cô Ninh, nếu còn cao nữa là đuổi kịp anh trai em đó.”
Ninh Thư đưa Nghiêm Lễ tới nơi không có người ở tòa nhà văn phòng, mở bình canh già mà Dương Thụy Phương đã hầm cho cô, sau đó lấy một bát có cả canh lẫn thịt: “Ăn cái này đi.”
Nghiêm Lễ ngửi ngửi: “Thơm quá.” Đây là kiểu canh được hầm trong nồi nấu chậm.
Ninh Thư lấy điện thoại ra, muốn gọi cho Nghiêm Kiều chất vấn xem anh chăm sóc đứa nhỏ thế nào mà để cậu ăn bánh mì cũng không thèm quan tâm.
Nhưng Nghiêm Lễ không để cho Ninh Thư gọi: “Đừng trách anh trai em, em đã nói với anh ấy là mình đến ăn ở căng tin rồi ạ.”
Hiện tại cậu đã bị anh trai lôi về ở tại khu Vĩnh Ninh Lý, mỗi ngày đều nấu đủ loại đồ ăn thức uống cho cậu ăn tối và ăn đêm. Triệu Vũ Kiệt và La Minh cũng thường xuyên tới đó, La Minh mua cho cậu tất cả các loại thực phẩm chức năng bổ não có bán trên thị trường, nhưng Nghiêm Kiều không dám để cậu uống, vì sợ bên trong chứa chất gây hại.
Ninh Thư nhìn Nghiêm Lễ ăn ngấu nghiến bát canh gà, cô đưa cho cậu một tờ khăn giấy, đau lòng nói: “Tối qua lại thức khuya phải không?”
Nghiêm Lễ nở nụ cười: “Có anh trai ở bên cạnh em mà.”
Ninh Thư có chút khó hiểu: “Anh ấy đứng xem em làm bài sao?”
Nghiêm Lễ: “Không phải ạ, anh ấy cũng đọc sách.”
Ninh Thư: “Đọc sách?” Cô rất hiểu Nghiêm Kiều, bảo anh đọc sách chẳng khác nào đòi mạng anh, ngoại trừ kịch bản của Studio lồng tiếng ra anh ấy sẽ chẳng động vào những cuốn sách khác.
Nghiêm Lễ: “Sách ôn thi biên chế ạ.”
Ninh Thư quay đầu lại liếc nhìn về phía sân vận động, nhưng không thấy Nghiêm Kiều: “Sao đột nhiên anh ấy lại nghĩ đến việc thi vào biên chế vậy?” Lần trước cô hỏi anh có thi không, anh nói cứ nhìn thấy sách là đau đầu, không chịu thi.
Nghiêm Lễ không trực tiếp trả lời câu hỏi của Ninh Thư, cậu thiếu niên nhướng mày, ánh mắt vô cùng kiên định: “Cô Ninh.”
“Trong kỳ thi đại học năm nay em nhất định sẽ đạt được vị trí thủ khoa.”
Ninh Thư nhìn quầng thâm trên mắt cậu, lại càng thêm đau lòng: “Em không cần phải vất vả như vậy, cũng không nhất thiết phải đạt thủ khoa, chỉ cần phát huy đúng năng lực của em thì có thể chọn bất cứ trường đại học trong nước nào mà em muốn.”
“Thủ khoa chẳng qua cũng chỉ là một dạng hư danh mà thôi.”
Ninh Thư biết rằng Nghiêm Lễ không phải là một đứa trẻ suy nghĩ viển vông, cậu chưa bao giờ để ý nhiều đến ánh nhìn của người khác, ngoại trừ Nghiêm Kiều. Khi Nghiêm Lễ còn nhỏ, cậu luôn sợ bản thân mình vô dụng, sẽ bị Nghiêm Kiều bỏ rơi.
Ninh Thư nhìn Nghiêm Lễ, ánh mắt đem thêm vài phần dò xét: “Nói thật cho cô biết, tại sao em nhất định phải dành được vị trí thủ khoa?”
Nghiêm Lễ liếc nhìn về phía sân vận động, cậu biết trong khoảng thời gian này Nghiêm Kiều không có ở đó, nhưng vẫn cố ý nhìn qua, kiếm tìm trong đám đông vài lần nhưng không thấy.
“Chị dâu.”
Ninh Thư nghe thấy cách xưng hô của Nghiêm Lễ với mình, lúc này không phải là mối quan hệ giữa thầy và trò nữa, giọng điệu của cô cũng nhẹ nhàng đi rất nhiều: “Tại sao em nhất định phải đạt được vị trí thủ khoa?”
Nghiêm Lễ cúi đầu, rồi lại ngẩng lên, nở nụ cười rạng rỡ: “Bởi vì em là 'lễ vật' mà, là 'lễ vật' của anh trai em.”
Điều mà cậu quan tâm không phải danh hiệu thủ khoa, mà là vì anh trai cậu. Anh trai cậu muốn cưới vợ thì phải dành cho cô dâu của mình lễ vật tốt nhất. Gia đình họ hầu như không có gì ngoài căn biệt thự, thậm chí còn chẳng có ba mẹ như những người khác.
Cổ họng của anh trai cậu không biết sẽ hồi phục được bao nhiêu phần, nếu không lồng tiếng được nữa thì sau này anh chỉ có thể trở thành giáo viên Thể dục mà thôi. Đây cũng là lý do khiến Nghiêm Kiều quyết định thi vào biên chế, gia đình nào cũng đều mong muốn con gái họ có một bến đỗ ổn định.
Nghe những lời này của Nghiêm Lễ, Ninh Thư cảm thấy sống mũi cay cay.
Nghiêm Lễ nhìn lên, khẽ nở nụ cười: “Đây là việc duy nhất em có thể làm cho anh trai mình, nên em rất muốn thực hiện nó.”
Ninh Thư lầy từ trong túi ra một chiếc kẹo mút, đặt vào tay Nghiêm Lễ: “Đừng để các bạn khác nhìn thấy, nếu không bọn họ sẽ chạy đến xin cô đó.”
Nghiêm Lễ nhận lấy cây kẹo, bỏ vào túi áo đồng phục, mỉm cười: “Cảm ơn chị dâu.”
Đứng trước lan can, Ninh Thư nhìn Nghiêm Lễ chạy ra khỏi tòa nhà văn phòng, cô lấy điện thoại ra gọi cho Dương Thụy Phương, cô muốn dọn về khu Vĩnh Ninh Lý trước kỳ thi đại học vài ngày, để ở bên Lễ Lễ qua giai đoạn quan trọng này.
Sau khi kỳ thi kết thúc sẽ lại chuyển về nhà họ Phương để chuyên tâm chuẩn bị cho lễ cưới.
Vào ngày Ninh Thư chuyển đến khu Vĩnh Ninh Lý, có tổng cộng bảy người sống trong nhà. Nghiêm Lễ, Nghiêm Kiều, Triệu Vũ Kiệt, La Minh, Tôn Hiểu Thiến, Ninh Thư, Phương Danh Nhã.
Phương Danh Nhã thay mặt nhà họ Phương tới để chăm sóc Ninh Thư. Nói con gái chưa gả đi, không thích hợp ở nhà chồng chưa cưới, cần phải có anh trai cả đi cùng, nhất là khi trong nhà lại có một tên đại sắc lang lúc nào cũng rình mò cô như thế.
Triệu Vũ Kiệt và La Minh không yên tâm, nhất định phải ở bên cạnh Nghiêm Lễ cho tới khi thi xong, Tôn Hiểu Thiến thì bị Triệu Vũ Kiệt lôi tới, nhờ cô ấy làm chuyên gia dinh dưỡng và cố vấn tâm lý. Ông chủ Triệu là người hào phòng, trong năm ngày đã tính cho cô giáo Tôn một vạn tệ tiền lương, để cô ấy đi mua túi xách.
Cô giáo Tôn lại cho rằng ông chủ Triệu đang lấy tiền đè người, xúc phạm đến nhân cách và tình cảm của cô ấy dành cho Lễ Lễ, nên vừa hùng hùng hổ hổ chửi bới vừa nhận tiền.
La Minh thì đột nhiên lại trở nên mê tín, trong miệng luôn lẩm bẩm mấy câu thần thánh, cả ngày thắp hương lễ bái khẩn cầu cho Lễ Lễ được ngôi sao may mắn chiếu rọi, ghi danh bảng vàng.
Trong nhà có học sinh chuẩn bị thi đại học, đến gà bay chó nhảy cũng phải cẩn thận.
Mười hai giờ đêm, Ninh Thư lôi Nghiêm Lễ ra khỏi thư phòng, sau đó về phòng mình, cô vừa tắm xong thì nghe thấy bên ngoài của số có tiếng gõ, quay lại nhìn thì phát hiện đó là Nghiêm Kiều.
Ninh Thư bước tới mở cửa sổ, có chút lo lắng nhìn xuống dưới: “Sao anh không đi cửa chính, trèo cửa sổ nguy hiểm lắm đó.”
“Anh trai em.” Nghiêm Kiều liếc nhìn về phía cửa phòng ngủ của Ninh Thư, rồi nhẹ giọng nói: “Lôi chiếc bàn tới trước cửa phòng em, vừa chữa bài tập vừa canh cửa.”
Nghiêm Kiều nhảy hai ba cái là vào được bên trong, anh ném chiếc gối của mình lên giường Ninh Thư rồi ôm chặt lấy cô, ngửi thấy hương sữa tắm hoa hồng trên người cô, giọng nói trầm thấp, khàn khàn: “Ninh Ninh.”
Ninh Thư cả ngày đều bận rộn, thần kinh lúc nào cũng trong trạng thái căng thẳng, lúc này mới được thả lỏng, nghe thấy giọng nói khàn khàn của anh, trái tim bỗng trở nên mềm nhũn: “Anh.”
Quả táo Adam của người đàn ông khẽ lăn, sau đó anh bế cô lên giường, đến khi hôn cô tới mức nghẹt thở mới có thể giải thoát được tâm tư.
- -----
Editor: Thiên Hamho