Giữa đám khói đen mịt mù, chàng trai đột nhiên xuất hiện trước mặt tựa như thần binh trên trời giáng xuống.
Lòng bàn tay ấm áp đặt trên vai, kéo Tô Thành từ trong trạng thái gần như tuyệt vọng cận kề cái chết trở lại thế giới.
Tô Thành tròn mắt kinh ngạc, không thể tin nổi nhìn Ôn Giản Ngôn bên cạnh, giọng nói như bị mắc kẹt trong cổ, chỉ có thể miễn cưỡng phát ra âm tiết khô khan:
“Cậu...”
Sao cậu lại...
Sao cậu lại...
“Đi thôi.”
Dường như Ôn Giản Ngôn không chú ý đến tâm trạng phức tạp của đối phương, sau khi dán bùa lên trán quái vật, hắn kéo Tô Thành chạy như bay.
Tô Thành loạng choạng đuổi theo sau hắn, đầu óc vẫn còn hỗn loạn rối bời, gần như không thể nói thành một câu hoàn chỉnh.
Anh ta dành chút thời gian liếc nhìn phía sau.
Con quái vật với cơ thể gầy gò trắng bệch đứng im tại chỗ, bùa chú đỏ tươi trên trán nó có vẻ cực kỳ chói mắt giữa màn sương đen.
Chẳng phải nó đã dừng lại rồi sao?
Không lẽ còn mối nguy hiểm nào khác mà anh không biết?
Tô Thành chưa kịp hiểu rõ thì màn sương đen bên cạnh bỗng khuấy động như nước đục, khuôn mặt tươi cười của vô số người giấy bị sức mạnh vô hình xé nát hóa thành tro bụi.
Ngay giây tiếp theo, một con quái vật trắng khác xuất hiện từ trong bóng tối, lao thẳng về phía bọn họ bằng một tốc độ còn nhanh hơn con kia.
Tô Thành: “???”
Không phải đấy chứ...
Tại sao vẫn còn một con nữa á á á á á!
“Mẹ kiếp, có, có hai con!” Biểu cảm trên mặt Tô Thành như muốn nứt toạc.
Anh ta nhìn Ôn Giản Ngôn đang kéo mình chạy như bay, kinh hãi nhắc nhở:
“Cẩn thận, nơi này có hai con quái vật.”
Ôn Giàn Ngôn không thèm ngoảnh lại, cắm đầu cắm cổ chạy như điên: “Tôi biết.”
Tô Thành:???
“Tôi mang nó vào!” Ôn Giản Ngôn hét to.
Tô Thành:???
Ôn Giản Ngôn vừa chạy vừa nhanh chóng liếc mắt nhìn cửa hàng hệ thống hiển thị trong bảng điều khiển ảo trước mặt, dùng số tích phân còn lại của mình điên cuồng mua sắm đạo cụ bảo vệ tính mạng:
“Loại quái vật này có thể kéo người vào trong gương, nguyên lý cụ thể tương tự như gương bát quái của bà Văn. Tuy nhiên gương của bà Văn cần mượn con người có khả năng tâm linh mạnh đọc chú ngữ, còn bản thân quái vật là một loại linh thể, cho nên không cần quá trình niệm chú. Khoảnh khắc một con quái vật kéo tôi vào gương, tôi đã lợi dụng ngược lại sức mạnh của nó kích hoạt tấm gương nhốt anh.”
Tốc độ nói của hắn rất nhanh, đầu óc Tô Thành đang rối loạn nên càng nghe càng như lọt vào sương mù:
“Hả? Ý cậu là gì?”
“Đừng lo, quy tắc sẽ không cho phép chuyện này xảy ra.”
Ôn Giản Ngôn kích hoạt kim thân cho mình và Tô Thành: “Chúng ta chỉ cần sống sót trong vài phút đầu là đủ.”
Phòng livestream [Thành Tín tối thượng]:
“... Trời đất, hóa ra là vậy.”
“! Tôi muốn tôn hắn làm ông hoàng thẻ bug.”
“Hả? Chỉ có mình tôi vẫn chưa hiểu sao? Mong có người nào giải thích cặn kẽ giúp với.”
“Có nghĩa là, streamer đã lợi dụng quy tắc đi vào gương và tạo thành lỗ hổng tuần hoàn, khiến cho không gian của hai chiếc gương đặt chồng lên nhau. Theo lý mà nói trong mỗi một gương chỉ có một con quái vật, kết quả bây giờ nhét cả hai con vào một chỗ, cho nên chẳng mấy chốc nữa nơi này sẽ nổ tung.”
“!!! Ố ồ, trâu bò! [Thưởng tích phân 100].”
“Đù, biện pháp này phạm quy ghê, đơn giản chính là lợi dụng kẽ hở quy tắc... tôi thích. [Thưởng tích phân 50].”
“Cười chết mất, tôi đoán chắc phó bản cũng không ngờ sẽ có streamer kích hoạt hai tấm gương cùng một lúc. Cú này táo bạo quá ha ha ha ha ha ha [Thưởng tích phân 100].”
Mặc dù Tô Thành không hiểu Ôn Giản Ngôn đang nói gì, nhưng anh ta có thể cảm nhận được rất rõ toàn bộ không gian đang nổ vang và chấn động.
Vòng xoáy hắc ám khuấy động, xa xa thấp thoáng vô số khuôn mặt người giấy mỉm cười lúc tụ lúc tan.
Mặt đất dưới chân cũng không còn kiên cố, dường như đang sụp đổ theo trình tự.
Tô Thành sững sờ, gần như không thể tin được.
Chẳng lẽ...
Anh ta được cứu thật?
“Dù sao lúc ở trong gương cũng không cần quá lo lắng.”
Giọng nói của Ôn Giản Ngôn tiếp tục truyền tới từ phía trước: “Thứ cần phải lo là sau khi gương tan vỡ thì nên làm gì.”
???
Tô Thành nghệt mặt: “...Ý cậu là sao?”
Ôn Giản Ngôn cười giễu:
“Ý là, tôi không biết chắc sau khi gương vỡ chúng ta sẽ được truyền tống đến đâu.”
Ngoài Tô Thành ra thì hắn không còn nhìn thấy ai khác trong gương, điều này chứng tỏ hai streamer khác đã thoát khỏi nguy hiểm. Nhưng bọn họ lại không xuất hiện trong phòng 1304, vậy thì có nghĩa không gian trong gương cũng không phải là không gian cố định, nó giống như một chiều không gian vật lý khác, bản thân chiếc gương chỉ là vật môi giới trung gian giữa hai chiều.
Bọn họ chạy trốn ở đây không gian bên ngoài cũng sẽ phát sinh di chuyển, nhưng Ôn Giản Ngôn vẫn chưa hiểu rõ quy tắc vận hành bên trong.
Hắn chỉ hy vọng con đường mình chạy không bị vòng vèo, lỡ như gương có sụp đổ thì cũng quay về 1316...
Bản thân hắn đang phải tự cảm nhận hậu quả của việc khiêu khích tìm đường chết.
Mặc dù Ôn Giản Ngôn không nghĩ vận may của mình sẽ quá kém, nhưng mọi chuyện xảy ra sau khi tiến vào phòng livestream Ác Mộng khiến hắn phải cân nhắc khả năng trên.
“...”
Tô Thành:???
Này, lời cậu vừa nói nghe thật đáng sợ.
Tiếng nổ ầm ầm xung quanh càng lúc càng lớn, phảng phất như cả thế giới đều đang rung chuyển, tiếng vỡ vụn răng rắc vang vọng bên tai.
Đúng lúc này, chuỗi hạt trên cổ tay Ôn Giản Ngôn đột nhiên hơi nóng.
Đây... đây là?
Ôn Giản Ngôn thoáng sững sờ nhìn xuống cổ tay, phù văn kỳ lạ khắc trên chuỗi hạt nâu đỏ đang tỏa ánh sáng nhàn nhạt, dường như đang dẫn đường cho hắn.
Một linh cảm kỳ lạ ập đến.
Ôn Giản Ngôn thả chậm bước chân rồi ngẩng đầu nhìn xung quanh.
Một người giấy già nua quen thuộc xuất hiện cách đó không xa, có thể nhìn thấy ở phía sau nó là một gia đình bốn người hai lớn hai nhỏ.
“Chỗ này.”
Hai mắt Ôn Giản Ngôn khẽ sáng lên, hắn túm lấy Tô Thành chạy vọt về hướng đó.
Trước khi sắp lao qua, hai chân bọn họ đột nhiên giẫm lên không khí.
Một giây sau, trời đất quay cuồng, mọi thứ trước mặt đảo ngược trộn thành vô số khối màu mờ ảo.
Sau hai tiếng bịch bịch, hai người lần lượt rơi xuống nền đất rắn chắc lạnh lẽo.
“Khụ khụ, khụ khụ...”
Tô Thành ôm cổ họng bỏng rát vì thở dốc quá độ, chật vật chống người.
Hành lang lạnh lẽo tối tăm quen thuộc, ánh đèn màu đỏ quỷ dị mờ ảo lập lòe, cánh cửa đóng chặt thấp thoáng trong bóng đêm...
Anh ta ngẩng đầu nhìn cánh cửa gần mình nhất: Số nhà loang lổ bong tróc, nhưng vẫn có thể lờ mờ nhìn thấy dãy số 1304.
Thực sự, thực sự đã trở về rồi...
Tay chân Tô Thành mềm oặt ngồi tại chỗ, vẻ mặt ngơ ngác mờ mịt, dường như còn chưa hồi hồn từ trận sinh tử ban nãy.
Ôn Giản Ngôn có chút mất sức, hắn dựa chiếc trán nóng ran lên trên khung cửa, thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Trong chuỗi hành động hắn vừa thực hiện có rất nhiều yếu tố đánh cược, dù sao những điều hắn hiểu biết về phó bản quá ít. Do đó Ôn Giản Ngôn phải mượn thông tin cung cấp từ Đóa hoa phá tan hư ảnh kết hợp cùng nhiều suy đoán táo bạo để đưa ra chuỗi hành động logic bên trong.
May mà ý tưởng mạo hiểm lần này không có vấn đề, bằng không đừng nói đến chuyện cứu Tô Thành, phỏng chừng ngay cả chính hắn cũng phải bỏ mạng.
Đúng lúc này, âm thanh phát sóng quen thuộc của hệ thống vang bên tai:
“Ting, phát hiện chương trình livestream đạt năm giờ, có muốn kết toán tích phân không?”
Tùy theo nội dung cụ thể của các phó bản khác nhau cùng với độ khó phó bản mà tần suất thanh toán tích phân cũng thay đổi. Ví dụ như phó bản này, ba giờ đầu tiên gần như không có nguy hiểm, cho nên thời gian kết toán đầu tiên là năm giờ kể từ sau khi phó bản bắt đầu.
Ôn Giản Ngôn bình tĩnh thầm trả lời: “Có.”
“Phòng livestream cấp D [Thành Tín tối thượng], số lượng người xem trung bình mỗi giờ là 50.000, có thể đổi được 5000 tích phân!”
Chúc mừng streamer đạt được tỷ lệ xem lại là 63%.
[Đạt được thành tựu: Tôi sẽ sống ở đây từ hôm nay]
Bạn vẫn còn cần 45.000 tích phân để nâng cấp phòng livestream, mong streamer tiếp tục kiên trì nỗ lực và sáng tạo huy hoàng.”
“Trong livestream của bạn, có tổng cộng 2.463 khán giả donate, tổng số tích phân donate nhận được là 180.000.
Phát hiện thấy streamer là streamer cấp D, lần này hệ thống livestream sẽ rút 10% tổng số tích phân của bạn, khấu trừ tích phân sử dụng trước khi kết toán, đã kết toán 50.000 tích phân vào tài khoản của bạn.”
[Mức độ thăm dò phó bản: 63% Thưởng tích phân: 10.000
Mức độ sửa đổi cốt truyện hiện tại: 51% Thưởng tích phân: 30.000]
[Tích phân còn lại trong tài khoản của bạn: 100.000]
100.000 tích phân, rất nhiều!
Ôn Giản Ngôn cảm thấy tinh thần sảng khoái.
“Cậu...”
Đúng lúc này, giọng nói khô khốc khàn khàn của Tô Thành vang lên từ bên cạnh, kéo Ôn Giản Ngôn từ trong suy tư trở về.
Hắn quay đầu nhìn người đối diện với vẻ nghi ngờ:
“Hửm?”
Tô Thành vừa mới mở miệng nói một chữ liền tiếp tục im lặng, sau đó anh ra hít sâu một hơi: “Không có gì.”
Chàng trai nheo cặp mắt màu hổ phách, dùng đôi mắt tưởng chừng có thể xuyên thấu lòng người nhìn anh ta chằm chằm, trầm ngâm hỏi: “Chẳng lẽ anh đang muốn hỏi vì sao tôi lại cứu anh?”
Tô Thành: “...”
Anh ta mím môi, như thể bị chọc trúng tim, ánh mắt có phần lảng tránh.
“Tất nhiên, nếu để mặc anh sẽ bớt được rất nhiều việc, nhưng về lâu dài sẽ rất bất lợi.”
Ôn Giản Ngôn vịn khung cửa chống người lên.
Giọng hắn không có quá nhiều cảm xúc dao động, thoạt nghe có vẻ lạnh lùng dứt khoát:
“Trong cả phó bản chỉ có mình anh mới biết thân phận thật sự của tôi và đứng về phía tôi. Qua vài phó bản trước, chúng ta đã bồi dưỡng được sự ăn ý nhất định, là đồng đội khá đáng tin cậy. Nếu anh chết, vậy sẽ chỉ còn mình tôi trong phó bản này đối mặt với đội ngũ streamer có tổ đội sẵn và thiết lập phó bản vẫn còn là điều bí ẩn, tỷ lệ sống sót của tôi sẽ giảm rất nhiều.”
“Cho nên, với tư cách là đồng đội, đây là lựa chọn hoàn toàn hợp lý.”
Đột nhiên, giọng điệu bình tĩnh của Ôn Giản Ngôn dừng lại một chút, một nụ cười nhẹ thoảng qua trong lời hắn nói:
“Chẳng qua, anh không phải vì cầu cứu mới gọi điện thoại cho tôi đúng không?“. truyện xuyên nhanh
Tô Thành hơi sững sờ vì giọng điệu đột nhiên thay đổi của hắn, vô thức ngẩng đầu nhìn Ôn Giản Ngôn.
“Ngay cả giữa thời khắc sinh tử, thay vì để tôi liều mạng cứu anh thì anh lại càng muốn tôi lấy được đạo cụ mà anh tìm được, hoàn thành nhiệm vụ, một mình qua cửa. Đó không phải điều đồng đội sẽ làm cho nhau.”
Chàng trai dựa người lên khung cửa, cụp mắt nhìn chăm chú vào anh ta, hàng mi rủ xuống nhuộm màu đỏ sậm bởi ánh đèn ngoài hành lang.
Hắn cúi người xuống, vươn tay về phía Tô Thành vẫn còn nằm dưới mặt đất, giọng nói nhẹ nhàng hàm chứa ý cười:
“Đây là chuyện bạn bè sẽ làm.”
Tô Thành kinh ngạc ngẩng đầu nhìn chăm chú bàn tay đang duỗi về phía mình.
Xương ngón tay thon dài, làn da trắng nõn và móng tay được cắt tỉa gọn gàng của Ôn Giản Ngôn trông như tác phẩm nghệ thuật dưới ánh đèn.
“Nếu đã như vậy,“
Sâu trong đôi mắt màu hổ phách sáng ngời ấy chứa ý cười.
“Tôi sao có thể bỏ lại bạn bè phía sau?”
Phòng livestream [Thành Tín tối thượng]:
“Cứu mạng, tôi phải lòng streamer rồi.”
“...Đệt, vậy mà tôi lại bị tên lừa đảo này làm cảm động.”
“A a a a a a a bà xã quyến rũ quá quyến rũ quá!”
“Được rồi, xin hỏi còn khuyết chân làm bạn bè nào không? Tôi muốn đăng ký, lừa tôi bao nhiêu lần cũng được!”
“A a a a a a chỗ nào phát vợ lừa đảo vừa ngọt ngào vừa quyến rũ lại vừa có tình nghĩa bạn bè hả? Hu hu hu hu hu nhà nước có phát không ạ?”
“...”
Ngực Tô Thành phập phồng kịch liệt trong chốc lát, anh ta hít sâu một hơi, kìm nén hơi ẩm trong hốc mắt, giơ tay cầm tay Ôn Giản Ngôn, nương theo lực kéo của hắn đứng dậy.
Anh ta nhìn thẳng vào mắt Ôn Giản Ngôn, trịnh trọng nói:
“Cảm ơn.”
“Được rồi.”
Sau khi kéo Tô Thành lên, Ôn Giản Ngôn nghiêm túc nói: “Trước khi bày tỏ tình cảm, chúng ta còn một việc khẩn cấp khác phải làm.”
Nhìn thấy thái độ nghiêm túc của đối phương, Tô Thành cũng bất giác hồi hộp theo:
“Chuyện gì?”
Ôn Giản Ngôn cúi đầu nhìn nửa thân trên của mình, đau đớn nói: “Chống lạnh.”
Tô Thành: “...”
*
Hai người lại bước vào phòng 1304.
Ôn Giản Ngôn thành công tìm thấy một bộ quần áo có kích cỡ tương tự với cơ thể mình trong tủ quần áo.
Dù sao ngay cả vợ con của chủ nhà này hắn cũng nhận rồi, nợ nần thêm chút cũng chẳng sao, cho dù lấy thêm một bộ quần áo cũng không tính là quá đáng. Ôn Giản Ngôn không hề cảm thấy đỏ mặt, tim đập loạn xạ hay ngại ngùng chút nào.
Ánh mắt Tô Thành nhìn nửa thân trên của Ôn Giản Ngôn đầy vi diệu: “Cho nên rốt cuộc cậu đã xảy ra chuyện gì mà biến thành dáng vẻ quỷ quái đó?”
“Với cả lúc vừa rồi ở trong gương nữa.”
Dường như Tô Thành nghĩ tới điều gì, vô cùng khó hiểu hỏi: “Tại sao cậu lại xưng mẹ với con quái vật? Có chuyện mờ ám nào ở giữa mà tôi không biết chăng?”
“...”
Ôn Giản Ngôn ho khan rồi nhanh chóng chuyển chủ đề: “Cái này... nói ra hơi dài, sau này nếu có thời gian tôi kể cho anh nghe sau.”
Hắn xoay người quay lại phòng khách, cầm bình gốm đen lên, mượn ánh sáng đèn pin soi kỹ vào bên trong quan sát.
Tô Thành tò mò hỏi: “Trong đó có cái gì vậy?”
Ôn Giản Ngôn liếc nhìn anh ta một cái: “Xương người.”
Tô Thành giật mình.
“Tỏa Hồn Đàn...” Ôn Giản Ngôn sờ cằm suy tư: “Nhưng nó nhốt hồn của ai đây?”
Tô Thành đoán: “Những tà linh đuổi theo chúng ta?”
“Có lẽ là vậy.”
Ôn Giản Ngôn từ chối cho thêm ý kiến.
Hắn quay đầu nhìn Tô Thành: “Nói mới nhớ, hai streamer khác đã từng chạm qua chiếc bình này chưa?”
Tô Thành thoáng sửng sốt rồi cẩn thận hồi tưởng trong chốc lát, đoạn gật đầu: “Chạm rồi, dù sao đây cũng là thứ hai người họ tìm thấy dưới điện thờ.”
“Vậy thì tốt.”
Nói xong, Ôn Giản Ngôn bước nhanh vào phòng bếp, lấy một hộp bánh quy từ trong tủ ra rồi đổ hết bánh đi, sau đó thô lỗ nhét đống xương cốt trong Tỏa Hồn Đàn vào.
Tô Thành trợn mắt há hốc mồm nhìn chằm chằm hành vi quá mức bất kính với người chết của Ôn Giản Ngôn, lắp bắp nói: “Cậu, cậu làm gì vậy?”
“Tôi đã xác nhận chiếc bình này chỉ là bình gốm đen bình thường, thứ quan trọng ở bên trong là xương cốt, gương bát quái và tấm phù chú dán trên gương. Bây giờ phú chú đã bị tôi dán lên trán con quái vật, cho dù đổi nơi cất chứa cũng không sao cả.”
Ôn Giản Ngôn lại nhét đống bánh quy vỡ vụn vào bình, cẩn thận bịt kín miệng bình rồi quay đầu nở nụ cười xán lạn với Tô Thành:
“Làm người phải có lòng phòng bị.”
Tô Thành: “...”
Dường như anh đã hiểu lý do vì sao đồng đội thân yêu của mình có thể đắc tội với vô số quỷ quái trong từng phó bản.
Ôn Giản Ngôn ném hộp bánh quy cho Tô Thành cất giữ, bản thân thì bỏ chiếc bình gốm đen vào túi:
“Đi thôi.”
“Đi đâu?” Tô Thành ngẩn người.
“Tìm chiếc bình khác.”
Ôn Giản Ngôn trả lời: “Nếu may mắn, chúng ta có thể gặp hai người bạn khác của mình.”
Hành lang vừa sâu vừa hẹp.
Dường như có một màn sương máu màu đỏ tươi bao trùm không khí, ngọn đèn chiếu từ trên cao xuống, mọi thứ phảng phất như bị bao phủ bởi ánh sáng đỏ ảm đạm.
Không biết có phải bởi vì thời gian trôi qua hay không mà chiều dài hành lang cũng bị kéo dài dằng dặc, mặt đất hơi ngoằn ngoèo. Phía dưới lớp tường bong tróc có thể loáng thoáng nhìn thấy một lớp màu đỏ nhạt, giống như máu thịt trên cơ thể.
Như thể khung cảnh trong phòng 1316 đang từ từ trải rộng ra bên ngoài.
Về mặt lý thuyết, chắc hẳn khoảng cách giữa phòng 1304 và 1306 rất gần, nhưng Ôn Giản Ngôn và Tô Thành phải vượt qua hai hành lang mới tìm thấy nó.
Cánh cửa 1306 có màu đỏ sẫm giống như máu đông, tạo cho người ta cảm giác khó chịu.
Cánh cửa khép hờ, bên trong tối om.
Ôn Giản Ngôn mở đèn pin điện thoại di động ra, sau đó vươn tay cẩn thận đẩy cửa ra một khe hở, dùng đèn pin chiếu vào trong.
Trông nó giống như đã trải qua trận càn quét.
Sô pha, nệm, bàn, ghế...
Đồ đạc bị luồng sức mạnh không tên xoắn nát thành từng mảnh vụn. Dặm gỗ, bông, đệm, tất cả đều rơi loạn xạ khắp nơi, mảnh vụn thi thể người giấy rơi dưới đất, vách tường dính vệt máu bắn tung tóe chưa khô, trông có vẻ cực kỳ ghê người dưới ánh đèn ảm đạm, giống như đã xảy ra một trận chiến khốc liệt.
Ôn Giản Ngôn quay đầu nhìn điện thờ.
Nơi đó cũng bị hất bay, bình gốm màu đen vốn ở nơi này đã biến mất.
Có vẻ như ai đó đã đến đây.
Hơn nữa còn tìm được Tỏa Hồn Đàn trong căn phòng này.
Ôn Giản Ngôn và Tô Thành liếc nhau, cất bước đi vào trong phòng.
Dựa theo lời kể của bà Văn, ba chiếc Tỏa Hồn Đàn bị trộm đi, chỉ có hai nhà là 1304 và 1306 được xác định chắc chắn, tuy nhiên tạm thời bọn họ chưa có manh mối nào về chiếc bình thứ ba. Nếu như chiếc bình trong phòng 1306 đã bị lấy đi từ trước thì e rằng manh mối của họ sẽ bị đứt đoạn tại đây, bọn họ chỉ có thể chờ đến khi nhìn thấy người khác.
Như vậy quá thụ động.
Ôn Giản Ngôn quay sang nhìn Tô Thành nói:
“Chúng ta chia nhau ra tìm, xem xem nơi này có manh mối nào còn sót lại để tiếp tục truy tìm không.”
Tô Thành gật đầu: “Được.”
Tô Thành bước vào phòng khác, Ôn Giản Ngôn đứng giữa phòng khách nhìn quanh căn phòng bừa bãi trước mặt.
Đây là,... dường như hắn chú ý thấy gì đó, không khỏi khẽ giật mình.
Ôn Giản Ngôn đi về phía rìa phòng khách, nơi có vẻ bừa bộn nhất.
Dưới đất còn sót lại vết máu tươi cùng dấu chân lộn xộn, vết máu đỏ tươi còn chưa khô hẳn, phản chiếu một màu đỏ sẫm dưới ánh đèn pin.
Hắn ngồi xổm xuống, dùng đèn pin trong tay chiếu qua những dấu chân dưới đất, chậm rãi cau mày.
Ở đây không chỉ có hai cặp dấu chân.
Ít nhất... có 4 - 5 người.
Nói cách khác, ngoài bọn họ ra còn có những streamer khác cũng tìm được bà Văn, từ chỗ bà ta nhận được nhiệm vụ giống hệt bọn họ.
Vậy đó có phải những streamer đã tách khỏi họ khi chạy trốn không?
Hay là trong phó bản này còn có rất nhiều streamer khác, chỉ là bọn họ vẫn chưa gặp được?
Dù sao bản đồ của phó bản này rất lớn, tòa nhà bao gồm mười ba tầng, mỗi tầng có ba mươi phòng, độ khó lại là cấp B, ắt hẳn số lượng streamer lớn hơn 7 là rất cao.
Trong trường hợp này...
Ôn Giản Ngôn đứng dậy giơ điện thoại trong tay lên, rọi ánh đèn pin khắp phòng...
Từ khi có được suy nghĩ mới này, hắn bắt đầu nhìn “hiện trường” bằng cặp mắt khác, rất nhiều chi tiết không được chú ý trước đó cũng dần lộ ra.
Đúng vậy, nhất định người giấy đã phát động tấn công streamer trong căn phòng.
Nhưng ngoài ra, có rất nhiều dấu vết công kích nhìn không giống do sinh vật siêu nhiên khởi xướng, ví dụ như sô pha bị xé thành hai mảnh, mép xé thẳng tắp giống như bị vũ khí sắc chém thành.
Vết máu dưới đất cũng không chỉ có một loại, có bắn tung tóe, có nhỏ giọt, có kéo lê...
Ôn Giản Ngôn khẽ nhíu mày, đáy mắt hiện vẻ nghiêm túc.
Hắn nhớ rõ trong thông tin tình báo mình thu thập được lúc trước từng đề cập tới tình huống tương tự... Trong nhiều phó bản cao cấp, các streamer sẽ có mối quan hệ cạnh tranh với nhau.
Có sự ép buộc bởi quy tắc phó bản, số khác được hình thành bởi sự thúc đẩy lợi ích giữa streamer, thậm chí có phó bản còn phát triển thành chiến đấu đoàn đội.
Bây giờ xem ra phó bản đang bắt đầu theo hướng này.
Vì Tỏa Hồn Đàn trong 1306, giữa các streamer đã hình thành phe phái khác nhau, hơn nữa còn tiến hành chém giết.
Đúng lúc này, giọng nói nghiêm túc của Tô Thành vang lên từ trong phòng:
“... Cậu qua đây xem.”
Ôn Giản Ngôn giật mình cất điện thoại rồi đi vào phòng.
Không khí nồng nặc mùi máu tươi.
Tô Thành giơ điện thoại lên, sắc mặt có chút khó coi đứng bên mép giường.
Chăn được vén lên, dưới khăn trải giường dính đầy máu tươi sền sệt, dưới ánh đèn pin hiện ra kết cấu gần như nhầy nhụa. Hai con người giấy đang nằm cạnh nhau trên giường, trong bụng nhét đầy nội tạng nhân loại, vừa nhìn đã giật bắn mình và khiến người ta buồn nôn.
Tuy nhiên, ánh mắt Tô Thành lại không rơi vào người giấy mà nhìn chằm chằm vào xấp giấy trong tay mình.
“Anh đã tìm thấy cái gì?” Ôn Giản Ngôn hỏi.
Tô Thành hít sâu một hơi, đưa xấp giấy kia cho Ôn Giản Ngôn.
Ôn Giản Ngôn nhận xấp giấy, quét mắt nhìn xuống phía dưới.
Đây là một tập hồ sơ bệnh viện, chắc hẳn là của nữ chủ nhân nhà này. Rất rõ ràng, cô ta mang thai mười tháng sắp sinh, mà bệnh viện cấp hồ sơ...
Đồng tử của Ôn Giản Ngôn bỗng co lại, hắn nhịn không được hít sâu một hơi.
Một cái tên vô cùng quen thuộc đập vào mắt.
[Bệnh viện đa khoa tư nhân Phúc Khang]