Chấp Chưởng Thần Quyền

Chương 275: Chương 275: Đè đầu đánh tơi tả




Nam nhân đầu đinh này đột nhiên đến tìm Diệp Dương Thành vì lý do gì? Nam nhân đầu đinh không vao thang máy, trên hàng lang có hai cái bóng xẹt qua. Diệp Dương Thành tăng tốc độ lên mức nhanh nhất rượt theo nam nhân đầu đinh chạy ra ngoài tiểu khu. Diệp Dương Thành vừa đuổi theo nam nhân đầu đinh vừa nghi ngờ suy đoán lung tung.

Chờ khi hai người một chạy một đuổi rời khỏi tiểu khu chừng 2 km, Diệp Dương Thành lấy lại tinh thần. Dường như nam nhân đầu đinh cố ý dụ Diệp Dương Thành đến vùng ngoại thành vắng người.

Diệp Dương Thành nhanh chóng thầm quyết định:

- Sở Minh Hiên, Hình Tuấn Phi, Đường Thái Nguyên, Triệu Dung Dung, Tiểu Thương Ưu Tử.

Diệp Dương Thành ra lệnh:

- Cho phép năm người tỏa định vị trí của ta, nhanh chóng tìm đến ta!

Sở Minh Hiên, Hình Tuấn Phi, Đường Thái Nguyên, Triệu Dung Dung, Tiểu Thương Ưu Tử mới vừa về căn hộ của Diệp Dương Thành nghe lệnh ngây người, sau đó biến sắc mặt. Bọn họ biến thành năm luồng khói tỏa định vị trí của Diệp Dương Thành, lao nhanh hướng hắn.

- Thần lôi thuật, đốt!

Khi Diệp Dương Thành bị nam nhân đầu đinh dụ đến bãi cỏ ngoại ô, rốt cuộc hắn kéo gần khoảng cách với gã. Diệp Dương Thành nâng tay đánh ra một thần lôi thuật.

Ầm ầm ầm ầm ầm!

Một khi thi triển thần lôi thuật ba trăm điểm linh lực thì tia chớp thô cỡ chậu rửa mặt xen lẫn ánh tím xuất hiện trên đầu nam nhân đầu đinh, tia chớp cách ba thước đánh xuống đỉnh đầu gã.

Vang tiếng nổ điếc tai, nam nhân đầu đinh bị thần lôi thuật giáng xuống toàn thân cháy đen. Tốc độ chạy của nam nhân đầu đinh chẳng những không chậm mà càng nhanh hơn.

Nam nhân đầu đinh càng chạy nhanh thì trong lòng Diệp Dương Thành càng căng thẳng. Mắt thấy khoảng cách kéo dài một trăm thước, Diệp Dương Thành cắn răng giơ tay cho một đòn trời giáng.

- Cấm cố thuật, đốt!

Cấm cố thuật vô hình như keo nhựa dính đặc bao bọc nam nhân đầu đinh. Mặc kệ thực lực của nam nhân đầu đinh ra sao, cấm cố thuật ba trăm điểm linh lực không dễ bị phá. Chợt nghe tiếng trầm đục, nam nhân đầu đinh té cái bịch nằm sấp xuống.

Nam nhân đầu đinh bị trúng cấm cố thuật nên không nói chuyện được. Lúc này Diệp Dương Thành cực kỳ căng thẳng thần kinh, đạo đức luân lý, suy nghĩ lý trí gì đó bị hắn ném đi hết. Suy nghĩ duy nhất của Diệp Dương Thành là đập nát nam nhân đầu đinh ra, nếu không thân phận sẽ bị lộ.

Trong đầu Diệp Dương Thành toàn là ý nghĩ này, hắn nổi lòng độc ác. Khi nam nhân đầu đinh té ngã, Diệp Dương Thành phất tay phải.

Diệp Dương Thành dứt khoát quát to:

- Băng sương thuật, liệt diễm thuật! Đốt đốt!!!

Vù vù vù vù vù!

Ầm ầm ầm ầm ầm!

Sương trắng lạnh thấu xương bao phủ nam nhân đầu đinh, ngay sau đó một cột lửa trắng xóa đánh vào người gã.

Mùi vị băng hỏa làm nam nhân đầu đinh mới giải tác dụng phụ cấm cố thuật trong phút chốc khó nói nên lời.

Diệp Dương Thành không cho nam nhân đầu đinh cơ hội nghỉ ngơi, lại đánh ra một cấm cố thuật. Diệp Dương Thành ngước đầu nhìn Sở Minh Hiên, Hình Tuấn Phi, Đường Thái Nguyên, Triệu Dung Dung, Tiểu Thương Ưu Tử chạy tới nơi.

Diệp Dương Thành chỉ vào nam nhân đầu đinh bị hắn cho vài pháp thuật đánh không thành hình người, nói:

- Đừng lo lắng, mau hành động!

Năm người ở giữa không trung đồng thanh kêu lên:

- Tuân lệnh chủ nhân!

Sở Minh Hiên, Hình Tuấn Phi, Đường Thái Nguyên, Triệu Dung Dung, Tiểu Thương Ưu Tử bày sẵn tư thế.

Triệu Dung Dung là người ra tay đầu tiên:

- Tỏa Hồn Liên!

Triệu Dung Dung thăng lên thần sử nhất giai, Tỏa Hồn Liên trước kia thô cỡ vòng eo đột ngột trướng to đến 40cm. Triệu Dung Dung khẽ quát, lòng bàn tay phải bắn ra sợi xích trắng to dày bay hướng nam nhân đầu đinh.

- Hồn Lực Trảm!

Tiểu Thương Ưu Tử cũng thăng lên thần sử nhất giai không cam tụt hậu, sau Triệu Dung Dung là tiếng quát của nàng. Tiểu Thương Ưu Tử vung hai tay, Hồn Lực Trảm hình loan đao màu hồng dài mười thước rộng hai thước như súng máy bắn viên đạn, tiếng vù vù làm người ta không chút nghi ngờ uy lực của Hồn Lực Trảm hình dạng loan đao.

- Thứ Tâm Chùy!

Hai vị thần sử đã ra tay, Đường Thái Nguyên trẻ tuổi hơn hai lão già Hình Tuấn Phi, Sở Minh Hiên nhiều nên phản ứng mau hơn nửa nhịp. Đường Thái Nguyên quát to, ba cái chùy đường kính một thước xuất hiện bên trên trái tim nam nhân đầu đinh, chúng nó xoay tít đâm xuống.

Hình Tuấn Phi, Sở Minh Hiên liéc nhau, ngạc nhiên phát hiện hai kỹ năng đặc biệt của họ không có sức sát thương lớn bao nhiêu. Hình Tuấn Phi, Sở Minh Hiên bất đắc dĩ cắn răng điều động linh lực, chọn công kích bằng năng lượng.

Trong các đợt công kích nam nhân đầu đinh có thêm hai luồng sáng trắng rực rỡ.

Ầm ầm ầm ầm ầm!

Tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên. Diệp Dương Thành đứng trên mặt đất cảm giác mặt đất rung lắc dữ dội.

Nơi nam nhân đầu đinh nằm đất cát bay lên, ánh sáng đủ màu sắc lóa mắt.

Đám đông đánh hội đồng ngừng công kích. Diệp Dương Thành giơ tay ngăn Sở Minh Hiên, Hình Tuấn Phi, Đường Thái Nguyên, Triệu Dung Dung, Tiểu Thương Ưu Tử định công kích vòng hai. Diệp Dương Thành nhíu mày nhìn nơi đất cát bay đầy, chờ bụi bặm rơi xuống.

Nam nhân đầu đinh rất muốn khóc, thật sự, mấy trăm năm qua đây là lần đầu tiên gã muốn khóc.

Nam nhân đầu đinh định dụ Diệp Dương Thành ra chỗ vắng đấu đã tay, nhưng gã không ngờ hắn phản ứng dữ dội như vậy. Diệp Dương Thành không cho gã cơ hội giải thích đã giáng tia chớp xuống làm nam nhân đầu đinh khét đen như dân Châu Phi.

Nếu chỉ có thế thì thôi, tiểu tử này không biết là quái vật ở đâu chui ra thi triển dị thuật nam nhân đầu đinh chưa từng trông thấy. Nam nhân đầu đinh cảm giác không khí xung quanh đông lại, cơ thể mất khả năng điều khiển té cái bịch.

Lúc này nam nhân đầu đinh muốn giải thích lý do cho Diệp Dương Thành nghe, gã không ngờ ngay khi té xuống thì khí lạnh thấu xương xuất hiện. Cột lửa nóng cháy dủ hòa tan sắt thép từ trên trời giáng xuống, mùi vị lửa băng làm nam nhân đầu đinh ngây người.

Chưa xong, đáng giận hơn là tiểu tử này kêu người giúp đỡ, năm linh lực cường đại kỳ lạ đổ ập xuống nam nhân đầu đinh.

Nam nhân đầu đinh bị chà đạp thề với trời là gã rất muốn khóc. Trời ạ, gã chỉ muốn đấu một trận với Diệp Dương Thành.

Một chuỗi oanh tạc làm nam nhân đầu đinh ủ rũ, gã tự nhận trong tình huống một chọi một chắc chắn ung dung giải quyết được một trong năm linh thể, bao gồm hai linh thể mạnh nhất.

Nhưng người ta không cho nam nhân đầu đinh cơ hội đấu đơn, người ta chơi đánh hội đồng. Nam nhân đầu đinh muốn gào khóc thật to, vung tay hét lên: Thiên lý ở đâu, thiên lý ở đâu???

Nam nhân đầu đinh vẫn còn gặp chuyện. Khi bụi bặm lắng xuống hiện ra hố sâu to lớn, Diệp Dương Thành tiến lên mấy bước nhìn nam nhân đầu đinh nằm trong trong cái hố. Diệp Dương Thành nhíu mày trầm ngâm.

Diệp Dương Thành không có thói quen hành hạ xác chết, nhưng để xác định nam nhân đầu đinh đã chết hay chưa, bí mật thân phận có bị lộ hay không, thế là hắn lại gọi thần lôi thuật một trăm điểm linh lực để thăm dò.

- Thần lôi thuật, đốt!

Ầm ầm ầm ầm ầm!

Tia chớp thô cỡ miệng chén giáng xuống đầu nam nhân đầu đinh.

Nam nhân đầu đinh đáng thương mới phục hồi chút ít, vết thương trên người nhanh chóng khép lại nhưng lần nữa bị Diệp Dương Thành công kích. Nam nhân đầu đinh bản năng ủn run.

Người nam nhân đầu đinh khẽ run làm Diệp Dương Thành nhíu chặt mày.

Diệp Dương Thành ngước lên nhìn Sở Minh Hiên, Hình Tuấn Phi, Đường Thái Nguyên, Triệu Dung Dung, Tiểu Thương Ưu Tử.

- Ra tay đi.

Diệp Dương Thành bước sang một bên.

Triệu Dung Dung quát:

- Tỏa Hồn Liên!

Tiểu Thương Ưu Tử tiếp theo:

- Hồn Lực Trảm!

Đường Thái Nguyên vội quát to:

- Thứ Tâm Chùy!

Vù vù vù vù vù!

Hình Tuấn Phi, Sở Minh Hiên cũng muốn góp vui nhưng bất lực, lại đánh ra hai đòn công kích linh lực.

Ầm ầm ầm ầm ầm!

Tiếng nổ đinh tai nhức óc lại vang lên. Nam nhân đầu đinh hoàn toàn bị đập nát. Nam nhân đầu đinh thề với trời từ cái lần hơn hai trăm năm trước ra, từ đó đến bây giờ gã chưa từng gặp chuyện nào bực tức như hôm nay.

Đợt đánh hội đồng thứ hai qua đi, hố càng sâu, bên dưới chảy ra nước ngầm.

Ba phút sau, nam nhân đầu đinh bị Diệp Dương Thành phán định là đẳng cấp nguy hiểm bằng không ủ rũ bị Đường Thái Nguyên kéo ra khỏi hố sâu, ném xuống trước mũi giày của Diệp Dương Thành.

Triệu Dung Dung ấn chân trái, Tiểu Thương Ưu Tử đè tay phải, Hình Tuấn Phi và Sở Minh Hiên đè chặt tay trái nam nhân đầu đinh. Đường Thái Nguyên xoay tròn tròng mắt, gã hút mấy cục đá dính vào người mình rồi ngồi lên lưng nam nhân đầu đinh.

Diệp Dương Thành nhìn trước nhìn sau, chần chừ nhác chân trái đạp lên trán nam nhân đầu đinh.

Nam nhân đầu đinh không thể nhúc nhích, mấy phút sau gã có chút sức lực vẫn không dám rục rịch. Nam nhân đầu đinh hiểu rõ lúc này nếu gã có một chút gì khác lạ chắc chắn sẽ bị đám người Sở Minh Hiên, Hình Tuấn Phi, Đường Thái Nguyên, Triệu Dung Dung, Tiểu Thương Ưu Tử tấn công đợt bá.

Đây là một đám vô sỉ, không có tố chất, đạo đức, tu dưỡng, phẩm chất. Nam nhân đầu đinh thầm rít gào trong lòng, đám người này không chỉ vô lại mà còn khốn kiếp.

Diệp Dương Thành cảm giác nam nhân đầu đinh phục hồi chút ít, hắn ngần ngừ một lúc sau rút về chân trái đạp trên trán gã.

Diệp Dương Thành ngồi xổm xuống trước mặt nam nhân đầu đinh, hỏi:

- Rốt cuộc ngươi là ai? Tìm ta làm gì?

Nghe Diệp Dương Thành hỏi, nam nhân đầu đinh mếu.

Nam nhân đầu đinh hú hét trong lòng:

- Trời ơi, cái tên khốn kiếp!!!

- Ngươi không biết chẳng lẽ không hỏi một câu được sao? Đè đầu đánh không cần hỏi!

- Ngươi. . . Ngươi. . . Ngươi. . . Ngươi không biết ta là ai, tìm ngươi làm gì!?

Oan quá, ăn đòn quá oan ức.

Nam nhân đầu đinh nghĩ thân phận của mình, ngẫm lại thực lực của mình, lại nhớ đến đợt chà đạp vừa rồi, trong lòng gã hận ngứa răng. Nam nhân đầu đinh rất tức tối hành động không hỏi đỏ xanh đen trắng của Diệp Dương Thành.

Nam nhân đầu đinh bực bội nên nổi máu cáu kỉnh, nhắm mắt, im miệng.

Hành động của nam nhân đầu đinh ở trong mắt Diệp Dương Thành là tiêu chuẩn lợn chết không sợ nước sôi năng, càng thêm xác định gã có mưu đồ xấu xa.

- Không nói cũng không sao.

Diệp Dương Thành cười tươi như hoa:

- Đến địa phủ đừng trách ta không cho ngươi cơ hội giải thích.

Diệp Dương Thành đứng dậy, phất tay:

- Đưa hắn lên đường đi.

Nghe Diệp Dương Thành bá đạo nói, nam nhân đầu đinh với cá tính trời đất bao la lão tử lớn nhất hốt hoảng hét lên:

- Đừng, đừng!

Nam nhân đầu đinh nghẹn ngào:

- Ta nói, nói còn không được sao?

- Muốn nói?

Nghe nam nhân đầu đinh kêu lên, Diệp Dương Thành không ngừng cười ngược lại càng cười ngoác mang tai. Diệp Dương Thành khom lưng, từ trên cao nhìn xuống nam nhân đầu đinh khó khăn ngước mặt cahsy đen lên.

Diệp Dương Thành hiền hòa hỏi:

- Vậy sao mới rồi không lên tiếng?

- Ta . . .

Diệp Dương Thành ngừng cười:

- Không biết điều.

Diệp Dương Thành đứng thẳng dậy, phất tay:

- Phục hồi khá nhanh, thêm một đợt nữa chắc không đến nỗi chết.

Nghe Diệp Dương Thành nói câu đó, nam nhân đầu đinh sửng sốt. Sở Minh Hiên, Hình Tuấn Phi, Đường Thái Nguyên, Triệu Dung Dung, Tiểu Thương Ưu Tử liếc nhau, thả lỏng kiềm chế nam nhân đầu đinh, năm người biến thành luồng sáng bắn lên trời.

- Tỏa Hồn Liên!

- Hồn Lực Trảm!

- Thứ Tâm Chùy!

- Grao grao!!

Vù vù vù vù vù!

Công kích dày đặc lại từ trên trời giáng xuống. Nam nhân đầu đinh mới phục hồi chút ít muốn gượng dậy chống cự, chợt hắn khóe môi Diệp Dương Thành cong lên giễu cợt thế là cơ mặt cứng ngắc, lòng thầm hét nguy rồi.

Nam nhân đầu đinh không kịp hành động thì Diệp Dương Thành phất tay, quát:

- Cấm cố thuật, đốt!

Nam nhân đầu đinh lại bị giam cầm, không thể nhúc nhích một li. Sau đó công kích phô thiên cái địa giáng xuống người nam nhân đầu đinh. Vang tiếng nổ điếc tai, lần này nam nhân đầu đinh không thể tỉnh táo được nữa, gã ngơ ngác nằm bẹp dí dưới hố sâu mới, ngất xỉu.

Khi nam nhân đầu đinh nhe răng trợn mắt tỉnh dậy, phát hiện bị đám người Diệp Dương Thành mang vào một rừng cây, bốn phía là cây cối to lớn. Giờ phút này, nam nhân đầu đinh đang nằm ngửa trong đống bùn, cành khô lá úa hôi thối làm gã nhíu mày.

Thấy nam nhân đầu đinh tỉnh dậy, Diệp Dương Thành đứng bên cạnh gã ngáp dài, thản nhiên nói:

- Nói đi, rốt cuộc ngươi là ai?

Câu tiếp theo làm nam nhân đầu đinh rùng mình:

- Không cho giải thích vừa lòng thì trên đường xuống suối vàng có một đống người chờ ngươi kết bạn.

Ba bài học đau thương trước đó làm nam nhân đầu đinh không dám nghi ngờ câu nói của Diệp Dương Thành là hù dọa hay thật. Da đầu nam nhân đầu đinh tê dại, thầm chửi Diệp Dương Thành là lưu manh khốn kiếp, mặt ngoài thì biểu tình bình tĩnh nhìn hắn.

Nam nhân đầu đinh làm bộ dáng cao nhân nói:

- Triệu Hợp Đức kêu ta giết ngươi . . .

Nghe nam nhân đầu đinh nói, mắt Diệp Dương Thành sáng rực:

- Ô? Triệu Hợp Đức nói tiên sinh gì đó là ngươi?

Diệp Dương Thành xoa hai tay, cười xấu xa:

- Thật là đạp phá thiết hài vô mịch xử, đắc lai toàn bất phí công phu. Nói đi, ngươi muốn chết như thế nào?

Đã xác nhận thân phận của nam nhân đầu đinh là tin tức tốt cho Diệp Dương Thành, làm thịt gã là rắc rối Triệu gia cũng chấm dứt.

Theo đám người Sở Minh Hiên, Hình Tuấn Phi, Đường Thái Nguyên, Triệu Dung Dung, Tiểu Thương Ưu Tử vừa rồi tính toán dò xét thì nam nhân đầu đinh có chút bản lĩnh. Tuy không thể xác định thực lực của nam nhân đầu đinh đến trình độ nào nhưng có một điều chắc chắn, Triệu Dung Dung hoặc Tiểu Thương Ưu Tử nếu đấu đơn sẽ không đánh lại gã.

Đối với kẻ Cửu Tiêu thần cách không phát hiện ra, thực lực cao kinh khủng, Diệp Dương Thành quên bốn chữ từ bi nương tay viết như thế nào. Dù là vì nam nhân đầu đinh được Triệu gia mời đến giúp đỡ, hay gã phát hiện thân phận của Diệp Dương Thành, hắn không có lý do gì tha cho gã con đường sống.

Nhưng trước khi giết nam nhân đầu đinh, Diệp Dương Thành không ngại moi móc tin tức hữu dụng từ miệng gã.

Diệp Dương Thành nghĩ đến đây đôi mắt híp lại mở to nhìn nam nhân đầu đinh mặt khét đen, khóe môi co giật, nửa cười nửa không.

Nam nhân đầu đinh chú ý ánh mắt, biểu tình của Diệp Dương Thành, gã bị đánh đến hết sức nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.