Chấp Chưởng Thần Quyền

Chương 541: Chương 541: Lăng trì




- Ta. . .

Viên cảnh sát hình sự có chút tức giận, nhìn Vương Gia Kiếm mặt đầy lớn lối, một cơn tức giận từ trong đầu hắn bốc lên, lại nghĩ tới dặn dò lúc trước của Hoàng Nhân Trí, hắn rời khỏi bàn thẩm vấn, đi tới trước mặt Vương Gia Kiếm, tát hắn một cái:

- Bốp.

Nhưng nằm ngoài dự liệu của hắn và Hoàng Nhân Trí, Vương Gia Kiếm bị tát một cái, lại nhấc chân đá vào bụng viên cảnh sát hình sự, khiến hắn ngã bay ra ngoài, nặng nề đập vào bàn thẩm vấn.

- Ha ha ha. . .

Trong phòng thẩm vấn vang lên tiếng cười không kiêng sợ của Vương Gia Kiếm:

- Không đủ bản lĩnh, cũng đừng ra ngoài cho mất mặt, có gan hiện tại ngươi đánh chết ta đi, không thì cút về bú sữa mẹ đi…ha ha ha ha. . .

Tiếng cười càn rỡ vô cùng chói tai, khiến tên cảnh sát hình sự chỉ hận không thể đánh chết Vương Gia Kiếm.

Nhìn Vương Gia Kiếm không biết kiêng sợ như vậy, tên cảnh sát hình sự viên không nói tiếng nào rời khỏi phòng thẩm vấn, khi cửa phòng thẩm vấn nặng nề đóng lại, Vương Gia Kiếm lại nhổ một ngụm nước miếng xuống đất:

- Các ngươi muốn chơi trò gì chứ.

- Khốn khiếp.

Hoàng Nhân Trí vẫn ngồi quan sát động tĩnh trong phòng thẩm vấn cũng vô cùng tức giận, nặng nề đập bàn một cái, có chút bất đắc dĩ thở dài.

Đứng dậy, hổn hển đá bay ghế ngồi, Hoàng Nhân Trí rời khỏi phòng làm việc.

Phòng thẩm vấn rơi vào yên lặng, Vương Gia Kiếm hừ hừ tựa vào tường, lại giả vờ ngủ say, vẻ lớn lối của hắn có chút làm cho người ta kinh ngạc.

Một phương diện khác, sau khi Diệp Dương Thành rời khỏi đồn công an cũng không đi quá xa, thuê một phòng khách sạn mở gần đấy, sau khi tiến vào phòng, sắc mặt hắn bất chợt hiện lên đầy sát cơ, ánh mắt rét lạnh nhìn về hướng đồn công an.

Trong quan niệm của Diệp Dương Thành, không tồn tại cái gọi là tình tiết nghiêm trọng hay không nghiêm trọng, hắn chỉ biết, bọn buôn người này làm ra chuyện thiên nhân công phẫn, không giết, không đủ để dẹp yên lòng dân căm phẫn, không đủ để Diệp Dương Thành xóa bỏ lửa giận trong lòng.

Hạn tù năm năm, mười năm gì đó, đối Diệp Dương Thành đều là vô nghĩa.

Cho dù là tù chung thân, theo hắn thấy cũng không đủ đền bù tội ác của bọn chúng, chỉ có đưa bọn chúng xuống địa ngục, mới có thể làm cho bọn chúng sám hối sai lầm bọn chúng phạm phải, hơn nữa trước khi xuống địa ngục. . .

- Hừ.

Lạnh lùng hừ một tiếng, hai đầu lông mày Diệp Dương Thành đã sớm chất đầy sát khí nồng đậm.

Muốn một mẻ bắt hết bọn buôn người này, đầu tiên phải tìm được căn cứ hiện tại của bọn chúng, trong tình huống hoàn toàn không có đầu mối nào, Vương Gia Kiếm bây giờ rõ ràng đang ở trong phòng thẩm vấn của đồn công an tự kiêu tự đắc.

Trong đầu vừa nghĩ đến vấn đề này, Diệp Dương Thành vừa cởi giầy, nằm xuống chiếc giường đơn trong phòng khách, sau khi ngả mình trên chiếc gối mềm mại, xác định hành động tiếp theo của mình, hắn mới chậm rãi khép hai mắt lại, nhẹ giọng nói:

-Xây dựng, sơ cấp cường hóa Tu Di ảo cảnh.

Trong phòng thẩm vấn Vương Gia Kiếm thoải mái tựa vào bức tường phía sau, đối với hắn mà nói, hiện tại đã không có cái gì có thể khiến hắn sợ hãi, ngay cả chết còn không sợ rồi, ai còn có thể làm gì được hắn?

Từ sau khi thất thủ giết người, hắn đã biết cuộc đời mình coi như xong, một khi rơi vào tay cảnh chết, bắn chết cũng là nhẹ, cho nên trong quá trình lẩn trốn, hắn giống như một con chó điên, bởi vì chạy trốn quá vội vàng, trên người không mang theo nhiều tiền mặt, lại không dám đến ngân hàng lấy tiền, chỉ có thể xông vào một gia đình trong trấn, cướp đoạt một ngàn tiền mặt, vì thế mới vác trên mình năm mạng người.

Cũng chính vì lần cướp bóc giết người này, khiến cho hắn hoàn toàn vứt bỏ trói buộc của luật pháp, chỉ cần một lời không hợp thì vung tay chỉ là nhẹ, động thủ giết người đoạt mệnh, đó mới là sở trường của hắn.

Bởi vì vừa bắt đầu đã làm ra chuyện đồ tể này, trên người Vương Gia Kiếm luôn mang theo một loại khí thế khó tả, loại khí thế này khiến cho người bình thường vô cùng run sợ , nhất là sau hai năm rong ruổi bên ngoài, sự hung hãn của hắn càng thêm ác liệt.

Cũng chính vì loại khí chất phức tạp này của hắn, cộng thêm một lần ngoài ý muốn ở Quảng Châu, hiện tại hắn đã bị bọn đầu não buôn người nhìn trúng, tiện đà để cho hắn tiếp xúc với cái nghề buôn người, cuối cùng để hắn gia nhập vào trong hàng ngũ buôn bán người, trở thành một gã buôn người hoàn toàn.

Vương Gia Kiếm gan lớn hung hãn, lấy trộm trẻ em không được liền chuyển sang đoạt mạng, mấy năm qua, hắn đã nhiều lần ra tay, tay nghề cũng càng ngày càng thành thục.

Bọn buôn người cũng không phải thường xuyên tiến hành lừa bán người, ít nhất đồng bọn của Vương Gia Kiếm không phải như vậy, đám buôn lậu này bên ngoài vẫn có thân phận tương đối bình thường, định cư ở nhiều nơi, chỉ khi nào tình hình kinh tế khó khăn, hoặc là nhàn rỗi quá lâu, mới làm một lần, hơn nữa chạy xe tới những nơi khác, tùy thời động thủ.

Nhưng Vương Gia Kiếm là một ngoại lệ, trên người hắn mang theo quá nhiều nhân mạng, căn bản không dám dừng lại một chỗ quá lâu, cho nên, khi nhàn hạ, bình thường cứ cách mấy ngày, hắn sẽ lại đổi một chỗ dừng chân mới, thu nhập từ mua bán trẻ em cũng trở thành nguồn thu nhập chủ yếu của hắn.

Thời gian trước khi tình hình kinh tế đang căng thẳng, hắn vừa vặn nhận được tin tức đội đầu não muốn động thủ, đã quen thói tiêu xài hoang phí, Vương Gia Kiếm dĩ nhiên sẽ không cự tuyệt, lập tức liền thu thập chuẩn bị, cùng các thành viên khác lái xe tới huyện Ôn Lạc chờ thời cơ hạ thủ.

Chỉ có điều lần này vận khí của Vương Gia Kiếm vô cùng không tốt, vừa mới xuất thủ đã bị người ta phát hiện, hơn nữa xui xẻo hơn là còn bị Diệp Dương Thành vừa vặn đụng phải. . .

Nghĩ đến tên thanh niên làm hại mình rơi vào trong tay cảnh sát, trong đầu Vương Gia Kiếm lại hận đến nghiến răng nghiến lợi, nếu như không phải vì hắn, cho dù mình không cướp được đứa trẻ, lúc này cũng có thể trốn đi nơi khác, bọn cảnh sát làm sao bắt được? Có kinh nghiệm chạy trốn nhiều năm như vậy, đã sớm khiến nắm rõ thủ đoạn truy xét của cảnh sát như lòng bàn tay.

Cũng bởi vì Diệp Dương Thành đột nhiên xuất hiện, hoàn toàn cướp mất hi vọng tiếp tục chạy trốn của hắn, vì vậy trong lòng hắn oán hận Diệp Dương Thành đến cực hạn.

Vừa suy nghĩ tới những chuyện này, Vương Gia Kiếm lại cảm thấy không cam lòng, phẫn uất phun xuống đất một cục đờm, đang chuẩn bị gọi cảnh sát tới cho hắn điếu thuốc thì. . .

-Rầm…

Cánh cửa phòng thẩm vấn vốn cũ kỹ bị nhẹ nhàng đẩy ra, dưới cái nhìn soi mói của Vương Gia Kiếm, một gã cảnh sát cường tráng chừng ba lăm ba sáu tuổi đẩy cửa tiến vào, sắc mặt lộ vẻ vô cùng trấn tĩnh, tựa hồ căn bản không nhìn thấy Vương Gia Kiếm.

Hắn đặt một hộp sắt lên bàn tra hỏi, sau đó mở hộp sắt ra, lôi những thứ bên trong ra ngoài. . .

Sắc mặt Vương Gia Kiếm dần dần có chút thay đổi, vẻ hoảng sợ lập tức xuất hiện trên mặt hắn, bởi vì cảnh tượng trước mắt đã vượt xa khỏi phạm vi hiểu biết của hắn.

Ở trước mặt Vương Gia Kiếm, tên cảnh sát này lôi ra một con dao sắc bén, một lưới cá màu xanh đậm nhìn qua rất bền chắc và một cái bàn dài chừng hai thước, rộng hơn nửa thước.

Đúng vậy, đây là một cái bàn dính đầy máu tươi, thậm chí ngay khi cái bàn mới vừa được lấy ra, tên đồ tể Vương Gia Kiếm liền ngửi được trong không khí một mùi máu tươi vô cùng nồng đậm.

Nhưng vấn đề là, cái hộp sắt kia, chỉ lớn bằng một cái hộp giày, chứa được một con dao và một tấm lưới cá còn có thể hiểu, nhưng. . . một cái bàn dài hơn hai mét, rộng hơn nửa thước, làm sao có thể nhét vào được một cái hộp sắt nhỏ như vậy?

Màn ly kỳ này khiến Vương Gia Kiếm hoảng sợ đến mức muốn ngừng thở, trái tim liên tục tăng nhịp đập, một loại áp lực đủ khiến hắn không hít thở nổi bất chợt dâng lên trên người hắn, khiến cho hắn có chút luống cuống tay chân.

Nhưng, tên cảnh sát đưa lưng về phía hắn cũng không thèm nhìn hắn một cái, đẩy chiếc bàn thẩm vấn sang một bên, sau đó đặt cái bàn dài hai thước ở vị trí bàn thẩm vấn, sau đó lại đưa tay lục lọi trong chiếc hộp một hồi, lấy ra một thứ khiến Vương Gia Kiếm khiếp sợ, thất thanh hét lên:

- A. . .

Bốn cái đầu người, tên cảnh sát lại lục lọi ra trong hộp bốn cái đầu người còn đang rỉ máu. . . Bốn cái đầu này còn nhếch nhếch miệng về phía Vương Gia Kiếm, âm trầm nở nụ cười, tiếng cười vô cùng chói tai tràn ngập bên tai Vương Gia Kiếm, từ từ giày xéo tâm chí tự cho là kiên định của Vương Gia Kiếm.

Sau khi lấy ra bốn cái đầu người, tên cảnh sát kia rốt cục đậy nắp hộp sắt lại, gác qua một bên, sau đó đột nhiên xoay người nhìn về phía Vương Gia Kiếm. . .

-Ác quỷ

Vương Gia Kiếm ra sức giãy dụa, hét lên chói tai, bởi vì tên cảnh sát mặt chữ quốc, mày rậm mắt to hắn nhìn thấy ban đầu, lúc này lại là một ác quỷ sắc mặt trắng bệch, thất khiếu chảy máu.

Ác nhân tự có ác nhân trị, phàm là người làm chuyện thương thiên hại lý, cho dù là một kẻ vô thần, cũng sẽ sinh ra sợ hãi cực kỳ nồng đậm đối với quỷ thần hư vô mờ mịt, ngày thường nỗi sợ hãi đó vốn được áp chế dưới đáy lòng, chưa nhìn ra cái gì, một khi nỗi sợ hãi này toàn diện bộc phát. . .

Loại hành hạ trực tiếp tác dụng tới tâm hồn, mới là hình pháp kinh hãi nhất.

Sau tiếng hét chói tai, Vương Gia Kiếm trực tiếp chết ngất, chờ khi hắn bị một chậu nước lạnh thấu xương giội cho tỉnh lại, hắn phát hiện mình đã không còn ngồi ở chỗ cũ, mà đã bị cố định trên chiếc bàn kinh khủng kia, thứ giữ chặt hai chân hai tay hắn. . . rõ ràng chính là bốn cái đầu làm cho người ta kinh hãi gần như muốn bất tỉnh.

Không đợi Vương Gia Kiếm lại phát ra tiếng hét chói tai, hắn cảm giác thân thể của mình đột nhiên căng thẳng, theo bản năng quay đầu nhìn lại. . .

Tên cảnh sát thất khiếu chảy máu không biết từ lúc nào đã dùng lưới cá buộc chặt hắn trên mặt bàn, sau đó, tên cảnh sát tựa hồ chú ý tới Vương Gia Kiếm đang đưa mắt nhìn mình, nở nụ cười u ám về phía hắn, tiếp theo, tên cảnh sát cầm con dao sắc bén lên, dưới cái nhìn soi mói vô cùng hoảng sợ của Vương Gia Kiếm, đưa tay sờ sờ trên người Vương Gia Kiếm. . .

Cho đến lúc này, Vương Gia Kiếm mới phát hiện mình không chỉ nằm trên bàn, hơn nữa còn bị lột sạch đồ, khắp người không có một mảnh vải che thân.

Thân thể hắn bởi vì bị lưới cá buộc chặt, dẫn đến da thịt lồi ra từ lỗ thủng của tấm lưới đánh cá. . .

Vương Gia Kiếm không phải người ngu, cho dù chưa từng thấy loại tràng diện này, cũng đã nghe nói đến loại hình phạt này.

Lăng trì. . . Tên cảnh sát này muốn lăng trì hắn.

Trong nháy mắt, Vương Gia Kiếm bị hù dọa, sợ đến mức lại suýt nữa ngất đi, sắc mặt trắng bệch, làm gì còn tư thái tác uy tác phúc, vô cùng lớn lối như lúc trước?

Chỉ có điều Vương Gia Kiếm căn bản không có cơ hội hôn mê, bởi vì một giây sau khi tên cảnh sát cầm lấy con dao sắc bén kia, hắn cũng cảm giác được lồng ngực của mình truyền đến một cảm giác đau đớn cùng cực, loại đau đớn nhói tận tim gan, trong nháy mắt khiến cho đầu óc Vương Gia Kiếm hoàn toàn tỉnh táo lại.

Hắn giãy dụa, ngẩng đầu nhìn về phía trước. . .

Chỗ bộ ngực đã bị tên cảnh sát cắt đi một khối da thịt, máu tươi giống như nước suối tuôn ra.

Đau nhức kịch liệt khiến cho Vương Gia Kiếm thống khổ vạn phần, càng làm cho hắn hoảng sợ chính là, từ khi tên cảnh sát bước vào, cũng chưa nói với hắn một lời, trực tiếp tiến hành tra tấn hắn

Hắn không muốn biết hành tung của đồng bọn mình sao?

Hắn không muốn biết. . .

-A. . .

Đầu hắn còn chưa kịp hiểu rõ ràng, vị trí cách chỗ bị cắt lần trước mấy mét, lại một lần nữa truyền đến cảm giác đau đớn sâu tận xương tủy, Vương Gia Kiếm theo bản năng hét lên một tiếng, trình độ thê lương đủ khiến cho bất kỳ người nào nghe thấy tiếng kêu thảm thiết này đều dựng tóc gáy.

Từ đầu đến cuối, tên cảnh sát này vẫn không có ý tứ mở miệng nói chuyện, con dao trong tay bay múa, cắt từng miếng da thịt trên người Vương Gia Kiếm.

Không tới một phút, Vương Gia Kiếm đã biến thành một huyết nhân.

Khi Vương Gia Kiếm cho là mình sắp chết đến nơi, tên cảnh sát xoay người mang tới một bình nhựa, sau khi mở nắp ra, đổ chất lỏng trong bình lên người Vương Gia Kiếm. . .

-A. . . Ngươi giết ta đi.

Nước nóng tiếp xúc lên vết thương, loại cảm giác này chỉ sợ cũng chỉ có mình Vương Gia Kiếm có thể nhận thức.

Da thịt trên mặt hắn hoàn toàn vặn vẹo, kêu lên thảm thiết. . .

Cho đến lúc này, tên cảnh sát kia mới khẽ mỉm cười, nói với Vương Gia Kiếm:

-Nói cho ta biết tất cả những gì ngươi biết, ta sẽ cho ngươi một cái chết thống khoái.

-Mậu Sâm ca, hình như có chuyện gì kỳ lạ.

Trong một căn nhà hai tầng bên ngoài ngoại ô huyện Ôn Lạc, một nữ nhân hơn ba mươi tuổi,thần sắc hơi có chút vội vàng, đẩy cửa tiến vào một căn phòng ngủ trên lầu hai, nói với một nam tử gầy lùn hơn 40 tuổi trong phòng ngủ:

-Lão Vương ra ngoài hơn nửa ngày vẫn chưa trở lại, cũng không thấy gọi điện thoại, ta lo. . .

- Tiểu Vương vẫn chưa trở lại?

Nghe thấy nữ nhân này nói, Triệu Mậu Sâm đang ngồi trên một chiếc ghế cũ rách, sắc mặt biến đổi, đứng dậy nói:

- Đã gọi điện chưa?

- Gọi rồi.

Nữ nhân hơn ba mươi tuổi nặng nề gật đầu, bổ sung:

- Nhưng không được.

- Không được?

Triệu Mậu Sâm cau mày, trong lòng đã nổi lên dự cảm không tốt nồng đậm, đối với tên thủ hạ Vương Gia Kiếm, hắn thật ra rất coi trọng, có thể đánh có thể liều mạng, quan trọng nhất là, Vương Gia Kiếm này có thể nhận biết rõ vị trí hắn nên ở, ngày thường đối với hắn cũng một mực cung kính.

Đừng thấy Vương Gia Kiếm động thủ rất man rợ, nhưng ngày thường hắn là người vô cùng cẩn thận, nếu không, hắn cũng không thể bình yên vô sự sống đến hiện tại. Có chút đầu óc, khá lớn mật, cũng đủ trung thành, đây là đánh giá trực quan nhất của Triệu Mậu Sâm đối với Vương Gia Kiếm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.