Chấp Chưởng Thần Quyền

Chương 538: Chương 538: Đừng tưởng rằng gia môn không giết người (2)




Diệp Dương Thành tiến lên mấy bước, giao đứa trẻ cho nữ nhân này, sau đó xoay người sang chỗ khác, nhìn tên nam tử trung niên đang lao về phía thanh niên cầm ghế. . .

Nghe thấy phía sau truyền đến tiếng hoan hô, nam tử trung niên biết đứa trẻ bị hắn vứt đi đã được đỡ được. Hắn biết, nếu không thoát khỏi chỗ này, một khi bị quần chúng vây lại, sợ rằng cảnh sát còn chưa đến, hắn đã bị mọi người đánh chết rồi.

Nghĩ đến đây, lửa giận từ trong lòng hắn bốc lên, đổ tất cả tội lỗi lên người thanh niên ngăn cản hắn, né tránh chiếc ghế đối phương đập tới, hắn nổi giận gầm lên một tiếng:

- Khốn kiếp, chết đi.

- Hô. . .

Trong nháy mắt, hắn cầm chủy thủ đâm về phía người thanh niên.

Nhưng người trẻ tuổi kia cũng không biết vận khí tốt thế nào, sau khi không đập trúng đối phương, hắn trực tiếp ngã ngồi trên mặt đất, né tránh được một dao đối phương đâm tới, giữ được cái mạng.

Nhưng lúc này người trẻ tuổi kia đã bị hù dọa đến xanh mặt, hoàn toàn choáng váng, hắn căn bản không biết, chỉ cần nam tử trung niên kia đâm về phía hắn, hôm nay thì phải nộp đợi ở chỗ này rồi

Nam tử trung niên hiển nhiên cũng đã phát hiện tình huống này, một kích không trúng, nhưng ngay sau đó chủy thủ lại tiếp tục đâm về phía người trẻ tuổi.

- Cút.

Đúng lúc này, Diệp Dương Thành rốt cục chạy tới, nhìn thấy nam tử trung niên ra tay, Diệp Dương Thành phát ra một tiếng gầm thét trầm thấp.

Chỉ một chữ đơn giản, truyền tới tai nam tử trung niên không khác gì sấm đánh giữa trời quang, căn bản không để cho hắn cơ hội phản ứng, hắn liền cảm giác được sau lưng mình truyền đến một lực va đập khổng lồ, ngay sau đó, cả người hắn bay lên cao, rồi rơi xuống bãi nước bùn trên đường cách đó ba thước.

- Răng rắc. . .

Bàn tay phải cầm chủy thủ kêu răng rắc, trực tiếp gãy xương, chủy thủ trong tay đương nhiên cũng rơi xuống đất.

- A. . .

Cảm giác đau đớn truyền khắp người, nam tử trung niên phát ra một tiếng kêu bi thảm.

Nhưng, Diệp Dương Thành chưa bao giờ là nhân vật mềm lòng, nhất là đối với bọn buôn người đáng bằm thây xẻ thịt này, hắn càng không có lòng thương hại. Sau khi nam tử trung niên rơi xuống đất, hơn nữa tay phải gãy xương, hắn bước tới mấy bước, khom lưng níu lấy cổ áo đối phương, trực tiếp nhấc hắn lên.

- Súc sinh.

Trong ánh mắt hoảng sợ của nam tử trung niên, Diệp Dương Thành lạnh lùng nhìn hắn, từ trong hàm răng phun ra hai chữ súc sinh, sau đó giơ cao tay phải. . .

- Bốp.

Tiếng vang vô cùng thanh thúy vang lên, má trái tên nam tử trung niên đã ăn một cái tát, sưng phồng lên, hơn nữa, còn rớt mấy cái răng.

Khóe miệng tràn ra máu tươi, theo bản năng hắn phát ra những lời xin khoan dung:

- Tha cho. . . ta. . .

Nhưng hắn không biết, hắn không cầu xin còn được, hắn vừa mở miệng cầu xin tha thứ. . .

- Tha cho ngươi?

Nghe được lời nói của tên nam tử trung niên này, Diệp Dương Thành giống như nghe được chuyện buồn cười nhất trên thế giới, phá lên cười:

- Ha ha ha. . . Tha cho ngươi, thả ngươi đi, để ngươi lại lừa bán những đứa trẻ khác sao?

- Ta. . . Ta. . . Ta không dám. . .

Nam tử trung niên cầu xin tha thứ.

Nhưng . .

- Bốp.

Một quyền hung hăng đập lên bụng của hắn, Diệp Dương Thành tức giận nói:

- Khi ngươi lừa bán trẻ con, có suy nghĩ cho người nhà của đứa bé không? Súc sinh giống như ngươi, phải bị treo ngược lên bằm thây xẻo thịt.

Mắng xong câu này, Diệp Dương Thành cúi người xuống, thấp giọng nói:

- Ngươi đừng tưởng gia môn không giết người.

Lúc này tên nam tử trung niên căn bản chỉ có thể phát ra một những thanh âm thống khổ, mặc dù lực đạo một quyền kia của Diệp Dương Thành đã bị khống chế trong phạm vi tương đối bình thường, nhưng vẫn khiến tên nam tử trung niên giống như con tôm bị nấu chín, té trên mặt đất, không ngừng co quắp . . .

- Giết hắn đi.

Cũng không biết người nào bất chợt hô to một tiếng, rất nhanh được mọi người xung quanh hưởng ứng, ba chữ “giết hắn đi” vang lên khắp nơi, tiếng hô sau còn lớn hơn tiếng hô trước, người nào cũng muốn tiến lên làm thịt tên nam tử trung niên.

Diệp Dương Thành dĩ nhiên hiểu được những người này phần lớn tham gia náo nhiệt hơn là tức giận, đương nhiên không thèm để ý đến tiếng hô của bọn họ. Ngồi xổm xuống bên người nam tử trung niên, ánh mắt lạnh lẽo của Diệp Dương Thành rơi xuống mặt hắn, thanh âm bị ép tới rất thấp:

- Đồng bọn của ngươi ở đâu?

- Hừ hừ. . .

Nam tử trung niên tựa hồ cũng không có ý tứ phối hợp với Diệp Dương Thành, chỉ hừ hừ hai tiếng, sau đó ngậm miệng không nói. Có lẽ theo hắn thấy, Diệp Dương Thành không có lá gan giết hắn, cũng có thể do những nguyên nhân khác, tóm lại, hắn lựa chọn không phối hợp.

Sau khi hỏi câu này, Diệp Dương Thành lẳng lặng nhìn hắn, hơn mười giây sau thấy hắn vẫn không có ý tứ mở miệng trả lời, liền phối hợp cười khẽ một tiếng, phủi quần đứng lên.

Nhìn bên ngoài, Diệp Dương Thành tựa hồ không thể làm gì tên nam tử này, nhưng trên thực tế. . .

Trò hay bây giờ còn chưa tới lúc mở màn, bao nhiêu kẻ mạnh miệng rơi vào tay Diệp Dương Thành, cuối cùng còn không phải biết điều nói ra tất cả đầu mối Diệp Dương Thành muốn biết? Tên nam tử trung niên không phải người đầu tiên, cũng không phải người cuối cùng.

Đối với bọn buôn người đáng đâm ngàn đao này, Diệp Dương Thành từ trước đến giờ không có lòng thương hại, trước kia khi ở Diên Đãng trấn, hắn sai khiến con chuột cắn chết đám buôn người, cũng đủ chứng minh hắn căm hận bọn lừa bán phụ nữ nhi đồng này như thế nào.

Lúc ấy sau khi từ trong miệng Đổng Trường Xuân biết được hoạt động mua bán người của Bàn Tay Ác Ma ở Trung Quốc, Diệp Dương Thành cũng đã quyết định tranh thủ thời gian giải quyết triệt để, chẳng qua hắn không ngờ chính là, sau khi phá huỷ phân bộ của Bàn Tay Ác Ma ở Trung Quốc, chuyện phiền toái liên tiếp xảy ra, hắn căn bản không có thời gian đi làm chuyện gì khác, cũng vì vậy, chuyện này mới bị kéo dài, đến hiện tại cũng không thể tranh thủ thời gian đi giải quyết.

Lần này ở trên đường gặp được chuyện như vậy, cũng là thức tỉnh hắn, thời gian gần đây có thể sẽ tương đối nới lỏng, tại sao không tranh thủ thời gian đi xử lý đám súc sinh này? Càng sớm phá huỷ bọn người này, càng có nhiều người bị hại vô tội được trấn an. . .

Bọn buôn người lòng dạ độc ác cũng không quan tâm ngươi có phải một đứa con nít hay không, thứ bọn chúng quan tâm chỉ là tiền mà thôi, những đứa trẻ không bán được sẽ bị bọn chúng tìm mọi cách hành hạ, cuối cùng biến thành người tàn tật, cũng sẽ bị đuổi ra ngoài đi ăn xin, nếu vận khí tốt còn có thể trưởng thành, vận khí không tốt, không đến mấy năm sẽ bỏ mạng ngoài đường. . .

Hơn nữa, đám buôn người này chẳng qua là tiểu lâu la thấp nhất, bọn buôn người được Bàn Tay Ác Ma tổ chức, mới thật sự là ác ma, phụ nữ nhi đồng rơi vào trong tay bọn chúng, cũng sẽ được phân loại rõ ràng, sau đó thông qua đủ mọi con đường, tiến hành buôn bán.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.