Ninh Thư chạy thẳng một mạch tới cổng trường mới dừng lại, sau đó gõ cửa phòng bảo vệ rồi bước vào.
Đinh Hạo Sơ đứng bên trong, cúi đầu dựa vào cặp sách, thấy Ninh Thư liền ngẩng đầu lên, nói nhỏ: “Cô Ninh.”
Trên mặt cậu ấy có vết thương, vệt máu trên môi còn chưa lau sạch, bác bảo vệ ở bên cạnh đưa tới cho cậu ấy một tờ khăn giấy: “Rốt cuộc là ai đánh cháu, sao lại không nói?”
Đinh Hạo Sơ lau miệng, mím chặt môi, ánh mắt vừa cảnh giác vừa bướng bỉnh, bộ dạng đến chết cũng không muốn nói.
Bác bảo vệ nhìn thấy Ninh Thư: “Cô Ninh, cô xem xem nên báo lãnh đạo trường hay báo cảnh sát.”
Đinh Hạo Sơ nghe thấy hai từ cảnh sát, cuối cùng cũng chịu mấp máy môi: “Đừng báo cảnh sát ạ.”
Ninh Thư bước tới, nhìn vết thương trên mặt Đinh Hạo Sơ: “Đánh nhau với người ta hay bị người ta đánh?”
Đinh Hạo Sơ vẫn mím môi không lên tiếng.
Ninh Thư nhíu mày, Đinh Hạo Sơ không phải là người hay gây rối, ngày nào cũng cắm đầu vào học, đến hoạt động của lớp cũng rất ít khi tham gia, vì cảm thấy lãng phí thời gian.
Ninh Thư kéo Đinh Hạo Sơ qua một bên, nhỏ giọng nói với cậu ấy: “Em nói với cô, có phải bị ai bắt nạt không, nếu bị ai đó bắt nạt thì cô và nhà trường không thể không quan tâm.”
Đinh Hạo Sơ cúi đầu không lên tiếng.
Ninh Thư: “Có phải người đánh em uy hiếp không cho em nói ra không?”
Đinh Hạo Sơ lắc đầu.
Ninh Thư không còn cách nào khác, chỉ đành nói: “Cô đưa em đến phòng y tế trước đã.”
Đinh Hạo Sơ từ chối: “Chỉ là vết thương nhỏ, không cần đâu ạ.” Nói xong liền cầm cặp sách muốn rời đi.
Ninh Thư: “Má trái bị đánh sưng tấy cả lên, còn nói là vết thương nhỏ?” Cậu ấy không đeo kính, một người bị cận thị đến gần mười độ nếu không đeo kính thì chẳng khác gì người mù. Đinh Hạo Sơ không phải là người cẩu thả, bất cẩn, nên không thể quên đeo kính, vậy thì chỉ còn một khả năng, là chiếc kính của cậu ấy chẳng dùng được nữa rồi, bị ai đó đánh hỏng và chưa kịp mua lại cái mới.
Ninh Thư nắm lấy cánh tay Đinh Hạo Sơ, nhìn cổ tay và cánh tay cậu, không có vết thương, cậu ấy không đánh trả.
“Này này này, lớp nào kia, muộn giờ rồi.” Bác bảo vệ đứng ngoài cổng trường nói với hai học sinh đang đi tới: “Đến đây ghi tên mau lên.”
“Lớp 12A1, Tưởng Hàng Vũ ạ.”
“Lớp 12A6, Tạ Thành Thành ạ.”
Phương Hãn Vũ và Nhậm Tử Ngang không ngờ rằng Ninh Thư lại có mặt ở cổng trường, theo thường lệ chẳng phải giờ này cô nên đứng ở cửa sau lớp học nhìn vào bên trong hay sao?
Ninh Thư gọi hai người họ lại: “Tưởng Hàng Vũ, Tạ Thành Thành đến đây.”
Phương Hãn Vũ và Nhậm Tử Ngang bất đắc dĩ đi tới: “Cô Ninh.”
Ninh Thư tức giận nhìn hai người họ: “Đổi tên từ khi nào thế?”
Phương Hãn Vũ ôm cặp sách, không lên tiếng.
Ninh Thư: “Sao lại đến muộn?”
Phương Hãn Vũ giải thích: “Bọn em đến hiệu sách ạ.”
Ninh Thư đánh giá cậu một lúc: “Mua sách gì?”
Nhậm Tử Ngang trả lời: “Muốn mua vài cuốn sách tham khảo ạ, nhưng không biết mua loại nào, cuối cùng đành quay về ạ.”
Ninh Thư: “Sách tham khảo?”
Hai người suốt ngày không hoàn thành bài tập được giao mà lại đi mua sách tham khảo, mặc dù rất bất ngờ, nhưng cô vẫn tình nguyện tin tưởng bọn họ.
Ninh Thư: “Muốn mua sách của môn nào, có thể hỏi thêm ý kiến của thầy cô bộ môn đó.”
Phương Hãn Vũ mỉm cười: “Cảm ơn cô Ninh ạ.”
Ninh Thư: “Cảm ơn cô làm gì?” Hai đứa nhỏ này đột nhiên lại xán lạn thế này, cô có chút không thích ứng kịp.
Cô dặn dò bọn họ thêm vài câu: “Sau này nhớ chú ý thời gian, cho dù là mua sách tham khảo cũng không được chậm trễ giờ học, đi vào đi.”
Nhậm Tử Ngang thấy Đinh Hạo Sơ đứng bên cạnh không khỏi bật cười, giọng điệu không giấu được sự hả hê: “Này, đại diện môi Sinh học của lớp sao lại bị người ta đánh thế kia?”
“Người có thành tích xuất sắc cũng bị ăn đánh à, đừng làm quá nhiều việc xấu, sẽ gặp báo ứng đó.”
Phương Hãn Vũ kéo cánh tay Nhậm Tử Ngang, thấp giọng nói: “Đi thôi.”
Đinh Hạo Sơ nắm chặt bàn tay, nghiến răng nghiến lợi.
Đột nhiên cậu ấy mỉm cười, ánh mắt nghiêm nghị: “Cô Ninh, chẳng phải cô vừa hỏi em bị ai đánh hay sao ạ, chính là Phương Hãn Vũ và Nhậm Tử Ngang, bọn họ ôm hận gì em đã tố cáo việc họ lắp camera.”
Nhậm Tử Ngang quay lại, chỉ thẳng vào mặt Đinh Hạo Sơ: “Con mẹ nó mày nói lại lần nữa xem, ai đánh mày?”
Nói xong định xông đến phía trước nhưng lại bị Phương Hãn Vũ ngăn lại.
Ninh Thư kéo Đinh Hạo Sơ sang một bên, che chắn cho cậu ấy, tức giận nói với Nhậm Tử Ngang: “Ăn nói cho đàng hoàng, động tay động chân cái gì, trường học là nhà em đấy à?”
Phương Hãn Vũ đi tới chỗ Đinh Hạo Sơ, khinh thường nhìn cậu ấy: “Vu hãm người khác có vui không? Tố cáo người khác có vui không?”
Ninh Thư nghĩ rằng Phương Hãn Vũ bình tĩnh hơn Nhậm Tử Ngang, nhưng không ngờ cậu lại xông lên đánh vào vai Đinh Hạo Sơ khiến cậu ấy ngã nhào ra đất.
Đinh Hạo Sơ từ dưới đất đứng dậy, xoa xoa bờ vai đau nhức, trong mắt tràn ngận sự oán trách và thù địch: “Cô Ninh, cô cũng vừa thấy rồi đấy ạ, Phương Hãn Vũ đánh người.”
Dường như Phương Hãn Vũ và Nhậm Tử Ngang chẳng thèm quan tâm tới lời nói của Đinh Hạo Sơ, như thể cậu ấy chẳng liên quan gì đến bọn họ vậy. Hai người cùng nhau quay sang nhìn Ninh Thư, chờ cô lên tiếng. Bên cạnh có rất nhiều học sinh qua lại chỉ chỉ trỏ trỏ, mấy phụ huynh học sinh ngoài cổng trường cũng thò đầu vào ngó nghiêng.
Ninh Thư tức giận đến mức đầu như sắp nổ tung, không hiểu sao đám học sinh này lại không biết trời biết đất là gì như vậy, giọng cô gần như gầm lên: “Đừng có đứng đây là trò cười cho thiên hạ nữa, đến văn phòng cô ngay.”
Phương Hãn Vũ vẫn đứng yên tại chỗ, âm thanh đột nhiên trầm xuống: “Cô Ninh, cô không tin chúng em sao ạ?”
Ninh Thư vừa tận mắt nhìn thấy Phương Hãn Vũ đánh Đinh Hạo Sơ, trong lòng vẫn còn tức giận, nên giọng điệu không mấy tốt: “Em cho cô một lý do để tin em đi.”
Đinh Hạo Sơ nhếch môi chế nhạo: “Học hành chẳng ra đâu vào đâu, lần nào cũng kéo tụt thành tích của lớp, đi học thì vi phạm kỷ luật, ảnh hưởng đến việc học tập của người khác, khiến điểm số của người ta kém theo.”
Hai bài kiểm tra Toán và tiếng Anh của bản thân cậu gần đây chẳng ra làm sao, nếu dựa theo phong độ thông thường thì chắc chắn cậu ấy không thể trượt khỏi top 10.
Nhậm Tử Ngang chỉ vào mặt Đinh Hạo Sơ: “Mày ngậm con mẹ nó cái mồm thối của mày vào đi.”
Phương Hãn Vũ ngẩng đầu, giọng nói bướng bỉnh điển hình của tuổi niên thiếu: “Bọn em không đánh bạn ấy.”
Ninh Thư: “Chẳng lẽ Đinh Hạo Sơ còn cần vu oan cho hai em sao, việc này chẳng có ích lợi gì cho bạn ấy cả.”
Sau khi Nhậm Tử Ngang chửi bới Đinh Hạo Sơ, cậu ấy nhỏ giọng nói với Ninh Thư: “Cô Ninh, cô cũng cho rằng Đinh Hạo Sơ là do chúng em đánh sao ạ?”
Ninh Thư nhíu mày không nói lời nào, nhất định phải điều tra chi tiết, theo đánh giá tình hình hiện tại thì Phương Hãn Vũ và Nhậm Tử Ngàn chẳng có trách nhiệm gì trong việc này cả.
Nhậm Tử Ngang kéo kéo cánh tay Phương Hãn Vũ, giọng nói có vẻ yếu ớt: “Đi thôi, về lớp.”
Ninh Thư tức giận ngăn bọn họ lại: “Việc Đinh Hạo Sơ bị đánh còn chưa được làm rõ, về lớp cái gì, đến văn phòng cô.”
Nhậm Tử Ngang không quay lại, thấp giọng nói: “Không cần điều tra đâu ạ, là do bọn em đánh.” Nói xong cùng Phương Hãn Vũ bước đến tòa nhà dạy học.
Khi cậu ấy còn học tiểu học, một bạn trong lớp mất bút, do điểm số của cậu lúc nào cũng kém lại hay nghịch ngợm, hôm đó lại là người cuối cùng ra khỏi lớp, nên bọn họ đã nghi ngờ là do cậu lấy, ngay cả giáo viên cũng không tin tưởng cậu, sau đó công khai chỉ trích cậu, còn gọi cả phụ huynh tới. Cậu ấy đã cố gắng giải thích, nhưng chẳng có ai tin, ngược lại còn nói cậu ấy là đồ dối trá, đã phạm lỗi còn không thừa nhận. Từ đó cậu ấy chẳng có ai chơi cùng, ngày nào cũng lủi thủi đi học một mình, ăn cơm một mình, thậm chí còn chẳng có ai tình nguyện chung nhóm với cậu ấy trong giờ Thể dục.
Cậu ấy đi đến đâu cũng bị người ta chỉ trỏ, cứ thế bị cô lập cho đến khi học hết cấp một. Cậu ấy đã có một tuổi thơ đầy tủi hờn và cô đơn, lên đến cấp hai thì tốt hơn một chút, nhưng cái bóng ma tâm lý đó vẫn tồn tại ở khắp mọi nơi.
Ninh Thư trở lại lớp, tìm Phương Hãn Vũ và Nhậm Tử Ngang ra nói chuyện. Đinh Hạo Sơ đã đến văn phòng của lãnh đạo trường để tường thuật lại chuyện mình bị đánh.
Khoảnh khắc Phương Hãn Vũ đánh Đinh Hạo Sơ ở cổng trường đã bị camera giám sát ghi lại, bản thân cậu cũng đã thừa nhận. Ngay sau đó, thông báo kỷ luật của trường liên quan đến việc Phương Hãn Vũ tự ý lắp camera cũng đã được đưa ra và bị ghi vào học bạ. Phương Hãn Vũ và Nhậm Tử Ngang cũng bị cảnh cáo về việc ẩu đả với bạn học.
Kể từ hôm đó, Phương Hãn Vũ và Nhậm Tử Ngang không bao giờ đi học muộn nữa, bọn họ lại giống như trước đây, không thích học hành, không còn đánh bài hoặc nói chuyện riêng trong giờ tự học nữa mà đổi thành đại đa số thời gian đều ngơ ngác hoặc nghịch trộm điện thoại. Thành tích của họ vốn luôn kém và đã sớm từ bỏ kỳ thi tuyển sinh đại học.
Họ thường cùng nhau lên kế hoạch xem sẽ làm gì sau kỳ thi đại học, làm việc ở đâu và cần phải đem theo bao nhiêu tiền mới đủ. Chủ đề vô cùng lạc quẻ với các bạn học trong lớp. Họ vẫn đang ở trong khuôn viên trường học, nhưng thực ra đã trôi dạt ra ngoài cuộc sống trên ghế nhà trường rồi.
Lúc trước, Ninh Thư đứng trên bục giảng nói một câu, thì Phương Hãn Vũ có thể tiếp lời đến ba câu, cùng với Nhậm Tử Ngang một người hát một người múa phụ họa. Nhưng bây giờ, hai người họ còn không thèm giải bài tập, hỏi đến thì đều nói là không biết làm, cố gặng hỏi thêm thì sẽ im lặng không lên tiếng, không bao giờ đối đáp, chẳng còn tìm đủ loại thiên biến vạn hóa lý do gây cười để giảo biện với giáo viên như trước nữa.
Cô giáo Quách ngồi chấm bài thi, ngẩng đầu nhìn Phương Hãn Vũ đi ra khỏi văn phòng, nói với Ninh Thư: “Cậu nhóc đó làm sao thế, trước giờ hoạt bát lanh lợi lắm mà.”
Một cây hoa hướng dương, mọc cong keo vặn vẹo sẽ chẳng có vấn đề gì cả, Nhưng một khi mất đi màu sắc sẽ không còn rực rỡ nữa, chẳng khác gì đã chết.
Ninh Thư cầm tập tài liệu nhà trường mới phát lên, đứng dậy đi tới lớp học. Trong giờ giải lao buổi chiều, Ninh Thư bước tới cửa lớp học, từ xa đã nghe thấy tiếng đám nam sinh đang đùa giỡn. Một người ngã xuống đất, vài người xung quanh bắt đầu nằm đè lên người đó, từng tầng từng tầng xếp chồng lên nhau, la hét ầm ĩ. Bọn họ sẽ chẳng bao giờ cảm thấy mệt mỏi chán nản với trò chơi này, tuy ngây ngô nhưng tràn đầy sức sống.
Ninh Thư đứng ở cửa phòng học, liếc nhìn đến dãy bàn cuối. Tạ Thành Thành đang đứng cạnh bàn Phương Hãn Vũ, muốn rủ cậu ấy ra ngoài chơi, nhưng Phương Hãn Vũ từ chối. Tạ Thành Thành thấy tâm trạng của cậu bạn gần đây không tốt, liền an ủi: “Lão Phương, người anh em Tử Ngang, tôi nói cho hai cậu nghe, về cơ bản thì hình phạt của trường học chẳng có vấn đề gì cả, nếu từ giờ tới khi tốt nghiệp hai cậu không phạm thêm lỗi lần gì nữa, thì sẽ đều được xóa bỏ, không ảnh hưởng gì tới kỳ thi đại học đâu.”
Phương Hãn Vũ: “Bọn tôi không học đại học.”
Tạ Thừa Thành không thể hiểu: “Lần trước tới nhà cậu chơi, chẳng phải cậu nói với ba mẹ rằng cậu muốn thi vào đại học Kỹ thuật Đông Li sao?”
Phương Hãn Vũ không nói thêm gì nữa, cậu ấy đuổi Tạ Thành Thành đi rồi nằm bò ra bàn muốn ngủ.
Ninh Thư bước vào phòng học: “Lớp trường, đi gọi mọi người lại cho cô.”
Lớp trưởng đứng dậy, đi đến cửa lớp hét to: “Mấy cậu đang chơi Jenga*, vào lớp thôi, cô Ninh tới rồi.”
*Trò chơi Rút gỗ có tên tiếng Anh là Jenga - được bắt nguồn từ một từ tiếng Swahili có nghĩa là “để xây dựng“. Rút gỗ bắt đầu phổ biến trên thế giới từ những năm 1980.
Trò chơi rút gỗ là một trò chơi có liên quan đến việc xây dựng một tòa tháp bằng các miếng gỗ liền nhau thành các tầng, các tầng gỗ xen kẽ được xếp dọc và ngang. Mỗi người chơi sẽ lần lượt loại bỏ các khối từ bất kỳ cấp độ của tháp và đặt nó trên đầu để tạo ra một tòa tháp cao hơn. Người chơi nào gây sụp đổ tháp là kẻ thua cuộc. Vì vậy, trò chơi này cần rất nhiều kỹ năng, sự khéo léo cũng như sức mạnh tinh thần của người chơi.
Đợi đến khi cả lớp có mặt đông đủ, Ninh Thư liếc nhìn vòng quanh phòng học một lượt: “Hôm nay là ngày 12 tháng sáu rồi, còn cách...”
Cô thấy một số học sinh bên dưới đã bắt đầu sốt ruột, đại khái là đoán được cô lại sắp nói tới chuyện thi đại học.
“Chỉ còn hai mươi lăm ngày nữa là đến tiệc đón năm mới.” Ninh Thư tiếp tục nói: “Đây được coi là bữa tiệc tết Dương lịch cuối cùng của các em, bất luận là có năng khiếu hay không, cô rất mong các em chuẩn bị thật tốt, nhiệt tình đăng ký.”
Học sinh cả lớp bắt đầu hô hào, tốt quá, lại được quang minh chính đại thư giãn rồi. Thật ngạc nhiên là cô Ninh lại sẵn sàng để bọn họ vui chơi.
Ninh Thư nói thêm: “Đương nhiên, không thể để ảnh hưởng tới việc học.”
Câu nói này không hề ảnh hưởng tới sự mong đợi và nhiệt tình của học sinh đối với bữa tiệc đón năm mới này, một số người đã bắt đầu thảo luận xem sẽ chơi gì, nhưng rất ít người sẵn sàng đăng ký tham gia, trừ mấy cá nhân hay tham gia hoạt động của lớp ra.
Tạ Thành Thành quay lại gọi Phương Hãn Vũ một câu: “Lão Phương, chúng ta biểu diễn Cross talk* nhé?”
*Crosstalk Một loại hình nghệ thuật dân gian. Phát triển từ tượng thanh (tiếng bụng truyền thống). Nó dựa trên các yếu tố kể chuyện dân gian, truyện cười và hài kịch trong kinh kịch Trung Quốc. Nó chú ý đến việc nói, học, gây cười và ca hát, và có các đặc điểm hài hước và hài hước. Có các dạng đơn cổng, đối ứng và đa cổng, và đối ứng là phổ biến.
Phương Hãn Vũ không thèm để ý tới cậu.
Ninh Thư nhìn qua: “Phương Hãn Vũ, em đánh đàn rất tốt, không cân nhắc đăng ký sao?”
Phương Hãn Vũ: “Không ạ.” Không có chút cảm xúc nào trong giọng nói.
Ninh Thư lại nhìn Nhậm Tử Ngang: “Nhậm Tử Ngang, chẳng phải em hát rất hay sao?”
Nhậm Tử Ngang: “Em hay hát không đúng nhạc.”
Ninh Thư cảm thấy vô cùng mất mát, đành phải nói với học sinh cả lớp: “Ai muốn đăng ký hãy tìm lớp trưởng.”
Cô bước ra khỏi lớp thì gặp giáo viên chủ nhiệm lớp A5 bên cạnh.
Giáo viên chủ nhiệm lớp A5 hỏi Ninh Thư: “Cô Ninh định đăng ký tiết mục gì thế?”
Ninh Thư: “Tôi thì thôi, vừa không biết nhảy lại chẳng biết hát.”
Giáo viên chủ nhiệm lớp A5: “Thư pháp của cô viết rất đẹp, có thể biểu diễn viết chữ, tôi đã từng xem trên mạng, nếu chiếu bức viết lên màn hình lớn sau đó thêm chút hiệu ứng sẽ đẹp lắm đó.”
Ninh Thư: “Thôi, không đâu.” Cô là một người trầm tính và không thích tham gia những dịp náo nhiệt như vậy.
Đột nhiên cô lại nghĩ tới Nghiêm Kiều, anh hát rất hay, không biết có đăng ký tham gia hay không. Ninh Thư đi ngang qua sân vận động, đá vào hòn đá nhỏ bên cạnh chân, cảm thấy không thoải mái liền nhặt nó lên viết lên đó hai chữ Nghiêm Kiều, sau đó vừa đi vừa đá.
Mấy ngày nay anh càng ngày càng kỳ lạ, không ăn trưa, ăn tối cùng cô, cứ đến giờ cơm là chẳng thấy bóng dáng đâu, hỏi đi có việc gì thì có đánh chết cũng không chịu khai. Như thể nếu nói ra sẽ lập tức mất mạng không bằng.
Hôm nay là thứ bảy, không có giờ tự học buổi tối, ngày mai cũng không cần lên lớp, buổi chiều tan học, Ninh Thư liền lập tức rời khỏi văn phòng. Cô mặc bộ đồng phục mùa đông mượn của học sinh, đội mũ và quàng khăn, che gần hết khuôn mặt, chỉ để hở đôi mắt ra ngoài. Đây là kinh nghiệm mà cô học được từ chủ nhiệm Đào trong mấy lần bắt học sinh yêu đương sớm, nếu như trang bị đầy đủ vũ khí, chắc chắn sẽ không bị phát hiện. Cô muốn xem xem mấy ngày nay anh đã trốn tránh cô lén lút làm những gì. Nếu cô bắt gặp anh đi ăn và mua sắm cùng người phụ nữ khác, thì giữa hai người họ sẽ hoàn toàn chấm dứt.
Từ xa, Ninh Thư nhìn thấy Nghiêm Kiều bước ra khỏi công trường cùng với trưởng đoàn thể thao.
Ninh Thư: “...” Kiều muội hẹn hò với một người đàn ông đã có vợ?
Tất nhiên là không thể.
Cô lại thấy Nghiêm Kiều và trưởng đoàn thể thao tách ra ở cổng trường và đi về hai phía khác nhau.
Ninh Thư kéo kéo khăn quàng trên cổ, hòa lẫn vào đám học sinh vừa tan học, xa xa đi theo phía sau Nghiêm Kiều. Cô biết con người anh rất nhạy bén với cảm giác nguy hiểm, nên không dám đi quá gần, mấy lần suýt chút nữa thì đánh mất dấu.
Nghiêm Kiều không đi về phía phố Thiên Đường, vừa ra khỏi trường đã rẽ vào con phố cách đó không ra. Con phố này có một trường tiểu học và rất nhiều lớp nghệ thuật, bao gồm cả cho trẻ nhỏ lẫn người lớn, nào là dạy múa, mỹ thuật, thư pháp... bộ môn nào cũng có, còn có rất nhiều cơ sở bổ túc văn hóa nữa. Nhiều em nhỏ sau khi tan học được phụ huynh đưa vào các lớp học nghệ thuật khác nhau.
Đến khi Ninh Thư nhìn thấy Nghiêm Kiều đi vào một cơ sở đào tạo thư pháp, dường như cô đã hiểu ra điều gì đó. Cô gái ở quầy lễ tân tươi cười đón tiếp Ninh Thư: “Chỗ chúng tôi có nhà thư pháp nổi tiếng, cùng với nhiều lớp học cơ bản, dành cho mọi người ở các độ tuổi khác nhau, người lớn và trẻ em đều có thể tham gia.”
Cô gái ở quầy lễ tân nhìn bộ đồng phục trên người Ninh Thư, lại nhìn đến khuôn mặt nghiêm túc của cô: “Em học ở trường cấp ba số một phải không, em tự đến hay có phụ huynh đi cùng?”
“Phụ huynh đưa tới, người cao lớn vừa đi vào kia chính là...” Ninh Thư dừng lại rồi nói tiếp: “Là anh hai của em.”
Cô gái ở quầy lễ tân mỉm cười: “Anh ấy ở phòng thư pháp trên lầu hai.”
Ninh Thư: “Cảm ơn.”
Cô đang định lên lầu thì bị cô gái ở quầy lễ tân gọi lại: “Em gái.”
Ninh Thư nhìn người phụ nữ hơn mình vài tuổi này, nhíu mày: “Làm sao vậy?”
Người phụ nữ ở quầy lễ tân lấy ra một hộp socola trong tủ đồ để đồ ăn vặt của mình và đưa nó qua, đỏ mặt nói: “Chị mời em ăn socola, em cho chị ID Wechat của anh trai em có được không?”
Sắc mặt Ninh Thư trầm xuống với tốc độ có thể nhìn được bằng mắt thường: “Không được, không cho.”
Cô gái ở quầy lễ tên muốn nói thêm gì nữa, nhưng lại bị Ninh Thư tức giận cắt ngang: “Anh ấy có bạn gái rồi.”
Người phụ nữ ở quầy lễ tân thầm nghĩ, tình tình cô gái nhỏ này thực sự kiêu căng, vừa nhìn đã biết là do được anh trai chiều đến hư rồi.
Ninh Thư tìm thấy phòng học của Nghiêm Kiều, có vài người đang ngồi gần cửa, trên tay còn cầm cắp sách của học sinh tiểu học, lúc này đang cúi đầu nhìn điện thoại, xem ra là ngồi đợi con em mình tan học.
Ninh Thư nhìn vào phòng thư pháp, Nghiêm Kiều ngồi ở dãy bàn cuối cùng. Bộ bàn ghế này hơi nhỏ so với anh, cả người như đang co quắp, phải đổi một chiếc ghế khác mới có thể miễn cưỡng điều chỉnh được tư thế ngồi. Bạn học của anh là những đứa trẻ khoảng tám tuổi. Anh đang học viết thư pháp cùng với mấy đứa trẻ đó.
Cô giáo dạy thư pháp là một người phụ nữ trẻ có nhiều kinh nghiệm giảng dạy và có duyên với nghề: “Mời các bạn hãy dùng cái đầu nhỏ bé xinh xắn của mình để nghĩ xem cấu tạo của chữ “Quốc” là thế nào, nét chữ thứ sáu có ý nghĩa gì, bạn nhỏ nào trả lời đúng đầu tiên sẽ được thưởng một hình dán.”
Nghiêm Kiều không giơ tay, anh đến để học viết, chứ không phải để thu thập hình dán. Vốn dĩ anh muốn đăng ký lớp cao cấp, nhưng giáo viên ở đó không nhận anh, vì chê chữ viết của anh xấu và đề nghị anh nên theo một khóa học cơ bản trước.
Ngoài bút lông, Nghiêm Kiều còn chuẩn bị cả bút bi và sổ ghi chép, vì sợ bỏ sót những điểm quan trọng. Giấy bỏ đi trong thùng rác dưới chân anh đã gần đầy, chiếc áo len màu xám loang lổ vài giọt mực đen.
Cuối cùng cũng đến giờ tan học, giáo viên thư pháp thẳng thắn nói với anh: “Thực ra, ở độ tuổi của anh, nếu như không phải thực sự yêu thích môn thư pháp, thì cũng không cần miễn cưỡng bản thân, lãng phí tiền bạc và thời gian.”
Nghiêm Kiều: “Không sao, tôi có thể tập luyện thật tốt.”
Giáo viên Thư pháp có chút không hiểu: “Anh vừa không thích, lại vừa không có năng khiếu, cũng không làm công việc gì có liên quan đến bộ môn này, vậy tại sao nhất định phải học chứ?”
Nghiêm Kiều không trả lời, anh vo tròn tờ giấy viết hỏng của mình rồi ném vào thùng rác.
Ninh Thư thấy cửa phòng học đã mở, các phụ huynh lần lượt vào đón con em mình, một số thì vây quanh giáo viên để hỏi về biểu hiện của con cái họ trên lớp.
Ninh Thư đứng bên ngoài, thấy bàn của Nghiêm Kiều được các bạn nhỏ vây quanh, bọn họ đều đang tò mò về người bạn học lớn tuổi này.
“Chú à, hồi nhỏ chú không chăm chỉ học hành nên lớn lên mới phải học cùng chúng con phải không?”
“Chú ơi, chú cao thật đó, chú có cao đến ba mét không?”
Một cậu nhóc nghịch ngợm trêu chọc anh: “Chú ơi, chữ của chú xấu quá, trước giờ con chưa thấy người nào viết xấu như chú.”
“Khi con sáu tuổi con còn viết đẹp hơn thế này.”
Nghiêm Kiều trầm mặt, khiến cậu nhóc sợ hãi không dám nói thêm lời nào, lập tức quay người đi tìm mẹ.
Anh lại vo tròn tờ giấy tập viết lại, ném đi, rồi lấy ra một tờ mới, cầm bút lông lên, nhúng mực vừa viết được một chữ thì nghe thấy một giọng nói quen thuộc. Vừa ngẩng đầu lên thì nhìn thấy một cô gái mặc trên người bộ đồng phục học sinh của trường cấp ba số một, đang nói chuyện với giáo viên thư pháp.
Cô hỏi như phụ huynh của những đứa trẻ khác: “Cô giáo, tiểu Kiều nhà chúng tôi viết chữ có được không?”
Giáo viên thư pháp thành thật nói: “Không được lắm, ở độ tuổi của anh ấy, đã hình thành được phong cách riêng của mình rồi, không thể so với một trang giấy trắng như các em nhỏ khác, nên sẽ rất khó khăn trong việc học.”
Giọng nói của Ninh Thư vô cùng kiên định: “Thực ra chỉ cần có lòng kiên trì, tính nhẫn nại thì hoàn toàn có thể làm tốt mọi việc.”
Nghiêm Kiều nhìn Ninh Thư, cô không chê chữ viết xấu xí của anh, mà đang động viên anh, nên trong lòng có chút cảm động.”
Ninh Thư đưa giáo viên thư pháp đến chỗ ngồi của Nghiêm Kiều, chỉ vào chữ mà anh vừa viết: “Chữ này anh ấy viết rất tốt, ví vụ như...”
Ninh Thư cố gắng tìm ra một số ưu điểm, nhưng lại phát hiện cơ bản là tìm không nổi, với một nét chữ thế này, cô thực sự không khen được.
Nghiêm Kiều vẫn đang háo hức ngẩng đầu chờ đợi cô nói.
Ninh Thư dừng lại một chút, không dám nhìn vào ánh mắt mong đợi của Nghiêm Kiều: “Ít ra thì... Ít ra thì nó cũng là do anh ấy tự tay viết.”
Nghiêm Kiều: “...”
Ninh Thư xin giáo viên thư pháp một vài hình dán, sau đó dán chúng vào vở của Nghiêm Kiều, chỉ những bạn nhỏ nào có biểu hiện tốt trong lớp mới được những hình dán này.
Giáo viên thư pháp gọi Ninh Thư qua một bên: “Thực ra tình hình của anh ấy không thích hợp để luyện thư pháp, hai người cân nhắc thêm một chút, nếu không tiếp tục học thì vẫn có thể lấy lại được học phí.”
Hàm ý là đừng lãng phí món tiền này.
Ninh Thư cũng đồng ý rút lại học phí. Không phải vì Nghiêm Kiều không thích hợp với việc học, hay học không tốt, mà là cô không muốn đến cả những đứa trẻ tám tuổi cũng cười nhạo anh.
Nhân lúc bọn trẻ còn chưa rời đi, Ninh Thư kéo Nghiêm Kiều tới, nhìn thì có vẻ như đang nói chuyện với giáo viên thư pháp nhưng thực ra là nói cho tụi nhóc nghe.
Ninh Thư: “Đừng nhìn vào chữ viết không mấy đẹp của anh ấy.”
Nghiêm Kiều cúi đầu, dùng ba từ 'không mấy đẹp' gắn lên người anh, anh cảm thấy có hơi xấu hổ, anh biết rất rõ chữ viết của bản thân mình xấu thế nào, cô cũng đã từng nói rằng chữ của anh giống hệt gà bới, anh biết chữ của anh không đẹp bằng Phương Danh Nhã.
Ninh Thư tiếp tục: “Bài kiểm tra toán anh ấy có thể đạt điểm tối đa, đạt được giải Quốc gia, còn nhận được giấy mời của đại học Thanh Hoa nữa.”
Một số phụ huynh ở gần đó đều chú ý quan sát, có người đang bế con mình lên nói: “Chú kia thật giỏi, phải học theo chú ấy nghe chưa.”
Ninh Thư đã giúp Nghiêm Kiều 'báo thù', lúc này mới hài lòng, giống như một đứa trẻ giành chiến thắng, cô hãnh diện nâng cằm nhìn mọi người.
Nghiêm Kiều nắm tay Ninh Thư dẫn cô đi. Trời đã tối hẳn, tối mùa đông lạnh vô cùng. Hai người cùng nhau bước ra khỏi trung tâm đào tạo, đến góc phố, Nghiêm Kiều cởi áo khoác trên người ra.
Ninh Thư nhìn chiếc áo len trên người anh: “Anh mặc vào đi, áo khoác đồng phục của học sinh rất ấm, em không lạnh.”
Nghiêm Kiều không lên tiếng, quàng áo lên đầu hai người họ. Ninh Thư đột nhiên cảm thấy tầm nhìn của mình tối đen, ngay giây tiếp theo anh đã hôn xuống môi cô. Cô như bị cô lập trong một thế giới khác bởi lớp áo này, tiếng rao hàng của những người bán hàng rong, tiếng còi xe, tiếng xe đạp và tiếng nói cười của những người đi đường đều không còn nữa, cô chỉ nghe thấy tiếng hơi thở của anh. Cô có thể cảm nhận được sự thận trọng của Nghiêm Kiều, chỉ khi cô chủ động hé môi thì anh mới dám đưa đầu lưỡi của mình vào. Đến khi cô vòng tay lên ôm cổ anh, anh mới xác định rằng mình có thể hôn cô mà chẳng cần kiêng nể gì.
Anh hôn xuống vành tai cô: “Đừng tức giận nữa có được không?”
Cô hỏi: “Anh đã biết mình sai ở đâu chưa?”
Anh: “Không biết.”
Cô bỏ chiếc áo khoác xuống, giận dữ bước về phía trước, người đàn ông này cố chấp đến mức hết thuốc chữa rồi.
Nghiêm Kiều đi theo sau Ninh Thư, khoác áo lên người cô, lại bị cô hất ra, phải khoác lại vài lần cô mới chịu để yên.
Từ con phố này rẽ vào một phố nhỏ, tiệm xăm hình của La Minh ở đây. Nhiều cửa hàng ở đây nhìn vào đều rất đơn điệu. Từ bên ngoài sẽ nhìn không ra phạm trù của chúng là gì. Ví dụ như cửa hàng phía trước có một khoảng sân nhỏ, trong sân có mấy cây bô rô, thậm chí bên cạnh còn có vài chai nước khoáng cáu bẩn. Cánh cửa gỗ vào tiệm rất nhỏ, trên đó treo một vài chiếc đèn đủ màu sắc và một hàng chữ tiếng anh đơn giản. Cánh cửa đang đóng chặt, nhưng chỉ cần bạn mở ra thì bên trong là một thế giới hoàn toàn khác. Đây là một quán bar.
Ninh Thư quay đầu lại nhìn, thuận miệng cảm thán một câu: “Em lớn thế này rồi mà vẫn chưa từng tới quán bar.”
Nghiêm Kiều: “Lần sau anh sẽ đưa em đi.”
Ninh Thư không trả lời, cô không cho rằng hai người họ đã giảng hòa, trừ phi anh không ghen tuông linh tinh và gây sự vô cớ nữa.
Nghiêm Kiều nói tiếp: “Khi đến quán bar không được để ý đến những người đàn ông khác, cũng không được nhìn họ, chỉ được nhìn anh.”
Ninh Thư: “...” Mệt mỏi quá rồi, không muốn nói chuyện nữa.
Nghiêm Kiều: “Anh đâu có nói sai.” Hầu hết những người đàn ông móc hầu bao ra mời phụ nữ đi nhậu trong quán bar đều là những kẻ có lòng dạ khó lường.
Đột nhiên chuông điện thoại Nghiêm Kiều đổ chuông, anh liếc nhìn một cái rồi ấn nghe: “La Minh.”
La Minh nói qua điện thoại: “Vừa rồi tôi thấy hai học sinh trong lớp chị Kiều ở lối vào quán bar, đang có ý định muốn lẻn vào trong nên tôi bọn họ về cửa hàng tôi rồi.”
“Một em tên là... Em tên là gì? “ Hai giọng nói yếu ớt phát ra từ điện thoại của La Minh: “Phương Hãn Vũ, Nhậm Tử Ngang.”
Nghiêm Kiều cúp máy, nói lại tình hình với Ninh Thư rồi đưa cô tới cửa hàng của La Minh.
Ninh Thư vừa tức giận vừa buồn: “Chú Phương và dì Phương hàng ngày đều phải vất vả chạy quán ăn, không dám ăn cũng chẳng dám mặc, để chu cấp cho con trai học hành, còn mua thế chấp nhà cho con trai cưới vợ.”
“Sao mấy đứa nhỏ này lại không hiểu chuyện chút nào vậy.”
Khi khoảng cách còn khoảng hơn mười mét, Ninh Thư đã bị thót tim tới hai lần, nhưng được Nghiêm Kiều đỡ nên mới không ngã xuống. Khi tới cửa hàng của La Minh, cô nhìn ngó xung quanh nhưng không thấy người, cô gái ở quầy lễ tân nói bọn họ đều đang ở trên lầu. Ninh Thư vội vàng chạy lên, do quá gấp suýt chút nữa thì té ngã.
Phương Hãn Vũ đứng trước bức vẽ hình xăm: “Anh La Minh, anh giỏi thật đó, mấy bức này đều là vẽ tay cả sao ạ?”
Nhậm Tử Ngang đang lật xem album ảnh, kéo kéo cánh tay Phương Hãn Vũ, giọng nói vui vẻ: “Cậu nói xem, bộ xương này thế nào, thêm một dòng chữ trên vai nữa, như thế có ngầu không?”
Ninh Thư bước tới, tức giận nói: “Dám xăm xem, chủ nhiệm Đào sẽ lột da em ra đó.”
Khi Phương Hãn Vũ và Nhậm Tử Ngang nhìn thấy Ninh Thư, sự sống động phấn khích của họ đột nhiên biến mất, như người mất hồn, giọng nói trầm thấp, thì tháo như phát ra từ trong quan tài: “Cô Ninh.”
Ninh Thư hỏi: “Vừa rồi hai em đến quán bar làm gì?” Nếu như La Minh không nhìn thấy thì hai người họ đã vào trong rồi.
Nhậm Tử Ngang bày ra bộ mặt thờ ơ: “Đến quán bar thì còn có thể làm gì được nữa, uống rượu thôi.”
Ninh Thư tức giận tới mức phải đưa tay lên vuốt vuốt ngực, rồi cầm lấy ly nước mà La Minh đưa cho uống một hơi hết sạch, chỉ vào Phương Hãn Vũ và Nhậm Tử Ngang: “Nhìn lại xem các em bây giờ thành cái dạng gì rồi?”
“Mới nứt mắt ra, đã dám tới quán bar uống rượu.”
Nghiêm Kiều bước đến trước mặt Phương Hãn Vũ, mặt không biểu cảm nhìn cậu ấy: “Nói, tại sao lại đến quán bar?”
Phương Hãn Vũ mím môi cúi đầu, không dám nhìn vào mắt Nghiêm Kiều.
Nghiêm Kiều: “Nói.” Giọng nói của anh không gay gắt, nhưng lại mang đến cho người ta một cảm giác không dám phản kháng.
Phương Hãn Vũ hơi khựng lại, cúi thấp đầu nhìn xuống mũi chân mình: “Không phải bọn em đi uống rượu, mà muốn đến khảo sát một chút, sau này có thể đến quán bar tìm việc làm, đợi đến khi tích góp đủ vốn thì sẽ tự mở một quán.”
Ninh Thư bực tức nói: “Các em là học sinh, nhiệm vụ của học sinh là phải học tập, nghĩ ngợi nhiều vậy làm gì, thi đại học còn không tốt bằng đến quán bar làm việc sao?”
Cô đứng trước mặt hai học sinh, họ cao hơn cô rất nhiều, khi nói chuyện phải ngẩng đầu lên: “Không phải cô coi thường những người không học đại học, nhưng cơ hội và tầm nhìn của những người được đi học với những người không được đi học là hoàn toàn khác nhau.”
Nhậm Tử Ngang nhỏ giọng đáp lại: “Anh La Minh nói anh ấy còn chẳng học hết cấp hai, chẳng phải hiện tại anh ấy rất thành công hay sao?”
“Sẽ chẳng có ai tình cờ thành công cả, anh ấy có thể thức hai bốn tiếng đồng hồ mỗi ngày khi ở độ tuổi còn nhỏ hơn các em, đói đến mức hoa mày chóng mặt, hai bàn tay sưng tấy vì học vẽ hình xăm.” Nghiêm Kiều nhìn Phương Hãn Vũ và Nhậm Tử Ngang: “Còn hai em thì sao, ngồi trong hơi ấm điều hòa, uống nước ép trái cây, trà sữa, bài tập đã làm xong chưa?”
Hai đứa trẻ im lặng.
Ninh Thư nhìn thời gian: “Mau về nhà đi. Thứ hai tới phòng làm việc tìm cô.”
Phương Hãn Vũ và Nhậm Tử Ngang chuẩn bị rời đi, thì Nghiêm Kiều lại tóm lấy cặp sách của Phương Hãn Vũ kéo cậu ấy trở lại. Phương Hãn Vũ ngã xuống sàn, cậu ấy bò dậy, lại không dám đánh trả Nghiêm Kiều nên chỉ đành nhìn anh bằng ánh mắt không phục.
Ninh Thư hiếm khi thấy Nghiêm Kiều tức giận như vậy, ngoại trừ khi anh ghen tuông. Cô đi đến bên cạnh Nghiêm Kiều, kéo mạnh cánh tay anh, nhỏ giọng nói: “Đừng có hung giữ với bọn trẻ như vậy, anh làm chúng sợ rồi đó.”
Nghiêm Kiều xoa tóc Ninh Thư, đau lòng vì ngày nào cô cũng phải đối mặt với đám nghịch ngợm không hiểu chuyện này. Bản thân cô rất tức giận nhưng lại phải cân nhắc tâm trạng của bọn họ.
Anh liếc nhìn hai thiếu niên nổi loạn trước mặt, vẻ mặt trầm xuống: “Đừng về nhà, đến một nơi với thầy.”
Nghiêm Kiều lái xe của La Minh đưa Ninh Thư, Phương Hãn Vũ và Nhậm Tử Ngang đến phố bán đồ ăn nhanh sau đó đậu xe cách một quán đồ ăn vặt không xa.
Phương Hãn Vũ cau mày: “Đến chỗ ba mẹ em làm gì?”
Nghiêm Kiều: “Tự nhìn đi.”
Lúc này đang là khoảng tám giờ tối, cũng là lúc quán ăn đông khách nhất, quán của nhà họ Phương làm ăn không quá tốt cũng không tệ, cửa hàng nhỏ cơ bản đã chật kín người, bởi vì chỗ ngồi vốn dĩ cũng không nhiều. Chú Phương đang ở trong bếp nấu ăn, dì Phương đang bận nhận order của khách, lâu lâu có người bên cạnh thúc giục gọi món và dọn dẹp bàn ăn, bận đến mức chẳng có lúc nào được đứng thẳng lưng. Dì Phương vô tình làm vỡ chiếc bát, phải dọn dẹp sạch sẽ ngay tức khắc, mà quét sàn lại tốn nhiều thời gian.
Phương Hãn Vũ cau mày, ba mẹ cậu ấy nói rằng bọn họ đã thuê người làm, vì bận quá không làm hết việc, dặn cậu ấy nếu không có việc thì không cần đến đây, phải tranh thủ thời gian học hành.
Nghiêm Kiều: “Căn nhà của em, có phải ba mẹ em nói rằng bọn họ đã trả hết tiền mua nhà rồi phải không?”
Phương Hãn Vũ lại cau chặt mày nhìn ba mẹ mình đang bận rộn trong cửa hàng, không lên tiếng.
Nghiêm Kiều: “Thế chấp, hai mươi năm, còn sáu năm nữa mới trả xong, mỗi tháng năm nghìn tệ.”
Quán ăn bán đồ ăn sáng, hai người bọ bốn giờ đã phải thức dậy chuẩn bị, buổi trưa bán rất nhiều loại mì, cơm rang, buổi tối bán cơm bình dân, giá thành không cao, lợi nhuận rất thấp, kiếm tiền vô cùng vất vả.
Phương Hãn Vũ đẩy cửa xe bước vào quán ăn.
“Vị khách này muốn ăn món gì?” Dì Phương cầm giấy và bút định ghi order gọi món cho khách, vì eo quá mỏi không thể đứng thẳng lên được, đến khi ngẩng đầu lên nhìn thấy con trai mình liền mỉm cười: “Sao hôm nay con lại đến đây, chẳng phải đã bảo con đừng có đến rồi sao, trời lạnh thế này.”
Một vị khách bước vào, đứng bên cạnh chiếc bàn còn chưa kịp thu dọn: “Bà chủ, dọn giúp tôi một chút.”
Phương Hãn Vũ xắn tay áo bước tới, dọn dẹp phần ăn còn thừa trên bàn của khách hàng trước đó.
Dầu trên đĩa giọt thẳng xuống, dì Phương vội vàng giật lấy đĩa thức ăn trên tay Phương Hãn Vũ: “Toàn là dầu, đừng làm bẩn quần áo, mau về nhà đi.”
Phương Hãn Vũ cúi đầu tiếp tục thu dọn bát đĩa trên bàn: “Không phải nói là thuê người rồi sao?”
Dì Phương sững người một lúc, vừa lấy khăn lau bàn, vừa mời khách ngồi xuống, sau đó đưa hai tờ thực đơn tới, lại quay sang nói với Phương Hãn Vũ: “Con nói tiểu Ngô à, hôm nay cậu ấy không được khỏe, nên xin nghỉ.”
Phương Hãn Vũ chẳng biết tiểu Ngô là ai, cậu ấy chỉ biết rằng vốn dĩ chẳng có người nào tên là tiểu Ngô tồn tại ở đây cả.
Nghe thấy giọng của Phương Hãn Vũ, chú Phương thò đầu ra khỏi bếp, trách móc: “Mau về nhà làm bài tập đi, chẳng còn bao nhiêu ngày nữa là tới kỳ thi đại học, không tự biết tính hay sao?”
Phương Hãn Vũ lại như không nghe thấy: “Con không về, không đi học nữa, sau này con sẽ ở đây giúp hai người.”
Từ nhỏ cậu ấy đã lớn lên trong sự yêu thương, chiều chuộng của ba mẹ, trước giờ chưa từng nghe thấy hai người họ nói ra mấy từ như vất vả hay là không có tiền, vì vậy cả đời cậu ấy đều rất vui vẻ vô tư, hoạt bát và tươi sáng, giống như một đóa hoa hướng dương rực rỡ. Nghĩ đến biểu hiện gần đây của mình ở trường, lại thấy ba mẹ vất vả như vậy, trong lòng cậu cảm thấy rất khó chịu, cổ họng như bị đôi bàn tay vô hình nào đó bóp nghẹt, thở không nổi.
Chú Phương thấy Phương Hãn Vũ không nhúc nhích, liền lấy khăn lau qua tay, từ trong bếp đi ra, nắm lấy cánh tay Phương Hãn Vũ đưa tới cửa, nói: “Nếu con muốn ở lại giúp ba mẹ thì có giúp cả đời cũng không xong, lại giống như ba mẹ, không có học thức, cả đời chỉ biết dựa vào cửa hàng nhỏ này để sống.”
Phương Hãn Vũ cúi đầu không dám nói lại, nhưng cũng không ngăn được cậu lên tiếng phản bác: “Quán ăn nhỏ thì đã làm sao, tự tay mình kiếm sống, có gì là xấu hổ.”
Cậu ấy nhỏ giọng lẩm bẩm: “Cũng chẳng cần thi bằng được vào đại học.”
Chú Phương thấy Phương Hãn Vũ không chịu tiếp thu lại càng tức giận: “Rốt cuộc đến bao giờ con mới chịu trưởng thành, đừng để mẹ con ngày nào cũng phải lo lắng.”
Dì Phương kéo kéo cánh tay chồng mình, vừa bênh con trai vừa quan tâm chồng: “Ông đừng to tiếng như vậy, dọa sợ thằng bé bây giờ.”
Bên ngoài có hai học sinh của trường cấp ba số 1 đi vào quán, nhìn thấy Phương Hãn Vũ, nhỏ giọng bàn tán: “Kia có phải Phương Hãn Vũ của lớp A6 không, vừa mới bị kỷ luật, vì tội đánh người tố cáo cậu ta làm chuyện xấu.”
“Đúng là cậu ấy rồi, học hành không ra gì, lần nào thi cũng đội sổ.”
Phương Hãn Vũ nghe cuộc thảo luận của bọn họ, không nói lời nào, bởi vì bọn họ nói đều là sự thật, cậu ấy chẳng thể phản bác.
Chú Phương bước đến nói với hai học sinh kia: “Con trai chú sẽ thi vào trường đại học Kỹ thuật Đông Li, chắc chắn sẽ thi đậu.”
Hai học sinh bị bắt quả tang khi đang nói xấu sau lưng người khác, nên vội vã bỏ đi, trước khi đi còn nói: “Đại học Kỹ thuật là một trường cấp thấp, đừng nói tới việc cậu ấy thi không đậu, cho dù có thi được cũng chẳng phải là điều gì đáng tự hào.”
Phương Hãn Vũ đứng phía sau chú Phương, khi còn nhỏ cậu luôn cảm thấy ba mình thật cao, dường như bất luật là cậu ấy có lớn lên thế nào cũng không thể cao hơn được ba. Nhưng đột nhiên cậu phát hiện, ba mình đã thấp đi rất nhiều, lưng hơi còng, làn da đỏ đen vì khói dầu. Vừa cúi xuống đã có thể ngửi thấy mùi khói dầu trong quán đồ ăn nhanh và mùi mồ hôi trên người ba, nó xộc thẳng vào mũi khiến hốc mắt cậu đỏ bừng. Cậu thiếu niên quay đầu lau nước mắt, nhưng dù có lau thế nào cũng không thể sạch.
Đã mấy năm rồi cậu không khóc, thành tích giỏi năm cấp hai không khóc, đến khi lên cấp ba thành tích sa sút đến mức độ như hiện tại cũng không khóc, thời khắc khi quyết định bỏ qua kỳ thi đại học lại càng không khóc.
Nhậm Tử Ngang đi tới, đứng sau Phương Hãn Vũ, đặt tay lên vai cậu bạn an ủi, nhưng không lên tiếng.
Chú Phương vừa ra khỏi, phòng bếp không có ai phụ trách, lúc này lại có khách thúc giục đồ ăn.
Nghiêm Kiều quay sang nhìn Ninh Thư nói: “Bên ngoài gió to, em đừng xuống xe.”
Nói xong, liền mở cửa xe, sải bước tới quán ăn nhỏ, kéo tạp dề buộc lên người, cầm menu gọi món trên bàn vào bếp nhóm lửa, nấu nướng.
Thực đơn của quán chú Phương đã không được cập nhật mới trong nhiều năm, Nghiêm Kiều có thể nấu những món này, điều mà anh đã học được khi anh và Triệu Vũ Kiệt làm thêm những công việc lặt vặt ở đây mười năm trước.
Dì Phương nhìn thấy Ninh Thư từ bên ngoài bước vào, nên muốn mời cô và Nhậm Tử Ngang ăn tối.
Ninh Thư và Nhậm Tử Ngang chọn một góc ngồi xuống, dì Phương đang bận order món ăn cho khách, còn Phương Hãn Vũ giúp dọn bàn.
Ninh Thư nhìn Phương Hãn Vũ, gia đình đã chăm sóc cậu ấy rất tốt, tính tình sôi nổi tỏa sáng như ánh nắng mặt trời, hoàn toàn không hợp với quán ăn vừa cũ vừa tối này, nhưng lúc này nó lại hài hòa đến mức khó hiểu.
Ninh Thư liền nhìn Nhậm Tử Ngang đang ngồi đối diện với cô: “Đã nhìn thấy chưa, sau này Phương Hãn Vũ sẽ không còn phất phơ vật vờ trong trường học nữa, là một người bạn thân nhất của cậu ấy, nếu cậu ấy lên đại học, chẳng lẽ em lại không.”
“Khi hai người trò chuyện với nhau, cậu ấy kể về những người bạn mới, kể về cuộc sống trong trường đại học, rồi bài kiểm tra tiếng Anh năm bốn, vân vân... Nhưng em hoàn toàn không thể tiếp lời, chỉ có thể cảm thấy nó vô cùng phấn khích, rồi sau đó lại chỉ quan tâm đến việc dọn dẹp vệ sinh trong quán bar, hay là chuyển gạch trong công trường xây dựng, hoặc trong các nhà xưởng nhà máy thì sẽ có lợi hơn.”
Nhậm Tử Ngang cúi đầu khi nghe Ninh Thư giảng giải: “Dù sao thì em cũng không đến nỗi phải khổ sở như vậy, ba mẹ em là bác sĩ, em đến bệnh viện làm y tá phụ việc cũng được.”
Ninh Thư: “Em cho rằng y tá dễ làm thế à, y tá cũng phải cần có bằng cấp, hơn nữa còn cần sự chăm chỉ cần cù, em xem lại bản thân mình đi, bảo làm bài tập thôi mà cũng như đòi mạng em đến nơi.”
Cô giáo Ninh cứ hễ cằn nhằn với học sinh là lại không thể ngừng: “Bây giờ bọn em chăm chỉ cố gắng vẫn còn kịp, bất cứ khi nào thì bắt đầu cũng đều không phải là muộn, có một câu nói thế này 'Vũ trụ là bất định, tôi và bạn đều là những chú ngựa đen.”*
*Trước khi tình hình chung được xác định, bất kỳ ai cũng có thể là người chiến thắng.
Ninh Thư say sưa nói, cô nhìn Nhậm Tử Ngang bằng ánh mắt đầy mong đợi: “Chẳng lẽ em không muốn trở thành con ngựa đen mà mọi người ngưỡng mộ sao?”
Nhậm Tử Ngang bị choáng ngợp bởi mấy câu lảm nhảm của Ninh Thư: “Em không muốn làm ngựa đen, em là bạch mã, bạch mã hoàng tử.”
Nói xong liền đứng dậy giúp Phương Hãn Vũ lau bàn và rửa bát.
Ninh Thư nói đến khô cả họng, cô cầm cốc nước lên uống vài ngụm, quay đầu sang nhìn Phương Hãn Vũ và Nhậm Tử Ngang đang làm việc trong quán ăn nhanh rộng khoảng ba mươi mét vuông.
Cô lại nghĩ tới Nghiêm Kiều của mười năm trước, có lẽ khi đó anh cũng trạc tuổi họ, anh có làm việc như bọn họ lúc này không?
Với sự giúp đỡ của lũ trẻ, dì Phương có chút rảnh rỗi, nên đến nói chuyện với Ninh Thư: “Trước đây tiểu Kiều không như vậy.”
Ninh Thư: “Vậy thì như thế nào?”
Dì Phương nhớ lại: “Tiểu Kiều không bao giờ cười, cậu ấy đối với hai vợ chồng tôi và với khách hàng đều rất lịch sự, nhưng không hề nở nụ cười.”
Dì Phương liếc về hướng phòng bếp, mỉm cười nói: “Không như bây giờ, trong lúc nấu nướng cũng cười trộm.”
Ninh Thư nhìn sang, từ đây có thể thấy toàn bộ dáng vẻ của anh, mũi cao, xương hàm cứng rắn, khóe môi khẽ cong lên, ngay sau đó lại mím chặt. Như có cảm giác, anh quay lại liếc nhìn về phía cô, ánh mắt hai người va vào nhau, liền lập tức nở nụ cười điềm đạm.
Một lúc sau, Nghiêm Kiều bê một đĩa thịt heo xào giá đỗ đến trước mặt Ninh Thư, nói: “Đây là đồ ăn do bạn trai em làm, nên không được bỏ thừa dù chỉ là một cọng giá đỗ.”
Bước ra khỏi quán ăn sau bữa tối ngon lành, dì Phương gọi Nghiêm Kiều lại, đưa cho cậu một hộp đồ giống như trước đây, khi đưa qua lại đột nhiên nhớ ra, nên có chút ngượng ngùng: “Nhìn dì này, già nên lẫn lộn cả rồi.”
Đứa trẻ trước mặt đã lớn, mở cửa hàng riêng, còn làm thầy giáo, lại có một cô bạn gái xinh đẹp thế này, nên không còn cần bà chuẩn bị đồ cho ngày hôm sau nữa rồi.
Cuối cùng, Nghiêm Kiều vẫn cầm hộp đồ ăn đó theo.
Ninh Thư ngồi bên ghế phó lái nghiêng đầu nhìn anh: “Nếu như sau này em thất nghiệp, thì chắc chắn không bị chết đói.”
Nghiêm Kiều tủm tỉm cười xoa mái tóc Ninh Thư: “Đương nhiên, anh sẽ đi làm kiếm tiền nuôi em.”
Khi chờ đèn đỏ, anh quay đầu sang hôn lên môi cô, thấy cô đã dần tha lỗi cho mình nên không kìm được mà hôn thêm vài cái.
Nhậm Tử Ngang ngồi đằng sau không dám cử động, cũng không dám lên tiếng, không dám nhìn, cậu ấy ngồi ngay ngắn, giả bộ như mình là một khối không khí.
Khi đèn chuyển sang xanh, chiếc xe lại lăn bánh, đột nhiên Ninh Thư mới phát hiện ra phía sau có người, lại còn là học sinh của mình, nên hai má lập tức đỏ bừng. Cô đã thực sự hôn một người đàn ông trước mặt học sinh, thậm chí còn dùng lưỡi. Cô không muốn đến trường nữa, cô muốn xin nghỉ, hoặc dùng gậy đánh ngất Nhậm Tử Ngang, đến khi tỉnh lại em ấy sẽ quên những gì mình vừa nhìn thấy.
Nhậm Tử Ngang thấy sắc mặt Ninh Thư thay đổi: “Em không thấy gì hết, cho dù có nhìn thấy em cũng không yêu sớm, cô Ninh không phải sợ làm ảnh hưởng xấu tới trẻ con đâu ạ.”
Nghiêm Kiều: “Nhà em ở đâu?”
Nhậm Tử Ngang đọc địa chỉ.
Xe chóng chạy đến nhà Nhậm Tử Ngang, Ninh Thư xuống xe cùng cậu ấy, Nghiêm Kiều ngồi lại trên xe đợi.
Ninh Thư đưa Nhậm Tử Ngang đến lối vào hành lang: “Mau vào nhà đi, cuối tuần nhớ làm bài tập, hôm sau cô sẽ kiểm tra chính tả và đọc thuộc lòng của em.”
Cô nói xong liền quay người đi, vừa mở cửa xe lại nghe thấy tiếng gọi của Nhậm Tử Ngang.
“Cô Ninh, Đinh Hạo Sơ không phải do em và Phương Hãn Vũ đánh, chúng em không đánh cậu ấy.” Nói xong liền biến mất ở lối vào hàng lang.
Ninh Thư nhíu mày, dự định thứ hai sẽ nói chuyện với Đinh Hạo Sơ một lần nữa.
Về đến nhà đã là mười giờ tối, Ninh Thư về phòng tắm rửa. Sau khi tắm xong, đang lau tóc đi ra liền ngửi thấy mùi thơm của hoa hồng, cô ngước mắt lên nhìn thì thấy Nghiêm Kiều đang ôm một bó hoa hồng vàng lớn, nhìn chằm chằm vào cô, sau đó tiến lại gần, nói: “Ninh Ninh, anh sai rồi, tha lỗi cho anh có được không?”
Anh chính thức xin lỗi cô.
Ninh Thư không nhận lấy bó hoa, dạy bạn trai cũng giống như học học sinh, cô muốn giáo huấn anh một bài để sau này phải nhớ rõ, ghen tuông bừa bãi và gây sự vô lý là việc vô cùng nghiêm trọng, không nên tái phạm.
Ninh Thư bỏ khăn lau tóc sang một bên, trầm mặt, quay người hỏi: “Sai ở đâu?”
“Sai ở.” yết hầu Nghiêm Kiều khẽ cuộn, ánh mắt rơi xuống người Ninh Thư: “Lần trước không nên hôn vào ngực em khi chưa được sự đồng ý, không nên chỉ hôn có một bên mà bỏ mặc bên còn lại, phải đối xử công bằng với cả hai bên mới đúng.”
Ninh Thư: “...”
Cô muốn dạy bảo anh cho đàng hoàng, cuối cùng lại bị anh quấy rối. Cô chỉ ra cửa phòng ngủ: “Cầm lấy hoa của anh, biến càng xa càng tốt.”
Anh chẳng hề có chút ăn năn hối cải nào, cầu xin sự tha thứ mà thế này sao?
Nghiêm Kiều lại cầm hoa đứng trước mặt Ninh Thư, nói với giọng nghiêm túc, trầm thấp: “Hoa hồng vàng là lời xin lỗi trong tình yêu, ở đây có chín mươi chín bông tượng trưng cho chín mươi chín lời xin lỗi.”
“Anh xin lỗi không phải vì việc ghen tuông, ghen tuông vốn không sai.” Anh nhìn cô, tiếp tục nói: “Anh muốn xin lỗi vì đã không kiềm chế được cảm xúc của bản thân mình.”
“Xin lỗi em, vì hôm đó trong văn phòng bỏ trống đã làm em sợ.”
Giọng anh càng ngày càng thấp: “Xin lỗi em vì chữ viết của anh quá xấu.”
Dù có cố gắng đến đâu cũng không thể luyện tập tốt hơn, có lẽ cả đời này cũng không thể viết nổi một nét chữ đẹp.
Ninh Thư vô cùng cảm động, cô nhận lấy bó hoa từ trên tay Nghiêm Kiều.
Cô có chút đau lòng, ngữ điệu cũng dịu đi vài phần: “Anh không cần phải so sánh với người khác, em thích anh không phải vì những điểm mạnh nào đó của anh, mà bởi vì anh chính là anh, đổi thành bất cứ người nào khác cũng không được.”
Thấy người đàn ông không nói lời nào, Ninh Thư lại hỏi: “Em nói vậy anh có hiểu được không?”
Người đàn ông nhướng mi, đôi mắt đào hoa mang theo ý tứ mơ hồ, không nói nên lời: “Vì điểm mạnh nào đó của anh?”
Cô vừa tắm xong, đôi mắt còn đọng hơi nước, trên người có mùi sữa tắm thơm dịu, hòa quyện với hương hoa hồng. Mái tóc còn chưa khô xõa xuống khuôn mặt khiến làn da càng thêm trắng nõn, đôi môi càng thêm hồng hào.
Ninh Thư nhìn đôi mắt càng ngày càng sâu của người đàn ông, lúc này mới phản ứng lại điểm mạnh mà anh đang nói đến là gì. Những cuộc nói chuyện bình thường, hay những lời tâm sự từ tận đáy lòng đều bị anh vòng vo thành mấy lời thô tục. Cô đỏ mặt còn chưa kịp nói gì thì người đàn ông đã hôn lên môi cô.
Anh nhìn vào mắt cô, giọng nói từ tính, trầm thấp: “Ninh Ninh, anh nhớ em.”
Khi anh đến gần, nói những lời yêu thương trìu mến với cô, giọng nói của anh như có ma lực, trong chốc lát đã có thể khiến cả người cô mềm nhũn. Từ khi chiến tranh lạnh đến giờ, họ mới hôn nhau một cách nghiêm túc và thắm thiết như vậy. Những bông hồng vàng rơi rải rác dưới chân, vầng trăng treo ngoài ô cửa sổ, ánh sáng trong phòng dịu nhẹ, họ ôm lấy nhau, hôn nhau. Cứ thế cho đến khi cô bị anh hôn tới mức không thể thở, mới bị anh ôm lên giường. Hơi thở của người đàn ông trở nên nặng nề, đôi bàn tay to lớn của anh cũng không còn an phận.
Nhận thấy anh chuẩn bị muốn làm gì đó với ngực mình, cô liền nghiêng đầu, quay mặt đi, hai tay nắm chặt cổ áo: “Không được, không thể làm vậy.”
Anh áp lên người cô, đè cô xuống, nhỏ giọng dỗ dành: “Ngoan, anh chỉ hôn một cái thôi.”
Cô không tin anh chỉ hôn một cái là có thể thả ra, nên cố gắng chuyển hướng sự chú ý của anh, chủ động tìm đến môi anh, nhẹ nhàng trêu chọc.
Hai người ma sát một hồi, cô đẩy anh ra, nhỏ giọng mềm mại nói: “Anh đứng dậy được không, em không ổn rồi.”
“Mới thế đã chịu không nổi rồi sao?” anh cắn chặt môi cô: “Nói cho anh nghe, không ổn chỗ nào?”
“Đau...” Cô nũng nịu kêu lên một tiếng, khiến cột sống anh tê dại, đáy mắt trào dâng dục vọng sâu thẳm.
Anh dùng chóp mũi xoa xoa má cô: “Nói, không ổn chỗ nào?”
Xem ra cô vô cùng xấu hổ, không muốn nói, cũng ngại không muốn nói, nhưng anh lại ép cô phải nói ra bằng được.
Cô thì thào nói một câu, âm thanh trầm thấp như tiếng muỗi kêu, anh không nghe rõ, cô chỉ đành nhỏ giọng nói lại lần nữa: “Em ướt, khó chịu, muốn thay quần.”
Nghiêm Kiều đứng dậy khỏi người Ninh Thư, ép bản thân phải bình tĩnh trở lại: “Băng vệ sinh hết rồi sao, anh đi mua cho em.” Đây là tình huống lần trước, khi đó cô cần thay băng vệ sinh mới.
Ninh Thư cầm gối che lên mặt, xấu hổ đến mức không dám nhìn ai, nghe thấy anh nói liền sửng sốt: “Hết, hết rồi, anh đi mua cho em đi.”
Nghiêm Kiều cầm lấy điện thoại và chìa khóa, ra đến cửa để thay giày thì đột nhiên nhớ ra, chẳng phải kỳ đèn đỏ của cô đã hết mấy ngày rồi sao?
Anh ngẩng đầu nhìn lên phòng cô trên lầu hai, đột nhiên cảm thấy não của mình không đủ dùng nữa rồi.
Vừa rồi cô đã nói gì vậy?
XiaoLiang: Trời ơi Kiều muội nhà tôi ơi, sao cái lúc cần anh nhanh nhạy anh lại chẳng nhanh chút nào thế, anh cho ce ăn tí thịt đi xem nào, húp toàn canh vs rau đói lắm =))))