Chào Mừng Đến Với Phòng Livestream Ác Mộng

Chương 53: Chương 53




[Bệnh viện đa khoa tư nhân Phúc Khang]

Giấy trắng mực đen lạnh lẽo có vẻ cực kỳ chói mắt dưới ánh đèn mờ.

Ôn Giản Ngôn cảm thấy một luồng khí lạnh đang chậm rãi trườn trên sống lưng.

Hắn bất giác hồi tưởng lại lời Quý Quan nói với mình ở cuối phó bản trước... “Bệnh viện đa khoa tư nhân Phúc Khang ngay gần nhà tôi.”

Cho dù là một tấm gương tương tự như khi ở Trường cấp ba Đức Tài hay tập hồ sơ đến từ Bệnh viện đa khoa tư nhân Phúc Khang, dường như nó đang hé lộ cho hắn thông điệp nguy hiểm mờ nhạt:

Những phó bản này đều đến từ thế giới thực và được kết nối với nhau theo cách nào đó.

Sau khi nhận ra, Ôn Giản Ngôn toát mồ hôi hột.

Ký kết khế ước linh hồn với “Phòng livestream Ác Mộng” kỳ lạ để trở thành streamer, sau đó bị buộc phải vào phó bản đầy rẫy ly kỳ chết chóc, bằng ấy điều thôi đã đủ để Ôn Giản Ngôn cảm thấy khó nhằn, kết quả hiện thực bây giờ lại nói cho hắn, có lẽ những phó bản kinh dị kia cũng tồn tại trong thế giới thực?

Khả năng này kinh khủng đến mức khiến hắn không dám suy nghĩ sâu hơn.

Tuy nhiên trong mọi trường hợp, dòng chảy thời gian của các phó bản khác thế giới thực. Mặc dù cả trường cấp ba Đức Tài và tiểu khu An Khang đều không đề cập đến ngày chính xác, nhưng bệnh viện đa khoa tư nhân Phúc Khang đã đề cập đến.

Ngày họ bước vào phó bản là ngày 24 tháng 04 năm 2014. Theo như lời Quý Quan kể, Bệnh viện Phúc Khang cũng bỏ hoang từ ngày hôm đó.

Nếu là như vậy, ắt hẳn thời gian bên trong tiểu khu An Khang sẽ xuất hiện trước một chút.

Ôn Giản Ngôn hít sâu một hơi, buộc bản thân phải bình tĩnh.

Mọi thứ xảy ra ở đây dù có thật đi chăng nữa thì cũng chỉ là tồn tại ở trong quá khứ.

Tóm lại, điều nên ưu tiên bây giờ là tìm hai Tỏa Hồn Đàn còn lại trước đám streamer khác.

Hắn trả hồ sơ bệnh án cho Tô Thành, tóm tắt những gì mình tìm thấy trong phòng khách cho anh ta nghe.

Tô Thành khẽ nhíu mày: “Nói cách khác, hiện tại không chỉ có một đội streamer thu thập Tỏa Hồn Đàn?”

“Đúng vậy.”

“Nhưng không phải mục đích thu thập Tỏa Hồn Đàn của chúng ta đều giống nhau sao?” Khuôn mặt Tô Thành lộ vẻ khó hiểu: “Cho dù là streamer nào thu thập được Tỏa Hồn Đàn thì đều phải trả nó cho bà Văn, để bà ấy áp chế ác linh lần nữa. Nếu đã như vậy, ai lấy được Tỏa Hồn Đàn mà chẳng như nhau?”

“Tất nhiên tích phân sẽ khác nhau chứ.”

Ôn Giản Ngôn nhún vai: “Và tất nhiên còn có cả đạo cụ.”

Dựa theo lời nhắc của hệ thống, có 5 đạo cụ ẩn giấu trong phó bản tiểu khu An Khang này. Trong tất cả phó bản từ cấp A trở xuống chỉ có một vật phẩm cấp truyền kỳ, còn lại số lượng đạo cụ khó và bình thường không cố định.

Nếu Tỏa Hồn Đàn trong phòng 1304 là đạo cụ ẩn thì xác suất những Tỏa Hồn Đàn khác cũng là đạo cụ ẩn rất cao, hơn nữa không chừng chúng có thể là cấp khó, hoặc thậm chí là cấp truyền kỳ.

Với sự hiểu biết ngày càng gia tăng về các cơ chế liên quan trong phòng livestream Ác Mộng, Ôn Giản Ngôn dần nhận ra đạo cụ cấp khó và trên cấp khó hiếm như thế nào và khiến người ta thèm khát ra sao.

Tất cả đạo cụ ẩn trên cấp khó đều có thể mang ra ngoài phó bản và sử dụng làm đạo cụ.

Hơn nữa tùy theo độ khó phó bản khác nhau, cho dù độ hiếm như nhau thì phẩm cấp đạo cụ cũng chênh lệch trên trời dưới đất.

Ôn Giản Ngôn lấy được đạo cụ cấp khó [Răng của tiểu Khiết] ở trường cấp ba Đức Tài, nó có tác dụng ngăn cản sát thương của một quái vật trong vòng một phút. Còn thẻ bác sĩ lấy từ bệnh viện Phúc Khang cho phép hắn thoát chết khỏi một lần công kích, hơn nữa đạt hiệu quả kim thân trong vòng một phút.

Nó gần như ban cho hắn thêm một mạng.

Đây mới chỉ là phó bản cấp C+.

Đạo cụ cấp khó tìm được trong phó bản cấp B, cho dù bản thân streamer không dùng thì sau khi rời phó bản có thể rao bán chúng trên thị trường chợ đen, từ đó có thể thu được một khoản kếch xù.

Cho nên có thể giải thích lý do tại sao đám streamer này lại điên cuồng đến thế.

Tô Thành: “Vậy tiếp theo chúng ta...”

Chưa nói dứt lời, điện thoại trong túi hai người đồng loạt rung lên hai tiếng, có vẻ cực kỳ rõ ràng chói tai giữa không gian tĩnh lặng.

Ôn Giản Ngôn và Tô Thành đều giật mình.

Bọn họ liếc nhau rồi lấy điện thoại ra khỏi túi.

Nhiệm vụ tuyến chính đã được cập nhật.

Sau khi nhìn thấy nhiệm vụ tuyến chính của mình, Tô Thành chậm rãi nhíu mày: “Tôi... nhiệm vụ tuyến chính của tôi là tìm thêm hai streamer khác ngoài tôi và cậu trong một giờ.”

Thẻ nhận dạng của anh ta là một giáo viên nhát gan yếu đuối, sau khi tiến vào chiều không gian khác bị dọa vỡ mật, luôn muốn ở cùng đội ngũ nhiều người.

Tuy nhiên theo thông tin Ôn Giản Ngôn vừa cung cấp, những streamer khác trong phó bản đã hình thành mối quan cạnh tranh với bọn họ, e rằng sau khi gặp nhau sẽ có xung đột...

Nhiệm vụ có chút khó khăn.

Tô Thành thở dài, ngẩng đầu nhìn Ôn Giản Ngôn: “Nhiệm vụ tuyến chính của cậu đã cập nhật chưa? Là cái gì vậy?”

“......”

Ôn Giản Ngôn ngây người nhìn chằm chằm màn hình điện thoại di động, chậm rãi đọc lại thông tin cập nhật trên thẻ nhận dạng.

[Dưới sự chỉ dẫn của bà Văn, bạn và mọi người đã cùng nhau bước vào một thế giới khác. Ở đây, mặc dù gặp phải nhiều điều vượt sức tưởng tượng, nhưng dựa vào vận may của mình, bạn lần lượt gặp dữ hóa lành, thoát khỏi bàn tay tử thần.

Bạn chưa bao giờ nghĩ rằng có ngày bản thân tiến vào thế giới tràn ngập những điều siêu nhiên, còn có cơ hội ghi hình tất cả những thứ này lại, phá vỡ thế giới quan của toàn nhân loại. Vì thế, để cho video của mình đáng tin cậy hơn, cũng để cho đám streamer khu linh dị ghen bỏng mắt, bạn quyết định tổ chức nghi lễ gọi hồn trong phòng 1306.]

[Nhiệm vụ tuyến chính 1: Tổ chức lễ gọi hồn trong phòng 1306 (giới hạn một giờ)]

[Nhiệm vụ tuyến chính 2: Tiến hành ghi hình nghi lễ gọi hồn, thời lượng không dưới 10 phút.]

Ôn Giản Ngôn: “...”

Con mẹ mày, bây giờ làm thế không phải là muốn tìm chết, là đầu óc có vấn đề nên mới làm theo đúng không?

Phòng livestream [Thành Tín tối thượng]:

“Ha ha ha ha ha ha ha há há há vờ lờ, đây là nhiệm vụ gì thế.”

“Tôi không cười nổi nữa rồi, liệu những người khác rút thẻ nhận dạng streamer thần quái cũng có nhiệm vụ này sao?”

“Ha ha ha ha ha không biết, tại tôi chưa thấy streamer thần quái nào sống lâu như hắn...”

“Bây giờ tôi đã hiểu ra nguyên do... đứa nào sống nổi qua đống nhiệm vụ này mới là có vấn đề ha ha ha ha ha.”

Sau khi nghe xong nhiệm vụ chính của Ôn Giản Ngôn, Tô Thành cũng trầm mặc.

“Trên đời...” Anh nhìn chằm chằm chàng trai đang đứng trước mặt, biểu cảm từ từ nứt toác: “Thật sự sẽ có đứa ngu thế à?”

Ôn Giản Ngôn: “...”

Không giấu gì anh, tôi cũng muốn biết đáp án của câu hỏi này.

Hắn hít một hơi thật sâu, giơ tay vuốt mặt, cố dằn những lời tục tĩu ở trong lòng xuống: “Mặc dù nhiệm vụ chuyên gia gài nhau, nhưng ban bố trong thời điểm này vẫn còn tốt chán.”

Dù sao đám streamer kia vừa tiến hành chém giết ở đây một hồi, về mặt cơ bản đám người giấy trong phòng 1306 cũng được thanh lý một lần...

Cho nên nguy hiểm không nhiều đúng không?

Ôn Giản Ngôn cúi đầu liếc qua nghi lễ gọi hồn trên thẻ nhận dạng của mình, kết luận:

“Nghi lễ này rất đơn giản, tôi cảm thấy nó không giống nghi lễ chuyên nghiệp cho lắm, khá nửa vời.”

Khóe miệng Tô Thành giật giật:

“... Nếu bây giờ chúng ta đang ở ngoài thế giới thực, có lẽ nó sẽ không linh.”

Nhưng đây lại là cõi âm hàng thật giá thật.

Đừng nói đến chuyện cử hành nghi lễ chiêu hồn nửa vời kiểu này, cho dù hơi lớn giọng nói một câu cũng có thể mang từ 8 đến 10 con quỷ nhảy ra chơi trò đuổi bắt.

Nhiệm vụ tuyến chính lần này thực sự không để người khác sống tiếp.

Chẳng mấy chốc, dưới sự nhắc nhở của thẻ nhận dạng, Ôn Giản Ngôn đã thu thập đầy đủ đạo cụ hoàn thành nghi lễ và đặt chúng trong phòng khách.

Tô Thành đứng ở bên cạnh nâng điện thoại lên, sẵn sàng ghi hình bất cứ lúc nào.

Ôn Giản Ngôn nhìn Tô Thành một cái, đối phương gật đầu ý bảo mình chuẩn bị xong.

Thế là hắn bắt đầu nghi lễ theo thủ tục.

Giọng nói trong trẻo bị hắn cố tình hạ thấp vang lên, âm hưởng kỳ lạ không rõ ý nghĩa được bật ra từ miệng hắn, giống như chú ngữ đang xoay vần trong căn phòng.

Thời gian đếm ngược thay đổi đều đặn liên tục.

[08:21]

Không biết có phải ảo giác hay không, Tô Thành cảm thấy nhiệt độ không khí xung quanh dường như giảm mạnh, da gà từ từ nổi lên dưới ống tay áo dài.

“Xoẹt xoẹt xoẹt... xoẹt xoẹt xoẹt.”

Hình ảnh bên trong ống kính bắt đầu trở nên bất ổn, không ít bông tuyết nhiễu sóng bắt đầu xuất hiện trên màn hình.

[07:12]

“Ting! Phát hiện đã đủ điều kiện đáp ứng, tuyến ẩn đang được mở ra...”

Âm thanh hệ thống máy móc đồng thời vang lên bên tai hai người, tuy nhiên khung cảnh lần này không có thay đổi như trước, trái lại vẫn là dáng vẻ ban đầu.

Trong căn phòng ngủ cách đó không xa vang tiếng sột soạt, khiến cho da đầu người nghe tê rần.

Tô Thành gần như có thể tưởng tượng hai con người giấy chứa đầy nội tạng nhân loại trong bụng máy móc ngồi dậy, chậm rãi bước xuống khỏi giường.

“Xoạt xoạt.”

“Xoạt xoạt.”

Tiếng chân cọ xát mặt đất vang lên, dường như có thứ gì đó đang tiến tới gần.

Tô Thành vô thức chĩa camera về hướng phòng ngủ, không kìm được nuốt nước bọt.

“Kéttt...”

Có tiếng cửa tủ mở ra.

Hình như có thứ gì đó vừa được lấy ra hỏi tủ.

“Kíttttttttt...”

Âm thanh chói tai vang lên, giống như vật thể kim loại sắc bén nào đó bị kéo lê dưới sàn nhà, phát ra âm thanh ma sát khiến người run sợ.

[05:45]

Trên trán Tô Thành chảy mồ hôi lạnh, anh ta bất giác từ từ lùi về phía sau một bước, gót chân đụng trúng sô pha nát vụn dưới đất, phát ra tiếng vang rất nhỏ.

Nhưng âm thanh giữa căn phòng trống vắng lại chẳng khác gì tiếng búa đập vào màng tai, khiến cho da đầu người nghe tê dại, trái tim quặn thắt.

Âm thanh nhắc nhở của hệ thống lại vang lên:

[Chúc mừng streamer kích hoạt cảnh: Hồi ức chém giết.]

[Hãy tìm tất cả bộ phận cơ thể đứa trẻ bị nam chủ nhân giấu đi.]

Một giây sau, bóng người cao lớn chậm rãi xuất hiện trước cửa phòng ngủ.

Người giấy mang theo nụ cười cứng đờ, cơ thể nhuốm máu đỏ đen, một tay nó cầm một chiếc rìu lớn, lưỡi rìu kéo lê dưới đất tạo thành âm thanh chói tai.

Nó nói năng lộn xộn:

“Vợ ơi, con của chúng ta đã bị đánh tráo, con của chúng ta đã bị ăn, anh không tìm thấy con nữa.”

Nó ngước khuôn mặt trắng bệch lên kèm theo nụ cười rợn người, nhìn chằm chằm Ôn Giản Ngôn đứng gần đó.

Người giấy kéo rìu bước từng bước qua, dùng giọng điệu điên cuồng khiến người ta phát lạnh hỏi:

“Có phải em giấu con không? Mau mang con ra đây đi.”

“Moi bụng ra xem, không chừng chúng ta có thể tìm thấy con mình trong đó.”

Khóe miệng người giấy nhếch lên thành một độ cong quỷ dị:

“Em nói có phải hay không? Vợ à.”

Tác giả có lời muốn nói:

Tại sao mi lại cướp vợ người khác, mi không có vợ hay sao. jpg?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.