Mạnh Tử Lâm tức giận trước ánh mắt khiêu khích của cô, nhưng Đường Tinh Chu thì vẫn một mực bao che, dung túng cho cô.
“Văn phòng của ông ấy ở tầng 2 tòa Gewu phòng 202, bàn nào ở hàng thứ ba cạnh tường có một chậu cây xương rồng thì chính là nó.”
Cuối cùng, anh còn bồi thêm một câu, giọng điệu rất ân cần, “Đừng bắt ông ấy đợi lâu, nếu không thì đồ ăn sẽ bị nguội mất.”
Uy hiếp!
Quả thực chính là uy hiếp trần trụi!
Cô còn tưởng chờ Mạnh Tử Lâm đi rồi thì sẽ trả lại hộp cơm cho anh.
Đường Tinh Chu làm bộ như không nhìn thấy ánh mắt vừa tức giận vừa bất lực của cô, nói xong câu này liền rời đi.
Đường Tinh Chu đi rồi thì dĩ nhiên Mạnh Tử Lâm cũng rời đi theo.
Đan Ý nhìn về phía ba cô bạn cùng phòng.
Ba người đều tỏ vẻ lực bất tòng tâm.
..........
Tòa nhà Gewu.
Lầu hai chính là văn phòng của các giáo sư khoa Toán.
Đan Ý mang theo hộp cơm chần chừ mãi không dám bước vào.
Sự thật chứng minh, một phút bốc đồng cả đời ân hận mà.
Vì sao lúc nãy nhất thời cô lại đồng ý cơ chứ.
Nhưng suy đoán một chút, giáo sư Đường vội như vậy, có lẽ hiện tại không ở văn phòng đâu, bằng không cũng sẽ không bảo con trai mang cơm đến.
Lát nữa cô đem hộp cơm đặt trên bàn của ông ấy, sau đó lặng lẽ rời đi là được rồi.
Đan Ý ôm tâm thái như vậy mà đi vào.
Cô đi lên lầu hai, tới trước cửa phòng 202, sau đó hít một hơi thật sâu, nhìn cánh cửa lạnh lẽo rồi bước lên một bước nhỏ.
Cô nâng tay lên, tay nắm nhẹ rồi gõ lên cửa.
“Mời vào.”
Bên trong truyền đến một giọng nữ.
Đan Ý liền cảm thấy may mắn, nhẹ nhàng đẩy cửa ra.
Đập vào mắt cô là hình ảnh giáo sư Đường vừa mới đóng dấu xong văn kiện trên tay, đang chuẩn bị về chỗ của mình.
Thời gian như dừng lại.
Hai người mỗi người một biểu cảm, người thì khóc không ra nước mắt, người thì hơi ngạc nhiên.
Vẫn là nữ sinh vừa thay giáo sư nói chuyện đánh vỡ cục diện trầm mặc này, “Bạn học, cậu tìm ai vậy?”
Còn chưa đợi Đan Ý trả lời, Đường Cơ đã lên tiếng, ngữ khi có điểm kinh ngạc, “Tìm ta?”
Ông nhận ra cô gái trước mặt, khuôn mặt giống hệt con dâu tương lai đây mà.
Đan Ý gật gật đầu, động tác nhẹ nhàng đem hộp cơm phía sau đưa đến trước mặt ông.
“Đây là hộp cơm Đường Tinh Chu đưa cho thầy...”
Đường Cơ chỉ nghe một nửa liền hiểu.
Tiểu tử thúi, con dâu tương lai đưa cơm tới mà không nói trước với ta một câu.
Chắc chắn là dùng biện pháp lừa đảo con gái nhà người ta rồi, nhìn mặt tiểu cô nương này đã xấu hổ đến mức này rồi cơ mà.
Đường Cơ duỗi tay nhận lấy hộp cơm trong tay cô, liền lộ ra nụ cười hiền lành, “Cảm ơn em nha.”
“Không, không khách khí ạ.” Đan Ý đưa xong liền nghĩ cách rời đi, “Em xin phép đi trước....”
“Tôi giống như nhận ra em, có phải em có đăng kí lớp của tôi đúng không?” Ông làm bộ như vừa mới nhớ ra.
Đan Ý nghĩ thầm vị giáo sư này trí nhớ cũng tốt thật đấy.
Lần bị điểm danh trước vẫn còn rõ ràng, cô không thể không ăn ngay nói thật: “Đúng vậy thưa giáo sư, thật may mắn được học lớp người ạ.”
Đường Cơ lại hỏi: “Vậy em cảm thấy tôi giảng bài thế nào?”
“Giáo sư giảng bài rất hay ạ.”
Tuy rằng cô nghe không hiểu.
Đường Cơ nhìn nữ sinh trước mặt hai bên tai đều đỏ lên, quyết định không trêu cô nữa: “Được rồi, em trở về đi.”
“Cảm ơn giáo sư!”
Cảm ơn thầy rốt cuộc cũng đã tha mạng.
“Em đi trước.” Đan Ý hơi cúi đầu, sau đó chạy trốn như bay.
Chỉ sau khi ra khỏi cảnh cửa đó, cô mới cảm thấy chính mình như được sống lại.
Vẫn là không khí bên ngoài tốt hơn.
Tòa nhà của khoa Toán đều tỏa ra mùi toán học, làm cô cảm thấy sắp ngạt thở đến nơi rồi.
Đường Cơ nhìn cô chạy thực mau đã không thấy người đâu liền bật cười.
Ông quay đầu lại nhắn tin cho con trai.
【 thường thường vô kỳ 】: Con nói thật cho ta biết, con dâu tương lai học toán như thế nào?
Như thế nào vừa nhìn thấy ông liền có vẻ mặt sợ hãi, giống như thỏ con bị dọa sợ vậy.
Ông nhìn cũng đâu có hung dữ đâu.
Hẳn là phải có nguyên nhân khác.
Bên kia thực nhanh đã trả lời một câu, rất ngắn gọn.
【Z】: Kém hơn con.
Đường Cơ: “......”
Trả lời cũng như không vậy.:)
Nhìn lại cả cái Thanh đại này, có sinh viên nào giỏi toán hơn nó không cơ chứ.
*
Một tuần nữa lại trôi qua, Đan Ý sau khi trải qua ngày thứ 5 “chết chóc”, bây giờ mỗi ngày trong tuần đều đặc biệt dễ chịu.
Hôm nay là thứ sáu, buổi sáng chỉ có ba môn, là môn chuyên ngành, đều học chung ở một lớp.
Chuông tan học vang lên, mọi người chuẩn bị ra về, ủy viên môn thể dục của lớp lên tiếng nhắc nhở mọi người trước khi rời đi: “Sáng mai kiểm tra thể chất, mọi người đừng quên, tám giờ tập trung ở sân thể dục.”
Mộc Cận Mộc Niên nghe được lời này, cả người như bị trúng huyệt đứng bất động tại chỗ, tiếp đó kêu lên một cách giận dữ: “A ——”
Từ đây, từ “kiểm tra thể chất” cứ như một đám mây đen treo lơ lửng trên đầu hai chị em nhà này.
Lúc ở nhà ăn, trạng thái này vẫn tiếp diễn, hoàn toàn không giống thường ngày hoạt bát náo động.
Thậm chí lúc ăn cơm cũng như người mất hồn, ăn cũng không cảm thấy ngon nữa.
Đan Ý vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy hai người họ như thế.
Trở lại kí túc xá, hai người kia cũng không rên lên một tiếng.
Đan Ý không chịu được liền nói: “800m thôi mà có gì đáng sợ chứ?”
Mộc Niên ánh mắt trống rỗng, “Ý Ý, cậu không hiểu đâu.”
Mộc Cận lặp lại: “Cậu không hiểu.”
Hai chị em cùng lúc kêu lên: “800m chính là ác mộng của bọn tớ đấy aaaaaaa!”
Tiếng hét lớn đến mức cả cơ thể của Đan Ý bất giác rung lên.
Hai chị em Mộc Cận Mộc Niên từ nhỏ đã không thích vận động, chán ghét hết thảy những thứ có liên quan đến thể dục thể thao. Các cô cũng chưa từng tham gia các hoạt động thể thao của trường tổ chức, mỗi lần đều xung phong tham gia đội cổ vũ.
Hết cách, trời sinh đã vậy, họ chính là không thích chạy, kể cả chạy nước rút hay chạy đường dài.
Mộc Niên như đột nhiên nhớ tới cái gì, đi đến chỗ của Ôn Di Ninh, nắm lấy cánh tay cô nàng, “Di Ninh, cậu nói xem, giờ xin hoãn lại còn kịp không?”
Mộc Cận theo sát cô, “Tớ cũng muốn!”
Ôn Di Ninh là người duy nhất trong phòng các cô ở ban cán sự lớp, ngày thường có quan hệ rất tốt với các thầy cô phụ đạo.
Ôn Di Ninh: “Các cậu có lý do gì để xin không?”
Mộc Niên: “Tâm lý lo âu, sợ hãi.”
Mộc Cận: “Đau đầu, chân yếu.”
Ôn Di Ninh: “.....”
Đan Ý đập tắt mơ mộng của hai người: “Xin hoãn thi thì có thể, nhưng sớm muộn gì cũng phải thi thôi, sớm một ngày hay muộn một ngày cũng không khác nhau là mấy.”
Mộc Niên quay đầu trừng mắt với Đan Ý một cái, “Cậu đừng nói chuyện.”
Mộc Cận: “Hạng nhất 800m đại hội thể thao không có tư cách nói chuyện ở đây!”
Đan Ý: “....”
Cô câm miệng là được chứ gì.
Ôn Di Ninh: “Lời của Đan Ý đúng đấy, các cậu không lấy ra được cái gì để miễn thi thì sớm hay muộn đều phải thi thôi.”
Tuần trước sau khi được thông báo có bài kiểm tra thể chất trong nhóm lớp, có đề cập rằng nếu có sinh viên nào muốn được miễn kiểm tra thì cần xuất trình giấy chứng nhận do bệnh viện cấp để chứng minh rằng bạn thực sự không thể vận động mạnh.
Mà Mộc Cận Mộc Niên chỉ đơn thuần là bị vấn đề tâm lý, thân thể hoàn toàn không có vấn đề gì.
Ôn Di Ninh an ủi: “Đừng sợ, đến lúc đó chúng ta sẽ cùng nhau chạy.”
Mộc Niên vùi đầu khóc rống, “Tớ không cần, tớ không muốn chạy cùng cái người hạng nhất 800m kiaaa.”
Mộc Cận: “Tớ không muốn thấy cậu ấy chạy vòng thứ hai trong khi chúng ta còn chưa xong vòng thứ nhất đâuuuuu.”
Đan Ý: “.....”
Vì cái gì mà cô không nói chuyện cũng bị ghét bỏ vậy.
/
Ngày hôm sau, vào lúc 8h, kiểm tra thể chất chính thức bắt đầu.
Đầu tiên là kiểm tra chiều cao, cân nặng, sau đó là lượng hô hấp, gập bụng, nhảy xa, cuối cùng là 50m và 800m.
Bài kiểm tra trước đó không tốn nhiều thời gian, vì thế đã sớm hoàn thành xong.
Chạy xong 50m liền dư lại mục chạy 800m cuối cùng.
Nhưng phải xếp hàng đợi, vì phía trước vẫn còn ba bốn lớp chưa chạy xong, vì thế lớp Đan Ý tìm chỗ bóng râm ngồi nghỉ ngơi trước.
Lớp phía trước chạy xong thì sẽ đến lượt lớp của Đan Ý.
Cô vừa mới đứng dậy, liền nghe được Mộc Niên ở bên cạnh hô lên, “Sao Chu thần lại tới?”
Mộc Cận: “Má ơi, không phải anh ấy đến giám sát lớp chúng ta ấy chứ.”
Ôn Di Ninh: “Vừa rồi lúc lớp kia chạy, anh ấy không có ở đó.”
Nhân vật chính trong miệng của họ, Đường Tinh Chu, đang đứng ở vạch đích vào lúc này.
Khi trưởng ban bộ môn thể dục nhìn thấy anh, bày ra vẻ mặt lấm lét, “Vừa rồi tớ còn thắc mắc tại sao chủ tịch của chúng ta lại đích thân đến đây giám sát.”
Lần kiểm tra thể chất này chủ yếu do người của ban thể dục của hội sinh viên tiến hành, Đường Tinh Chu công việc bận rộn nên căn bản không cần tới anh phải ra mặt.
Nhưng vài phút trước ở trong diễn đàn, anh có nhắn hỏi hiện tại 800m đang kiểm tra đến phiên lớp nào rồi, nghe được là khoa Thanh nhạc năm nhất ban A thì nói sẽ đến đây liền.
Trưởng ban môn thể dục liếc nhìn đội đang đi về phải bên này, bóng dáng Đan Ý nổi bật trong đám người.
Gương mặt kia quá mức kinh diễm, làm người ta nhìn qua liền khó quên.
Hèn gì người nào đó thiên vị ra mặt luôn.
Đường Tinh Chu khẽ liếc cậu ta như cảnh cáo.
Trưởng ban thể dục là người tinh ranh nên tự nhiên sẽ không nói lung tung.
Hắn thu hồi dáng vẻ bát quái lại, kiểm tra quân số một chút, đều đã đến đông đủ.
Sau đó yêu cầu họ xếp hàng để kiểm tra CMND và nhập thông tin vào máy khám sức khỏe.
Đường Tinh Chu liền đứng máy móc bên cạnh, nhìn hắn làm việc.
Khi các cô gái đứng xếp hàng giao CMND, tay đều run run, thậm chí còn không dám lớn tiếng, chỉ dám ngẩng đầu dè dặt liếc nhìn anh.
Mà Đường Tinh Chu từ đầu đến cuối đều cúi đầu, mặt mày chuyên chú, chưa từng đem tầm mắt dời đi nửa phần, giống như đang thật sự giám sát công việc rất nghiêm túc.
Thẳng đến khi máy kêu hai chữ “Đan Ý”, anh mới ngẩng đầu lên, đối diện với ánh mắt của cô.
Anh đột nhiên nói một câu: “Em đã khởi động chưa?”
Đan Ý cầm lấy thẻ căn cước của mình, nghe thấy anh nói theo bản năng gật đầu, ừ một tiếng.
Đường Tinh Chu nói xong, lại cúi đầu xuống.
Có nữ sinh ở bên cạnh nói thầm: “Sao vừa rồi Chu thần không hỏi tớ khởi động chưa nhỉ?”
Bạn tốt bên cạnh thấy vậy liền nói toạc ra: “Ngốc vừa thôi, cậu cũng không nhìn xem người anh ấy hỏi là ai sao.”
.....
Chờ toàn bộ sinh viên của ban A điền thông tin xong, nam sinh nữ sinh được tách ra, đứng ở hai bên khác nhau.
Các nữ sinh cũng bắt đầu khẩn trương lên: “Tớ chạy chậm lắm, lát nữa cậu nhớ phải đợi tớ với đấy.”
“Yên tâm đi, tớ cũng chạy rất chậm.”
“Vậy thì lát chúng ta cùng nhau chạy chậm đi.”
“Được đó.”
Trưởng ban môn thể dục thổi còi, nhắc nhở mọi người chuẩn bị bắt đầu.
Súng lệnh vang lên, một đống người bắt đầu chạy về phía trước.
Vừa rồi có mấy nữ sinh còn nói chạy chậm một chút, thế mà ai nấy cũng chạy nhanh như chớp không thấy người đâu, ai cũng không chờ ai.
Mộc Cận Mộc Niên thấy vậy liền nói: “Haizz cuộc sống mà.”
Mộc Cận: “Chỉ có chúng ta mới là chạy chậm thật sự thôi.”
Hai chị em này vừa mới chạy được một vòng đã mệt muốn chết, vì thế liền đi bộ.
Kết quả bị trưởng ban thể dục nhìn thấy, thổi còi một tiếng, rống lớn lên nói: “Hai bạn nữ mặc đồ đen kia, nhìn giống nhau ấy, đừng đi bộ nữa, chạy đi mau lên!”
Mộc Niên a một tiếng, lại tiếp tục chạy, “Đáng ghét, em thật sự không chạy nổi nữa rồi!”
Mộc Cận: “Chân chị nhũn hết rồi này.”
“Không biết ai lại đi phát minh ra cái kiểm tra thể chất này nữa.”
“Tức quá đi!!”
Hai người mặc dù đang chạy, nhưng tốc độ so với đi bộ cũng không khác biệt mấy.
Trái lại Đan Ý bên này đã chạy xong hai vòng, cô vẫn là người chạy về đích đầu tiên.
Cuối cùng những người khác đều chạy xong rồi, hai chị em Mộc Cận Mộc Niên vẫn còn nửa vòng nữa.
Đan Ý với Ôn Di Ninh cũng đều đã chạy xong rồi, họ đều ở lại đây, đứng ở vạch đích nhìn hai cái người tốc độ như ốc sên kia, cả người còn như sắp ngã nữa.
Đan Ý không yên tâm về các cô, nhìn Ôn Di Ninh bên cạnh nói: “Tớ ra giúp hai người kia đây.”
Ôn Di Ninh cũng đang có ý này, gật gật đầu: “Tớ cũng đi.”
“Được, cùng nhau đi.”
Hai người chạy nhanh đến vị trí của hai chị em Mộc, mỗi người chạy một bên.
Mộc Cận Mộc Niên cảm nhận được có người đột nhiên xuất hiện bên cạnh mình, khó khăn mà ngẩng đầu lên, không ngờ lại thấy Đan Ý cùng Ôn Di Ninh đang chạy hai bên đường băng.
Ôn Di Ninh vừa chạy vừa nói: “Cứ chạy từ từ thôi, chạy xong là tốt rồi, bọn tớ sẽ giúp hai người.”
Đan Ý: “Không cần quá cảm động.”
Hai chị em nhìn nhau, đều mỉm cười, sau đó cảm thấy như được tiếp thêm động lực, tốc độ chạy cũng nhanh dần lên.
Các cô lần đầu tiên cảm thấy thực ra 800m cũng không đáng sợ như vậy.
Có bạn bè bên cạnh cảm giác.... thật tốt.
Dưới bầu trời xanh, ánh nắng vàng ấm áp chiếu xuống đường băng đỏ, điểm lên bóng dáng của bốn cô gái, đổ bóng dài trên đường đua.
Đường Tinh Chu giờ phút này nhìn bốn người ở trên đường băng kia, ánh mắt dừng lại trên người Đan Ý.
Cô gái mặc bộ thể thao màu tím, buộc tóc đuôi ngựa, trên môi là nụ cười rạng rỡ, tươi đẹp đến xán lạn.
Con người cô cũng giống như chính cái tên của mình vậy, luôn mang trong mình lòng tốt đẹp nhất trên đời.
Tác giả có điều muốn nói:
Đường Tinh Chu: Kém hơn con.
Ý tứ là: Kém hơi nhiều một chút thì đều là kém.
Chu Chu đã cố gắng hết sức để bảo vệ thể diện của vợ mình gòyy (/ω)