Cháo Ngọt

Chương 23: Chương 23: Tiểu hồ Ly đã ngoan ngoãn mắc bẫy




Buổi sáng hôm sau, Đan Ý vẫn theo lẽ thường đi học.

Tuy rằng loáng thoáng vẫn có thể nghe được tiếng mọi người xung quanh chỉ chỉ trỏ trỏ, nhưng cô vẫn làm như không có việc gì, không bị ảnh hưởng bởi những lời đàm tiếu trên mạng.

Nhưng sau bài đăng về Đan Ý được lan truyền vào ngày hôm qua thì tình trạng hỗn loạn vẫn tiếp tục.

Có người còn soi ra được trong video chơi bóng rổ của Trình Tinh Lâm có một động tác giả rất giống động tác của Đan Ý làm hôm chơi cùng Trác Khởi ở sân bóng rổ.

Những người khác đi tìm hiểu cặn kẽ mới phát hiện ra hai người này ngày trước còn là bạn học cùng trường, cùng lớp hồi cao trung.

Thậm chí có người còn tìm được ảnh hai người họ chơi bóng rổ với nhau nữa.

Trong ảnh, Trình Tinh Lâm mặc áo bóng rổ màu đen với mái tóc đen, dáng người đĩnh đạc, đứng ngược sáng ở dưới trụ bóng rổ.

Còn Đan Ý thì ngồi dưới đất, tóc búi củ tỏi, ngẩng đầu lên nhìn hắn, vỗ tay.

Nụ cười trên môi rạng rỡ, tươi tắn.

Trùng hợp chính là, Đan Ý lúc ấy mặc một thân màu trắng.

Hai người vừa vặn là một đen một trắng, có cảm giác như đang mặc đồ đôi.

Khi bức ảnh này được “leak” ra, một tràng bình luận lập tức nổ ra còn hơn bài đăng ngày hôm qua.

.......

Tiếng chuông tan học vang lên.

Sau khi kết thúc hai tiết buổi sáng sẽ có thời gian 10 phút để nghỉ ngơi.

Có không ít sinh viên vừa tan học liền đi ra ngoài, không ở phòng học đợi.

Bốn người Đan Ý đều là những người không thích vận động, hàng ghế phía trước lẫn phía sau các cô đều đi ra ngoài hết, chỉ còn các cô vẫn ngồi tại chỗ.

Hai chị em Mộc Cận Mộc Niên ngồi đó lướt điện thoại, theo thường lệ thì sẽ vào diễn đàn trường xem, kết quả liền thấy bài đăng mới nhất trên đó.

Hai cô trừng lớn mắt, liếc nhau một cái, sau đó động tác rất ăn ý mà sáp lại gần Đan Ý.

Mộc Niên: “Ý Ý cậu xem này, có người ở trên diễn đàn tra ra được cậu với Lâm thần là bạn cao trung.”

Mộc Cận lướt lướt xuống: “Cư nhiên còn có người ghép cậu với Lâm thần thành CP?”

Đan Ý đang cúi đầu ghi chép lại những phần lão sư giảng vừa rồi, cô dừng lại và ngẩng đầu lên, “Cái gì cơ?”

Mộc Cận chỉ vào điện thoại mình cho cô xem, “Cậu xem, tên CP cũng có rồi này, là CP Thành Ý*.”

(*诚意: chân thành, thành ý – được ghép từ họ 诚 (Trịnh) và tên 意 (Ý))

Đan Ý: “???”

Cái quỷ gì vậy.

Cô nhìn lướt qua một vài bình luận, không nghĩ tới phong cách chơi bóng rổ của mình giống với Trình Tinh Lâm mà cũng bị soi ra.

Nói đến cái này, cô cũng không thể không thừa nhận, Trình Tinh Lâm xác thực có dạy cô chơi bóng rổ.

Khi đó vẫn còn học lớp 11, Trình Tinh Lâm chưa bị cử đi học, ba người bọn họ thường xuyên đi chơi cùng nhau, đây cũng chính là thời điểm cô học bóng rổ.

Kỹ thuật của Trình Tinh Lâm rất lợi hại, khi đó cô xem rất nhiều nên không tự giác mà bắt chước cách hắn chơi, vì thế phong cách chơi bóng của hai người mới có điểm giống nhau.

Mộc Niên nhìn những bình luận dó, dần dần bị tẩy não, đột nhiên nói ra một câu: “Cậu cùng Lâm thần, cũng không phải là không thể đi?”

Mộc Cận lập tức phản bác nói: “Không được, như thế thì Chu thần phải làm sao bây giờ? Em là fan của CP Cháo Ngọt đấy.”

Hai chị em này lần đầu tiên đứng ở hai chiến tuyến khác nhau.

“Dừng lại“. Đan Ý vươn tay che trước mặt hai cô nàng này, trịnh trọng mà nói: “Tớ cùng Trình Tinh Lâm không có khả năng.”

Sau đó cô lại cường điệu tính đúng đắn của câu nói này, “Chắc chắn 100%.”

Mộc Niên nghi hoặc: “Vì sao lại thế?”

Hỏi xong cô nàng lại hạ giọng nói, “Cậu cùng Lâm thần là bạn học cao trung, đều hiểu rõ nhau, chẳng lẽ không nghĩ tới muốn phát triển cái gì đó à?”

Đan Ý: “Sau này đừng nói những câu như vậy, Trình Tinh Lâm có người mình thích rồi, là cái loại thực sự thực sự thích ấy.”

Cô khó có được bộ dạng nghiêm túc như lúc này.

Hai chị em Mộc Cận Mộc Niên liền nhớ tới tin đồn hóng hớt được hồi khai giảng “một trong những bí ẩn chưa được giải đáp ở Thanh đại là người mà Trình Tinh Lâm thích”, trong nháy mắt lại “bắt sóng” được đề tài bát quái mới ——

“Cho nên cái người mà Lâm thần thích, Ý Ý có phải cậu biết đúng không?”

“Cô ấy là người như thế nào, tớ tò mò vc ~~”

Là người như thế nào sao?

Đan Ý nghĩ đến dáng vẻ của Lộ Dĩ Nịnh, nhớ lại những kỉ niệm cùng nhau trải qua hồi cao trung.

Cô cảm khái nói: “Tớ trong khoảng thời gian ngắn không tìm được từ nào thích hợp để miêu tả cậu ấy, chỉ biết là, dù có thế nào đi chăng nữa thì Trình Tinh Lâm cũng sẽ không thích ai ngoài cô ấy.”

Đánh giá cao quá, Mộc Cận Mộc Niên nói trong lòng.

Thấy tiết lộ như thế là đủ rồi, cầm bình nước của mình ở trên bàn lên, “Tớ đi lấy nước đây.”

Hành lang bên ngoài mỗi phòng học đều có máy lọc nước, cung cấp nước uống miễn phí cho sinh viên sử dụng.

Hai chị em Mộc Cận Mộc Niên nhìn Đan Ý ra ngoài phòng học.

Mộc Niên: “Aiz.”

Mộc Cận: “Thật đáng tiếc.”

Các cô còn tưởng rằng mình có thể được chứng kiến một đoạn tình yêu của tuấn nam mỹ nữ nữa cơ chứ.

Ôn Di Ninh ở một bên nghe toàn bộ câu chuyện nãy giờ, giờ phút này lại nở một nụ cười đầy ẩn ý, “Các cậu không phát hiện ra à, Ý Ý vừa rồi chỉ phủ nhận chuyện cậu ấy với Lâm thần chứ không hề phủ nhận chuyện cậu ấy với Chu thần.”

......

Đan Ý sau khi lấy nước xong liền trở lại phòng học.

Sau đó cô lấy di động ra, chuẩn bị đăng bài làm sáng tỏ.

Cô không muốn bị truyền tin đồn với Trình Tinh Lâm.

Nhưng khi cô nhấp lại vào bài viết thì trang web đã không thể truy cập được nữa rồi.

Lúc này, cô thấy một vài tin nhắn đột nhiên hiện lên trên Wechat.

Là của Trác Khởi gửi đến.

【Giấc mộng của các thiếu nữ Thanh đại】: Ý tỷ, mấy bài đăng trên diễn đàn cậu đừng để trong lòng.

Đan Ý nhấn trở lại giao diện Wechat, trả lời lại: 【Không có việc gì.】

Cô vốn dĩ cũng không đem chuyện đó để trong lòng.

Trác Khởi bên kia vừa rồi cũng đang trong lớp, điện thoại liền rung lên, hắn nhìn thoáng qua.

Nhìn thấy cô chỉ trả lời lại có hai chữ* thì lại càng thêm lo lắng.

(*没事: Không có việc gì.)

【Giấc mộng của các thiếu nữ Thanh đại】: Mấy nữ sinh nói không có việc gì chính là có việc.

Bên kia trả lời ngay.

【9:57】: Được rồi, tớ thừa nhận là có, quả thực tâm tình không tốt.

【9:57】: Nếu cậu để tớ đánh một trận có lẽ sẽ tốt hơn.

Trác Khởi thấy cô còn có thể nói giỡn như này, tựa hồ thực sự như không có việc gì.

【Giấc mộng của các thiếu nữ Thanh đại】: Những người đó cũng thật là nhàm chán, tớ vốn là muốn hack bay cái bài post kia, kết quả lại có người nhanh hơn một bước.

Đan Ý nhìn thấy tin nhắn của hắn, phản ứng đầu tiên chính là, 【Bài đăng kia bị hack bay rồi?】

Khó trách vừa nãy mở không ra.

Cô còn tưởng do mạng có vấn đề.

Trác Khởi buồn bực, liền hỏi:【Cậu cũng không biết? Không phải cậu tìm người hack bay bài đó đi à? Vậy thì ai làm?】

【9:57】:Hỏi Trình Tinh Lâm thử xem?

Trác Khởi cũng nghĩ giống cô,【Tớ hỏi rồi nhưng Lâm thần nói không phải cậu ấy làm, cậu ấy còn không biết đến bài viết kia cơ.】

Vừa rồi lúc hắn phát hiện bài viết kia bị hack, liền đi hỏi Trình Tinh Lâm đầu tiên, kết quả cậu ta trả lời về một câu: “Bài viết gì?”

Nếu Trình Tinh Lâm làm thì nhất định sẽ thừa nhận, cậu ấy không việc gì phải nói dối cả.

【9:57】:Do Lôi Phong làm.

【Giấc mộng của các cô gái Thanh đại】:Người nọ vì cái gì mà giúp cậu?

【9:57】:Có thể là do tớ quá xinh đẹp đi.

【Giấc mộng của các cô gái Thanh đại】:......

Trác Khởi nghĩ đến gương mặt của cô, cảm thấy cũng không phải là không thể.

Bên kia trả lời lại một câu.

【9:57】:Không nói nữa, đi học đây.

.........

Sau khi tan ca buổi sáng, bốn người ktx cùng nhau đi ăn ở nhà ăn.

Lấy đồ ăn xong, vừa mới ngồi xuống không được bao lâu thì bàn bên cạnh có thêm hai nữ sinh, một tóc ngắn một tóc dài.

Nữ sinh tóc ngắn đột nhiên dương cao giọng, nói đầy ẩn ý: “Có một số người, đã ăn trong bát lại trông trong nồi.”*

(*ý nghĩa: đang làm việc này lại ngó sang việc khác, đang yêu người này lại nhòm ngó người khác.)

“Thật không biết xấu hổ.”

Hai chị em Mộc Cận Mộc Niên rất nhạy cảm, thực mau đã nhận thấy có điểm không thích hợp, nhìn thoáng qua hai nữ sinh bàn bên cạnh.

Sau khi thấy rõ bộ dạng của hai người đó, liền đá chân Đan Ý ở đối diện.

Đan Ý liền dừng lại, sắc mặt không đổi, hơi ngước mắt nhìn hai người kia.

Sau đó lại nhìn hai chị em Mộc Cận Mộc Niên đang nháy mắt ra hiệu liên tục, cô lại quay đầu đi.

Vừa vặn liền đối diện với ánh mắt của nữ sinh tóc ngắn, giọng nói của cô ta không tốt: “Nhìn cái gì mà nhìn, tôi chính là nói cô đó!”

Đan Ý mặt không biểu tình hỏi: “Cô là ai?”

“.....” First blood.

Nữ sinh tóc ngắn kia chỉ chính mình, “Cô không biết tôi sao?”

Đan Ý: “Lớn lên khó coi thì thường khó để lại ấn tượng cho người khác.”

“.....” Double kill.

Ôn Di Ninh ngồi bên cạnh thấy Đan Ý hình như thực sự không quen người kia, vì thế mới nhẹ giọng bên tai cô nhắc nhở: “Cô ấy tên là Đồng Tịnh, lớp bên cạnh, cũng là thành viên của clb âm nhạc, bất quá khả năng là cậu không có ấn tượng gì.”

“Cô ta là em họ của Mạnh Tử Lâm.”

Em họ của Mạnh Tử Lâm, từ câu nói này thôi đã biết được sự thù địch không thể giải thích được từ cô ta đối với mình là đến từ đâu.

Đan Ý tự nhiên nhận ra Mạnh Tử Lâm, đã gặp nhau ở bữa tiệc tối trước đó.

Là người đã theo đuổi Đường Tinh Chu từ năm nhất đến giờ.

Cô nhìn thoáng qua nữ sinh tóc dài đối diện với Đồng Tịnh, cũng chính là Mạnh Tử Lâm, cô ta chỉ yên lặng ngồi đó, không có ý định ngăn cản.

Một tư thế “tọa sơn quan hổ đấu”*.

(* nghêu cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi.)

Đan Ý mới không mắc mưu, đem lực chú ý lần nữa trở lại đồ ăn của mình, không đáp lời lại.

Đồng Tịnh thấy mình bị lơ, càng thêm tức giận, thẹn quá hóa giận mà nói: “Không biết xấu hổ, cô thích đào góc tường nhà người khác đến thế sao!”

Đan Ý nhìn có vẻ không đồng tình, cô nửa đùa nửa thật nói: “Khuôn mặt xinh đẹp như thế, đương nhiên là muốn rồi.”

Cô giờ phút này nhìn về phía gương mặt đầy phẫn nộ của Đồng Tịnh, ngữ khí bình tĩnh chất vấn, “Nhưng vị bạn học này, nói rõ thử xem, tôi là đào góc tường ai?”

Đồng Tịnh không cần nghĩ ngợi mà nói: “Thanh đại này ai mà không biết chị họ tôi theo đuổi Chu thần? Bọn họ mới là một đôi!”

Đan Ý đem ánh mắt chuyển hướng về người ngồi đối diện Đồng Tịnh – Mạnh Tử Lâm, trong giọng nói còn mang theo vài phần kinh ngạc cùng chút thảo mai, “Kia xin hỏi học tỷ, cô cùng Đường Tinh Chu hiện tại là đang ở bên nhau sao?”

Mạnh Tử Lâm không nghĩ tới cô sẽ hỏi trực tiếp như vậy, dừng một chút, ánh mắt có hơi trốn tránh.

Còn không kịp chờ cô ta trả lời, Đồng Tịnh liền mở miệng trước, “Bọn họ sớm hay muộn gì thì đều sẽ ở bên nhau thôi!”

Cô ta chính là cảm thấy chỉ có chị họ mình mới xứng đôi với Đường Tinh Chu.

Mấy nữ sinh có vẻ ngoài giống như Đan Ý trước đây cô đã thấy nhiều rồi, ỷ vào mình có chút nhan sắc mà thích lượn lờ trong đám đàn ông, cho thấy bản thân được chào đón như thế nào.

“Sớm hay muộn?” Đan Ý lặp lại hai chữ này (迟早), giọng nói cũng lạnh đi, “Cho nên cô có thân phận gì mà đi chất vấn tôi? Đường Tinh Chu có em vợ sao? Hắn thừa nhận rồi?”

“Cô....” Đồng Tịnh bị Đan Ý nói đến mức á khẩu.

Đan Ý lạnh lùng nhìn cô ta, nhưng lời nói lại “dành” cho một người khác, “Học tỷ, không biết sự tình thì làm sao có thể kết luận được, có đúng không?”

“Vạn nhất....” Cô cố ý kéo dài lời nói, “Cô cuối cùng không cùng Đường Tinh Chu ở bên nhau, như vậy không phải là làm trò cười cho thiên hạ sao?”

Cô một câu hai câu đều Đường Tinh Chu, rõ ràng là kêu đầy đủ họ tên, nhưng cái loại cảm giác quen thuộc này Mạnh Tử Lâm nghe tới mà chói tai.

Cô ta sắc mặt tái nhợt, bàn tay đặt dưới bàn nắm chặt lấy góc áo, quản lý tốt biểu cảm, trên mặt như cũ vẫn mang theo nụ cười ôn nhu, “Tôi cùng Tinh Chu, hiện tại quả thực chỉ là bạn bè.”

Cô ta nhìn thẳng vào mắt Đan Ý, thẳng thắn nói: “Bất quá tôi sẽ theo đuổi hắn tới cùng.”

Câu này chứng tỏ giữa cô ta và Đường Tinh Chu có khả năng rất lớn.

Đan Ý: “Ồ, nhưng cô đã theo đuổi hơn một năm rồi mà vẫn không thành, cơ hội này vẫn còn xa vời lắm nha.”

Mạnh Tử Lâm: “.....”

Đan Ý nói xong còn cảm thấy không đủ, lại bồi thêm một câu nữa, ngữ khí muốn thảo mai bao nhiêu liền có bấy nhiêu, “Tôi chúc học tỷ sớm thành công nhaaa.”

.... Cái rắm.

Cô thiếu chút nữa thì nói ra hai từ kia.

/

Cùng lúc đó.

Bên kia, Đường Tinh Chu mới từ phòng thí nghiệm ra, mới vừa mở di động, Wechat có một thông báo mới.

Là gửi một giờ trước.

【Zhen】: Tinh Chu ca, mọi việc đã xong.

Đường Tinh Chu nhìn thoáng qua nội dung tin nhắn, rep lại một câu “Cảm ơn” với đối phương.

Buổi sáng, Chu Mộ Tề - cái tên chuyên cười trên nỗi đau của người khác, ở trước mặt anh nói về vụ tai tiếng của Đan Ý với Trình Tinh Lâm trên diễn đàn.

Đường Tinh Chu lúc đấy mặt không đổi sắc, quay đầu đi liên hệ với một người giỏi máy tính, là Cố Dĩ Trăn - em trai của Lộ Dĩ Nịnh, giúp hack bài đăng đó.

Sau khi giải quyết xong chuyện này, Đường Tinh Chu chuẩn bị về nhà ăn cơm trưa.

Di động truyền đến thông báo, là ba Đường Cơ gửi tin nhắn Wechat cho anh.

【thường thường vô kỳ】: Con trai, ba đói. (đáng thương.jpg)

【thường thường vô kỳ】: Con đến nhà ăn mua giúp ta cơm trưa mang đến văn phòng đi, ta mở họp xong liền ăn, ăn xong còn phải làm việc khác nữa.

【thường thường vô kỳ】: Giữa trưa ta không thể về nhà ăn cơm được, đã báo với mẹ con rồi.

【Z】: Được ạ.

Vì thế Đường Tinh Chu liền thay đổi phương hướng đi đến nhà ăn.

Anh vừa mới lấy hộp cơm xong, liền đụng phải Mạnh Tử Lâm.

Mạnh Tử Lâm từ lúc Đường Tinh Chu xuất hiện ở nhà ăn đã phát hiện ra anh.

Cô ta vừa mới đi đến trước mặt anh, đang định mở miệng nói chuyện thì di động của Đường Tinh Chu vang lên, anh nhìn màn hình điện thoại, là mẹ anh gọi tới.

Bà hỏi anh có mau về nhà ăn cơm hay không, trong nhà dì giúp việc đã nấu cơm xong rồi.

Đường Tinh Chu nói: “Vâng, con còn đang ở trường, đưa cơm cho ba xong con sẽ về.”

Bên kia trả lời một câu “Được”, sau đó liền tắt điện thoại.

Mạnh Tử Lâm nghe được anh nói câu cuối cùng, lại nhìn hộp cơm trong tay anh, đã đoán được đại khái tình hình.

Đường Tinh Chu hẳn là muốn vội vàng về nhà ăn cơm, trước mắt là cơ hội tốt.

“Hội trưởng, anh phải đưa cơm cho giáo sư Đường sao, tôi giúp anh cho.” Cô chủ động.

Đường Tinh Chu: “Không cần.”

Mạnh Tử Lâm lại tiếp tục nói: “Tôi vừa vặn đang rảnh, hơn nữa tôi cũng biết đường đến văn phòng lão sư, rất tiện....”

Đường Tinh Chu: “Ba tôi không quen cô, ông ấy không ăn cơm người lạ đưa.”

Mạnh Tử Lâm: “.....”

Ánh mắt Đường Tinh Chu đột nhiên trở nên chăm chú, anh nhìn thấy Đan Ý và những người khác đi phía sau cô.

Theo sau cô là ba cô bạn cùng phòng, trên tay cầm đĩa cơm trống không, có vẻ như cô vừa mới ăn xong.

Mà Đường Tinh Chu đứng ở vị trí này, gần khu vực xử lý đồ ăn thừa.

Anh nghĩ đến những lời Mạnh Tử Lâm vừa nói, trong đầu lập tức nảy ra một chủ ý.

Đan Ý cũng thấy được anh, còn thấy trước mặt anh là Mạnh Tử lâm nữa.

Cô nhanh chóng quay đầu đi, cũng không muốn chào hỏi, chỉ muốn nhanh chóng đổ đống đồ trong đĩa cơm trong tay xuống.

Đường Tinh Chu chờ cô đổ thức ăn thừa kia đi xong mới gọi cô lại.

“Đan Ý.”

“Sao vậy!” Cô vừa mở miệng, ngữ khí liền rất không tốt, khuôn mặt thở phì phì.

Đường Tinh Chu đi đến trước mặt cô, dơ hộp cơm cầm trong tay ra, thực tự nhiên mà nói: “Giúp tôi đưa cơm cho ba được không.”

Đan Ý sau khi nghe xong những lời này: “!!!”

Cái, cái gì cơ!

Đưa cơm cho giáo sư Đường?

Mạnh Tử Lâm nghe thấy lời này của Đường Tinh Chu vẻ mặt không thể tin nổi, rõ ràng vừa rồi anh mới cự tuyệt cô xong.

Chẳng lẽ Đan Ý thì liền không tính là người lạ, giáo sư Đường biết cô ta?

“Hội trưởng, Đan... Đan học muội cô ấy có khả năng vẫn còn chưa quen trường, phỏng chừng không biết đường đến văn phòng của lão sư, vẫn là để tôi giúp anh đưa đồ qua.”

Đường Tinh Chu cố ý liếc Mạnh Tử Lâm một cái.

Chính cái liếc mắt này, Đan Ý nghĩ rằng anh đang xem xét lại.

Cô cầm lấy hộp cơm trong tay anh, trong mắt lộ ra vẻ tự mãn, mỉm cười nhìn Mạnh Tử Lâm, nhưng cô lại nói với Đường Tinh Chu, “Được nha.”

Đường Tinh Chu trên mặt không để lộ cảm xúc, nhưng mục đích đã đạt được rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.