Chấp Chưởng Thần Quyền

Chương 542: Chương 542: Theo như nhu cầu




Cho nên, sau giây phút bối rối ngắn ngủi, Triệu Mậu Sâm nhanh chóng bình tĩnh trở lại, nói với nữ nhân kia:

- Tiểu Vương làm việc rất gọn gàng, cho dù bị người ta phát hiện, muốn chạy trốn cũng không phải là vấn đề, nhiều năm qua, năng lực của hắn như thế nào, chúng ta cũng có thể nhìn thấy. . . Chưa nói đến chuyện hắn có bị bắt đi hay không, cho dù bị bắt, hắn chắc chắn hiểu rõ bản thân mình chỉ có một con đường chết, dựa theo tính cách của hắn, có lẽ sẽ không dễ dàng khai ra chúng ta.

- Nói thì nói như thế.

Đối với suy nghĩ của Triệu Mậu Sâm, nữ nhân kia cũng gật đầu tỏ vẻ tán đồng. Nhưng nàng lập tức bổ sung:

- Nhưng tính mạng của mười mấy người chúng ta, cũng không thể đặt hết vào nghĩa khí của lão Vương? Chuyến đi này của chúng ta, sống hay chết đều phụ thuộc vào ý trời, nếu hắn không bị bắt, sớm muộn gì cũng có thể liên lạc với chúng ta, nếu như hắn bị bắt. . . Mậu Sâm ca, đêm dài lắm mộng.

Triệu Mậu Sâm cau mày, trầm ngâm không nói gì, khi nữ nhân này có chút gấp gáp, sắp không khống chế được tâm tình của mình, hắn mới mở miệng hỏi:

- Trong tầng hầm hiện tại có mấy đứa trẻ?

- Tiểu Lưu, Tiểu Mã, lão Tất, lão Từ còn có Mai tử đều thành công rồi, hiện tại trong tầng hầm có tám đứa trẻ, năm nam ba nữ.

Nữ nhân này là người chịu trách nhiệm vấn đề này, trả lời cũng vô cùng lưu loát.

Nghe nữ nhân này nói, trong đầu Triệu Mậu Sâm âm thầm tính toán kế hoạch, dựa theo giá thị trường hiện tại, tám đứa trẻ này ít nhất cũng có thể bán ra với giá mười mấy, hai chục vạn, khoản thu vào như vậy, đối với hắn, thậm chí đối với cả đội mà nói, cũng không phải là số lượng nhỏ.

Cứ bỏ qua như vậy? Triệu Mậu Sâm có chút không cam lòng, hắn ngẩng đầu nói với nữ nhân kia:

- Ngươi lập tức gọi tiểu Tiền, lão Bao về đây, kêu bọn họ lập tức tới gặp ta.

- Sao?

Nữ nhân kia ngây ra một lúc, hỏi:

- Mậu Sâm ca, ngươi đây là. . .

- Kêu hai người bọn họ trông coi đám con nít, chúng ta rút lui lên núi trước, xem tình hình thế nào.

Triệu Mậu Sâm gảy nhẹ chân mày, phân phó nói:

- Ban ngày không có cách di chuyển đám con nít đó, chúng ta trốn trong núi trước, sau đó lái xe đến ngọn núi đối diện, một khi xuất hiện chuyện gì ngoài ý muốn, chúng ta sẽ lên xe rời đi, nếu như không có chuyện gì xảy ra, sau khi qua tay, chia cho tiểu Tiền và lão Bao bốn mươi phần trăm.

- Bốn mươi phần trăm?

Nữ nhân chắc lưỡi hít hà, thấp giọng hô một tiếng, nhưng cũng không phản đối gì nữa, trực tiếp gật đầu đáp ứng:

- Vậy để ta liên lạc với bọn họ, Mậu Sâm ca, hiện tại chúng ta rút lui sao?

- Đêm dài lắm mộng.

Triệu Mậu Sâm giơ tay lên vuốt vuốt huyệt Thái Dương, nói:

- Đợi tiểu Tiền và lão Bao tới đây, chúng ta lập tức rút lui Nhưng không thể đi cùng nhau, phải tách ra lên núi, như vậy, ngươi và Mai tử tìm một chỗ không người lên núi, Tiểu Lưu và Tiểu Mã cũng sẽ tìm một vị trí bí mật vào núi, lão Tất và tiểu Từ chịu trách nhiệm lái xe, trước tiên đậu xe trên con đường phía sau núi, mau đi an bài đi.

- Được, vậy ta đi đây.

Nữ nhân nặng nề gật đầu, không có vẻ chần chờ, lập tức đáp ứng, xoay người rời khỏi căn phòng ngủ vô cùng đơn sơ.

Căn nhà này do một nam một nữ trong đám buôn người Triệu Mậu Sâm giả làm một cặp vợ chồng thuê lại, bởi vì vị trí tương đối vắng vẻ, cho nên tiền thuê một tháng chỉ có hơn năm trăm đồng, mà vị trí vắng vẻ này lại thích hợp làm nơi chạy trốn và di chuyển, hiển nhiên cũng rất hợp với tâm ý của Triệu Mậu Sâm.

Sau khi quyết định, mọi việc được an bài rất nhanh, sau nửa canh giờ, Triệu Mậu Sâm cầm theo một cặp công văn màu đen rời khỏi căn nhà hai tầng này, đi tới chân núi cách đó không tới 200m, thần sắc lộ ra vẻ rất trấn định, người bình thường căn bản không cách nào phát hiện ra chỗ không ổn từ thần sắc của hắn.

Làm chuyện buôn bán người nhiều năm như vậy, đoàn đội của Triệu Mậu Sâm đương nhiên cũng không phải lúc nào cũng thuận buồm xuôi gió, mà ngược lại, trong kiếp sống lừa bán người của Triệu Mậu Sâm, gặp phải đủ loại tình huống đột phát, quả thực ít nhiều làm cho người ta chắc lưỡi hít hà.

Cũng chính bởi vì có kinh nghiệm buôn bán người nhiều năm như vậy, khiến hành động cử chỉ nói năng của Triệu Mậu Sâm cũng lộ vẻ hết sức tự nhiên, bất kể dưới tình huống nào, hắn luôn có thể rất bình tĩnh, sau đó làm ra các loại kế sách ứng đối.

Chính vì có năng lực và kinh nghiệm như vậy, khiến cho hắn lôi kéo được cả một đội buôn lậu người, ngay cả loại nhân vật vô cùng hung hãn như Vương Gia Kiếm, cũng rất kính phục Triệu Mậu Sâm, vì vậy khiến Triệu Mậu Sâm vô cùng kiêu ngạo.

Trên con đường đi lên núi, Triệu Mậu Sâm hồi tưởng lại kinh nghiệm nhiều năm qua của mình, trên mặt bất giác lộ ra vẻ kiêu ngạo, cũng xem nhẹ nguy cơ đột nhiên phát sinh lần này. Hắn cho rằng, cho dù mình không thể mang tám đứa trẻ kia đi, nhất định cũng có thể thoát thân khỏi cuộc tập kích của cảnh sát, đây không phải là tự đại, mà là tự tin

- Ong ong ong. . .

Khi Triệu Mậu Sâm đang bước chân lên núi, trong cặp công văn truyền ra một trận thanh âm ong ong rất nhỏ, chiếc điện thoại được đặt trong cặp công văn của hắn bắt đầu reo liên tục.

Hắn vừa duy trì tốc độ, vừa mở cặp công văn lấy điện thoại ra, vừa nhìn thấy dãy số hiện ra trên màn hình, trên mặt Triệu Mậu Sâm lộ ra nụ cười vui mừng, nhấn nút trả lời:

- Hôm nay trời có bão hay sao mà Bạch tỷ lại gọi điện thoại cho tiểu đệ?

- Ha ha, lão Triệu, ngươi đừng giả bộ nai tơ trước mặt lão nương nữa.

Bên kia điện thoại truyền đến thanh âm của một nữ nhân hơn 40 tuổi, giọng nói hơi có chút trầm thấp còn có chút khàn khàn, nhưng đối mặt với nữ nhân này, Triệu Mậu Sâm cũng không dám chậm trễ, chỉ có thể tươi cười phụ họa.

Nữ nhân được Triệu Mậu Sâm gọi là Bạch tỷ cười mắng một câu, tiếp theo mới nói:

- Bên lão nương nhận được mấy đơn hàng, gần đây có hàng chưa?

- Có đơn hàng?

Triệu Mậu Sâm nhất thời mừng rỡ, vội vàng gật đầu nói:

- Thật trùng hợp, Bạch tỷ, không nói gạt ngươi, bên ta mới vừa mò được tám đứa, lớn nhất hơn một năm, nhỏ nhất bốn năm tháng.

- Bên khách có ý tứ là bé trai sáu tháng, muốn nhất hào.

Nữ nhân tên là Bạch tỷ hỏi:

- Hiện tại ngươi có hay không?

- Bé trai sáu tháng, muốn nhất hào?

Triệu Mậu Sâm sửng sốt, cẩn thận hồi tưởng lại, có chút bất đắc dĩ đáp:

- Nhỏ nhất là bảy tháng, bé gái cũng có một đứa, không biết giá tiền là. . .

- Bảy tháng sao? Có chút lớn rồi, nhưng có lẽ không nhìn ra.

Bạch tỷ trầm ngâm chốc lát, gật đầu nói:

- Trong vòng năm ngày đưa đến chỗ ta, hai mươi vạn, phải lấy nhất hào.

- Được, không thành vấn đề.

Triệu Mậu Sâm tươi cười gật đầu đáp ứng, nói tiếp:

- Hôm nào mời Bạch tỷ ăn cơm, cám ơn Bạch tỷ chiếu cố tiểu đệ.

- Theo như nhu cầu thôi.

Bạch tỷ cũng phản ứng vô cùng bình thản.

Chương 542: Theo như nhu cầu. (Hạ)

Nói xong những lời này, Bạch tỷ trực tiếp cúp điện thoại, còn Triệu Mậu Sâm thì chậm rãi đặt điện thoại xuống, nụ cười trên mặt hết sức nồng đậm.

Bạch tỷ là nhân vật nổi tiếng trong nghề của bọn hắn, nhưng nàng không phải buôn bán người, mà là buôn bán bộ phận cơ thể, nhất hào trong lời hai người, cũng chính là trái tim trong cơ thể con người.

Triệu Mậu Sâm hiểu được, Bạch tỷ ít nhất từ phải kiếm được trong đơn hàng này vài chục vạn, nhưng đối với bọn buôn người như Triệu Mậu Sâm, càng sớm rời tay càng an toàn, tuy nói buôn bán bộ phận cơ thể có giá tiền cao ngất ngưởng, nhưng đứa trẻ lừa bán được cũng không thể lưu trong tay quá lâu.

Cho nên nói, loại đơn hàng này mấu chốt còn phải nhìn vận khí, nếu như mới vừa hạ thủ, trong tay có đứa trẻ, bên kia đối phương lại có khách cần bộ phận cơ thể của đứa bé để tiến hành cấy ghép, chỉ sau khi tập hợp đầy đủ những điều kiện này, mới có thể tiến hành giao dịch.

Nếu không, đa số đứa trẻ cũng chỉ có thể kiếm được hai đến năm vạn, bán qua tay cho gia đình cần đứa trẻ, hoặc là một số người tương tự đại lý. Nhưng, bán cho người của đại lý giá tiền lại thấp hơn một chút.

Đội của Triệu Mậu Sâm chẳng qua là một tiểu đội, thuộc về loại bất nhập lưu..., căn bản không có năng lực nuôi nhốt con nít, bất cứ lúc nào cũng có thể buôn bán bộ phận thân thể.

Trong ấn tượng của Triệu Mậu Sâm, Bạch tỷ cũng không phải là nhân vật đầu não của một tổ chức lớn, nàng chỉ là một bác sĩ của một phòng khám tư nhân, sở dĩ nói nàng là một nhân vật nổi tiếng trong nghề này, là bởi vì nàng làm người buôn bán bộ phận cơ thể.

Đối với kẻ buôn bán người giống như Triệu Mậu Sâm, có thể tạo dựng quan hệ với nhân vật như Bạch tỷ, chắc chắn là có thể kiếm thêm nhiều tiền của phi nghĩa, giống như hiện tại Triệu Mậu Sâm nhận được điện thoại của nàng, một đứa trẻ vốn chỉ có thể bán được ba đến năm vạn, qua tay là có thể kiếm được mười mấy vạn.

Không có ai bỏ qua tiền, huống chi là đám người từ bỏ lương tri, mất đi lương tâm, hơn nữa còn hám lợi như bọn họ?

Cho nên, đối với Bạch tỷ, Triệu Mậu Sâm luôn tìm cách nịnh bợ nàng, không cần nhiều, một năm chỉ cần có năm sáu đơn hàng, là hắn có thể kiếm được vài chục vạn.

Cái gì? Các thành viên trong đội không chia tiền? Không không không, bọn họ chia tiền, chỉ có điều thu nhập từ buôn bán bộ phận thân thể con người, chỉ thuộc về một mình Triệu Mậu Sâm, phân chia chiến lợi phẩm bên trong đội đều là dựa theo giá cao nhất, là tiến hành chia ra năm vạn đồng, mười lăm vạn là thu nhập cá nhân của lão đại Triệu Mậu Sâm.

Nhận được điện thoại của Bạch tỷ, tâm tình của Triệu Mậu Sâm nhất thời cũng tốt lên rất nhiều, lo lắng Vương Gia Kiếm có thể đã rơi vào trong tay cảnh sát cũng cắt giảm không ít.

Hắn nhìn đồng hồ, bây giờ đã là xế chiều . . .

- Đến tám giờ, kêu người dẫn đám con nít đi.

Bước trong khu rừng rậm, Triệu Mậu Sâm bắt đầu tính toán sơ lược, nếu như tất cả đều thuận lợi..., lần này ít nhất cũng có thể kiếm được gần hai mươi vạn, đối với hắn mà nói, số tiền kia đã đủ cho hắn tiêu xài một thời gian ngắn rồi.

Về phần Vương Gia Kiếm, mặc dù Triệu Mậu Sâm rất coi trọng hắn, nhưng cũng sẽ không ngu chạy đi cướp ngục, ít người cũng tốt, còn có thể được chia thêm một chút tiền.

Trong đầu suy tư những chuyện này, đường dưới chân cũng càng ngày càng khó đi.

Triệu Mậu Sâm đi xuyên qua rừng rậm cũng không biết, phía trên đỉnh đầu của hắn, có một con chim sẻ nhỏ đang đi theo hắn, ở trên tán cây chuyền tới chuyền lui, bất cứ lúc nào cũng duy trì khoảng cách không tới năm thước với hắn, đi theo hắn từ dưới chân núi lên núi, sau đó đi đến căn cứ dự định của bọn chúng. . .

Triệu Mậu Sâm hoàn toàn không có cảm giác với con chim sẻ đi theo mình, hắn cũng không biết, cuộc trò chuyện giữa hắn và Bạch tỷ kia, cũng đã rơi vào tai con chim sẻ này, hoặc là nói, là rơi vào tai Diệp Dương Thành. . .

- Bé trai sáu tháng? Hai mươi vạn? Lấy nhất hào?

Diệp Dương Thành nằm trên phòng khách sạn, nhắm hai mắt rù rì tin tức mấu chốt mới nhận được, dần dần, sắc mặt của hắn càng ngày càng lạnh lẽo. . .

Diệp Dương Thành không phải người không biết gì về chuyện lừa bán phụ nữ nhi đồng, mà ngược lại, bởi vì đủ loại nguyên nhân, Diệp Dương Thành cũng có một chút hiểu biết về công việc này, thông qua cuộc nói chuyện giữa Triệu Mậu Sâm và nữ nhân kia, Diệp Dương Thành rất nhanh nắm chặt được chân tướng sự việc.

Bé trai sáu tháng, cao nhất cũng chỉ có thể bán ra ba đến năm vạn, nhưng tại sao lại có giá hai mươi vạn? Lấy đi nhất hào.

Diệp Dương Thành không biết nhất hào trong miệng Triệu Mậu Sâm và Bạch tỷ Nhất Hào là vật gì, nhưng rõ ràng, lấy đi nhất hào, cũng chính là lấy đi một bộ phận cơ thể từ trên người bé trai sáu tháng, có thể là gan, cũng có thể là trái tim.

Có lẽ sợ hành tung của mình bị bại lộ, những người này khi trò chuyện đều sử dụng ngôn ngữ trong nghề, nếu bọn họ có ý tứ tiến hành che dấu, nếu Diệp Dương Thành không phải biết Triệu Mậu Sâm là loại người gì, có thể cũng không cách nào thông qua đoạn nói chuyện này tìm kiếm được tin tức hữu dụng.

Nhưng Triệu Mậu Sâm đang vô cùng vui mừng kia, có thể đến chết cũng không biết, nhất cử nhất động của hắn đều rơi vào trong mắt Diệp Dương Thành, hắn đang đợi trời tối sẽ di chuyển đám con nít, còn Diệp Dương Thành cũng đợi trời tối, chỉ có điều dụng ý đợi trời tối của hắn là . . .

- Tối nay ta sẽ khiến các ngươi biết được cái giá phải trả.

Con chim sẻ đi theo Triệu Mậu Sâm đến địa điểm hẹn gặp mặt của bọn buôn người, Diệp Dương Thành đứng trên một gốc cây đại thụ, quan sát tất cả tình huống phía dưới, âm thầm hừ một tiếng. . .

Thời gian trôi qua rất nhanh, nháy mắt đã hơn sáu giờ tối, Diệp Dương Thành khống chế con chim theo sát đám người kia, cũng không có cảm giác được thời gian trôi qua.

- Mậu Sâm ca, lão Vương nhất định đã bị bắt rồi.

Sáu giờ rưỡi, nữ nhân lúc trước lại xuất hiện trước mặt Triệu Mậu Sâm, nàng ngẩng đầu nhìn Triệu Mậu Sâm đang tựa vào gốc cây khô hút thuốc, nói:

- Bằng không, hắn có bò cũng có thể bò trở về rồi.

Triệu Mậu Sâm há có thể không biết Vương Gia Kiếm khẳng định đã bị bắt? Căn bản không cần nữ nhân này tới nhắc nhở Nhưng, sau khi nghe thấy nữ nhân này nói chắc chắn như thế, hắn vẫn hít một ngụm khói, chậm rãi phun ra mấy vòng, nói với nữ nhân này:

- Ít nhất hắn còn chưa khai ra chúng ta.

- Chuyện này…..

Nữ nhân cứng họng trong chốc lát, gật đầu khiên cưỡng cười một tiếng:

- Cũng không biết hắn còn có thể chống chọi bao lâu, Mậu Sâm ca, lúc này cũng sáu rưỡi rồi, trời cũng sắp tối đen rồi . .

- Liên lạc với lão Bao, kêu bọn họ chú ý quan sát tình hình xung quanh.

Triệu Mậu Sâm hiển nhiên cũng lo lắng đêm dài lắm mộng, sau khi nhìn nữ nhân này một cái, hắn tiện tay quẳng điếu thuốc xuống dưới đất, dùng chân dẫm lên, nói với nữ nhân này:

- Nếu như không có vấn đề gì..., chúng ta hãy xuống núi, đem đám con nít đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.