Cháo Ngọt

Chương 9: Chương 9: Bát cháo




Ba người còn lại trong phòng cũng rời giường.

Buổi sáng thứ sáu có tiết, đến buổi tối còn một cuộc phỏng vấn của clb âm nhạc nữa.

Đan Ý cùng ba người còn lại đều tham gia, kết quả mọi người đều được chọn.

Học tỷ Lâm Hạ còn nói cho các cô biết sẽ có một buổi chào mừng thành viên mới vào thứ bảy, nhớ dành thời gian để tới tham gia.

Ngày hôm sau, Đan Ý dậy thật sớm, cô chuẩn bị đi ra ngoài kiếm việc làm thêm.

Chẳng mấy chốc cô đã tìm thấy một quán bar còn đang trang hoàng ở gần trường có dán thông báo tuyển nhân viên ở cửa.

Cô đi sát vào xem, thấy được bốn chữ “Quán bar Trú Xướng*”, sau đó đi vào trong.

(* đại loại là quán bar có ban nhạc hát bên trong, chắc giống phòng trà)

Bên trong quán bar đã được trang trí xong, chỉ là chưa đặt đồ đạc thiết bị vào nên nhìn xung quanh có hơi trống trải.

Ở quầy bar có một thiếu niên tóc vàng, nửa thân thể chống trên bàn, cầm di động trên tay, giống như đang chơi game, thỉnh thoảng lại truyền đến một ít âm thanh.

Hắn ta như nhận thấy có người ở cửa, cũng không ngẩng đầu lên đã nói: “Chưa khai trương, mời về cho”

Đan Ý cảm thấy giọng nói này có chút quen thuộc, thử mở miệng hỏi: “Trác Khởi? “

Cậu thiếu niên tóc vàng nghe thấy thế, trò chơi trong tay cũng trong nháy mắt dừng lại.

Cậu ta ngẩng đầu lên, vẻ mặt kinh hỉ: “Ý tỷ!”

Đúng thật là Trác Khởi, Đan Ý nhìn mái tóc giống Kim Mao Sư Vương của cậu ta, không nhịn được mà cười thành tiếng.

(Kim Mao Sư Vương là nhân vật trong Ỷ Thiên Đồ Long ký)

Trác Khởi ném điện thoại xuống, một tay chống lên quầy bar, từ bên trong trực tiếp nhảy ra ngoài.

Động tác khá lưu loát mà cũng rất soái.

Đan Ý chỉ vào đầu cậu: “Mới có một cái nghỉ hè, sao cậu lại biến thành người nguyên thủy thế này?”

Nói đến đây, Trác Khởi liền nổi giận: “Đừng nói nữa, tớ cá cược với anh trai bị thua, làm thí nghiệm cho ông ấy là ba tháng không được thay đổi kiểu tóc >~<”

Nói xong liền chuyển đề tài “Cậu không phải đến đây ứng tuyển đấy chứ?”

Đan Ý cười một lúc mới ngừng, sau đó gật đầu.

Trác Khởi: “Cậu được đặc cách, qua rồi”

Cô lộ ra vẻ hoài nghi nhìn hắn, “Cậu, nơi này...”

Trác Khởi lắc đầu thật soái, “Ông chủ”

“—— a đau đau đau!” Trác Khởi vừa dứt lời thì bên tai đã bị người khác nheo lấy.

Phía sau không biết từ bao giờ xuất hiện một người đàn ông, màu tóc giống Trác Khởi, bất quá của hắn thiên bạch kim hơn một chút, Trác Khởi là màu vàng kim.

Trên miệng còn ngậm điếu thuốc, trông bộ dáng anh ta như một tên lưu manh vậy.

“Tiểu tử, bảo cậu ở đây trông quán chứ không phải ở chỗ này tán gái, nghe không?”

Trác Khởi bắt lấy tay người đàn ông, giở trò xin xỏ: “Có chuyện tốt muốn nói cho anh, anh cho em chút mặt mũi có được không?”

Không thấy còn có người khác ở đây hay sao.

Trác Nhất một mặt đầy ghét bỏ, cuối cùng vẫn hơi buông lỏng tay ra.

Trác Khởi xoa xoa lấy lỗ tai, bĩu môi: “Cô ấy đến đây ứng tuyển”

Người đàn ông nhìn về phía cô, từ trên xuống dưới đanh giá một phen: “Xem bộ dạng của cô, là sinh viên đại học đi?”

Đan Ý nghe ra ý tứ của hắn, cô duỗi tay chỉ chỉ phía sau: “Sinh viên đại học không thể đến quán bar tuyển hát sao?”

Lúc này Trác Nhất mới phản ứng lại, hóa ra cô đến đây không phải ứng tuyển vị trí bồi bàn.

Hắn ta châm điếu thuốc trong miệng, sau đó nói: “Tôi có yêu cầu rất cao việc chọn người ca hát”

“Cô ấy có thể!”

Đan Ý còn chưa kịp lên tiếng thì Trác Khởi liền trả lời trước.

Cậu ta đưa tay kéo vạt áo đằng sau Trác Nhất, ghé sát lại nói: “ Anh, nhận cô ấy đi”

Trác Nhất bỏ điếu thuộc xuống, nghiêng đầu nhìn cậy ta, ngữ khí hài hước: “Thật coi trọng?”

Nữ sinh này diện mạo xác thực rất xinh đẹp.

Nhất kiến chung tình, lí do này cũng có thể lí giải.

Chẳng qua phát sinh trên người thằng em trai của hắn thì thật khó hiểu.

Trác Khởi thiếu chút nữa bị sặc nước miếng, cậu hơi mất tự nhiên mà ho khan vài tiếng: “Không, không phải, anh à, này, này là bạn học cấp 3 của em, chúng em chơi với nhau”

Trác Nhất nhướng mày, vẻ mặt nhìn thấu nhưng không nói toạc ra.

Hắn hướng phía Đan Ý khẽ nâng cằm “Vậy thì cô được nhận rồi”

Đan Ý: “Tôi có thể hát”

Trác Nhất lại xua xua tay “Không cần, tôi tin tưởng ánh mắt của tên tiểu tử này”

Hơn nữa nữ sinh ở trước mặt hắn dưới tình huống này dám nói như thế cũng chứng tỏ bản thân có năng lực.

“Vậy cô một tuần có thể hát được mấy đêm?”

Đan Ý nhớ lại thời khóa biểu mình mới xem hôm qua, nói: “Hai ba năm, cả thứ bảy cũng được. Cuối tuần ban ngày tôi đều có thể làm việc được”

Cô có lớp vào tối thứ ba với thứ năm nhưng cô ấy không thể đến được.

Trác Nhất: “Được, quán sẽ mở từ 8 giờ tối đến 12 giờ, có đôi khi có thể mở đến rạng sang, 100 NDT/ giờ. Nếu làm việc vào ban ngày thì lương sẽ tính theo lương của bồi bàn, quyết toán hàng tháng, liệu cô có chấp nhận được không?”

Đan Ý: “Có thể”

Trác Khởi nghe xong cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, “Ký túc xá ngày thường không phải có người đi kiểm tra hay sao, như thế thì cậu trở về kiểu gì? Hay cậu về nhà ngủ?”

Nhưng cậu nhớ rõ nhà cô cách trường khá xa, đại khái phải ngồi xe hơn 1 tiếng mới đến.

Đan Ý lúc này mới nhớ đến vấn đề của chính mình, lộ ra vẻ mặt khó xử.

Về nhà là không có khả năng, cô không muốn để ông bà ngoại biết mình làm thêm ở ngoài.

Trác Khởi đã sớm nghĩ ra được cách giải quyết cho cô: “Ở đây có hai phòng nghỉ, một cái của anh tớ, cái kia là của tớ nhưng tớ chưa ở. Nếu không thì cậu ở đó đi, tuyệt đối an toàn”

“Tớ có thể về sớm ngủ ở ký túc xá hoặc là ngủ cùng anh tớ đều được”

Sau đó cậu nhìn về phía Trác Nhất, ý bảo ông chủ mau lên tiếng đi.

Vạt áo sau lưng Trác Nhất suýt chút nữa bị cậu ta xé rách, đành phải buông ra, “Cậu tưởng phòng nghỉ muốn cho ai ở là cho à?”

Đan Ý nhìn Trác Khởi lộ ra nụ cười cảm kích, cô nhớ đến một sự kiện, “Bất quá, thứ bảy tuần sau tôi có một hoạt động trong clb, có thể chủ nhật lại đi làm không?”

Trác Khởi vội vàng gật đầu “Có thể, dù sao vừa vặn chủ nhật tuần sau mới chính thức khai trương”

Trác Nhất không nhịn được mà lên tiếng, ngữ khí bất mãn “Rốt cuộc ai mới là ông chủ đây?”

Như thế nào mà luôn tranh lời nói của mình.

Trác Khởi chân chó hơi khom lưng ngữ điệu cung kính nói: “Anh anh anh”

Trác Nhất hé miệng, lúc này muốn nói gì đó nhưng lại nói không nên lời.

Lời nói đều bị tiểu tử này nói mất rồi.

Đan Ý tìm bậc thang cho hắn: “Kia cũng cảm ơn ông chủ, không còn việc gì nữa thì tôi đi làm việc luôn đây”

Trác Nhất nghiêng đầu, nhìn về phía bên cạnh người nào đó đang ngo ngoe rục rịch, ánh mắt ghét bỏ “Cậu cũng đi mau, tôi không muốn nhìn thấy cậu lúc này, chướng mắt”

Trác Khởi như được ân xá, nói: “Được rồi ông chủ”

Sau đó cậu ta bước nhanh đuổi kịp Đan Ý đang rời đi kia.

Vừa mới ra khỏi cửa đã phát hiện thấy cô đứng đó.

Đan Ý nhìn thấy cậu ra, cúi đầu nhìn thời gian trên di dộng thương lượng “Cùng nhau ăn một bữa cơm nhé?”

Trác Khởi đối với lời mời này hoàn toàn ngoài ý muốn, trong lòng như nở hoa, vội vàng gật đầu không ngừng: “Được được”

——

Hai người tìm được một tiệm ăn nhỏ ở gần trường học.

Sau khi thức ăn được mang lên, Đan Ý rót trà đưa tới trước mặt Trác Khởi, nói hai chữ: “Cảm ơn”

Trác Khởi vừa nghe, liền biết cô nói đến chính là chuyện vừa rồi.

“Haizz, chúng ta không phải là bạn bè sao, sao lại khách sáo với nhau thế”

Đan Ý: “Bữa này tớ mời, cậu không được từ chối”

Mặc kệ như thế nào, có thể thành công nhận được công việc này, một phần công lao rất lớn là của cậu ta.

Trác Khởi cũng không từ chối: “Khó lắm mới được Ý tỷ mời khách a, tớ nên ăn nhiều nhiều một chút hihi”

Cả hai đã không gặp nhau kể từ sau lần nói chuyện ở trường lúc kỳ thi đại học kết thúc.

Thời gian hè vì mải đi làm thêm, thông qua tin nhắn của bạn bè cô mới biết Trác Khởi học khoa máy tính.

Cậu ấy đã đăng bức ảnh chụp màn hình trang web nơi câu ấy được nhân vào Đại học Thanh Hoa với dùng chữ: [ Hậu bối của Lâm thần]

Trình Tinh Lâm ban đầu học cùng lớp với họ, nhưng cậu ấy được nhảy lớp vào Thanh đại, đồng thời thành tiến bối của họ.

Hơn nữa hai cậu ấy học giống nhau cùng là khoa máy tính.

Nghĩ vậy, Đan Ý nói: “Trận đấu của Trình Tinh Lâm vẫn chưa kết thúc?”

Thời điểm học cấp 3, mấy người bọn họ đã lập một nhóm wechat để trò chuyện cùng nhau. Cách đây không lâu, Đan Ý nhận được thư nhập học của Thanh đại, họ đã tán gẫu với nhau về điều đó trong nhóm trò chuyện.

Sau đó, Trình Tinh Lâm đã nói cậu ấy sẽ tham gia cuộc thi ACM, sau khi trở về sẽ tụ họp chúc mừng hai người họ trúng tuyển vào Thanh đại.

Trác Khởi: “ Nhanh thôi, mấy ngày nữa cậu ấy sẽ về”

Nhắc tới Trình Tinh Lâm, Trác Khởi mở chế độ bắn liên hoàn: “Lâm thần khá bận, từ đợt năm nhất cậu ấy đã bắt đầu tham gia các cuộc thi lập trình khác nhau, luôn không thấy bóng dáng đâu cả”

“Lúc trước tớ vô tình nghe thấy cậu ấy có ý định khởi nghiệp. Lâm thần đã làm việc rất chăm chỉ, khiến cho tâm lý của tớ hoàn toàn sụp đổ aaa!”

Đan Ý cười cười, như nghĩ tới cái gì: “ Cậu ấy cô gắng như vậy hẳn là có nguyên nhân đi”

Trác Khởi cũng cùng suy nghĩ giống cô, cậu khẽ thở dài: “ Cũng không phải là...”

Lúc này ngữ khí của cậu trở nên trịnh trọng hơn một chút: “ Cậu ấy đang đợi tiểu Chanh”

Tiểu Chanh là biệt danh của Lộ Dĩ Nịnh, là người mà Trình Tinh Lâm thích.

Lộ Dĩ Nịnh năm lớp 11 đã lựa chọn đi du học, không biết bao giờ sẽ về, bọn họ cũng không nghe được tin tức gì của cô ấy.

Mặc dù Trình Tinh Lâm chưa bao giờ nhắc đến cái tên đó nhưng Trác Khởi-người anh em tốt của cậu ấy, biết rõ ràng anh chỉ đang giấu nó trong lòng mà thôi.

Trác Khởi đột nhiên có chút cảm khái: “Lâm thần lúc trước sao lại không giữ tiểu Chanh lại cơ chứ...”

Nếu lúc trước Lâm thần giữ tiểu Chanh lại, hiện quan hệ bọn họ có khác bây giờ không?

Đan Ý nghe xong, lắc lắc đầu, hiểu được cảm giác ấy, mở miệng nói: “ Trác Khởi, đợi đến khi cậu có người mình thích sẽ hiểu được_____”

“Thay vì làm những gì cậu muốn, cậu sẽ chọn đáp ứng những gì cô ấy muốn”

Cô tin tưởng Trình Tinh Lâm, chính cô cũng biết cậu muốn giữ lại, nhưng cậu ấy không làm như vậy.

Bởi vì cậu lựa chọn thành toàn cho giấc mơ của Lộ Dĩ Nịnh.

......

Sáng chủ nhật, có lẽ do đồng hồ sinh học nên Đan Ý dậy hơi sớm.

Kỹ túc xá không có động tĩnh gì, cô đoán ba người kia còn chưa tỉnh ngủ, nằm trên giường nghịch điện thoại di động.

Mới vừa mở máy đã có hai tin nhắn wechat từ vị trí duy nhất kia ( vị trí của anh Đường nhaaa.)

Đã gửi một phút trước.

[Z]: “ Hôm nay có rảnh không? Ra ngoài cùng tôi một chuyến, muốn mua quà sinh nhật tặng tiểu Chanh”

Đan Ý nhìn nó vài giây.

[9:57]: “ Có!”

Dấu chấm than ở đằng sau chính là thể hiện sự phấn kích của cô lúc này.

Quả nhiên sáng sớm chim chóc có lộc ăn. ( Nghĩa là gặp những điều may mắn á mng theo mình tìm hiểu thì là vậy)

[Z]: “Dậy sớm vậy à?”

[9:57]: “ Dậy sớm tốt cho thân thể”

[Z]: “ Ăn sáng không? Đúng lúc tôi ở nhà ăn, mang cho em một cái đùi gà nhá?”

[9:57]:...........

Anh đối với đùi gà có chấp niệm gì à?

Sáng sớm ai lại đi ăn đùi gà?

Nhắc đến đùi gà, Đan Ý nhớ đến một lần ở trường trung học, cô theo Trình Tinh Lâm đi ăn với Lộ Dĩ Nịnh, Đường Tinh Chu cũng ở đó.

Đó là lần đầu tiên cô ăn cơm cùng Đường Tinh Chu.

Lúc ấy, Trình Tinh Lâm đã đem đùi gà mà Đường Tinh Chu gắp cho Lộ Dĩ Nịnh sang cho cô, nguyên nhân là vì Lộ Dĩ Nịnh chỉ có thể ăn đồ mà anh gắp.

Cái đùi gà kia, là món cô ăn sạch sẽ nhất.

Chẳng lẽ bởi vì chuyện này, cho nên Đường Tinh Chu nghĩ cô thích ăn đùi gà?

Nhưng sau khi nghĩ lại, lại cảm thấy không có khả năng đem việc nhỏ nhặt ấy để trong lòng.

Rất nhanh Đường Tinh Chu cũng tự mình từ chối lựa chọn của chính mình.

[Z]: “ Bữa sáng ăn đùi gà có hơi dầu mỡ, tôi mua bánh bao với sữa đậu nành cho em.”

[9:57 ]: “ Được, cảm ơn, moah moah~.”

Đan Ý gõ hai từ ' moah moah' một cách vô thức, sau khi gửi đi mới hậu tri hậu giác nhớ ra đang gửi tin nhắn cho ai.

'moah moah' là Mộc Niên Mộc Cận thường xuyên nói trong ký túc xá, ai giúp nhau một việc nhỏ, sẽ nói theo thói quen.

Đan Ý mưa dầm thấm đất, bị hai người bọn họ ảnh hưởng.

Cô xấu hổ đến mức bấu chặt ngón chân xuống sàn nhà, cô ấn vào tin nhắn vừa gửi chuẩn bị thu hồi lại.

Bên kia đã gửi một tin nhắn mới.

[Z]: “ Sao”

Sao?

Anh sao cái gì?

Anh rốt cuộc có biết moah moah là cái ý tứ gì không?

Đan Ý vẫn giữ nguyên tư thế ngón tay ấn giữ cái tin kia, cô cảm thấy nếu giờ thu hồi lại thì có hơi giấu đầu lòi đuôi.

Quên đi quên đi, chỉ cần mình không xấu hổ, xấu hổ chính là người khác.

Sau đó, Đường Tinh Chu gửi một tin nhắn khác nói rằng anh đang trên đường tới ký túc xá nữ.

Đan Ý sợ anh chờ, vội vàng rời giường, nhanh tay nhanh chân đi rửa mặt mũi.

Để mặt mộc chạy nhanh ra ngoài.

Thời điểm cô xuống dưới lầu, Đường Tinh Chu cũng đang đi tới, Đan Ý hấp tấp chạy đến trước mặt anh.

Cô thở hổn hển, một tay chống nạnh ổn định lại thân thể của mình, “Em chạy ra sớm vậy?”

Đường Tinh Chu đưa đồ ăn sáng cho cô: “ Lúc gửi tin nhắn cho em là sắp đến nơi rồi “

“Em ăn sáng trước đi, rồi chúng ta đi”

“Được”

Đan Ý đưa tay ra nhận, trong túi có hai chiếc bánh bao đang bốc khói, làm lòng bàn tay cô ấm lên không ít.

Cô theo thói quen há to miệng cắn một miếng lớn, bánh bao nháy mắt mất hơn phân nửa, bên trong lộ ra toàn nước thịt.

Hai má của cô gái phồng lên, sau đó cô lại mở miệng cắn miếng lớn thứ hai.

Hai ba miếng đã giải quyết xong một cái bánh bao to.

Đầu óc Đan Ý đột nhiên tỉnh táo lại, cô nhớ ra có một người đang đứng bên cạnh cô.

Một người mà cô thích.

Xong, hình tượng coi như đii.

Các cô gái đều ăn chậm nhai kỹ.

Cũng chỉ có mình cô, hai miếng đã ăn xong cái bánh bao.

Đan Ý bị mất hình tượng, cũng không dám nghiêng đầu nhìn biểu cảm của Đường Tinh Chu, xoay mình quay lưng về phía anh.

Đường Tinh Chu có chút không hiểu về hành động của cô.

Thì giọng nói mơ hồ của Đan Ý truyền đến: “Tôi sợ anh giành bánh bao của tôi”

“....”

Đường Tinh Chu nhìn bóng lưng mảnh khảnh của cô, đôi mắt trong veo xuất hiện ý cười.

Anh không nhịn được cong môi, khóe miệng gợi lên, đường nét trên gương mặt trở nên hài hòa hơn.

Nếu lúc này Đan Ý quay đầu lại, sẽ phát hiện chính mình bỏ qua một cảnh đẹp như thế nào.

Thiếu niên mặt mày sáng lạn, đôi mắt như sao sáng, ánh mắt ôn nhu mà tràn đầy yêu thương.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.