Chấp Chưởng Thần Quyền

Chương 539: Chương 539: Một tên chó điên




Bởi vì trong quá trình này có thần tù giả tham dự, cho nên, hành vi của bọn chúng càng làm người ta giận sôi máu, phụ nữ bị lừa gạt, bị bán đi làm kỹ nữ đã là kết quả tương đối nhẹ, nếu như không xinh đẹp, không bán được giá cao. . .Bọn buôn người này thậm chí trực tiếp mổ người, lấy nội tạng của bọn họ tiến hành buôn bán.

Thủ đoạn ác liệt, quả thực đến trời xanh cũng phải công phẫn, đối với bọn người này, Diệp Dương Thành quả quyết không có đạo lý thương hại, hắn cũng sẽ không cho bọn chúng bất kỳ con đường sống nào.

Hơn nữa, căn cứ vào giao đãi lúc đó của Đổng Trường Xuân, hiện tại quy mô của bọn buôn người tương đối lớn bình thường đều có liên lạc với bọn buôn bán nội tạng, một khi có phụ nữ nhi đồng bị lừa gạt không cách nào bán ra, sẽ bán trao tay cho bọn buôn lậu nội tạng với giá tương đối thấp, để mặc đám súc sinh buôn bán nội tạng con người hạ đao, lấy đi nội tạng của người đang còn sống.

Nghe nói, bởi vì nội tạng của cơ thể sống có giá cao hơn nội tạng lấy đi sau khi tiêm thuốc mê, hơn nữa cũng vì tiết kiệm chi phí, đám buôn lậu nội tạng trước khi hạ đao, đều sẽ buộc chặt người bị hại vào bàn điều khiển, khi thần trí của người bị hại hoàn toàn thanh tĩnh, mổ bụng của đối phương. . .

Trong đầu nhớ lại giao đãi ban đầu của Đổng Trường Xuân và tình huống hắn hiểu rõ, nghĩ đi nghĩ lại, tâm ý của Diệp Dương Thành càng lúc càng lạnh như băng.

Tận lực thu liễm sát ý trên mặt, hắn móc điện thoại báo cho cảnh sát, sau khi tóm tắt lại chuyện đã xảy ra, khi thu hồi điện thoại, hắn rõ ràng nhìn thấy hai đầu lông mày tên nam tử trung niên hiện lên vẻ tự mãn, tựa hồ đang giễu cợt Diệp Dương Thành không dám hạ thủ với hắn.

Chú ý tới thần sắc biến hóa của nam tử trung niên này, Diệp Dương Thành cũng không tức giận, bởi vì trong mắt hắn, tên nam tử này đã là người chết, tức giận với người chết thì có ý nghĩa gì?

Không thèm để ý đến tên nam tử này, Diệp Dương Thành đang định đến tiệm tạp hóa ven đường mua chai nước khoáng, đợi xe cảnh sát tới rồi rời đi. Lúc này mẹ của đứa trẻ lúc trước vội vàng chạy tới, không nói gì, quỳ gối xuống trước mặt Diệp Dương Thành, chỉ nói hai chữ:

- Ân nhân.

Sau đó nữ nhân ôm đứa trẻ, khóc không thành tiếng, tràng diện trơ mắt nhìn con mình bị ném lên không trung, nhưng vô lực cứu vớt . . . khiến nàng đến bây giờ vẫn còn vô cùng hoảng sợ.

Đối với Diệp Dương Thành, nàng cảm kích không thôi, nhưng căn bản không tìm được bất kỳ lời cảm kích nào dành cho đối phương, cho nên, nàng chỉ hô lên hai chữ ân nhân, dùng cái này để cảm tạ ân cứu mạng của Diệp Dương Thành.

Đối với cử động của nữ nhân này, Diệp Dương Thành cũng chỉ hít nhẹ một hơi, tiến lên đỡ nàng dậy, hỏi vấn đề hắn đang nghi hoặc:

- Tên súc sinh đó trực tiếp đoạt hài tử của ngươi sao?

Nghe thấy lời hỏi thăm của Diệp Dương Thành, mẹ đứa bé cũng từ từ khống chế tâm tình của mình, mặc dù vẫn còn nức nở, nhưng có thể nói tương đối rõ ràng, nàng đáp:

- Ta đẩy hài tử đến tiệm tạp hóa đối diện mua dầu, ta mới vừa quay người lại, nam nhân này đã tiến đến bế hài tử của ta đi, nếu như không phải bà chủ tiệm tạp hóa nhắc nhở, ta. . . Ta căn bản cũng không biết con mình bị hắn bế đi. . .

Lúc này Diệp Dương Thành cũng hiểu rõ ra, thì ra ban đầu nam nhân này căn bản không phải cướp đoạt, mà tranh thủ cơ hội người mẹ không để ý, lén lút bế đứa trẻ đi, nhưng khi hắn áp dụng, lại bị bà chủ tiệm tạp hóa vô tình nhìn thấy. . .

Thì ra là như vậy. . . Mới đầu Diệp Dương Thành còn cảm thấy kinh ngạc, chẳng lẽ bọn buôn người hiện tại, cũng đã lớn lối đến mức dám trực tiếp cướp đoạt hài tử trong tay người ta sao? Cũng may, sự thật chứng minh bọn người này vẫn không dám hành động lộ liễu, nếu như không phải bị phát hiện, đứa nhỏ này đã bị lén lút bế đi.

Nhưng, cho dù như thế, Diệp Dương Thành cũng cảm thấy kinh ngạc trước trình độ lớn mật của tên nam tử trung niên, trong hoàn cảnh người đi lại trên đường đông đúc như vậy, cũng dám ra tay bế đứa trẻ đi, chẳng lẽ hắn thật sự là thanh niên nhiệt huyết thấy việc nghĩa hăng hái làm sao?

Nghĩ đến đây, Diệp Dương Thành dịch chuyển ánh mắt, nhìn về phía người thanh niên đang bò dậy trên mặt đất, vẻ tán thưởng lóe lên trong mắt.

Người trẻ tuổi này không tệ, dám giơ một chiếc ghế đẩu ngăn cản tên buôn lậu, mặc dù. . . Ừ, mặc dù nhát gan một chút, bị đối phương hù dọa, sợ đến ngã ngồi trên mặt đất.

Nhưng bất kể thế nào, đối lập với những người chỉ thích vây xem kia, người trẻ tuổi này vẫn tương đối can đảm.

Nhìn thấy Diệp Dương Thành đang đưa mắt nhìn mình, người trẻ tuổi kia có chút lúng túng, vỗ vỗ cái mông dính đầy bụi đất, ngượng ngùng cười một tiếng vớiDiệp Dương Thành, hiển nhiên cũng hết sức xấu hổ với biểu hiện vừa rồi của mình.

Người mẹ kia, sau khi tạ ơn Diệp Dương Thành, cũng đã đến trước mặt người trẻ tuổi kia trước bái tạ, thần thái thành khẩn tha thiết, khiến người trẻ tuổi kia thoáng chốc đỏ mặt.

Mấy phút sau, có mấy chiếc xe cảnh sát gào thét chạy tới, sau khi nắm bắt hiện trường, đưa tên nam tử trung niên lên xe cảnh sát, đồng hành còn có mấy người chứng kiến ở hiện trường cùng với Diệp Dương Thành.

Ngồi xe cảnh sát đến đồn công an, Diệp Dương Thành thậm chí cũng không vào phòng thẩm vấn, trong ánh mắt kinh ngạc của người thanh niên trẻ tuổi và mẹ đứa bé, tiến vào một gian phòng bên cạnh phòng thẩm vấn cười nói với một cảnh sát hơn 40 tuổi.

Người cảnh sát này cũng chính là nghe được tin tức liền vội vã chạy tới, cục trưởng phân cục công an huyện Ôn Lạc, Hoàng Nhân Trí.

- Diệp lão đệ, lần này thật sự phải cám ơn ngươi.

Trong văn phòng cạnh phòng thẩm vấn, Hoàng Nhân Trí rót một chén trà cho Diệp Dương Thành, vẻ mặt tươi cười nhìn Diệp Dương Thành, nói:

- Lần trước giúp chúng ta phá vụ án giết người, lần này người bị ngươi quật ngã cũng không phải nhân vật nhỏ.

- Sao?

Nghe được lời của Hoàng Nhân Trí..., Diệp Dương Thành vừa nhận lấy chén trà hắn đưa tới, vừa khẽ nhíu mày, lên tiếng hỏi:

- Súc sinh này có địa vị rất lớn?

- Cũng không phải địa vị có lớn hay không.

Hoàng Nhân Trí giải thích:

- Người này là một tên tội phạm truy nã, mấy năm trước từng liên quan đến một vụ án, trước khi chạy trốn, hắn là một tên đồ tể, bởi vì uống rượu say, xảy ra xung đột với người khác mới ra tay giết chết đối phương, trước khi cảnh sát chạy tới hiện trường, hắn đã trở về nhà thu thập đồ đạc bỏ trốn.

Nói tới đây, Hoàng Nhân Trí khẽ dừng lại, sửa sang lại lời nói, mới nói tiếp:

- Ngày thứ ba sau khi hắn giết người, trong một thị trấn khác cách hiện trường giết người ước chừng hơn hai mươi cây số, lại xảy ra một vụ án giết người khác, một nhà năm người bị giết hết

- Là tên súc sinh này làm?

Hai đầu lông mày Diệp Dương Thành toát ra sát khí nhè nhẹ.

Nhân Trí không giấu diếm, gật đầu nói:

- Nhưng bởi vì trong nhà đó cũng không có bao nhiêu tiền mặt, hắn cũng không cướp được thứ gì đáng giá, sau khi giết người đã bỏ trốn khỏi thị trấn đó, trong vòng mấy năm, đã gây ra thêm nhiều vụ án ở những nơi khác, nhưng vẫn không bắt được hắn, không ngờ hôm nay lại rơi vào tay Diệp lão đệ, coi như lưới trời tuy thưa nhưng khó lọt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.