Đan Ý trở về ký túc xá, sấy khô tóc xong liền nằm lên giường ngủ.
Cô nhắm mắt lại muốn đi vào giấc ngủ nhưng lại trằn trọc trở mình, ý thức vẫn rất tỉnh táo.
Tỉnh táo đến mức cô không tự chủ được lại nhớ đến sự tình vừa rồi.
Kỳ thật lần đầu tiên cô gặp Đường Tinh Chu, không phải ở trường Trung học mà là trước đó trong một ngôi chùa.
Đan Ý vẫn nhớ hôm đó là giỗ tuần đầu, cô ôm hũ tro cốt của mẹ theo bà ngoại đến chùa Quan Âm.
Sau đó họ tìm đến vị sư phụ được gọi là Tuệ Không đại sư và giải thích cho ông những gì họ muốn.
Bà ngoại Đan với mái tóc hoa râm, chắp tay thành khẩn nói: “Con gái tôi kiếp này mệnh khổ kiếp bạc, mong sư phụ làm ơn cứu nó. Tôi hy vọng con gái tôi có thể đầu thai làm những việc tốt trong kiếp sau và tránh khỏi đau khổ”
Tuệ Không đại sư một tay dựng thẳng còn tay kia thì xoay chuỗi hạt phật khẽ gật đầu nói: “A di đà, mời theo lão nạp”
Hai người đi theo ông vào bên trong chùa.
Trong phật học có một câu nói: Sau khi chết có sáu kiếp luân hồi, linh hồn trong ba cõi sẽ luân hồi. Sự siêu thoát có thể làm cho người đã khuất siêu thoát khỏi ba đường ác, giảm bớt đau khổ và thoát khỏi đau khổ.
Chính vì bà ngoại Đan cảm thấy con gái mình kiếp này phúc bạc mệnh khổ, hy vọng kiếp sau con gái bà có thể sống tốt hơn.
Sau khi làm lễ siêu thoát xong, bà ngoại Đan nói bà và Tuệ Không đại sư còn có chuyện muốn nói nên bảo Đan Ý ra ngoài đợi.
Người đến người đi vào trong cửa chùa, vì thế Đan Ý đi đến góc của cửa phụ, sau đó ngồi xuống bậc thềm để đợi những người khác đi.
Lúc này bầu trời đã gần chạng vạng, đập vào mắt là ánh sáng rực rỡ của mặt trời lặn, những ráng mây sắc màu từ phía chân trời ló ra.
Những ngọn núi bên dưới ngôi đền, hòa trong ánh sáng của mặt trời lặn như được nhuộm một lớp phấn hồng mỏng manh, mơ hồ.
Trước cửa chùa còn có một cây đa cổ thụ, cành lá xum xuê xanh bóng mát. Dưới tán cây còn có một cô gái trẻ ngồi trên xe lăn, dáng người nhỏ nhắn tầm khoảng 12-13 tuổi.
Mặc chiếc quần dài không vừa người có hơi rộng, có đắp chăn mỏng ở chân.
Rõ ràng thời tiết đầu mùa hè rất nóng bức nhưng cô bé lại đội chiếc mũ len dệt kim trên đầu.
Cô bé đang cúi đầu xuống, trong tay cầm chiếc chăn giò hun khói cho mèo con dưới chân ăn.
Sau khi cho mèo ăn xong cô gái muốn đưa tay ra sờ nhưng chú mèo đã quay đầu trốn rồi bỏ chạy thật nhanh.
Đường Tinh Nhạc thở dài một tiếng, hai tay giữ hai bên xe lăn, cô gái muốn đuổi theo, cô cố thử lăn bánh xe nhưng không có kết quả.
Cô bé nhìn xuống xe lăn xem xe có bị gì không, đột nhiên có người áp sát vào mình, quay đầu lại thì thấy một cô gái tóc dài đang ngồi xổm trước mặt Đường Tinh Nhạc, trên tay còn cầm một viên đá nhỏ.
Đan Ý ném viên đá sang một bên sau đó đứng dậy.
Đường Tinh Nhạc cũng phát hiện ra xe lăn mình có thể di chuyển, hóa ra vừa rồi có viên đá chặn ngang.
Cô bé ngẩng đầu nhìn Đan Ý, giọng điệu thân thiện: “Cảm ơn chị”
“Không có gì”
Đan Ý quay người rời đi nhưng lại nghe thấy một âm thanh yếu ớt phát ra từ phía sau, vì vậy cô quay đầu lại lần nữa.
Cô bé ngồi trên xe lăn cau mày sờ sờ đầu gối trái, chiếc quần tây màu xanh nhạt đã xuất hiện chỗ nhăn nhúm, đủ thấy được cô bé dùng bao nhiêu sức.
Đan Ý thấy vẻ mặt đau đớn của cô gái, ngồi xuống: “Em sao vậy?”
Đường Tinh Nhạc cắn môi dưới, lắc lắc đầu, sắc mặt có chút tái nhợt.
“Không có việc gì ạ, chính là chân đau” Cô bé nhẹ giọng nói.
“Đã quen rồi.”
Ba từ được thốt ra từ cô bé cùng với nụ cười thản nhiên.
Đan Ý cảm thấy đau lòng.
Cô nhìn vào tấm chăn giữa hai chân Đường Tinh Nhạc, khuôn mặt xanh xao và thân hình gầy gò.
Đan Ý nghĩ cô bé nói đau chân, đoán rằng cô bé hẳn là có bệnh.
Cô sờ vào túi, lấy ra một chiếc kẹo bơ cứng hình con thỏ: “Cho em này”
“Miệng ngọt, thân thể sẽ không đau nữa.”
Đường Tinh Nhạc ngẩn ra.
Đây là lần đầu tiên có người nói với cô bé như vậy.
Khi cô gái trước mắt nhìn thấy bênh tình của cô bé, không hỏi thăm thể chất của cô bé mà chỉ đưa cho cô bé một viên kẹo.
Nói với cô bé, miệng ngọt thân thể sẽ không đau nữa.
Đường Tinh Nhạc vươn tay nhận viên kẹo con thỏ còn không quên nói cảm ơn.
Đan Ý nở một cười rạng rỡ: “Vừa rồi em đã nói rồi”
Đôi mắt của cô gái rất đẹp, như có những ngôi sao trong đó biểu cảm và lời nói của cô đầy nhân hậu.
Cô quay đầu nhìn xung quanh, hỏi: “Em không phải một mình tới chứ? Người nhà em đâu?”
Đường Tinh Nhạc cúi đầu nhìn chân mình, thản nhiên nói: “Bọn họ đang ở trong chùa, cầu phúc cho em.”
Rồi cô bé cười khẽ: “Nhưng em chưa bao giờ tin điều này, vì căn bản là vô dụng”
Sau khi nghe cô bé nói, Đan Ý đã nhận ra điều gì đó.
Cô nói: “Bà ngoại chị cũng ở bên trong, bà ấy tìm một vị sư để làm lễ siêu thoát cho mẹ chị, tuy rằng chị cũng không tin điều đó.”
Siêu thoát.
Đường Tinh Nhạc đưa mắt nhìn cô: “Mẹ của chị...”
Đan Ý gật gật đầu: “Ừm, hôm nay giỗ đầu của bà ấy”
Đường Tinh Nhạc dừng một lúc không biết nên nói cái gì.
Cô vừa rồi còn mang vẻ mặt tươi cười sáng lạn khiến cho người ta hoàn toàn không nhìn thấy được sự thương tâm ở cô.
Đan Ý: “Cha mẹ đều như vậy, hy vọng con cái mình luôn luôn khỏe mạnh, cho nên muốn làm cái gì đó như là cầu phúc vậy”
“Em cảm thấy việc cầu phúc là vô dụng nhưng chỉ cần người thân cảm thấy việc cầu phúc hữu dụng là được rồi”
Trọng điểm đều nằm ở câu phía sau.
Đường Tinh Nhạc hiểu dụng ý của cô, nói: “Chị ơi, chị rất giỏi an ủi người khác”
Rõ ràng trông tuổi của cô cũng không lớn, chắc cũng xấp xỉ tuổi với cô bé nhưng lại có thể nói ra được những lời không phù hợp với tuổi của mình.
Giống như một người từng trải vậy.
Đan Ý: “Hy vọng những điều đó có thể an ủi được em”
Đường Tinh Nhạc hiếm khi gặp được một người có thể thổ lộ tâm tình, tuy nữ sinh trước mắt chỉ là người xa lạ nhưng không hiểu sao khiến cho cô bé cảm thấy rất dễ chịu.
Cô bé không nhịn được hỏi: “Chị ơi, chị có buồn không?”
Đan Ý biết cô bé hỏi gì, cô thẳng thắn thừa nhận: “Buồn chứ”
Nhưng Đan Ý đã quen với việc che dấu cảm xúc của mình từ khi còn bé, ngữ khí của cô rất bình tĩnh: “Nhưng cuộc sống vẫn phải tiếp diễn”
“Trên đời này, luôn sẽ có một số người ra đi trước.”
Đường Tinh Nhạc không biết nhìn vào đâu, ánh mắt không có tiêu điểm, thì thào tự hỏi: “Liệu người ra đi trước, đối với người thân họ mà nói có phải sẽ rất đau khổ không?”
Đan Ý: “Sẽ”
“Nhưng họ sẽ trở thành những ngôi sao”
Đường Tinh Nhạc: “Sao ạ?”
“Ừ” Đan Ý nghĩ về cuốn sách mà mẹ đã đọc cho cô trước đây, cuốn sách nói rằng: “nếu một người chết trên mặt đất, sẽ có thêm một ngôi sao trên bàu trời, bởi vì nó sẽ chiếu sáng cho những người còn sống.”
Nó sẽ chiếu sáng cho cuộc sống.
Trái tim Đường Tinh Nhạc khẽ run lên, tảng đá đè nặng trong lòng dường như đang chuyển động.
Cô bé lại nghe Đan Ý tiếp tục nói: “Cho nên chị tin tưởng, mẹ của chị, bà ấy biến thành một ngôi sao sẽ luôn ở bên cạnh chị.”
Đường Tinh Nhạc nhìn sườn mặt của cô, lộ ra một nụ cười từ tận trái tim.
Cô bé cong cong môi giống như đột nhiên hiểu ra được một chút gì đó.
Một lời đánh thức kẻ mộng mơ.
“Chị, mẹ của chị chắc hẳn là một người rất xinh đẹp.”
“Ừ”
Hai cô gái có tuổi xấp xỉ nhau, trong môi trường yên tĩnh và thanh bình này đã nói chuyện tâm đắc và tìm thấy được sự cộng hưởng của họ với nhau.
......
Đường Tinh Nhạc đột nhiên nhìn xung quanh, một vị thiếu niên đang đi đến chỗ này.
Cô bé giơ cao tay, hô: “Anh trai, em ở đây.”
Đan Ý nghe được xưng hô của cô bé chỉ biết hằn là người nhà cô bé đến, lơ đãng quay đầu lại.
Cô lại nhìn thấy được một khuôn mặt đẹp mà trước nay cô chưa từng thấy.
Thiếu niên áo trắng như trăng trong nước, bộ dáng hóa thành sương mù từ trong mây bay lên.
Ngũ quan trong trẻo nhẹ nhàng, khuôn mặt như ngọc tượng, như một bức tranh không gần khói lửa nhân gian.
Đôi mắt cuốn hút, thần sắc nhàn nhạt ẩn chứa chút lạnh lùng.
Nhìn thấy người mình cần tìm đang ở phía sau cô, nét mặt mới bắt đầu thay đổi, lông mày giãn ra cả người trở nên ôn nhu hơn.
Sau đó đi nhanh về phía trước.
Đan Ý vẫn giữ nguyên tư thế vừa mới ngồm xổm, nghiêng đầu ngơ ngác nhìn thiếu niên bước ra khỏi chùa.
Ánh mắt của nam sinh rơi xuống thân thể của cô gái, vừa vặn đối diện cùng ánh mắt với cô.
Chợt trái tim của cô gái lặng lẽ nảy mầm, đáy lòng nóng bỏng.
Cảm giác đó giống như một ly nước bình thường nhưng thời điểm đang uống đột nhiên biến thành một ly rượu mạnh.
Chạm đến tận đáy lòng.
Đường Tinh Chu nhanh chóng thu hồi ánh mắt quay đầu nhìn em gái.
Đan Ý cũng phát hiện ra nhìn chằm chằm người khác như vậy không tốt, vội vàng đứng dậy.
“Anh trai, chúng ta phải đi rồi sao?” Đường Tinh Nhạc ngẩng đầu nhìn anh.
Đường Tinh Chu bước tới sau chiếc xe lăn của em gái, nắm lấy tay cầm trên xe, nhẹ giọng nói: “Ừ, bố mẹ đang đợi chúng ta ở cổng”
Đường Tinh Nhạc vâng một tiếng, sau đó quay sang nhìn Đan Ý, nói: “Chị, em phải đi rồi, cảm ơn những lời nói vừa rồi của chị ạ”
Đan Ý vẫy tay với cô bé nói tạm biệt, nhìn hai người rời đi.
Dáng người anh tuấn, mặc chiếc sơ mi trắng không tì vết, ngay cả bóng lưng cũng rất đẹp, khí chất nổi bật, vừa thấy đã biết là người có xuất thân tốt.
Ngược lại, Đan Ý nhìn xuống bộ quần áo đã mặc từ lâu và đôi giày vải đã ố vàng dưới chân. Đi kèm với nó là một thứ gọi là mặc cảm tự nảy sinh.
Thời điểm xuống núi, giống như người đi lên núi, Đường Tinh Chu cõng Đường Tinh Nhạc trên lưng.
Bố Đường cầm chiếc xe lăn đã gấp lại, cùng mẹ Đường đi tới trước mặt bọn họ một tay đỡ cô bé.
Đường Tinh Nhạc vẫn cầm chiếc kẹo mà Đan Ý vừa cho, đưa cho anh trai xem: “Anh ơi, đây là kẹo mà chị xinh đẹp vừa cho em này”
Đường Tinh Chu liếc nhìn kẹo hình con thỏ: “Không được tùy tiện nhận đồ của người lạ”
Đường Tinh Nhạc nhỏ giọng hừ lại: “Chị xinh đẹp không phải người xấu mà là một thiên sứ”
“Một thiên thần cũng giống như tiểu Chanh vậy”
Đường Tinh Nhạc ở trước mặt Đường Tinh Chu luôn luôn hoạt bát như vậy, cũng rất trẻ con.
Cô bé nói liên miên, cằn nhằn rất nhiều thứ, Đường Tinh Chu im lặng lắng nghe cô bé nói xong.
Đường Tinh Nhạc nhìn bố mẹ Đường một cái, ước tính khoảng cách giữa họ và cô bé, sau đó ghé sát tai Đường Tinh Chu khẽ nói: “Anh ơi, vừa rồi chị gái xinh đẹp nói rằng con người ta khi chết đều sẽ trở thành ngôi sao....”
Đường Tinh Chu đi chậm lại, mày hơi nhíu lại: “Không thể nói chính xác”
Đường Tinh Nhạc mặc kệ, tiếp tục nói: “Anh trai, đến lúc đó em biến thành ngôi sao, sẽ ở trên bầu trời theo dõi anh, anh phải sống tốt nha”
“Hy vọng anh sau này sẽ tìm một người xinh đẹp như chị gái kia làm chị dâu em...”
“Anh trai, em đột nhiên nhớ tiểu Chanh. Không biết cô ấy tập đàn Violin như nào?”
Đường Tinh Chu: “Ngày mai anh mang em đi tìm cô ấy, tiểu Chanh nhìn thấy em chắc chắn sẽ rất vui”
“Được, anh thật tốt”
Đường Tinh Nhạc nói xong có chút mệt, ghé vào bờ vai anh chậm rãi đi vào giấc ngủ.
Đường Tinh Chu đem cô bé về bệnh viện.
Một tuần sau.
Y tá kiểm tra phòng như thường lệ, phát hiện có chút không thích hợp, kiểm tra qua mới phát hiện cô bé đã không còn hô hấp.
Sinh mệnh Đường Tinh Nhạc vĩnh viễn dừng lại ở tuổi mười bốn năm đó.
.......
Ngày hôm sau, Đan Ý bị đánh thức bởi tiếng chuông đồng hồ, ý thức vẫn còn mơ hồ, cô dường như không có cảm giác, không biết mình đang ở đâu.
Cô như mơ thấy một giấc mơ dài, mơ về quá khứ cũng mơ thấy lần đầu tiên gặp Đường Tinh Chu.
Đan Ý vươn tay che hai mắt của mình, cười thầm.
Cô không thể không thừa nhận, cô đối với Đường Tinh Chu quả thật là nhất kiến chung tình.
Chỉ với cái nhìn đầu tiên đó đã bất đầu động tâm.
Thế cho nên sau này cô gặp những nam sinh khác đều cảm thấy không tốt bằng anh.