Nghe xong giới thiệu sơ lược của Hoàng Nhân Trí, Diệp Dương Thành lại nhớ tới khi tên súc sinh kia cố gắng chạy trốn lúc trước, câu nói của hắn hình như là không giết ngươi cũng chết, giết ngươi cũng chết. . .
Thì ra, người nầy cũng biết mình rơi vào cảnh khó thoát khỏi cái chết, dù sao trên người đã mang theo tiền án, thay vì nhắm mắt chờ chết, chẳng bằng khởi xướng tàn nhẫn giết chết mấy người, chỉ cần thoát khỏi hiện trường, thì còn cơ hội tiếp tục sống.
Nghĩ thông suốt điểm này, Diệp Dương Thành cũng toát mồ hôi lạnh thay người thanh niên trẻ tuổi kia. . .
Người trẻ tuổi chặn đường đi của hắn, chẳng khác nào chặn đường sống của hắn, dưới tình huống như vậy, hắn đương nhiên là chó cùng rứt giậu, khó trách móc ra chủy thủ muốn lấy mạng người trẻ tuổi kia.
Súc sinh này đúng là chó điên.
- Căn cứ vào tư liệu ghi lại trong hệ thống nội bộ của chúng ta, người này là tội phạm bị truy nã, trong mấy năm chạy trốn tựa hồ đã gia nhập một đội buôn lậu, chạy trốn gây án ở mấy tỉnh lớn như Quảng Tây, Quảng Đông, Phúc Kiến, năm ngoái có mấy thành viên sa lưới, từ miệng mấy người này mới tìm ra được địa điểm ẩn náu của đám buôn lậu còn lại, nhưng đợi đến khi cảnh sát tổ chức xong nhân thủ, chuẩn bị tiến hành bắt thì. . .
- Bọn chúng đã chạy trốn.
Không đợi Hoàng Nhân Trí nói hết, Diệp Dương Thành cũng đã khẽ mỉm cười, tiếp lời hắn, nói ra kết quả cuối cùng.
Quả nhiên, sau khi nghe được lời nói của Diệp Dương Thành, Hoàng Nhân Trí khẽ cười khổ, gật đầu nói:
- Trình độ cảnh giác của bọn chúng vượt xa tưởng tượng của cảnh sát, khi không liên lạc được với mấy thành viên sa lưới, cũng đã nhận ra có gì không đúng, một giờ trước khi cảnh sát chạy tới, bọn buôn người cũng đã bỏ trốn mất dạng.
Nói tới đây, Hoàng Nhân Trí khẽ dừng lại chốc lát, trên mặt lộ ra vẻ khẩn trương , nói:
- Hiện tại, sợ rằng bọn buôn người này đã lẻn vào cảnh nội huyện Ôn Lạc chúng ta, nếu như không thể nắm chắc thời gian cạy miệng tên nam nhân kia, chỉ sợ sẽ bỏ qua thời cơ tốt nhất này. . . Ài.
Cảm giác lo lắng này khiến cho Hoàng Nhân Trí có chút uất ức, nhưng khi Diệp Dương Thành nghe được lời này, cau mày hỏi:
- Nếu như bắt được bọn buôn người này, sẽ xử lý như thế nào?
- Bắt được?
Nghe được hỏi thăm của Diệp Dương Thành, Hoàng Nhân Trí khẽ ngẩn ngơ, tiện đà cười nói:
- Đường nhiên là nghiêm trị theo luật pháp. Nhưng, dựa theo 240 điều quy định của hình pháp nước ta, tội lừa bán phụ nữ, nhi đồng, sẽ đi tù từ năm năm đến mười năm, trừ phi có tình tiết nghiêm trọng, có phán tù mười năm trở lên hoặc tù chung thân, cũng phạt tiền hoặc tịch thu tài sản, tình tiết đặc biệt nghiêm trọng , mới có thể bị phán tử hình.
- Nếu bọn buôn người này bị bắt hết, đại khái xử như thế nào?
Diệp Dương Thành cau mày:
- Toàn bộ cũng sẽ bị phán xử tử hình, hay là một phần chẳng qua là tù có thời hạn?
- Xử tử hình tất cả là chuyện không thể nào, nếu như bị bắt hết, nhân vật đầu não dĩ nhiên sẽ bị xử tử hình, những người khác, cao nhất chỉ là ở tù chung thân.
Hoàng Nhân Trí cẩn thận suy nghĩ, nói:
- Bọn buôn người rất ít khi bị xử tử hình, bình thường cũng chỉ đi tù hơn mười năm.
- A. . .
Diệp Dương Thành bất giác kêu lên một tiếng, nhưng trong lòng đã làm ra quyết định, mỉm cười đứng dậy, nói với Hoàng Nhân Trí:
- Hi vọng các ngươi có thể bắt hết bọn buôn người này lại, kẻ đáng tử hình phải tử hình, kẻ nên đi tù phải đi tù, nếu không có chuyện gì vậy ta đi trước, lúc nào cần ta phối hợp, có thể gọi điện thoại cho ta, ta sẽ lập tức chạy tới .
- Ha hả, cám ơn lời chúc của ngươi.
Hoàng Nhân Trí cười đứng dậy, gật đầu nói với Diệp Dương Thành:
- Chắc không cần Diệp lão đệ nữa, tài liệu tội phạm của tên này dày hơn hai mươi thước, cho dù không tính tội lần này, cũng có thể bắt hắn chết mười bảy mười tám lần.
- Vậy được.
Diệp Dương Thành nghe vậy chỉ mỉm cười, gật đầu nói:
- Vậy ta đi trước, còn có một số chuyện chờ ta đi xử lý, hôm nào mời ngươi ăn cơm.
- Dĩ nhiên, ta sẽ đợi.
Hoàng Nhân Trí cười ha ha đáp một tiếng, đích thân tiễn Diệp Dương Thành ra khỏi đồn công an, mới cười dài xoay người trở về phòng.
Nhưng Hoàng Nhân Trí căn bản không chú ý tới, trước khi Diệp Dương Thành rời khỏi đồn công an, từng quay đầu lại nhìn thoáng qua phòng thẩm vấn, trên mặt toát ra sát ý rét lạnh . . .
- Thế nào rồi?
Hoàng Nhân Trí tiến vào phòng thẩm vấn, kêu một cảnh sát hình sự, hỏi hắn bên ngoài phòng thẩm vấn:
- Mở miệng không?
- Đang giả bộ chết.
Viên cảnh sát hình sự lắc đầu, hơi có chút bất đắc dĩ nhìn vào phòng thẩm vấn, chép miệng nói:
- Hỏi thế nào cũng không mở miệng, lúc này còn nhắm mắt, đoán chừng tiểu tử này cũng biết mình chết chắc, vì vậy nhất quyết không chịu mở miệng.
Nói tới đây, tên cảnh sát hình sự chần chờ chốc lát, hỏi:
- Hoàng cục trưởng, phải làm sao đây?
- Làm sao đây?
Hoàng Nhân Trí giơ tay vuốt vuốt huyệt thái dương, thấp giọng nói:
- Mau đi vào hỏi tiếp, thời gian khẩn cấp, bất kể ngươi dùng biện pháp gì, cũng phải cạy được miệng hắn cho ta.
- Cái này. . .
Viên cảnh sát hình sự tỏ vẻ rất bất đắc dĩ, nhưng đối mặt với mệnh lệnh của Hoàng Nhân Trí, hắn cũng chỉ có thể gật đầu, xoay người bước vào phòng thẩm vấn. . .
Ở bên ngoài phòng thẩm vấn, Hoàng Nhân Trí cũng thở dài bất đắc dĩ, làm cảnh sát nhiều năm như vậy, làm sao hắn lại không biết một khi tội phạm đã có quyết tâm chết, muốn cạy miệng hắn là chuyện khó khăn như thế nào?
Nhưng tình huống hiện tại là, nếu như hắn không thể nắm chặt thời gian cạy miệng hắn, thẩm vấn bọn buôn người, một khi bọn chúng phát giác có gì không đúng sẽ bỏ trốn. . . Sau này muốn bắt được bọn chúng sẽ càng khó khăn.
Nghĩ đến vấn đề này, Hoàng Nhân Trí không khỏi lắc đầu, xoay người bước vào phòng làm việc bên cạnh phòng thẩm vấn, mở màn hình theo dõi động tĩnh trong phòng thẩm vấn, trong đầu cũng khó tránh khỏi có chút cầu nguyện, ngươi mau mở miệng đi.
- Đừng hỏi nữa.
Tên nam tử trung niên bất chợt quát lên một tiếng, làm viên cảnh sát hình sự chịu trách nhiệm thẩm vấn sợ hết hồn, chỉ thấy hắn trợn tròn hai mắt, nói:
- Ngươi nói nhảm nhiều cũng vô dụng, muốn chém giết muốn róc thịt tùy các ngươi, lần này lão tử rơi vào tay các ngươi, sẽ không nghĩ tới chuyện còn sống ra ngoài.
- Rầm.
Viên cảnh sát hình sự cũng là cảnh sát hình sự lâu năm, đối mặt với vẻ lớn lối của tên nam tử, hắn vỗ mạnh mặt bàn, đứng lên, nói:
- Vương Gia Kiếm tốt nhất ngươi nghĩ kỹ cho ta, trong nhà ngươi trên có già dưới có trẻ, ngươi biết những năm qua người nhà của ngươi sống như thế nào không? Bị hương lý hương thân tẩy chay dễ chịu lắm sao? Ngươi còn có lương tri thì. . .
- Ta nhổ vào.
Căn bản không đợi viên cảnh sát hình sự nói hết, Vương Gia Kiếm đã nhổ ra một ngụm nước miệng, cười nhạo nói:
- Thu hồi những lời kia của ngươi đi, những năm qua lão tử vào nam ra bắc, sóng to gió lớn gì chưa từng thấy? Hù dọa lão tử? Ngươi còn chưa đủ tư cách? Hôm nay lão tử nói rõ cho ngươi biết, tâm can lão tử đã sớm nhuộm đen, nói lương tri với ta? Đầu óc ngươi có vấn đề rồi?