Tiếng chuông hết giờ tự học buổi tối vang lên, Ninh Thư đứng trên bục giảng dặn dò học sinh vài câu và nhắc nhở vấn đề an toàn, sau đó đi ra khỏi phòng học, thấy Nghiêm Kiều đang đứng bên cạnh cửa. Anh không lên tiếng, chỉ lẳng lặng cầm chiếc túi trên tay cô rồi dẫn cô xuống lầu.
Có rất nhiều học sinh đi lại ở hành lang và cầu thang, tất cả đều đang lao ra khỏi lớp, chạy xuống dưới, mọi người không ngừng va chạm vào nhau, có người còn không may bị ngã. Nghiêm Kiều đặt tay sau eo Ninh Thư, giúp cô ngăn chặn những học sinh có thể va vào cô bất cứ lúc nào, sau đó dắt cô đi theo lối đi ít người hơn, nhưng vẫn không lên tiếng.
Sau khi ra khỏi cổng trường, anh mới rời tay khỏi eo cô, đi bên cạnh cô về hướng Vĩnh Ninh Lý. Vài lần Ninh Thư muốn mở miệng nói chuyện, nhưng không cảm thấy bản thân mình làm sai ở đâu, cũng không muốn liên quan gì đến thói ghen tuông vô lý của anh.
Đến cửa Thanh Nịnh, Triệu Vũ Kiệt đang ngồi xổm ngoài cửa, nhiệt tình hét to: “Anh Kiều, chị Kiều.”
Nghiêm Kiều gật đầu, coi như đã chào hỏi.
Triệu Vũ Kiệt đứng dậy đi tới, liếc nhìn sắc mặt Nghiêm Kiều: “Sao thế?”
Sau đó anh ta lại nhìn sang Ninh Thư, thấp giọng hỏi: “Cãi nhau à?”
Nghiêm Kiều nhướng mi liếc Triệu Vũ Kiệt với vẻ mặt ảm đạm.
Triệu Vũ Kiệt sợ hãi lùi lại, kéo Ninh Thư sang một bên, nhỏ giọng hỏi: “Rốt cuộc là Kiều muội bị sao vậy?”
Ninh Thư quay đầu lại nhìn Nghiêm Kiều một cái, anh đang nghiêng đầu nhìn lên biển hiệu sáng đèn của cửa hàng bên cạnh.
Ninh Thư: “Không sao, giận dỗi với tôi chút thôi.”
Triệu Vũ Kiệt suy nghĩ một hồi, sau đó chân thành đề nghị: “Hay là cô đi mua son môi, túi xách, giày dép... về dỗ dành kiều muội nhà chúng ta một chút.”
Nghiêm Kiều nghe thấy liền bước tới, giơ chân đá Triệu Vũ Kiệt một cái, rồi nắm cổ tay Ninh Thư kéo đi. Tay cô hơi lạnh, anh vẫn như trước đây, nhét tay cô vào túi áo mình để sưởi ấm.
Ninh Thư ngước lên nhìn Nghiêm Kiều, nghĩ đến dáng vẻ anh giảng bài cho Tạ Thành Thành bên ngoài lớp học, cảm thấy có chút mềm lòng, cô khẽ kéo kéo tay áo anh, nói nhỏ: “Em không nên nói anh mù chữ.”
Nghiêm Kiều nghiêng đầu: “Em nói không sai, anh vốn dĩ là một người mù chữ, đến cả ý nghĩa của câu 'mỹ nữ trâm hoa' cũng không hiểu.”
Giọng điệu càng lúc càng không có tiết tấu.
Thực ra, thuật ngữ 'Mỹ nữ trâm hoa' không quá phổ biến và hầu hết mọi người đều không hiểu ý nghĩa thực sự của nó. Ninh Thư gãi gãi vào lòng bàn tay Nghiêm Kiều: “Anh, cái 'hũ giấm' này của anh phải ăn đến bao giờ mới hết đây?”
Ánh mắt Nghiêm Kiều khẽ lay động, nhưng vẫn cứng mồm cứng miệng: “Gọi anh cũng vô dụng.”
Ninh Thư: “...” Rõ ràng anh mới là người có lỗi, cô cũng đã dỗ dành anh rồi, vậy mà không thèm xuống nước, lại còn cứng rắn đối phó với cô.
Về đến nhà, Nghiêm Kiều đỡ Ninh Thư lên cầu thang, tiễn cô vào phòng, để cô tắm rửa sạch sẽ, còn mình thì quay người xuống bếp nấu nước đường nâu với gừng. Nấu xong lại bưng lên đút cho cô uống. Sau đó, lấy ra chiếc bồn ngâm chân đã lâu không sử dụng, đổ đầy nước, đặt xuống trước mặt cô, rồi nhấc chân cô ngâm vào. Có người nói con gái đến kỳ thì nên ngâm chân, lại có người nói không nên, vì vậy Nghiêm Kiều chỉ để cô ngâm khoảng năm phút, đợi đến khi chân cô ấm lên, mới nhấc ra, lau thật khô, rồi bế người đặt lên giường, đắp chăn lên cho cô. Chăm sóc cô đã trở thành bản năng, cho dù có ghen, cho dù có không nói chuyện, nhưng vẫn chăm sóc, yêu thương cô như vậy, không kém một phân.
Anh thấy cô cau mày, liền hỏi: “Bụng lại đau rồi à?”
Ninh Thư lấy tay che bụng, không muốn nói nhiều: “Ừm.”
Hôm qua, cô đã uống thuốc giảm đau có tác dụng trong vòng một ngày, sáng nay lại uống thêm một viên nữa, hiện giờ thuốc đã hết tác dụng, nên cơn đau lại bắt đầu.
Nghiêm Kiều ngồi xuống bên mép giường, thò tay vào chăn bông, cách lớp áo ngủ nhẹ nhàng xoa bụng cho cô. Bàn tay anh to lớn, lòng bàn tay ấm áp, lực cũng vừa phải, khiến Ninh Thư vô cùng thoải mái, cô dần dần nhắm mắt lại, không biết đã đi vào giấc ngủ từ khi nào.
Nửa đêm tỉnh dậy, nhìn đồng hồ đã là hai giờ sáng. Cô hơi khát nước, định xuống lầu rót cốc nước ấm, chưa kịp trở về phòng, lại thấy bên trong phòng làm việc có ánh đèn hắt ra. Cứ tưởng rằng ai đó quên tắt đèn, nhưng khi đi đến đẩy cửa lại không mở ra được, cửa đã bị khóa trái bên trong.
Ninh Thư gõ cửa: “Lễ Lễ?”
Tối cô đi ngủ sớm, không biết Lễ Lễ về nhà từ khi nào, lúc này mà vẫn còn đang học bài. Chỉ có cô và Lễ Lễ cần sử dụng đến phòng làm việc, Nghiêm Kiều rất ít khi đặt chân vào đây.
Cửa phòng làm việc được mở ra từ bên trong, Nghiêm Kiều đứng ở cửa, ánh mắt đờ đẫn, xem ra là anh đã thức cả đêm, trầm giọng nói: “Sao lại tỉnh rồi?”
Ninh Thư ngẩng đầu nhìn Nghiêm Kiều: “Sao anh còn chưa ngủ, muộn thế rồi vẫn ở phòng làm việc làm gì?”
Cô kiễng chân nhìn vào trong, nhưng bị anh chặn lại, không cho cô nhìn.
Nghiêm Kiều: “Không làm gì cả.”
Anh bước ra khỏi phòng, đưa cô quay lại phòng ngủ, đắp chăn bông lên cho cô: “Ngủ ngon, ngày mai còn phải lên lớp.”
Sáng sớm hôm sau, Ninh Thư thức dậy, lặng lẽ hé cửa, thấy Nghiêm Kiều đang chuẩn bị bữa sáng trong bếp.
Cô lợi dụng anh không để ý, liền lẻn vào phòng làm việc bên cạnh, nếu tối qua anh thực sự làm gì trong đó, nhất định sẽ để lại manh mối. Ninh Thư nhìn quanh không phát hiện ra gì bất thường, tất cả văn phòng phẩm sách vở đều ở nguyên vị trí, đến thùng rác cũng vô cùng sạch sẽ. Cô nghĩ không ra, nửa đêm nửa hôm Nghiêm Kiều không ngủ mà lại vào phòng làm việc làm gì. Cũng chẳng thể là đọc sách hay luyện thư pháp, việc này đối với anh còn khó chịu hơn là giết chết anh.
Ninh Thư xuống lầu ăn sáng, mặc cho cô hỏi gì anh cũng im lặng, đến khi bị gặng hỏi mới nói do tâm trạng không tốt nên vào phòng làm việc hút thuốc.
Ninh Thư đứng dậy, đi đến phía sau người Nghiêm Kiều thò tay vào túi quần anh tìm kiếm chiếc bật lửa, cau mày nói: “Ba ngày tới anh không được hút thuốc, tối qua anh đã dùng hết hạn mức rồi.”
Khi Ninh Thư lấy bật lửa, lòng bàn tay nhỏ bé của cô di chuyển trong túi Nghiêm Kiều.
Sắc mặt anh khẽ lay chuyển, âm thanh có chút ấm ách: “Đừng có sờ anh.”
Ninh Thư: “Ai thèm sờ anh, em muốn lấy bật lửa.” Nói xong liền cất chiếc bật lửa đi.
Nghiêm Kiều: “Em tịch thu cũng không có tác dung, anh có thể mua cái khác.”Anh không thường xuyên hút thuốc, chỉ hút khi bản thân thấy buồn phiền, chán nản hoặc lo lắng.
Hiếm khi Ninh Thư thấy Nghiêm Kiều không nghe lời mình như vậy, cô đã ra lệnh cấm mà anh lại dám ngang nhiên chống đối: “Anh dám mua thử xem.”
Nghiêm Kiều quay lưng lại, đưa tay lên dụi dụi đôi mắt ngái ngủ. Hôm qua, anh đã luyện viết chữ trong phòng làm việc đến khuya, anh viết từng chữ từng chữ vô cùng nghiêm túc, nhưng có cố gắng thế nào đi chăng nữa thì đôi tay vẫn không nghe theo bản thân, cơ bản là không hề nghe theo chỉ dẫn của anh, xiêu xiêu vẹo vẹo, chữ viết ra đến nhìn cũng không muốn nhìn.
Anh điều chỉnh lại cảm xúc, đưa một cốc sữa nóng cho Ninh Thư, đút cho cô uống xong, lại đưa thêm cho cô một cốc nước ấm: “Uống hai ba ngụm, đề phòng sâu răng.”
Ninh Thư mím môi không chịu uống. Nghiêm Kiều cầm lấy cốc nước tự mình uống, sau đó giữ chặt gáy cô, cúi xuống hôn, đẩy nước vào trong miệng cô. Đút nước xong, liền với một tờ giấy ăn, muốn giúp cô lau vài giọt nước còn đọng lại trên môi, nhưng trong số đó lại có một giọt lăn xuống chiếc cổ trắng ngần của cô, sau đó chui vào trong áo rồi biến mất. Anh không dùng giấy nữa, mà cúi xuống dùng môi giúp cô hôn sạch vết nước.
Một khi đã nếm mùi vị của cô thì chẳng có cách nào rời ra ngay được, anh vén cổ áo cô ra, dùng môi tìm kiếm giọt nước vừa biến mất. Cơ thể Ninh Thư khẽ run lên, cả người gần như mềm nhũn.
Đầu óc cô trống rỗng, khuôn mặt đỏ bừng đẩy anh ra, muốn nhấc đầu anh ra khỏi ngực mình: “Anh tránh ra.”
Nghiêm Kiều chẳng thể tìm thấy giọt nước đó, liền tách khỏi người cô: “Lên lầu chuẩn bị đi, sắp đến giờ đi làm rồi.”
Ninh Thư chỉnh sửa lại quần áo vừa bị anh làm loạn, dứt khoát nhìn chằm chằm vào mặt anh. Cô vừa xấu hổ vừa tức giận, cả người như sắp nổ tung, còn anh lại chẳng hề hấn gì, như thể người vừa hôn cô không phải là anh vậy.
Ninh Thư xoay người chạy lên lầu, cô đứng trước gương cởi áo len vào áo nỉ ra, cúi đầu nhìn xuống ngực mình, chỗ đó phía bên trái có chút nóng. Cô không thể xuất hiện ảo giác, là anh đã hôn lên đó một cái.
Nếu cô nhớ không nhầm, hiện tại bọn họ đang mâu thuẫn với nhau và đôi bên đều đang chờ một lời xin lỗi từ phía đối phương. Sao anh có thể giở trò lưu manh với cô trong khi hai người đang chiến tranh lạnh cơ chứ? Ngực cô không đủ lớn, không đủ gợi cảm hay sao, mà anh có thể nhẫn tâm dở trò lưu manh với cô xong mà vẫn bày ra bộ mặt lạnh lùng, bá đạo?
Sau khi Ninh Thư trở về phòng, Nghiêm Kiều cũng lên phòng mình, anh rửa mặt bằng nước lạnh mấy lần nhưng vẫn không thể bình tĩnh lại, đến hơi thở cũng có chút gấp gáp. Mọi thứ của cô đều phải là của anh, bao gồm tất cả bộ phận trên cơ thể cô. Cho dù chữ viết của anh có xấu đến đâu đi chăng nữa, thì cô vẫn thuộc về anh.
Một lúc sau, Nghiêm Kiều gõ cửa phòng Ninh Thư: “Sắp muộn rồi.”
Ninh Thư cầm túi xách lên mở cửa phòng ra, đập mạnh lên vai Nghiêm Kiều, tỏ ý phản kháng, cùng sự xấu hổ và giận giữ, sau đó cô cúi đầu lao xuống cầu thang, nhanh chóng xỏ giày vào rồi bỏ chạy ra ngoài. Cứ thế cho đến khi chạy tới cổng trưởng cô mới phản ứng lại, chính anh mới là người nên xấu hổ mới đúng, cô là nạn nhân, tại sao phải bỏ chạy?
Ninh Thư thấy vẫn còn sớm, nên đi đến bên sân vận động, định lát nữa gặp Nghiêm Kiều sẽ giáo huấn anh một trận, để anh biết hai chữ 'xấu hổ' phải viết thế nào. Năm phút sau, Ninh Thư quay lại thấy Nghiêm Kiều đang từ cổng đi vào, cô lấy hết sức nắm chặt tay. Trong lòng thầm nghĩ, đợi khi anh đến sẽ vung tay đánh anh một trận. Nhưng anh càng đến gần, thì nhịp tim cô càng tăng, những nơi bị anh hôn lại bắt đầu bỏng rát. Khi anh chỉ còn cách cô năm, sau mét, cô liền quay đầu bỏ chạy.
Da càng mỏng thì sự xấu hổ càng mạnh, những người da mặt dày chắc sẽ không bao giờ gặp rắc rối này. Nghiêm Kiều liếc nhìn Ninh Thư một cái, rồi cởi áo khoác vắt lên xà ngang, sau đó đứng khởi động tại chỗ rồi chạy chậm quanh sân vận động.
Buổi trưa tan học, Nghiêm Kiều gọi điện cho Ninh Thư: “Trưa nay anh có việc, em tự về Thanh Nịnh ăn cơm, anh đã dặn tiểu Chu chuẩn bị xong cả rồi.”
Ninh Thư hỏi: “Việc gì thế?”
Nghiêm Kiều đã ra khỏi công trường: “Cũng không có gì.”
Sau khi cúp máy, Nghiêm Kiều lại gọi cho tiểu Chu dặn bổ sung thêm món súp gà khai vị cho Ninh Thư, thời tiết quá lạnh, để cô ăn cho ấm bụng.
Ninh Thư ăn trưa cùng Tôn Hiểu Thiến, trong bữa cơm, cô luôn miệng mắng chửi Nghiêm Kiều: “Không xin lỗi một câu tử tế với tôi có phải xong rồi không, hỏi anh ấy trưa nay có việc gì cũng không thèm nói.” Việc anh bắt nạt cô, cô không dám nói ra vì cảm thấy xấu hổ.
Tôn Hiểu Thiến nghe Ninh Thư kể xong nguyên nhân và hậu quả, khẽ mỉm cười: “Tôi đã sớm nhìn ra rồi, Nghiêm Kiều là vua ghen tuông, còn không phải ở trình độ bình thường.”
Cô ấy vỗ vỗ sau lưng Ninh Thư: “Đứng giận, ăn cơm đi.” Nói xong liền gắp cho Ninh Thư một miếng đùi gà.
Ninh Thứ cắn vài miếng rồi lại buông đũa xuống: “Tối hôm qua cũng không đúng cho lắm, anh ấy nhốt mình trong phòng làm việc cả đêm, không biết làm cái trò gì trong đó.”
Ninh Thư trầm giọng nói: “Trước đây, bất kể là việc gì anh ấy cũng nói với tôi, chưa từng khiến tôi lo lắng, cũng không để tôi phải tự đoán mò.”
Cô quay đầu lại nhìn Tôn Hiểu Thiến: “Thiến Thiến, cô nói xem, có phải anh ấy thay đổi rồi không, ra bên ngoài ăn cơm với người phụ nữ khác, nên mới không thể nói với tôi.”
Tôn Hiểu Thiến gắp cho Ninh Thư một miếng cá: “Đừng nghĩ lung tung, Nghiêm Kiều không phải loại người như vậy.”
Ninh Thư nhíu mày: “Hẳn là anh ấy đang giấu tôi chuyện gì đó.”
Tôn Hiểu Thiến lấy điện thoại ra: “Nếu cô đồng ý, chúng ta gọi điện cho anh ấy kiểm tra, còn nếu cô không đồng ý thì thôi.”
Ninh Thư ngắt lời Tôn Hiểu Thiến, nhìn chằm chằm vào điện thoại của cô ấy: “Gọi, nhất định phải gọi.”
Tôn Hiểu Thiến tìm số liên lạc của Nghiêm Kiều rồi mở loa ngoài: “Nghiêm Kiều, anh đang ở đâu thế?”
Giọng nói của Nghiêm Kiều phát ra từ điện thoại: “Tôi đang ở... Đi mua sắm.”
Ninh Thư hỏi thẳng: “Với ai?”
Nghiêm Kiều nghe thấy giọng Ninh Thư liền hỏi: “Em ăn súp gà chưa?”
Ninh Thư: “Chưa, không dám ăn, sợ anh sai người hạ độc vào đó, ám sát em, để dễ dàng đi với bạn gái mới.”
Tôn Hiểu Thiến nhìn xuống bát súp gà chẳng còn thừa một giọt của Ninh Thư và lựa chọn không lên tiếng.
Nghiêm Kiều khẽ cười qua điện thoại: “Ngoan, ăn đi, lát về anh kiểm tra.”
Ninh Thư cong môi: “Anh đang đi mua sắm ở đâu, đi với ai?”
Cô không tin rằng một người đàn ông như anh lại nhàn rỗi đi mua sắm, vì chẳng có mấy người đàn ông thích làm việc đó.
Nghiêm Kiều: “Anh đi một mình.”
Ninh Thư: “Vậy chiều nay tan học anh có về Thanh Nịnh ăn cơm không?”
Nghiêm Kiều khựng lại một chút: “Có việc nên không về được, anh đã bảo tiểu Chu làm cho em...”
Ninh Thư dứt khoát dập máy, ngẩng đầu nói với Tôn Hiểu Thiến: “Anh ấy chắc chắn có vấn đề, phải không?”
Lần này, đến cả Tôn Hiểu Thiến cũng không biết làm thế nào để an ủi Ninh Thư, xem ra Nghiêm Kiều chắc chắn có vấn đề: “Lát nữa tôi sẽ chuẩn, xem có chỗ nào giết người chặt xác an toàn một chút hay không.”
Ninh Thư phục vụ Tôn Hiểu Thiến một bát súp gà thật lớn: “Ăn nhiều một chút, lát nữa còn có sức hành sự.”
Tôn Hiểu Thiến xắn tay áo, cúi đầu ăn một mạch hết bát súp: “Được!”
Ninh Thư: “Nhát dao đầu tiên để cho tôi nhé.”
Tôn Hiểu Thiến: “Được!”
Sau khi ăn cơm ngon lành, về đến văn phòng, Ninh Thư âm thầm mắng Nghiêm Kiều một trận, rồi bắt đầu chấm bài, khiến bản thân tập trung vào công việc.
Đột nhiên chuông điện thoại cố định bên cạnh đổ chuông khiến cô giật mình suýt chút nữa đánh rơi cây bút trên tay. Thường ngày cô đều dùng điện thoại của mình, người thích gọi điện thoại cố định cho cô chỉ có thể là phòng bảo vệ bên ngoài cổng trường. Mà phòng bảo vệ gọi cho cô, mười lần thì có tới tám, chín lần là vì học sinh trong lớp.
Đi muộn về sớm chỉ là việc vặt vãnh, giả mạo chữ ký của cô để xin nghỉ cũng không hiếm, gần đây nhất chính là việc đánh nhau khiến cô đau đầu nhức óc. Ninh Thư nghe xong điện thoại, liền đứng dậy chẳng thẳng xuống lầu.
“Chậm thôi, coi chừng ngã đó.” Cô giáo Quách gọi với theo: “Xảy ra chuyện gì mà vội vàng thế?”
Ninh Thư lo lắng đến mức không có thời gian quay đầu lại: “Có học sinh bị đánh.”